Văn nhạc bị Ngô Duẫn đè ép trên tường, nhúc nhích không được, nụ hôn như mưa rền gió dữ quét đến, Văn Nhạc theo bản năng duỗi tay đẩy hắn ra. Tuy nhiên, thân mình Ngô Duẫn lại như tường đồng vách sắt không hề lung lay, căn bản đẩy không nổi. Văn Nhạc mặt đỏ tai hồng, nghẹn ngào nức nở, thật lâu sau Ngô Duẫn mới buông lỏng nàng, Văn Nhạc thở phì phò, còn chưa khôi phục lại, vòng eo đã bị Ngô Duẫn ôm, “Đi theo ta.”
Văn Nhạc không biết hắn muốn mang nàng đi đâu, hai chân bị ép đi theo. Khi Văn Nhạc ngẩng đầu lên mới biết, sau ô cửa tròn lúc nãy nàng muốn chui vào là một ngọn núi giả, từng bậc thềm đá dẫn lên đình hóng gió bên trên.
Nhưng mà thềm đá lúc này vô dụng, Ngô Duẫn ôm eo Văn Nhạc, nhún người đặt mũi chân lên mỏm đá lấy đà, chớp mắt một cái, hai người đã dừng ở đình hóng gió.
Văn Nhạc nhắm chặt hai mắt, nắm lấy Ngô Duẫn không buông, sợ hắn đột nhiên lại tâm huyết dâng trào, ôm nàng bay nữa. Bàn tay Ngô Duẫn không nhẹ không nặng nhịp nhịp trên eo nàng, nói, “Có thể buông ra rồi.”
Văn Nhạc vừa buông tay, Ngô Duẫn liền ôm vai nàng xoay lại.
Lúc này, ánh trăng vô cùng sáng tỏ, lơ lửng trên không trung không thấp không cao, cứ như được treo ngay trước mặt, vừa tròn vừa lớn, có thể rõ ràng nhìn thấy hình ảnh mơ hồ bên trong. Văn Nhạc sợ cao. Nàng chưa bao giờ ngắm mặt trăng ở khoảng cách gần như vậy, lúc này nhìn lên, cảm thấy hết sức mới lạ. Nàng vươn tay chỉ vào không trung, “Đẹp quá! Ngươi nhìn đi.”
Ngô Duẫn đứng ở ngay phía sau nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT