Khoảnh khắc Giang Ngôn Hằng vén khăn voan lên, Ngu Cẩm hơi nghiêng mặt, tránh đi tầm mắt hắn.
Cũng không phải là phu quân, nàng không muốn nhìn.
Thời điểm hai nhà còn đang đàm luận hôn lễ, Ngu Cẩm cũng từng tưởng tượng khoảnh khắc hắn vén khăn voan lên, mình sẽ thẹn thùng như thế nào, chắc chắn là hai má ửng hồng, đôi mắt nhu tình. Nhưng nàng lúc này, màu da trắng nõn như trân châu, ánh mắt lạnh lẽo như tuyết, đầu hơi nghiêng, châu thoa loáng thoáng che nửa sườn mặt tinh xảo, nhìn không ra nửa điểm ngượng ngùng. Sự thật chứng minh, không có gì là vĩnh hằng, cũng không có gì cả đời bất biến. Giang Ngôn Hằng có thể thay lòng đổi dạ, nàng cũng có thể tâm như nước lặng. Ai cũng có tiềm lực biến hóa, chỉ là chưa tới lúc kích phát mà thôi.
Tân hôn, cho dù trong lòng hai người đã xa cách một tầng biển rộng, điều nên làm vẫn phải làm. Cánh tay Ngu Cẩm và Giang Ngôn Hằng bắt chéo nhau, ngửa đầu uống cạn ly rượu hợp cẩn, hương vị cay nóng thiêu đốt trong lòng, Ngu Cẩm nhíu nhíu mày, sau đó, Giang Ngôn Hằng liền đưa một miếng mơ chua cho nàng, nhẹ giọng hỏi, “Không sao chứ?”
Ngu Cẩm cười cười, khách khí đáp, “Đa tạ.” Lại không nói thêm gì nữa.
Vốn chỉ là mấy câu khách sáo, nghe xong cũng không có gì. Tuy nhiên, so với ngày xưa lúc nào cũng có thể trò chuyện, bất giác thấy hơi thương cảm.
Giang Ngôn Hằng cũng không ngoại lệ, ngực đột nhiên nhói đau, lại thấy người trước mặt tươi cười như đóa sơn chi trong ánh hoàng hôn, dưới nắng chiều đỏ lửa loáng thoáng sắc hồng trên gương mặt tuyết trắng, thê lương lại lãnh diễm. Tay Giang Ngôn Hằng khựng lại, ngẩn người. Ngu Cẩm dự liệu không sai. So với lúc trước nàng chạy tới khóc lóc chất vấn, náo loạn với hắn, thì dáng vẻ nàng lãnh đạm bình tĩnh như bây giờ, càng làm cho Giang Ngôn Hằng khó yên lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT