Ấn tượng nhất của Trần Diêm với Trần Niệm Bắc còn có một việc khác.
Trong nhà Trần Diêm có bốn chị em gái, ngoại trừ Trần Du có ngoại hình khác lạ, thì ba chị em còn lại đều xinh đẹp.
Vì vậy, Trần Sài, chỉ học hết cấp hai, đã kết hôn với con trai của trưởng làng Trần Kim Chính, Trần Hiểu Húc. Sau khi tốt nghiệp trung cấp, vì trong nhà có một chút quan hệ, nên Trần Hiểu Húc đã được nhận vào chính quyền xã. Sau đó, còn xin vào chính quyền huyện, sự nghiệp cũng khá tốt, nhưng đó là chuyện về sau.
Trần Mễ sau khi tốt nghiệp trường cao đẳng y thì vào làm việc tại bệnh viện huyện, cũng kết hôn với con trai của trưởng khoa ngoại, nhưng đó cũng là chuyện về sau.
Trần Diêm là người xinh đẹp nhất trong số các chị em gái, từ nhỏ đã là một mỹ nữ, người trong làng đều nói, với vẻ ngoài của Trần Diêm, tương lai có thể gả cho xã trưởng.
Trần Diêm không biết sau này mình có thể lấy được xã trưởng không, nhưng khi đi học, cô luôn thu hút sự chú ý của một số nam sinh không đứng đắn.
Nam sinh ở độ tuổi đó thể hiện sự yêu thích và ghét bỏ theo cách giống nhau, bọn họ thường lén lút nhét vào ngăn bàn của cô những con vật như sâu bọ, chim chết, rắn chết, v.v.
Trong lớp học, khi giáo viên không để ý, bọn họ dùng giấy vo tròn ném vào đầu cô, hoặc đột nhiên kéo tóc cô và cười to rồi chạy đi, những cái này đều không ít lần.
Trần Học Dân là một fan cuồng của Trần Diêm. Trần Diêm lén gọi cậu ta là Trần nhị mập, Trần nhị mập vừa cao vừa béo, cậu ta có sức mạnh lớn nhất trong những người bạn cùng lứa, cậu ta đã trở thành vua của đám trẻ, dẫn đầu trong việc bắt nạt cô không biết mệt.
Hai nhà cách nhau không xa, sau khi tan học, cậu ta thích bám theo cô, nếu cô không phản ứng lại thì cậu ta sẽ chọc cô. Quay đầu lại đuổi theo cậu ta thì cậu ta không chiến đấu mà chạy trốn. Mặc kệ cậu ta thì cậu ta quay lại dùng chiêu cũ, thường xuyên làm vậy không biệt mệt, giống như keo dán chó, khiến Trần Diêm nhỏ bé rất đau đầu.
Vào chiều hôm đó, chuông tan học vang lên, Trần Học Dân chạy rất nhanh, Trần Diêm cố tình đi chậm lắc lư trên đường.
Không ngờ vẫn gặp cậu ta giữa đường, cậu ta đang đứng ở ven đường đi tiểu, tiểu mập mạp này thật là quá không lịch sự.
Khi Trần Diêm đi ngang qua cậu ta, Trần nhị mập quay người lại, nước tiểu của cậu ta còn chưa được tiểu hết, bắn vào người Trần Diêm, Trần Diêm "A" một tiếng nhảy bật ra, cùng lúc đó, một người khác cũng nhảy ra, là Trần Niệm Bắc.
Thực ra, ba người đi cùng nhau trên một con đường về nhà cũng không phải là chuyện trùng hợp. Nhưng Trần Niệm Bắc nhảy không kịp, trên người anh dính rất nhiều chất lỏng quý giá.
Trần nhị mập nhìn thấy không tiểu vào người Trần Diêm mà tiểu vào người khác, cậu ta có chút lo lắng nhưng nhìn kỹ lại, đó là Trần Niệm Bắc, cậu ta lập tức hét vào mặt Trần Niệm Bắc: "Mày trừng cái gì mà trừng, trừng nữa tao đánh cho!"
Ngoài việc một năm vài lần thỉnh thoảng gửi một bát thức ăn nóng cho Trần Niệm Bắc, Trần Diêm không có giao tiếp nào khác với Trần Niệm Bắc, lần này thấy Trần nhị mập ngang ngược vô lý, cô cũng mặc kệ có hay không giao tiếp, tức giận kéo cánh tay anh và nói: "Đừng quan tâm đến cậu ta, chúng ta đi thôi."
Trần nhị mập tức giận hét lên: "Trần Niệm Bắc, có mẹ đẻ mà không có cha nuôi! Trần Niệm Bắc, đồ con hoang! Đồ con hoang... ah!"
Khi Trần Diêm vẫn chưa kịp phản ứng, Trần Niệm Bắc đã lao vào Trần nhị mập.
