Muối Này Ngọt Chứ Không Mặn

CHƯƠNG 4: ĂN CƠM


4 tháng

trướctiếp

 

Sau khi Trần Diêm hoàn thành khóa huấn luyện quân sự, da cô đã đen đi ba tông.

Nhưng điều đó cũng không cản được những nam sinh trong khoa của cô tiếp tục theo đuổi cô.

Họ tặng hoa, tặng cỏ, tặng đồ ăn vặt và trái cây, đề nghị đi chơi chung, giúp cô giữ chỗ ngồi trong lớp và tán tỉnh cô khi cô không có việc gì làm.

So với những thằng nhóc trọc đầu hồi cấp hai và cấp ba thì đa dạng hơn nhiều.

Không lâu sau, không chỉ Trần Diêm, mà ngay cả những người bạn cùng phòng của cô cũng có thể nhìn ra ý đồ của những nam sinh đến thăm cô.

Phản ứng của Trần Diêm là: Không đả kích hay từ chối bằng lời nói, nhưng lạnh nhạt không phản ứng bằng hành động và thái độ.

Sau nhiều lần thất bại, họ dần dần không còn theo đuổi cô nữa.

Sau khi da trắng trở lại hai tông, Trần Diêm lại nhắn tin cho Trần Niệm Bắc mỗi thứ sáu: Đã trở về chưa?

Trần Niệm Bắc trả lời: Trở về rồi.

Trần Diêm vui mừng đến mức muốn ngay lập tức chạy đến trường Đại học Thanh Hoa.

Cô nhanh chóng nhắn lại: Ngày mai mình sẽ đến tìm cậu chơi.

Mất một lúc lâu, bên kia mới trả lời: Buổi sáng có tiết, buổi chiều gặp.

Trần Diêm nhìn chằm chằm vào câu "buổi chiều gặp", cô rất vui mừng.

Cô đột nhiên nhận ra một vấn đề rất quan trọng, họ không trao đổi số điện thoại với nhau.

Trần Diêm nhắn số điện thoại của mình.

Bên kia trả lời: Nhận được rồi, cũng để lại số điện thoại của anh.

Trần Diêm nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu, cô nghĩ anh sẽ gọi cho cô, nhưng cuối cùng anh không gọi.

Trần Diêm có lúc muốn gọi thẳng cho anh, nhưng rồi cô nghĩ lại, hai năm rồi họ không gặp nhau, anh có thể cũng thấy ngại khi gọi điện đột ngột không?

Vậy thì gặp mặt rồi nói chuyện.

Trần Diêm vô cùng phấn khích nên cô thức dậy rất sớm.

Cô sửa soạn nhanh chóng, ăn mặc tươi tắn rồi bắt xe buýt đến trường.

Cô quyết định sẽ tạo bất ngờ cho Trần Niệm Bắc, rồi cùng anh đi học để cảm nhận bầu không khí trong lớp học ở Thanh Hoa.

Khi vào trong trường, cô mới nhận ra Thanh Hoa không hổ danh là Thanh Hoa, quá lớn, cô thậm chí còn không biết khoa của anh ở đâu, làm sao để tìm anh.

Cô lấy điện thoại ra và nhắn tin: Mình đang ở cổng phía Đông của trường.

Rất nhanh đã nhận được hồi âm: Chờ mình.

Chỉ hai chữ, lại khiến cô vui vẻ, thật lạ lùng.

Chắc chắn là lâu lắm rồi không gặp, cô nhớ anh.

Trần Diêm đứng ở cổng Đông, ngoan ngoãn chờ đợi.

Nam sinh ở Thanh Hoa khá nhiều, cô lại đặc biệt xinh đẹp, hôm nay còn cố tình trang điểm, đặc biệt nổi bật, nam sinh đi qua đi lại không thể không nhìn cô vài lần.

Phùng Kha đạp xe tới cổng thì thấy cô ngay.

Anh bấm chuông xe, Trần Diêm nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, cười tươi với anh.

Nụ cười này, giống như hai năm qua chỉ có trong giây lát, họ chưa bao giờ xa nhau.

Phùng Kha trong lòng đột nhiên thấy kỳ lạ, anh nói với Trần Diêm: "Trường khá lớn, mình phải đi học, lên xe, mình chở cậu đi."

Trần Diêm vui vẻ gật đầu, lập tức đi nhanh tới, nhảy lên xe đạp của anh, một tay nắm lấy áo sơ mi xanh của anh.

Phùng Kha đạp xe rất nhanh.

Trần Diêm hỏi anh rất nhiều câu ở phía sau: "Cậu học chuyên ngành gì?"

Anh trả lời: "Kinh tế."

Trần Diêm "ồ" một tiếng: "Thật giỏi."

Cô lại tiếp tục thán phục: "Trường các cậu lớn quá."

Phùng Kha gật đầu.

Trần Diêm hỏi: "Mình đi học cùng cậu được không?"

Anh trả lời: "Sẽ lãng phí thời gian của cậu, sợ cậu buồn chán."

Trần Diêm đáp: "Mình đã chuẩn bị sẵn một cuốn tiểu thuyết rồi."

Anh: "..."

Trần Diêm lại hỏi: "Trưa có thể ăn cơm ở căng tin của Thanh Hoa không? Cũng chỉ có thể nhờ cậu mới trải nghiệm một lần căng tin chỉ có trong truyền thuyết."

Anh trả lời: "Được."

Nói xong thì tới dưới tòa nhà giảng dạy, hai người khóa xe, cùng nhau vào tòa nhà.

Trần Diêm vừa bước vào lớp học, đã có người huýt sáo, sau đó là vô số ánh mắt nhìn qua, cô đột nhiên có cảm giác đang đứng dưới ánh đèn sân khấu, mọi người đều chú ý tới cô, chủ yếu là... ai có thể ngờ được, trong lớp học, có quá nhiều nam sinh...

Vậy nên Trần Diêm với dáng vẻ này bước vào, thực sự quá làm người ta kinh ngạc.

Vừa ngồi xuống, một anh chàng đẹp trai ở hàng đầu đã chuyển chỗ đến hàng của Trần Diêm, ngồi bên cạnh Trần Niệm Bắc, nhưng anh ta lại nhìn sang cô và nói "Hi."

Lại hỏi anh: “Phùng Kha, bạn gái à, xinh ghê nhỉ.”

Anh trả lời: “Không phải, bạn học cấp 3.”

Người đó ngạc nhiên một chút, sau đó lại cười hì hì: “Hiểu rồi!”

Anh ta nói với Trần Diêm: “Người đẹp, tôi tên là Viên Dã, học cùng khoa với cậu ấy, phải rồi, tôi và em gái của cậu ấy Phùng Nguyệt cũng quen biết từ lâu, không đúng, nghiêm túc mà nói thì cũng là bạn học cấp 3.”

Trần Diêm hơi ngạc nhiên, anh còn có một em gái, cô chưa bao giờ nghe anh nhắc đến.

Có lẽ thấy cô ngạc nhiên, Viên Dã lại cười nói: “Tối nay tôi và Phùng Nguyệt hẹn ăn cơm, đi cùng nhé.”

Trần Diêm nhìn Trần Niệm Bắc một cái, anh có vẻ không quan tâm đến lời đề nghị này, Trần Diêm cười, định từ chối.

Chỉ thấy một giáo sư mở cửa bước vào lớp học.

Lớp học lập tức trở nên yên tĩnh.

Viên Dã nháy mắt với cô, không nói thêm gì nữa.

Hết giờ học, giáo viên chưa ra ngoài, Viên Dã đã thì thầm hỏi: “Chiều tôi còn một lớp tự chọn, còn cậu?”

Trần Niệm Bắc đứng dậy: “Chiều có hẹn.”

Anh cũng bình tĩnh nói với Trần Diêm: “Đi thôi.”

Trần Diêm quay lại nhìn Viên Dã, anh ta nở một nụ cười không nghiêm túc.

Trần Diêm và Trần Niệm Bắc, à không, Phùng Kha, đi ăn trưa ở căng tin của Thanh Hoa.

Vì cô định hỏi về tình hình gia đình anh, cô mới mở miệng nói: “Niệm Bắc.”

Nhưng lại bị anh ngắt lời, lặp lại một câu: “Phùng Kha, từ giờ gọi mình là Phùng Kha.”

Trần Diêm đột nhiên không biết nói gì.

Một lúc sau cô mới trả lời: “Được.”

Buổi chiều, Phùng Kha dẫn cô đi dạo một vòng trong khuôn viên trường Thanh Hoa, Trần Diêm phát hiện ra có khá nhiều khách du lịch trong trường, sau khi đi dạo xong, Trần Diêm lại hỏi: “Mình muốn đi dạo quanh hồ Vị Danh, có xa không?”

(*) Hồ Vị Danh nằm trong khuôn viên Đại học Bắc Kinh, chỉ cách Thanh Hoa 1 con đường.

Phùng Kha nói: “Mình đạp xe đưa cậu qua đó.”

Trần Diêm nói: “Nếu không xa thì đi bộ thôi.”

Phùng Kha trả lời: “Chúng ta đã đi rất lâu rồi, đi tiếp nữa sẽ mệt lắm.”

Trần Diêm nói: “Hồi nhỏ chúng ta leo núi cả ngày cũng không thấy mệt, mỗi ngày mình mà vận động không đủ sẽ khó chịu lắm, sao cậu đã được nuông chiều đến mức đi vài bước là mệt rồi?”- ứng dụng 𝖙y𝖙

Phùng Kha nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

Trần Diêm cảm thấy lần gặp mặt này, hai người có chút gượng gạo, cả ngày đi chơi cùng nhau nhưng cảm giác xa lạ vẫn không biến mất.

Trần Diêm nghĩ: Vậy thì phải gặp anh nhiều hơn.

Hai người họ đi đến hồ Vị Danh, Trần Diêm nhờ người dùng điện thoại của mình chụp ảnh chung hai người.

Khi chụp ảnh, Phùng Kha đứng bên cạnh cô, tuy gần nhưng lại xa, Trần Diêm kéo cánh tay anh đặt lên vai mình, một tay vòng qua eo anh, nghiêng đầu dựa vào vai anh.

Trần Diêm rất rõ ràng cảm nhận được cơ thể anh cứng đờ, sau đó vẫn luôn cứng đờ, Trần Diêm cười với người bạn đang giúp chụp ảnh: "Bạn học, làm ơn chụp thêm vài tấm, tìm góc nào đẹp, chúng tôi gặp nhau không dễ, cảm ơn bạn nhé."

Sau khi chụp xong, Trần Diêm rất tự nhiên buông anh ra, nhận lấy điện thoại của bạn học, lướt vài cái nhìn xem, gật đầu cười: "Cảm ơn, quá đẹp."

Người bạn học đó cười ngượng ngùng, nhìn Phùng Kha một cái, không nói gì, rồi rời đi.

Trần Diêm cười với anh: "Đói rồi, đi ăn chỗ nào thế?"

Phùng Kha có vẻ hơi thả lỏng: "Gần thôi."

Trần Diêm nói: "Đắt vào đấy."

Anh "ừm" một tiếng.

Hai người họ đến một tòa nhà gần Thanh Bắc, mỗi tầng đều có nhà hàng lớn nhỏ, Phùng Kha dường như rất quen thuộc, dẫn cô đến một nhà hàng Tây.

(*) Thanh Bắc là chỉ Thanh Hoa- Bắc Đại.

Họ tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, Phùng Kha gọi món xong, Trần Diêm vừa định hỏi gì đó thì nghe thấy một tiếng gọi nhẹ: "Anh?"

Trần Diêm nhìn theo hướng phát ra âm thanh, gần bàn của họ có một bàn riêng, có ba nam hai nữ đang ngồi, tiếng nói là của một cô gái xinh đẹp, tóc xoăn sóng lớn, mặc một chiếc váy dài màu tím rực rỡ.

Không chỉ có cô ấy, còn có người mà Trần Diêm đã gặp trong lớp học hôm nay, Viên Dã.

Ngoài ra, trong số đó còn có một chàng trai mà Trần Diêm biết. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mặc dù năm ngoái Trần Diêm thi đại học không thành công nhưng tinh thần cô không hề trống rỗng, chủ yếu là nhờ một chương trình, nhờ một người.

Trong suốt kỳ nghỉ hè, cô đã ở nhà xem chương trình "Chiến đấu đến cùng" trên đài truyền hình trung ương, trong đó có một thiếu niên thiên tài siêu giỏi, Diệp Lương Phong.

Khi xem chương trình, Trần Diêm cảm thấy anh ấy siêu siêu đẹp trai, không chỉ đẹp trai, anh ấy còn rất lịch sự, khiêm tốn và ấm áp, tài năng xuất chúng, quá thông minh, lúc đó Trần Du cũng là một fan của anh ấy, ồ không, có lẽ là một fan chị gái mê anh ấy không chịu được.

Ngay cả Trần Đông Đông sống ở nhà cô trong kỳ nghỉ hè cũng nói: "Các chị gái đều thích Diệp Lương Phong."

Trần Noãn Noãn vẫn đang tập nói, lúc đó hai từ rõ nhất mà cô bé nói là: "Lương Phong."

Chủ yếu vẫn là không khí học tập trong gia đình được tạo dựng tốt.

Anh ấy cũng ở cùng bọn họ.

Trần Diêm nghĩ, anh ấy có tính là thần tượng không? Cô lại tự phủ nhận một cách buồn cười, anh ấy không phải là thần tượng, mà là tấm gương để noi theo.

Viên Dã nhanh chóng đi tới: "Quá trùng hợp, tôi đã nói là tối nay cùng ăn tối mà, được rồi, hai người đừng ngồi riêng nữa, nào, chúng ta cùng ngồi chung bàn đi."

…Đừng ngồi riêng, làm sao nói chuyện?

Cô gái xinh đẹp kia đi tới, hỏi một câu: "Anh? Bạn gái của anh?"

Trần Diêm đứng dậy, vẫy tay một cái: "Không phải, chúng tôi là bạn học, tôi là Trần Diêm."

Phùng Nguyệt nghe cô giới thiệu xong, mắt sáng lên: "Anh tôi trước kia được gửi nuôi ở nhà cậu sao?"

Nói xong đột nhiên thấy không đúng, ngại ngùng nhìn Phùng Kha một cái, sau đó thì thầm với Trần Diêm: "Không phải anh tôi nói với tôi, mà là cha tôi."

Viên Dã nghe xong, nhíu mày, lại nhìn Trần Diêm thêm vài lần.

Phùng Kha còn chưa nói có đồng ý hay không, Trần Diêm đã bị Phùng Nguyệt kéo cánh tay đến bàn riêng, Viên Dã vỗ vào vai Phùng Kha.

Phùng Nguyệt nói với một nam sinh ngồi bên ngoài: "Hàn Tuấn, ngồi vào trong một chút, cho... "

Cô ấy dừng lại một chút: "Trần Diêm ngồi đây."

Lại ngại ngùng hỏi cô: "Tôi không biết tuổi của cậu, gọi tên cậu có sao không?"

Khi Trần Diêm ngồi xuống, vô tình đụng vào người bên cạnh, anh ta nhìn cô một cái, biểu cảm rất lạnh lùng, mặc dù trông anh ta khá đẹp trai, nhưng lại cho người ta cảm giác rất kiêu ngạo, cảm giác này cộng với không khí xa lạ ở đây và quá nhiều người lạ khiến cô căng thẳng, một khi căng thẳng thì cô sẽ hơi bị trục trặc, trả lời: "Tôi bằng tuổi anh trai của cậu."

Phùng Nguyệt cười: "Tôi nhỏ hơn anh ấy một tuổi, vậy thì chúng ta cũng tính là bạn cùng lứa, ở đây còn có người lớn hơn tôi hai tuổi, tôi đều không gọi là anh, còn anh ấy thì tôi buộc phải gọi là anh." - chuyển ngữ bởi charlene t y t

Một cô gái khác nhìn mặt rất dễ thương cũng chào ở phía đối diện: "Tôi là Trương Gia Gia, gọi tôi là Gia Gia là được."

Thật đúng là người cũng như tên.

Người Trần Diêm biết, nhưng đối phương không biết cô, từ phía đối diện đứng dậy mỉm cười lễ phép: "Diệp Lương Phong." Giọng vẫn bình tĩnh và êm tai như mọi khi.

Viên Dã nói: "Người đẹp, không cần tôi giới thiệu chứ, hôm nay đã gặp rồi."

Gia Gia hỏi: "Gặp ở đâu?"

Viên Dã cười hì hì: "Tôi thấy người đẹp đi học cùng Phùng Kha."

Phùng Kha và Viên Dã ngồi bên cạnh Diệp Lương Phong đối diện, Phùng Nguyệt ngồi bên cạnh cô.

Lần đầu tiên Trần Diêm ăn đồ Tây là vào năm nay, sau khi thi đại học xong, cùng gia đình anh rể lái xe đưa Đông Đông và Noãn Noãn đi chơi ở sở thú thành phố, ăn pizza và bít tết ở Pizza Hut.

Thực ra thì không tính là ăn đồ Tây.

Vì vậy cô nhất định phải thử, kết quả...

Cô không biết dùng dao nĩa, hơi sợ bị mất mặt.

