Truyện Cười Giới Thượng Lưu

Chương 2


8 tháng


3

Lần đầu tiên Trì Nghiễn Châu ra mặt vì Lâm Yên Tri là ở một lớp học tiếng Anh.

Đối với chúng tôi, môn học thoải mái nhất trong tất cả các môn học có lẽ là tiếng Anh.

Từ khi hai tuổi, chúng tôi đã có một giáo viên tiếng Anh dạy ở nhà cho nên tất cả giao tiếp hàng ngày của chúng tôi đều bằng tiếng Anh.

Từ ngữ pháp đến phát âm, đều chuẩn như tầng lớp quý tộc Anh, đó là một trong những kỹ năng cơ bản chúng tôi phải có.

Ngày hôm đó, giáo viên tiếng Anh gọi Lâm Yên Tri đứng dậy yêu cầu cô ta đọc một văn bản, khi cô ta đứng dậy phát ra tiếng nói đầu tiên, bên dưới bắt đầu ồn ào, cho đến khi cô ta đọc được một nửa, cuối cùng cũng có người không nhịn được cười ra tiếng.

Phải thừa nhận rằng, điểm số của cô ta tuy rất tốt, nhưng có lẽ không được giáo dục một cách có hệ thống, vì vậy cách phát âm của cô ta chưa chuẩn kèm theo sự bối rối xấu hổ.

Dường như tiếng cười này dễ lây lan dần trở nên ồn ào, cho đến khi Lâm Yên Tri đứng đó không còn phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa.

Giáo viên tiếng Anh cũng có chút bất lực, bảo cô ta ngồi xuống, sau đó cố hết sức thay đổi chủ đề.

Sau giờ học, Tống Tống cố tình đi đến bên cạnh Lâm Yên Tri, lớn tiếng bắt chước cách phát âm của cô ta và giao tiếp với bạn bè bằng tiếng Anh.

Cậu ta bắt chước nó tốt đến nỗi những người bên cạnh không nhịn được cười.

Lâm Yên Tri ngồi trên ghế, cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống, tôi ngồi ở bên cạnh nhìn sang tuy không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ta nhưng dáng vẻ gầy gò cùng với bờ vai hơi rung

Tôi không biết tại sao, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy hơi khó chịu.

Tôi muốn ngăn cản Tống Tống và bảo cậu ta đừng bắt nạt bạn học mới, nhưng trước khi tôi kịp lên tiếng thì Trì Nghiễn Châu, người trước nay không thích tọc mạch vào chuyện người khác đã lên tiếng trước.

Anh ta đang nằm úp mặt xuống ngủ, nhưng khi nghe thấy lời chế giễu của Tống Tống, anh ta lại đứng thẳng dậy, sau đó thản nhiên cầm quyển "Harry Potter" ở trước mặt lên đập xuống bàn, tạo ra tiếng vang rất lớn.

Anh ta lạnh lùng nhìn Tống Tống đang cười nhạo Lâm Yên Tri, lạnh lùng nói: “Câm miệng, cậu ồn ào quá.”

Nụ cười trên gương mặt Tống Tống trở nên cứng đờ, sự im lặng chếc chóc bao trùm khắp lớp.

Ánh mắt tôi rơi vào trên người Trì Nghiễn Châu, dừng lại, sau đó tôi nhìn Tống Tống, cười dịu dàng, phá vỡ sự ngượng ngùng của sự im lặng chết chóc, nói: “Tống Tống, sắp đến giờ học rồi.”

Tống Tống quay đầu lại, làm một cử chỉ im lặng về phía tôi, gật đầu rồi kéo người bạn cùng bàn trở về chỗ ngồi, ngoan ngoãn nói: “Biết rồi.”

Tôi nhìn Lâm Yên Tri, cô ta quay đầu nhìn Trì Nghiễn Châu với ánh mắt sáng ngời, thì thầm nói chuyện với anh ta.

Tôi nghĩ có lẽ cô ta đang cảm ơn.

Chỉ là Trì Nghiễn Châu rất ít khi thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài.

Sau đó, sau bữa trưa, tôi gặp lại Lâm Yên Tri ở trong thư viện.

Giữa trưa là khoảng thời gian thư viện ít người nhất, vì hầu hết mọi người đang ăn, ngủ hoặc trò chuyện về những tin đồn mới nhất.

Cô ta ngồi ở góc khuất cạnh cửa sổ, tôi có thể nghe thấy cô ta đang luyện giọng với một người máy ngỏ thông qua một ứng dụng nào đó.

Tôi cũng không để ý lắm mà đi đến phía bên kia chuẩn bị tìm một chỗ ngủ.

Cho đến khi tôi nhìn thấy Trì Nghiễn Châu.

Anh ta vẫn đẹp trai và lạnh lùng bất cần đời như cũ, bước vào với cuốn bản gốc bằng tiếng Anh của bộ "Harry Potter", bước chân của anh ta vẫn không dừng lại cho đến khi anh ta đi đến bên cạnh Lâm Yên Tri.

Anh ta đứng bên cạnh Lâm Yên Tri nói: “Cô tập luyện như vậy cũng vô dụng.”

Anh ta vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Lâm Yên Tri, thản nhiên mở cuốn Harry Potter trong tay ra, chỉ vào một câu nói: “Đọc câu này cho tôi.”

Lâm Yên Tri đỏ mặt, chần chừ một lúc lâu mới mở miệng đọc.

“Ông Dursley cuối cùng cũng có thể tóm được giấc ngủ, dù một cách khó khăn. Nhưng con mèo ngồi trên bờ tường ngoài thì không tỏ vẻ gì buồn ngủ cả.” (Sốp không đọc Harry Potter nên câu này sốp lấy trên chị go gồ.)

Đầu ngón tay Trì Nghiễn Châu vẫn đang gõ trên mặt bàn.

Tôi nhìn anh ta kiên nhẫn dạy Lâm Yên Tri cách phát âm tiếng Anh chuẩn..

Thư viện rất yên tĩnh, ánh sáng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ lớn, tôi có thể nhìn thấy bụi nhỏ bay trong không khí, chàng trai và cô gái được ánh mặt trời chiếu vào trông giống như một bức tranh.

Đương nhiên, chuyện này không liên quan gì đến Lâm Yên Tri, cô ta chỉ bị động tiếp nhận sự giúp đỡ của Trì Nghiễn Châu.

Cho đến cuối cùng, tôi thấy cô ta nhìn chằm chằm vào Trì Nghiễn Châu với vẻ mặt hơi đỏ, sau đó thì thầm nói với Trì Nghiễn Châu: “Tôi thật sự rất ghen tị với Vãn Mặc.”

Những gì cô ta ghen tị đều là điều hiển nhiên.

Từ lúc đó trở đi, tôi bắt đầu không thích Lâm Yên Tri.

4

Đương nhiên, không ai trong lớp biết tôi không thích Lâm Yên Tri.

Tôi dễ gần nhưng cũng rất thờ ơ, mặc dù các bạn cùng lớp cũng rất tôn trọng tôi nhưng tôi cũng chưa bao giờ ở trong lớp chia bè kết phái cô lập người khác.

Đầu tiên là nhắm vào giờ giáo dục thể chất, nơi học sinh nam và nữ tập tennis riêng với nhau, mỗi người chọn một người bạn của riêng mình.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi Lâm Yên Tri bị bỏ lại một mình.

Cô ta lúng túng đứng giữa sân tập với cây vợt trong tay, nhìn mọi người xung quanh với khuôn mặt đỏ bừng, trông rất bất lực vừa đáng thương vừa yếu đuối.

Tôi mỉm cười, bước đến bên cô ta, đưa tay ra và nói với cô ta: “Chúng ta tập cùng nhau đi.”

Cô ta có chút ngạc nhiên nhìn tôi và lắp bắp nói: “Tôi... Tôi?”

Tôi gật đầu, mỉm cười nói: “Đúng vậy, là cậu.”

Cô ta mỉm cười với tôi, tỏ vẻ biết ơn.

Tôi nhớ lại cảnh tượng giữa cô ta và Trì Nghiễn Châu trong thư viện, khoảnh khắc tôi quay người lại, nụ cười trên mặt tôi liền biến mất, hy vọng sau này cô ta vẫn có thể cười.

Lâm Yên Tri không đỡ được bất kỳ quả bóng nào của tôi.

Tôi giống như dắt chó đi dạo, mỗi lần giao bóng, tôi sẽ đánh bóng đến một nơi mà Lâm Yên Tri không bắt được, cô ta cố hết sức chạy xung quanh, nhưng chỉ có thể bất lực tiếp tục nhặt bóng.

Cô ta vừa nhặt bóng vừa xin lỗi tôi: "Tôi... Tôi xin lỗi, tôi chơi tệ quá.”.

Cô ta không nhận ra rằng tôi đang cố tình làm khó cô ta, mãi cho đến khi các bạn cùng lớp bắt đầu vây quanh chúng tôi, tôi nghe thấy các bạn cùng lớp ở phía sau lưng tôi thì thầm: “Có chuyện gì với hoa khôi trường vậy? Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy làm khó một người như thế này.”

“Học sinh mới kia đắc tội cô ấy khi nào vậy?”

Tôi mỉm cười, như thể tôi không nghe thấy, giao bóng cho đến khi Lâm Yên Tri loạng choạng ngã xuống đất để cố gắng bắt một trong những quả bóng của tôi.

