Trần Diêm từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua bất kỳ sự suy sụp nào.

Gia đình không tính là giàu có, nhưng cũng là cơm áo không lo, lại là con út trong nhà, cha mẹ và các chị gái đánh thì đánh, mắng thì mắng, chỉ cần không đánh chết, thì căn bản là họ đang yêu thương cô.

Đả kích đầu tiên mà cô phải chịu trong cuộc đời có lẽ là thi trượt đại học.

Chị em nhà họ Trần đều học khá bình thường, ngoại trừ Trần Du, có lẽ khi ông trời đóng một cánh cửa thì sẽ mở một cánh cửa sổ, Trần Du có ngoại hình bình thường, ba chị em nhà họ Trần thừa hưởng gen tốt của cha mẹ thì đều có thể phát huy ưu điểm và khắc phục nhược điểm, chỉ có Trần Du thì ngược lại.

Vì vậy Trần Du không thích trang điểm, thích đọc sách, đúng như câu nói xưa, người xấu thì nên đọc nhiều sách. Hơn một nửa số sách trong nhà đều là của Trần Du, việc học tập cũng rất tốt, vài năm trước đã thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng và chuyển đến tỉnh.

Ông Trần Hữu Quốc thở ngắn than dài mấy ngày, con gái lớn Trần Sài đã có hai con, ở nhà chăm sóc chồng con và mở một cửa hàng tạp hóa, đồ ăn nhẹ ở trường tiểu học, cuộc sống cũng tốt, con gái thứ hai Trần Mễ vừa kết hôn với con trai của trưởng khoa ngoại của bệnh viện huyện, hai người cùng làm việc ở bệnh viện huyện, có thông gia che chở nên cuộc sống rất sung túc, con gái thứ ba Trần Du đang học đại học, hiện tại đương nhiên không cần ông phải lo lắng, chỉ còn đứa con thứ tư này.

Ông thường xuyên làm việc tại công trường ở thành phố, trong lòng ông biết rất rõ, bây giờ khác xa với ngày xưa, hiện nay là thời đại mà sinh viên tràn ngập khắp nơi, ngay cả nếu có quan hệ muốn vào biên chế của huyện thì ít nhất cũng phải có bằng cử nhân mới có thể sắp xếp được, nếu không học đại học thì chẳng lẽ phải trở về Trần gia trang sao?

Sau khi Trần Hữu Quốc và Trần Tú Quyên bàn bạc vài ngày, họ đã nghĩ ra một cách.

Sau đó, hai người lục tung mọi ngóc ngách trong nhà, tìm ra số điện thoại đã bị cất trong hộp rất lâu.

Đây là số điện thoại mà Phùng Thanh Bắc để lại.

Phùng Thanh Bắc đang họp, nghe thư ký nhắc đến cuộc điện thoại của Trần Hữu Quốc, ông không hề ngạc nhiên.

Khi đón con trai về vào năm ngoái, Phùng Thanh Bắc đã nói với Trần Hữu Quốc, nếu có khó khăn gì hãy tìm đến ông.

Không phải Phùng Thanh Bắc cảm thấy rất biết ơn những gì Trần Hữu Quốc đã làm. Mà là sau khi trải qua nỗi đau mất con, ông ta cuối cùng đã sợ hãi về quả báo.

Những gì nợ người khác, nhất định phải trả.

Trần Hữu Quốc ngập ngừng hỏi: "Niệm Bắc thế nào rồi?"

Phùng Thanh Bắc trả lời một cách nhẹ nhàng: "Khá tốt, bây giờ thằng bé tên là Phùng Kha."

Trần Hữu Quốc cố gắng nghĩ nhưng không tìm ra chủ đề nào để nói, ngược lại Phùng Thanh Bắc lại chủ động hỏi: "Có khó khăn gì thì cứ nói thẳng."

Trần Hữu Quốc ngại không dám nói thẳng, trước tiên nói: "Thi đại học xong rồi, quan tâm đến kết quả của thằng bé."

Phùng Thanh Bắc nói: "Vẫn tốt, Thanh Hoa."

So sánh một lúc, Trần Hữu Quốc đột nhiên không dám nói ra, người ta học đại học Thanh Hoa, còn con nhà ông chỉ ngồi xổm trong nhà.

Sau đó vội vàng cúp điện thoại, cuối cùng câu nói giải quyết một suất vào đại học tốt cho Trần Diêm cũng không thể nói ra.

Phùng Thanh Bắc cúp điện thoại, nhưng lại im lặng rất lâu.

Sau khi đưa Trần Niệm Bắc về, khi làm thủ tục nhập hộ khẩu thì Chương Hoa đã quyết định đổi thành Phùng Kha.

Còn Niệm Bắc...

Niệm Bắc, Niệm Bắc, lâu lắm rồi không nghe thấy cái tên này.