Hơn nữa, Viên Dã còn gọi một nửa con tôm hùm nướng phô mai, khi được mang ra, Phùng Nguyệt cười với người bên phải Trần Diêm: "Em biết anh mời khách thì nhất định sẽ hào phóng mà."

Viên Dã "à, à" hai tiếng: "Phùng đại tiểu thư cảm ơn nhầm người rồi, đây là tôi gọi đấy."

Phùng Nguyệt cười trả lời: "Tôi chỉ cảm ơn người trả tiền."

Viên Dã đưa tay cho cô ấy một cái biểu tượng: "Đủ thực tế, đủ xã hội."

Phùng Nguyệt có lẽ muốn mắng một câu cút đi, nhưng lại thấy ngại trước mặt anh trai và cô.

Gia Gia ở phía đối diện hỏi: "Lương Phong, giúp em cắt thịt bò đi, còn tôm hùm thì giúp em gỡ thịt ra."

Diệp Lương Phong trả lời rất nhẹ nhàng: "Được."

Phùng Nguyệt có hơi không quen nhìn cô ấy: "Gia Gia, cậu cũng già đầu rồi, sao cứ gặp Lương Phong là nửa người như bị liệt vậy?"

Gia Gia liếc cô ấy một cái: "Cậu gặp Hàn Tuấn cũng vậy."

Phùng Nguyệt đáp lại: "Tôi không học được cái kiểu giả tạo của cậu."

Viên Dã cười nói: "Hôm nay tôi sơ suất rồi, lần sau tụ tập tách hai người ra gọi, một ba năm Gia Gia, hai bốn sáu Phùng Nguyệt."

Người bên cạnh Trần Diêm đột nhiên lên tiếng: "Tôi cũng một ba năm."

Diệp Lương Phong mỉm cười nói tiếp: "Vậy tôi hai bốn sáu."

Gia Gia bĩu môi, nói với Diệp Lương Phong: "Nếu như anh chướng mắt em thì anh chỉ có thể là gay."

Diệp Lương Phong cắt bò bít tết, đặt trước mặt cô ấy, nói: "Ăn nhanh đi."

Sau đó quay sang người đối diện: "Cậu nghĩ sao? Chúng ta ở bên nhau đi?"

Hàn Tuấn đáp lại: "Cút!"

Viên Dã thở dài: "Thật đúng là người no không biết người đói, có fan nữ tốt thật, nếu tôi cũng có fan nữ như hai cậu, từ nhỏ đến lớn luôn sát bên cạnh, tôi dám đăng ký kết hôn ngay từ thời đại học luôn."

Sau đó quay sang Trần Diêm: "Này người đẹp, nếu như cô và Phùng Kha không phải là người yêu thì cân nhắc trở thành fan của tôi đi, họ đều nói tôi rất đẹp trai."

Trần Diêm sửng sốt, nhìn thoáng qua Phùng Kha, vẻ mặt anh lạnh lùng, không nói gì cả.

Trần Diêm đáp lại: "Anh không phải gu của tôi."

Viên Dã che ngực với vẻ mặt thương tâm, rồi lại nói tiếp: "Gu của con người sẽ thay đổi, cô tiếp xúc nhiều với tôi, sẽ biết tôi có sức hấp dẫn đến mức nào."

Phùng Nguyệt cười mắng: "Hồi cấp ba, Tề Nhiễm theo đuổi anh rất nhiệt tình, anh còn chẳng thèm nhìn cô ấy lấy một lần."

Viên Dã chán nản đáp lại: "Đừng nhắc đến cô ấy, ném đĩa sắt đứng nhất toàn trường, nếu như tôi ở bên cô ấy, tôi nghi ngờ rằng một cái tát của cô ấy có thể giết chết tôi đấy, vậy thì thỉnh thoảng tôi muốn tìm chút mới lạ, tìm chút kích thích, đi tán tỉnh cô gái khác, chẳng phải chỉ là đánh cược mạng sống sao, tôi khờ nhưng không ngu."

Gia Gia cười nói: "Biết là đánh cược mạng sống rồi, anh còn muốn ngoại tình sao."

Anh ta nói: "Nếu là Tề Nhiễm, tôi chắc chắn sẽ ngoại tình."

Trần Diêm đột nhiên nói: "Hồi cấp ba, tôi ném lao cũng đứng nhất toàn trường."

Mọi người ngồi đó đều sửng sốt, sau đó, Diệp Lương Phong cười nhẹ.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp