Phùng Kha không nói một lời từ đầu đến cuối, tự mình cắt miếng bít tết, lướt qua Phùng Nguyệt đối diện, đổi đĩa trong tay Trần Diêm.
Trần Diêm cảm thấy ấm áp trong lòng.
Phùng Nguyệt che miệng cười nhẹ.
Viên Dã "tặc tặc" hai tiếng, hỏi Phùng Nguyệt: "Nguyệt Nhi em gái, em không trông cậy vào Hàn Thiếu, cần tôi giúp em cắt không, tay tôi hơi ngứa."
Phùng Nguyệt trả lời: "Tay anh ngứa thật thì cầm nĩa đâm vài cái vào tay đi."
Viên Dã vỗ ngực một cái: "Em đâm dao cũng thật tàn nhẫn, con thuyền tình bạn đã lật rồi."
Bữa ăn này có Viên Dã chọc cười, ăn cũng rất ngon, dường như Trần Diêm đã có thiện cảm với đồ Tây.
Sau bữa ăn, Viên Dã đề nghị: "Đi quán bar chơi không?"
Trần Diêm ngạc nhiên, không ngờ những sinh viên đại học danh tiếng này còn đi quán bar.
Phùng Nguyệt hỏi: "Anh, anh đi không?"
Phùng Kha đứng dậy: "Không đi, mình đưa cậu về."
Câu trước là nói với Phùng Nguyệt, câu sau, Trần Diêm cảm thấy là nói với cô.
Cô đứng dậy, nói với mọi người: "Cảm ơn mọi người đã tiếp đãi, tôi đi trước đây."
Khi cô rời đi, nhìn thoáng qua thần tượng năm ngoái Diệp Lương Phong, anh ấy nở nụ cười nhẹ, dường như cũng vô tình nhìn lại cô một cái.
Ừm, bữa ăn này ngồi đối diện với anh ấy, xứng đáng.
Khi thu lại tầm mắt, nhìn thấy Viên Dã, biểu cảm của anh ta mang theo chút tiếc nuối.
Trần Diêm cũng không để ý lắm.
Ra khỏi cửa, Trần Diêm nói với Phùng Kha: "Cậu đưa mình đến trạm xe buýt là được."
Anh cũng không nói gì.
Trần Diêm lại nói: "Quả nhiên, người thành phố và người nhà quê chúng ta có chất khác biệt, họ còn đi quán bar nữa, cậu đã đi chưa?"
Anh "ừ" một tiếng.
Trần Diêm "hả" một tiếng: "Cậu cũng đi rồi à?"
Trần Diêm nhận ra anh không muốn nói về chủ đề này, cô cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nói thêm một câu: "Khi nào cậu không có tiết thì có thể đến Nông Đại dạo quanh, Nông Đại có rất nhiều cô gái đẹp." Không nhất thiết phải đi quán bar.
Anh "ừ" một tiếng.
Trần Diêm đột nhiên cảm thấy không thể hiểu anh nữa, lần gặp mặt này anh luôn nhàn nhạt, không nóng không lạnh, trong lúc vô tình vẫn sẽ chăm sóc cô, nhưng anh có vẻ không muốn nói nhiều về chuyện anh rời khỏi Trần gia trang.
Cô thậm chí còn không biết, hóa ra anh còn có một em gái.
Lúc này từ xa thấy xe buýt đến, Trần Diêm nói: "Xe đến rồi, cậu không cần tiễn mình nữa, gặp lại sau."
Rồi vội vã chạy về phía trạm xe buýt.
Phùng Kha đột nhiên nói sau lưng cô: "Đến trường an toàn thì nhắn tin cho mình."
Trần Diêm chỉ lo chạy vội, không quay đầu lại, vẫy tay với anh.
Lên xe, cô vẫn có thể nhìn thấy anh qua cửa sổ, đứng im tại chỗ nhìn về hướng xe buýt, Trần Diêm đột nhiên nhớ lại lúc hai năm trước tiễn anh đi, anh cũng vậy, không nói một lời với cô, đã đi mất.