Cuộc hôn nhân giữa Phùng Thanh Bắc và Chương Hoa là hôn nhân chính trị, mặc dù bình thường hai người không bao giờ cãi nhau mà còn tôn trọng lẫn nhau, nhưng Phùng Thanh Bắc luôn cảm thấy nhàm chán, không có hứng thú.

Cho đến khi gặp Trần Hân Nhiên.

Trần Hân Nhiên trẻ trung, nhiệt tình, còn có một chút hoang dã, rất thu hút Phùng Thanh Bắc. Phùng Thanh Bắc thừa nhận rằng khi ông xuống nông thôn thị sát thì lần đầu tiên gặp Trần Hân Nhiên đã rất động lòng, sự tài trợ ban đầu cũng không được cao thượng như bề ngoài.

Phùng Thanh Bắc với tư cách là ân nhân, thường xuyên "quan tâm", "chăm sóc" Trần Hân Nhiên một cách đương nhiên. Bản thân ông vừa xuất thân từ gia đình danh môn, vừa đảm nhiệm chức vụ cao, tuy không có vẻ ngoài nhưng lại rất thanh lịch, đối với Trần Hân Nhiên chưa từng thấy sự đời, mặc dù Phùng Thanh Bắc lớn hơn cô một giáp, nhưng cũng rất nhanh bị cuốn vào sức hút của ông.

Tuy nhiên, hạnh phúc không kéo dài lâu.

Phùng Thanh Bắc biết Chương Hoa đã biết, nhưng cũng không quá bận tâm, chủ yếu là do ông sơ ý.

Ông không biết Chương Hoa đã biết từ lâu, hơn nữa mặc dù đã kết hôn nhiều năm nhưng Phùng Thanh Bắc cũng không hiểu rõ con người của Chương Hoa, không biết bà là người không làm gì thì thôi, một khi làm là sẽ làm đến cùng.

Sau khi biết mối quan hệ giữa hai người, Chương Hoa không vạch trần, mà âm thầm xử lý nhiều việc, bà làm rất nhiều việc, nhưng mục đích chỉ có một.

Nếu ly hôn, thì sẽ khiến ông thân bại danh liệt; nếu không ly hôn, thì sẽ khiến hai người hoàn toàn không còn khả năng.

Phùng Thanh Bắc lúc đó đang làm bài kiểm tra thăng chức, đúng vào giai đoạn quan trọng nhất, Chương Hoa lại chọn thời điểm này để đột nhiên làm khó dễ.- ứng dụng 𝖙y𝖙

Đối mặt với hai sự lựa chọn, mặc dù Phùng Thanh Bắc cũng tiếc nuối, nhưng không do dự. Sự nghiệp luôn là mục tiêu cao nhất của đàn ông, bất kỳ trở ngại nào cũng là người cản đường, phải bỏ đi.

Phùng Thanh Bắc lại ôm lấy Chương Hoa, đột nhiên cắt đứt liên lạc với Trần Hân Nhiên, Trần Hân Nhiên điên cuồng tìm kiếm ông khắp nơi, nhưng đều không có kết quả, cho đến khi cô bị đuổi học, ông vẫn không xuất hiện.

Sau khi Trần Hân Nhiên bị đuổi học, cô trở về quê nhà, Phùng Thanh Bắc biết chuyện thì thở phào nhẹ nhõm. Từ giờ trở đi, Trần Hân Nhiên đối với ông có lẽ chỉ là một giai đoạn vui vẻ khi về già mà thôi, sẽ không còn có sự giao thoa nào khác.

Ông không biết rằng, khi Trần Hân Nhiên rời đi đã mang thai.

Nếu ông biết thì có lẽ lúc đó sẽ không có lựa chọn nào khác, vẫn sẽ bỏ đứa bé đi, để tránh hậu họa về sau.

Cho đến hai năm trước, con trai của ông là Phùng Giác đã không còn nữa.

Sự ra đi của Phùng Giác là một cú sốc quá lớn đối với gia đình.

Chương Hoa chịu kích thích lớn nhất, trực tiếp xin nghỉ hưu trước tuổi, và điều trị tại viện điều dưỡng suốt một năm.

Phùng Thanh Bắc cũng đột nhiên cảm thấy mình không còn sức lực nữa, những chuyện trước đây thường hiện lên trong đầu ông. ( truyện trên app tyt )

Ông không ngờ mình lại nhớ đến Trần Hân Nhiên.

Cô ấy hẳn là đã kết hôn và sinh con rồi, đang sống một cuộc sống bình thường và giản dị, ai nói đó không phải là một loại hạnh phúc?

Phùng Thanh Bắc thực sự muốn tìm việc gì đó để làm, nên đã nhờ người hỏi thăm.

Kết quả hỏi thăm đương nhiên là khiến ông phải kinh ngạc.

Đôi khi Phùng Thanh Bắc cảm thấy thật may mắn vì năm đó không biết Trần Hân Nhiên mang thai, nếu đứa bé bị bỏ đi, thì Trần Hân Nhiên có thể có một kết thúc tốt hơn, nhưng mà ông, lại chấm dứt hương khói của gia tộc họ Phùng.

Phùng Thanh Bắc suy nghĩ cả đêm, cảm thấy sự xuất hiện của Trần Niệm Bắc giống như sự thương xót của trời cao đối với ông, ông sợ Chương Hoa phản đối nên cầu cứu cha mình trước tiên, Phùng Thanh Bắc hiểu cha mình, đối với sự tồn tại của Trần Niệm Bắc, kết quả mà hai cha con ông đạt được là thống nhất.

Chương Hoa đối với quyết định Trần Niệm Bắc đến nhà này, sau khi khiếp sợ biết được rằng Trần Hân Nhiên lại sinh cho ông một đứa con trai, vẫn kiên quyết thể hiện thái độ phản đối tuyệt đối.

Bây giờ bà đã không còn con trai, còn phải nuôi con riêng của tiểu tam sao?

Nhưng sau khi biết được số phận của Trần Hân Nhiên khi trở về và kết thúc cuộc đời chưa đầy 30 tuổi, bà thực sự cảm thấy rất có lỗi trong một thời gian.

Thực ra, không thể trách bà về chuyện của Trần Hân Nhiên, bởi vì người thứ ba là chính cô ta, sau khi sự việc bại lộ, bà cũng cho Phùng Thanh Bắc cơ hội lựa chọn, là Phùng Thanh Bắc lựa chọn bỏ rơi cô ta, không liên quan gì đến bà. - chuyển ngữ bởi Charlene t.y t

Dù vậy, bà vẫn nhượng bộ về thái độ của mình đối với vấn đề Trần Niệm Bắc trở về, trong buổi đêm hôm bà gặp Trần Niệm Bắc, bà đã khóc rất lâu.

Đôi mắt của Trần Niệm Bắc rất giống Trần Hân Nhiên, nhưng lông mày và môi lại giống Phùng Thanh Bắc, khuôn mặt điển hình của kẻ bạc tình, Phùng Giác cũng vậy.

Trần Hữu Quốc gọi điện thoại, nhưng chỉ với danh nghĩa là quan tâm đến Trần Niệm Bắc, ông không có mặt mũi đề cập đến chuyện học của Trần Diêm, cuối cùng Trần Diêm chịu sự thuyết phục của cả gia đình, phải học lại một năm.

Trần Diêm trong cuộc đời sau này nên cảm ơn lần học lại này, có lẽ chỉ có Trần Diêm mới biết cô lấy động lực từ đâu.

Cô giống như người tập võ, bảy kinh tám mạch được đả thông, thành tích liên tục tăng lên, cuối cùng thi đại học lại thi được vào trường tuyến 1.

Nhưng cô nhất quyết phải đến Bắc Kinh, với điểm số này thì không có nhiều lựa chọn lắm, chứ đừng nói là chọn chuyên ngành, có trường tuyến 1 nhận cô là may lắm rồi.

Nếu không thì sao lại nói rằng năm nay là năm Trần Diêm thăng hạng, vận may bùng nổ, cuối cùng cô thực sự đỗ vào Đại học Nông nghiệp Trung Quốc, còn được điều chuyển đến một chuyên ngành mà cha cô nghe xong liền vui vẻ cười tươi, nói thẳng: "Tốt nghiệp thì về nhà, con mở trang trại nuôi lợn cộng thêm trang trại nuôi gà, hoặc là con muốn chăn dê thì cha mua con 100 con dê thả trên sườn đồi phía tây."

Trần Diêm nghĩ, nhà cô thực sự có tiền, xứng đáng với danh hiệu người giàu nhất Trần gia trang.

Vì vậy, Trần Hữu Quốc vui vẻ lên huyện để mời ba bàn tiệc, còn đến đài phát thanh để đặt một tuần lời chúc mừng!

Trần Diêm cứ như vậy chạy đến vòng tay của thủ đô trong giấc mơ.

Cũng chạy đến thành phố nơi Trần Niệm Bắc ở.

Sau khi Trần Niệm Bắc rời đi, Trần Diêm học cấp ba nội trú, không có điện thoại, trong hai người chỉ có mỗi cô về nhà mỗi tháng thì đăng nhập máy tính để nhắn tin cho anh hoặc cực kỳ trùng hợp gặp anh online thì nói chuyện vài câu.

Trần Diêm luôn biết rằng, Trần Niệm Bắc nói rất ít.

Sau đó, trao đổi tin nhắn, càng ít hơn.

Hơn một năm, hai người nhắn tin hạn chế, Trần Diêm cũng chỉ biết anh học ở Thanh Hoa, không biết anh học chuyên ngành gì.

Ngay cả dịp Tết Nguyên đán, cả hai cũng không nói chuyện, vì Trần Diêm hỏi số điện thoại nhà anh, rất lâu sau đó anh mới trả lời: "Để sau này nhé, bây giờ không tiện lắm."

Trần Diêm nghĩ rằng, mặc dù anh đã trở về nhà, có lẽ, đó lại là một loại ăn nhờ ở đậu khác.

Tuy nhiên, Trần Diêm lại cảm thấy rằng, mặc dù khoảng cách xa, nhưng trái tim của hai người vẫn như cũ.

Vì vậy, ngay khi thông báo trúng tuyển được gửi tới, cô đã nhắn tin cho anh rằng cô sẽ đến Bắc Kinh. Nếu anh khai giảng sớm hơn, nhất định phải đến đón cô ở ga tàu.

Vài ngày sau, Trần Niệm Bắc trả lời: Mình đang ở nước ngoài, không nhập học cùng cậu được, về nước sẽ mời cậu ăn cơm.

Trần Diêm cảm thấy thất vọng một lúc, sau đó lại nghĩ rằng dù sao cũng đã chờ đợi hơn một năm, chỉ còn vài tháng nữa thôi, cô lại vui lên, trả lời một chữ rất lớn: Ừ!!

Là Trần Du đưa cô đi nhập học, Trần Hữu Quốc rất không yên tâm khi một cô con gái năm ba đưa cô con gái mới nhập học đi, nhất định phải tự mình đưa đi. 

Trần Du không thèm để ý nói: "Đã là thời đại nào rồi, thế giới này đã trở thành một ngôi làng, người khác đi khắp nơi đều đơn giản như ăn cơm, chỉ là lên Bắc Kinh để nhập học, còn có một người lớn là con đi cùng, cha còn không yên tâm, vậy thì đừng để Trần Diêm đi học nữa, ở nhà học một trường sư phạm, đi dạy trường cấp hai trên huyện, rồi kết hôn với một xã trưởng, sẽ an toàn hơn đấy!"

Trần Tú Quyên cười mắng: "Con đúng là lý lẽ nhiều."

Trần Du trả lời: "Mẹ à, mẹ thấy thế nào nếu con thêm một chữ vào tên, đổi thành Trần Hữu Lý?"

Trần Hữu Quốc mắng: "Trần Hữu Lý? Con phản rồi à, còn định ngang hàng với cha!"

Trần Du: "À..."

Trường của Trần Diêm không cách Thanh Hoa xa lắm, điều này rất đáng mừng.

Trong ký túc xá còn có ba cô gái khác, em gái Hồ Nam Triệu Bồng Bồng, cô nàng Hà Bắc Tần Lâm và em gái đáng yêu Hắc Long Giang Vương Tư Dung, đều đã đến rồi.

Ba cô nàng vừa thấy Trần Diêm đã kinh ngạc, nhất trí cho rằng cô đến từ khu vực bao ship Giang Tô- Chiết Giang- Thượng Hải, chỉ là may mắn, vừa có vẻ đẹp của gái miền Nam vừa có sự cao gầy của gái miền Bắc.

Triệu Bồng Bồng hỏi: "Có phải cậu đến từ Thượng Hải không?"

Trần Du hừ một tiếng nói: "Nó đến từ Thanh Hải!"

Bạn cùng phòng Vương Tư Dung là người nhỏ tuổi nhất, nói chuyện vừa thẳng vừa lớn, cũng không sợ người lạ, ồn ào cho rằng cho dù Trần Diêm không được xếp vào hoa khôi của trường thì làm hoa khôi khoa hoặc lớp cũng không thành vấn đề. Vì vậy cô ấy đề xuất bữa ăn đầu tiên của ký túc xá, hãy để chị gái của hoa khôi, Trần Du, mời khách.

Hai cô gái khác cười haha không phản đối, chính là đồng ý và ủng hộ.

Trần Du luôn hào phóng, vì vậy đã bỏ tiền bao các cô gái.

Trần Du và Trần Diêm ở chung phòng trong hai ngày, ngày đầu tiên leo lên Phùng Lý Tường Thành, ngày thứ hai đi tham quan Cố Cung, rồi nói với Trần Diêm: "Bắc Kinh không còn nơi nào khiến chị phải lưu luyến nữa rồi, hơn nữa ô nhiễm không khí quá nghiêm trọng, tạm biệt em gái nhé!"

Rồi chạy đi.

Tác giả có lời muốn nói: Phùng Kha không phải nam chính, là nam số 3, chương sau nam chính lộ mặt

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play