Lần cuối cùng Lâm Phỉ nhìn thấy Giang Ngôn Hằng cũng chính là tại hôn lễ của hắn và Ngu Cẩm. Lúc đó tuy sắc mặt Giang Ngôn Hằng ủ dột không vui nhưng không hề u ám. Hiện giờ, Giang Ngôn Hằng đang đứng ở trước mặt Lâm Phỉ không riêng gì ánh mắt hay thần sắc, đều giống như một người chết, ngay cả nói một câu gần như phải cố hết sức.
Sau khi rời khỏi Giang Lăng, trước tiên Giang Ngôn Hằng đi khắp nơi hỏi thăm ông chủ nhạc lâu đã thu mua La cô nương năm đó. Ông ta nói, cha mẹ La cô nương mất sớm, hiện giờ chỉ còn lại một muội muội, đang ở biên cảnh Liêu Quốc, nếu muốn mang bài vị La cô nương trở về, Giang Ngôn Hằng phải đích thân đi Liêu Quốc một chuyến.
Giang Ngôn Hằng đến Liêu Quốc tìm muội muội La cô nương, quá trình tìm kiếm một lời khó nói hết, trì hoãn hơn nửa năm, hắn mới từ Liêu Quốc trở về, nhưng cũng không hồi Giang Lăng, mà nửa đường tới Giang Nam.
Sau khi Giang Ngôn Hằng ngồi xuống liền lấy ra một bức họa từ trong ngực hỏi Lâm Phỉ, “Ngươi có từng gặp qua nàng không?” Từ lúc không tìm thấy thi thể cho tới nay đã hơn một năm, Giang Ngôn Hằng đối với cái chết của Ngu Cẩm đã sớm thành một loại chấp nhất. Tê liệt chính mình cũng được, lừa gạt bản thân cũng tốt, chỉ có tin tưởng Ngu Cẩm còn sống ở đâu đó trên thế gian này, hắn mới cảm thấy một ngày không hề dài như vậy, mới có động lực sống tiếp.
Giang Ngôn Hằng tới Giang Nam tìm Lâm Phỉ, là bởi vì biết Lâm Phỉ đi qua rất nhiều nơi, có lẽ hắn đã gặp nàng ở đâu đó. Bức họa mà Giang Ngôn Hằng cho Lâm Phỉ xem chính là một trong số bức tranh về cuộc đời của hai người mà lúc trước Ngu Cẩm đã lưu lại. Bức chân dung duy nhất của Ngu Cẩm chính là bức nàng đứng trên tầng lâu ngoái đầu nhìn lại. Giang Ngôn Hằng luyến tiếc lấy ra nên chọn một bức có cả hắn và Ngu Cẩm, mang đi khắp nơi dò hỏi. Lâm Phỉ chỉ liếc mắt một cái, bàn tay bưng chén trà chợt căng thẳng, liền không nhìn nữa. Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, xuyên qua mấy cánh bông tuyết bay bay, tình cờ nhìn thấy một bóng người đi qua trước hiên nhà, bước chân tiêu sái, vừa đi vừa cúi đầu sửa sang lại mảnh băng cổ tay áo. 
Giang Ngôn Hằng thấy Lâm Phỉ không trả lời, thì nhìn theo ánh mắt hắn, liền thấy một cô nương mặc trang phục trắng ngà, tóc cột cao giống như Lâm Phỉ, bóng dáng thướt tha, tư thế vô cùng tự do phóng khoáng.
Giang Ngôn Hằng cũng không nhận ra người nọ chính là Ngu Cẩm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play