Cô hơi hối hận, cô đã từng rất buồn vì chuyện này, vì vậy, đã cho đi thì đừng mong nhận lại, cô nên nói nhiều hơn một vài lời chia tay với anh.
Nhưng đột nhiên lại nghĩ, đây không phải là chia tay, bây giờ cùng một thành phố, lại còn ở gần nhau như vậy, dù không thể gặp mặt mỗi ngày, nhưng ít nhất cũng có thể gặp mặt một lần một tuần.
Nghĩ vậy, cô lại xua tan bầu không khí u ám vừa rồi, cười lên.
Rồi lấy điện thoại ra gọi cho Trần Du, sau khi kết nối, cô đi thẳng vào vấn đề: "Chị ba, hôm nay em ăn cơm cùng Diệp Lương Phong."
Bên kia đang ăn, trả lời không rõ ràng lắm: "Ai vậy? Diệp Lương Phong là ai? Sao nghe quen thế?"
Trần Diêm nhắc chị ấy: "Hè năm ngoái, chiến đấu đến cùng."
Trần Du đột nhiên hét lên một tiếng, Trần Diêm vội vàng cầm điện thoại ra xa một chút, sau vài giây mới lại đưa lên tai, Trần Du đang ở bên kia ho sặc sụa, sau một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Em gái, chị ba suýt nữa bị em hại chết, sặc chết chị rồi."
Nụ cười trên mặt Trần Diêm không thể che giấu được: "Chị ba, anh ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn trên tivi nữa."
Trần Du hỏi: "Sao em lại có vận may như vậy, có trao đổi phương thức liên lạc không?"
Trần Diêm trả lời: "Không, hình như anh ấy quen Phùng Kha."
"Phùng Kha là ai?"
"Trần Niệm Bắc, cậu ấy không muốn em gọi cậu ấy là Trần Niệm Bắc, Trần Niệm Bắc biến mất rồi, chỉ còn lại trong ký ức của chúng ta thôi, sau này em chỉ gọi cậu ấy là Phùng Kha."
Trần Du im lặng một lúc rồi nói: "Biết ngay em nhất định sẽ đi gặp nó mà, em và nó có quan hệ tốt nhất, nhưng đôi khi mọi người đều muốn nhìn về phía trước, có thể là không muốn tiếp xúc với những người trong quá khứ nữa, đặc biệt là quá khứ không tốt, những chuyện trong quá khứ cũng không muốn nhắc lại nữa."
Trần Diêm hỏi: "Vậy, chị nghĩ cậu ấy vì điều này mà không liên lạc với chúng ta sao?"
Trần Du trả lời: "Chị chỉ nói có khả năng như vậy thôi, không nhất định, vẫn phải xem em thấy nó thế nào, thái độ như nào, có nhiệt tình không? Nó có giải thích về hai năm qua không?"- ứng dụng 𝖙y𝖙
Trần Diêm nghĩ lại, đột nhiên không biết trả lời thế nào.
Trần Du thở dài: "Được rồi, em gái, em sống chết nhất định phải đến Bắc Kinh, thật ra cả nhà đều đoán ra lý do, nhưng không ai có thể khuyên em được."
Trần Diêm tức giận đáp: "Nếu cậu ấy thực sự muốn cắt đứt với quá khứ, em tuyệt đối sẽ không liên lạc với cậu ấy thêm một lần nữa, em sẽ không nhìn cậu ấy thêm một cái nữa, từ giờ trở đi sẽ là người lạ."
Trần Du nói: "Tính tình lại cố chấp nữa rồi, cần gì phải vậy, đã hai năm rồi, không liên lạc cũng đã qua rồi, hơn nữa người ta đã là con nhà giàu, không giống dân thường chúng ta, nếu nó muốn đuổi theo chúng ta thì tốt, còn hiện tại chúng ta đuổi theo người ta thì không phù hợp, nghĩ thoáng chút thì sẽ chẳng có chuyện gì cả, em cứ quan sát thái độ của nó xem."