Thông thường, trẻ con đánh nhau đều là đánh cho đến khi nào dừng lại, đẩy cho đến khi nào xong, nhưng Trần Niệm Bắc lần này thì khác, anh điên cuồng đánh, Trần nhị mập dù có sức mạnh lớn nhưng đụng tới kẻ mặc kệ sống chết cũng phải nhận thua.
Sau đó...
Cuộc chiến này đã giúp Trần Niệm Bắc nổi tiếng, cho đến khi anh tốt nghiệp tiểu học, không ai dám thách thức anh nữa.
Còn có một câu chuyện khác, mẹ của Trần Học Dân ngày nào cũng đến nhà Trần Niệm Bắc để chửi bới, Trần Tú Quyên đã khuyên cô ta vài lần nhưng không có kết quả nên đành phải từ bỏ. Vì thế, cô ta càng điên cuồng hơn, kiên trì không ngừng, trong suốt một tháng, không bỏ lỡ một ngày nào, với tinh thần này, đi làm không nhận được giải thưởng chăm chỉ nhất là điều không thể.
Sau đó, mặc dù đã bình tĩnh lại, nhưng mỗi khi cô ta cảm thấy không vui, đều đi đến trước nhà Trần Niệm Bắc mắng vài câu để hả giận.
Tất nhiên chuyện này cũng có mặt tốt, về sau Trần nhị mập gặp Trần Niệm Bắc đều tránh rất xa, đồng thời cũng tránh rất xa Trần Diêm.
Sau khi chuyện này xảy ra, Trần Diêm lại càng xa lánh Trần Niệm Bắc, cô là nhân chứng trực tiếp của trận chiến đó, bởi vì cô đã nhìn thấy, cũng cảm nhận được tính cách của một người có thể xấu xa như thế nào.
Vì vậy, Trần Diêm rất ghét anh, cô không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với anh.
Tuy nhiên, mọi chuyện luôn có những bất ngờ.
Con chó cái nhà Trần Văn Tĩnh mà Trần Diêm vẫn luôn theo dõi đã sinh được bốn chú chó con. Trần Diêm đã đặt trước từ sớm, định mang về nhà khi chó con được một tháng tuổi.
Không may là gia đình Trần Diêm đang có kế hoạch sửa chữa ngôi nhà cũ và chuẩn bị chuyển đến ở với ông bà nội ở ngõ bên cạnh trong một thời gian.
Trần Diêm phải sống cùng ba chị gái trong một căn phòng nhỏ hẹp và chật chội, thậm chí gà mẹ đẻ trứng, cha mẹ cô cũng đành phải đau lòng cho đi. Không còn chỗ ở cho con người, đừng nói đến một con chó.
Vào thời điểm này thì hoàn toàn không thể được.
Trần Diêm khóc lóc nhiều lần nhưng không thành công, cuối cùng cô đã bị buộc phải trả chó con về cho chủ cũ.
Trần Diêm đỏ mắt ôm chú chó con ngồi xổm ngoài cửa, gặp ông cháu Trần Quốc Trung vừa từ đồng về, Trần Quốc Trung hỏi: "Sao thế, Diêm Diêm?"
Trần Diêm rất tủi thân kể cho ông cháu Trần Quốc Trung nghe về chuyện chú chó con.
Trần Quốc Trung vẫn là cười ha ha: "Vậy thì để Tiểu Bắc nuôi đi, Diêm Diêm có thể thường xuyên đến thăm chó con."
Ban đầu Trần Diêm không muốn cho chú chó con ở nhà ông ấy, nhìn xem ông Quốc Trung đã nuôi Trần Niệm Bắc thế nào, ngoại trừ bát cơm sạch thì chỗ nào cũng bẩn, đưa cho nhà ông ấy nuôi còn không bằng trả lại cho Trần Văn Tĩnh.
Nhưng Trần Diêm vừa mới đi trả chó thì Trần Văn Tĩnh nói rằng ba chú chó con ở nhà cô ấy vẫn chưa được cho đi và mẹ cô ấy nói rằng nếu không có ai muốn thì sẽ quẳng chúng xuống rãnh nước.
Vì vậy, Trần Diêm lại ôm chú chó con trở về và ngồi xổm ở cửa vô cùng lo lắng.
Cũng không có cách nào tốt hơn, Trần Diêm chỉ có thể gật đầu: "Đành làm phiền ông Quốc Trung ạ."
Khi đưa chú chó con cho Trần Niệm Bắc, cô không nhịn được mà dặn dò: "Cậu nhất định phải chăm sóc chó con thật tốt nhé."
Trần Niệm Bắc nhận lấy chú chó con, nhìn chú chó một cái rồi lại nhìn Trần Diêm, sau đó nhanh chóng ôm chú chó đi mất.
Bạn thấy đấy, cuộc sống luôn có những điều bất ngờ, Trần Diêm vốn đã quyết tâm giữ khoảng cách với Trần Niệm Bắc, nhưng vì có chú chó con, hai người lại trở nên thân thiết hơn.
Trần Diêm thường chạy đến nhà anh, có đồ ăn ngon thì cũng mang đến cho anh và cả cho chú chó con nữa. Vì thế, ở Trần gia trang thường thấy một cậu bé và một cô bé đuổi theo một con chó đốm đen chạy khắp nơi.
Năm đó, Trần Niệm Bắc chín tuổi, Trần Diêm chín tuổi và chú chó đốm đen Hoa Ngưu mới được sáu tháng tuổi.
Tuy nhiên, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.
(*) Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí: những điều may mắn thì đến bất ngờ và không có đến lần thứ hai, còn sự xui xẻo thì lại đến liên tục.
Năm Trần Niệm Bắc lên lớp 6 thì ông ngoại bị bệnh nặng.
Trần Niệm Bắc còn có một người cậu là Trần Hân Vinh. Sau khi Trần Hân Nhiên bỏ học về nhà và sinh ra Trần Niệm Bắc, danh tiếng của gia đình Trần Quốc Trung đã giảm sút nghiêm trọng, cộng với việc nhà nghèo khó, Trần Hân Vinh đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa tìm được vợ, cuối cùng đành phải làm rể cho một nhà ở cách đó vài chục dặm, cô gái nhà đó bị bại liệt từ nhỏ, đi lại khập khiễng.
Vì vậy, làm người thật sự phải cẩn thận, nếu không, không chỉ hại cha, hại con, mà còn hại cả em trai.
Sau khi Trần Hân Nhiên đốt chuồng gà, dân làng yêu cầu Trần Quốc Trung bồi thường, Trần Hân Vinh đã cắt đứt quan hệ với Trần Quốc Trung, thậm chí Trần Hân Vinh còn không xuất hiện trong đám tang của Trần Quốc Trung.
Trần Quốc Trung bị bệnh nặng, nhờ người gửi lời thăm hỏi đến người con trai duy nhất của mình, nhưng Trần Hân Vinh không trả lời, chỉ gửi 20 tệ qua người đưa thư.
Lúc đó, Trần Diêm đang cùng Trần Niệm Bắc làm bài tập ở nhà, khi Trần Quốc Trung bị bệnh, Trần Niệm Bắc hiếm khi ra ngoài.
Khi Trần Quốc Trung nhận được tiền, tay ông run rẩy, đôi mắt đục ngầu, nước mắt chảy xuống.
Trần Diêm tuổi còn nhỏ đã hiểu được tình người ấm lạnh trong gia đình Trần Quốc Trung.
Trần Diêm nhìn thấy Trần Niệm Bắc ngồi trên ghế vuông bốn chân ở phía sau người ông nội mới nhận, khuôn mặt thờ ơ.- ứng dụng 𝖙y𝖙
Quần áo trên người anh vẫn là do Trần Hữu Quốc mua vào dịp Tết.
Trần Diêm vẫn nhớ khi anh thử bộ quần áo này trong cửa hàng quần áo ở thị trấn, cô đã giơ ngón cái lên, Trần Hữu Quốc hào phóng nói: "Mua đi."
Trần Diêm đã khen ngợi sự hào phóng của cha mình một cách dữ dội, rồi nở nụ cười với Trần Niệm Bắc.
Trần Niệm Bắc không cười, nhưng ánh mắt anh nhìn Trần Diêm lại sáng hơn bao giờ hết, Trần Diêm biết rằng anh cũng rất vui.
Sau khi ông ngoại Trần Quốc Trung qua đời, Trần Hân Vinh đã đưa vợ con trở về quê hương Trần gia trang để tổ chức đám tang, dù sao cũng đã chu toàn phần nào, nhưng sau khi tổ chức xong đám tang, Trần Hân Vinh lại đưa vợ con đi.
Người cậu duy nhất còn lại của Trần Niệm Bắc đến rồi đi rất nhanh, tất nhiên gia đình họ sẽ không đưa cháu trai nghèo khó này về cùng, vì từ trước đến nay giữa họ không có quan hệ gì.
Sau khi Trần Quốc Trung qua đời, Trần Niệm Bắc không đến trường nữa, sau khi tổ chức xong đám tang, anh nhốt mình trong nhà, không hề ra ngoài, giáo viên đến liên tục nhưng đều bị từ chối.
Không phải vì các giáo viên có trách nhiệm, mà vì Trần Niệm Bắc thừa hưởng những gen tốt của mẹ mình, thành tích học tập quá tốt, luôn đứng đầu toàn trường, đứng đầu cả huyện, nếu anh bỏ học thì nhà trường sẽ rất tiếc.
Trần Diêm nghe nói Trần Niệm Bắc không ra ngoài, nên cũng đến thăm, nhưng cũng bị từ chối.
Trước đây, khi Trần Niệm Bắc đi cùng Trần Quốc Trung ra đồng, nhà không có người, Trần Diêm sẽ ngồi trên tường ném bánh bao vào sân cho Hoa Ngưu ăn.
Vì vậy, Trần Diêm quen cửa quen nẻo đi tìm một cái ghế, trèo lên tường, ngồi trên bờ tường, thò đầu vào trong xem.
Trần Niệm Bắc ngồi trong sân, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn cô, Hoa Ngưu nằm dưới chân anh, một người một chó, đều nhìn cô.
Cảnh tượng này hiện ra trước mắt Trần Diêm, cô định nói gì đó, nhưng đột nhiên cảm thấy chua xót, cuối cùng không nói gì cả.
Sau đó, nhà Trần Hữu Quốc xây xong ngôi nhà hai tầng, chỗ ở cũng rộng rãi hơn, thấy Trần Niệm Bắc tội nghiệp quá, nên quyết định đưa anh về nhà mình. Vì họ đều mang họ Trần, nên không cần phải làm thủ tục nhận nuôi. - charlene
Bà nội Trần Diêm cuối cùng cũng có cháu trai.
Nhưng bà nội Trần Diêm rất ghét Trần Niệm Bắc, mỗi lần đến nhà Trần Diêm, thấy anh ở đó, bà đều chửi rủa.
Không phải cháu ruột thì quả nhiên không thể thân thiết được.
Nhưng mà...
Sau khi Trần Niệm Bắc đi rồi, bà nội Trần Diêm lại bắt đầu nói với mọi người rằng cháu trai của tôi, Tiểu Bắc, là một đứa bé tốt như thế nào.
Thực ra bà nội Trần Diêm chưa bao giờ gọi Trần Niệm Bắc là Tiểu Bắc trước mặt anh, bà nội Trần Diêm cũng chưa bao giờ gọi tên anh khi nói chuyện với anh.
Không biết là sau khi Trần Niệm Bắc đi rồi, bà nội mới nhận ra rằng bà đã không quý trọng người trước mắt hay là cha ruột của Trần Niệm Bắc là một quan chức cấp cao, trước đây đã phục vụ trong ban lãnh đạo của thành phố, hiện nay đã trở thành một thành viên trong ban lãnh đạo của tỉnh.
Hiện tại, ông đến đón đứa con trai Trần Niệm Bắc đã thất lạc nhiều năm, hình ảnh này lẽ ra rất xúc động, nhưng thực tế thì hai bên đều rất bình tĩnh.
Trần Niệm Bắc đã rất bình tĩnh kể từ khi biết mình có cha, Trần Diêm cảm thấy sự bình tĩnh này thật khác thường, bởi vì Trần Niệm Bắc cũng rất bình tĩnh khi ông nội Quốc Trung qua đời.
Theo lẽ thường thì một người cha giàu có rơi từ trên trời xuống, lẽ ra phải vô cùng vui mừng và không ngần ngại mà đi.
Nhưng Trần Diêm cảm thấy sự bình tĩnh của Trần Niệm Bắc có thể đang ẩn chứa những cơn sóng dữ. Rốt cuộc, tại sao một người cha chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm của mình, một người thân không xuất hiện trong những lúc khó khăn nhất của con mình, chỉ vì có quyền lực và tiền bạc, lại có thể bỏ qua mười bảy năm của con mình?
Và Trần Niệm Bắc, rời khỏi quê hương Trần gia trang, nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng anh, anh không cảm thấy buồn sao?
Câu trả lời là không có chút buồn nào.
Trần Niệm Bắc không chút do dự, không mang theo bất cứ thứ gì, thậm chí còn không chào tạm biệt Trần Diêm một cách chính thức.
Khi chiếc xe Audi rời khỏi cổng nhà Trần Diêm, Trần Diêm mới nhận ra rằng Trần Niệm Bắc sắp đi rồi, có thể sẽ không bao giờ trở lại, sự chia ly đến quá đột ngột, cô thậm chí còn chưa cảm nhận được sự chân thật.
Khi Trần Diêm nhận ra thì cô đã không thể kìm chế được mà chạy theo đuôi xe, cuối cùng dừng lại sau khi hít hết khí thải của xe trên quãng đường hai dặm, Hoa Ngưu thì kiên trì hơn, chạy theo đuôi xe cùng biến mất khỏi tầm mắt của Trần Diêm, mãi đến đêm khuya mới quay lại.
Đêm đó, Hoa Ngưu kêu ầm ĩ trong sân, Trần Diêm cũng học được một điều trong đêm đó, đôi khi, tình cảm của động vật còn chân thành hơn cả con người.