Trần Diêm ừ một tiếng.
Trần Du đột nhiên nói: "Thực ra, trong bốn chị em chúng ta, cha lo lắng cho em nhất."
"Tại sao?" Trần Diêm cảm thấy từ nhỏ đến lớn, thực ra cô luôn khiến gia đình yên tâm.
Trần Du nói: "Còn không phải chỉ có hai chúng ta đi học đại học, mà em lại xinh đẹp như vậy, bên ngoài có rất nhiều cám dỗ. Nếu em làm ra chuyện giống như mẹ của Trần Niệm Bắc thì cuối cùng sẽ hại bản thân và cả gia đình."
Trần Diêm sững lại, sau đó tức giận nói: "Em là người không biết tự yêu bản thân sao?"
Trần Du nói: "Chị thì thấy xã hội tiến bộ, sinh viên không yêu đương mới là lạ, chị chỉ nhắc nhở em, hãy luôn nhớ đến cuộc đời bất hạnh của nữ sinh viên kia ở Trần gia trang. Còn nữa, lúc đâm vào tường hãy để lại cho mình chút tôn nghiêm và đường sống. Ngoài những điều này, chị thực sự ủng hộ em yêu đương nghiêm túc, mặc kệ là với ai." ( truyện trên app tyt )
Đang nói, thì loa xe buýt thông báo đến trạm.
Trần Diêm trả lời: "Em đến trạm rồi, cúp trước nhé."
Trần Du gật đầu, đột nhiên nói rất gấp gáp: "Đúng rồi, em đừng ngu ngốc chạy đến chất vấn Trần Niệm Bắc, cuối cùng sẽ khiến mọi người đều mất mặt."
Vì cuộc điện thoại này, Trần Diêm trở lại trường, cố tình không nhắn tin báo bình an cho anh.
Đến trước khi đi ngủ mới nhận được tin nhắn của anh: Cậu đã đến trường chưa?
Trần Diêm đã thất vọng rồi, khi nhìn thấy tin nhắn này, cảm thấy có chút bất lực và thất bại đan xen, bèn gửi lại một bức ảnh chụp chung chiều nay, cô đặc biệt chọn bức ảnh cô chụp đẹp nhất.
Anh nhận được bức ảnh, nhưng lại không trả lời.
Hai tuần không liên lạc, cuối cùng nhận được một cuộc gọi từ một số lạ.
Là người không ngờ tới: "Trần Diêm, tôi là Phùng Nguyệt."
Trần Diêm trả lời: "Xin chào."
Phùng Nguyệt giải thích: "Lần trước tôi quên xin số của cậu, tuần này mới lấy được từ anh trai tôi."
Trần Diêm nghĩ: Tôi và anh trai cậu không liên lạc nữa, chắc cũng không cần liên lạc với cậu đâu.
Cô hỏi: "Có chuyện gì không?"
Phùng Nguyệt cười: "Có, sắp tới là Quốc Khánh rồi, cậu có về Thanh Hải không?"
Trần Diêm không hiểu tại sao cô ấy quan tâm cô có về Thanh Hải không, cô mới học được một tháng, chắc chắn sẽ không về, tiền đi lại quá đắt.
Trần Diêm nói: "Không về."
Phùng Nguyệt cười: "Vậy cậu có kế hoạch gì không?"
Trần Diêm nghĩ, tạm thời chưa có.
Phùng Nguyệt tiếp tục: "Không có kế hoạch thì đi cùng chúng tôi đi, Quốc Khánh đi đâu cũng đông người, Viên Dã thuê một chiếc xe nhà di động, chúng ta sẽ không đi quá xa, chỉ đi chơi xung quanh mấy ngày, tìm một nơi yên tĩnh, leo núi, dựng lều, rồi ở nhà thuê, ăn đồ nướng, chắc chắn sẽ rất thú vị." Charlene t.y.t
Trần Diêm hỏi: "Anh trai cậu đi không?"
Phùng Nguyệt hơi ngại ngùng nói: "Tôi không dám hỏi."
Cô ấy lại nói: "Thực ra hỏi cũng vô ích, anh ấy chắc chắn không đi, tôi nghĩ, nếu nói cậu đi thì không biết anh ấy có đi không."
Trần Diêm cười trong lòng: Em gái à, cô quá coi trọng tôi rồi, nếu anh ấy muốn quên đi quá khứ, thì nghe nói tôi đi, anh ấy trốn còn không kịp, làm sao có thể đi được.
Nhưng cô lại hơi tò mò, nếu cô thực sự đi, anh sẽ thế nào?
Trần Diêm đột nhiên muốn thử nghiệm xem, nếu anh đi, thì chứng tỏ anh không phải như những gì người Trần gia nghĩ.
Nếu anh không đi...
Trần Diêm nghĩ: Được rồi, vậy thì dao sắc chặt đay rối.
(*) Dao sắc chặt đay rối có nghĩa là cắt đứt những dây dưa, nhập nhằng khó xử.
Nghĩ đến đây, cô nói: "Được, tôi đi."
Phùng Nguyệt vui mừng nói: "Tuyệt quá, tôi sẽ thêm cậu vào WeChat, đúng rồi, cậu có WeChat không?"
Trần Diêm "ừm" một tiếng: "Mới đăng ký không lâu."
Phùng Nguyệt nói: "Rất thuận tiện, chúng ta sẽ thêm nhau vào để trò chuyện, tìm số điện thoại này là được đúng không?"
Hai ngày đầu của Quốc khánh, Phùng Nguyệt gửi cho cô một biểu tượng chiến thắng.
Trần Diêm trả lời: ?
Phùng Nguyệt trả lời sau một lúc: Quả nhiên, anh trai tôi cũng đi, kèm theo một biểu tượng cười gian xảo.
Trần Diêm đột nhiên có chút... vui mừng.
Tất nhiên, nhiều nhất là bắt đầu mong chờ chuyến đi này.
Niềm tiếc nuối duy nhất là anh vẫn không chủ động nói với cô rằng anh sẽ đi, cô cũng vậy.
Ngày đi chơi, Trần Diêm đợi ở cổng trường theo hẹn.
Cô mang theo quần áo cho hai, ba ngày và một số đồ vệ sinh cá nhân, một chiếc ba lô là đủ.
Chờ chưa được bao lâu, một chiếc xe nhà di động màu bạc đã chạy vào tầm mắt, Trần Diêm nghĩ quả nhiên... có tiền đồng nghĩa với việc biết chơi.
Xe nhà di động đến cổng trường, phanh gấp khiến nhiều bạn cùng trường đang ra vào phải ngoái lại nhìn.
Viên Dã nhảy ra khỏi xe: "Người đẹp quả nhiên là khác biệt, em đứng ở đây mà từ xa tôi đã nhìn thấy, trong mắt tôi chỉ có một mình em."
Trần Diêm biết anh ta luôn nói chuyện không suy nghĩ, không biết giữ mồm giữ miệng, cô chỉ cười cười.
Cửa xe được mở từ bên trong, Phùng Nguyệt thò đầu ra cười nói: "Chào buổi sáng!"
Viên Dã nhận lấy ba lô của cô, còn cố ý ước lượng: "Nhẹ thế này, đồ của cô có ít quá không, đây không giống như túi xách của con gái."
Trần Diêm nói: "Tôi còn thấy mình mang quá nhiều đồ rồi."
Viên Dã cười: "Chắc là cô chưa thấy Gia Gia, hai túi xách cộng thêm một chiếc vali hai mươi bốn inch, tôi xách lên, suýt tưởng trong đó có xác chết, cứ như đi ra ngoại ô để vứt xác."
Gia Gia đang chơi điện thoại, nghe đến tên mình, cô ấy không vui nói: "Người tốt đúng là khó làm, tôi mua đồ ăn vặt cho mấy người, còn cả bia nữa, được rồi, tối nay anh đừng có uống nhé."
"Tôi sai rồi, công chúa Gia Gia."
Trần Diêm lên xe, mới phát hiện không có Phùng Kha, ngoài tài xế, chỉ có ba cô gái.
Phùng Nguyệt nhận ra sự nghi ngờ của cô: "Anh trai tôi trong hội sinh viên, có nhiệm vụ trong lễ Quốc khánh, chiều nay sẽ đến."
Gia Gia hỏi: "Này? Viên Dã, không phải anh cùng khoa với anh trai Phùng Nguyệt, còn đều trong hội sinh viên sao, sao anh ấy có việc còn anh thì không?"
Viên Dã cười hì hì: "Em nói xem, một đám đàn ông già có sức hấp dẫn hơn hay các cô gái xinh đẹp có sức hấp dẫn hơn, một thằng ngốc cũng biết lựa chọn."
Trần Diêm: "..."
Phùng Nguyệt: "..."
Gia Gia cười lớn.
Trần Diêm hỏi: "Diệp Lương Phong đâu?"
Gia Gia đột nhiên nhìn cô một cách cảnh giác, Phùng Nguyệt cười nói: "Cả tuần này anh ấy đều ở Thượng Hải, đi cùng giáo sư của mình tham dự hội thảo học thuật."
Trần Diêm thực sự cảm thấy rất giỏi: "Một sinh viên đại học có thể tham gia loại hội nghị này, thật giỏi."
Viên Dã cười: "Đâu có, bảo vệ thành công luận án rồi nên bắt đầu làm không công cho thầy hướng dẫn, chủ yếu là cậu ta nổi tiếng, cậu ta tham gia một chương trình nên rất nổi tiếng trong suốt mùa hè, đưa cậu ta đi ra ngoài thì có mặt mũi hơn, hơn nữa, cậu ta gõ chữ rất nhanh, có thể ghi biên bản hội thảo."
Gia Gia cười: "Đi chết đi, anh giỏi nhất là nói xấu người khác."
Viên Dã vẫn cười: "Thực lòng mà nói, em xem cậu ta trong chương trình diễn sâu như thế nào, trông như một tên lưu manh giả danh trí thức. Ơ, người đẹp, cô có xem chương trình đó không?"
Trần Diêm không muốn trả lời là đã xem, chủ yếu là sợ họ sẽ bàn luận về điều đó.
Thà ít việc còn hơn nhiều việc.
Viên Dã thấy cô lắc đầu, cười nói: "Xin lỗi, có phải ở quê các cô không có tín hiệu không, nên không xem được chương trình đó à."
Trần Diêm: "..."
Phùng Nguyệt nói: "Đừng nghe anh ta nói lung tung, lát nữa Lương Phong ngồi máy bay tới, Hàn Tuấn sẽ đi đón."
Gia Gia hối tiếc nói: "Chúng ta cũng lái xe đi đón thì tốt biết mấy."
Viên Dã nói: "Đại tiểu thư, tôi vừa làm tài xế vừa làm công nhân bốc vác, lại còn không lấy tiền trò chuyện, có thể đừng bàn luận về mấy tên nhóc không có mặt ở đây không, mau đến tán tỉnh tôi, chọc tôi vui một chút!"
Phùng Nguyệt cười: "Được rồi, Bát Giới!"
Viên Dã đáp lại: "Em thì thôi vậy, Thiên Bồng Nguyên Soái tôi đây cũng rất kén chọn, tối nay để con nhện tinh bên cạnh em bồi tôi đi."
Trần Diêm sửng sốt: "Anh mới là con nhện tinh."
Gia Gia cười lớn: "Tại sao lại là con nhện tinh?"
Viên Dã cũng cười: "Nói một cách dễ hiểu, con nhện tinh không phải là giăng lưới tình sao? Tôi rất muốn động lòng một chút!"
Phùng Nguyệt cũng cười: "Mau dừng lại, buồn nôn muốn chết!"