Tôi đứng đó mỉm cười xin lỗi cô ta một cách qua loa: “Ồ, tôi xin lỗi.”

Cô ta cúi đầu xuống, che đi đầu gối đang sưng đỏ của mình, thì thầm nói: “Không... Không có gì.”

Tôi mỉm cười nói tiếp: “Kỹ năng chơi bóng của cậu thật sự rất tệ, khi thi đấu cậu không được kéo chân tôi lại.”

Lâm Yên Tri vừa xin lỗi vừa chật vật đứng lên.

Những người xung quanh đều đứng xem náo nhiệt, cho đến khi Trì Nghiễn Châu đi tới, anh ta liếc nhìn tôi, sau đó cầm cây vợt trong tay Lâm Yên Tri, lạnh lùng nhìn tôi.

Anh ta mỉm cười nói: “Kỹ năng chơi bóng của cậu ấy kém, vậy Vãn Mặc tôi sẽ cùng cậu tập luyện.”

Tôi bị Trì Nghiễn Châu đơn phương ngược đãi, vì công bằng, anh ta dùng tay trái để đánh.

Khi anh ta mới 12 tuổi đã giành chức vô địch giải quần vợt trẻ, còn tôi chỉ luyện tập trong hai đến ba năm để có một chủ đề chung với anh ta.

Tôi đấu với anh ta trong nửa giờ, và kết quả tôi cũng không chạm vào được trái bóng.

Nhưng may mắn thay, tôi không cần phải nhặt bóng, bởi mỗi quả bóng tôi không thể bắt được thì sẽ có một anh chàng phải lòng tôi nhặt nó lên và đưa lại cho tôi.

Tôi bướng bỉnh nhìn Trì Nghiễn Châu, anh ta cũng không cho tôi nửa phút nghỉ ngơi, cho đến khi đánh quả bóng cuối cùng, khi anh ta giao bóng, quả bóng tennis sượt qua đường lưới đập vào đầu gối tôi, đúng vị trí ở chân mà Lâm Yên Tri ngã xuống tạo thành.

Tôi không thể kìm nén nỗi đau, nếu không phải có ai đó ở bên cạnh hét lên và chạy tới giúp đỡ tôi thì có thể tôi sẽ phải quỳ trên mặt đất trong đau đớn.

Trì Nghiễn Châu thờ ơ, lạnh lùng nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Vãn Mặc, với kỹ thuật của cậu, cậu cũng không thể thắng kể cả khi không có người kéo chân cậu.”

Sau khi nói xong, anh quay lại nhìn Lâm Yên Tri, vẫy tay gọi cô ta lại, nói: “Lại đây, chúng ta đi thôi.”

Lâm Yên Tri nhìn anh ta như Tử Hà nhìn bảo vật từ trên trời rơi xuống, cô ta ngoan ngoãn gật đầu nói: “Được.”

Sau đó, một số bạn học đã đưa tôi đến phòng y tế, khi đi bôi thuốc, Tống Tống vẫn luôn đi cùng tôi.

Tống Tống vẫn luôn kiêu ngạo, nhưng cậu ấy cũng nhận thấy ngày hôm đó có gì đó không ổn bèn hỏi tôi: “Vãn Mặc, Trì Nghiễn Châu, cậu ta điên rồi sao?”

Nói một cách dễ hiểu hơn thì những điều anh ta làm sau này không phải cũng điên rồ không kém sao?

Nhưng bây giờ, thật nực cười anh ta lại hối hận.

Đây đúng là một câu chuyện nực cười.

5

Vài ngày sau bữa tiệc chúc mừng, Tống Tống mới dám gọi điện thoại cho tôi.

Cậu ấy thận trọng hỏi tôi: “Vãn Mặc, cậu vẫn đang tức giận sao.”

Vừa pha sơn, tôi thản nhiên nói: “Tôi tức giận cái gì?”

Tống Tống không lên tiếng, chỉ thở dài một lúc rồi nói: “Chao ôi, Vãn Mặc, tôi hỏi thật, cô còn thích Trì Nghiễn Châu không?”

Khi nghe thấy điều này, tôi sốc đến mức suýt ngã khỏi ghế, chỉ sau khi ổn định lại tâm trí, tôi mới mỉm cười hỏi Tống Tống: “Tôi đã làm gì để cậu hiểu lầm thành như vậy? Mau nói cho tôi biết đi, tôi sẽ thay đổi.”

Tống Tống do dự một lát rồi nói: “Bởi vì tôi nghĩ... Trì Nghiễn Châu... Xem ra anh ta hối hận vì đã cưới Lâm Yên Tri, và... Còn nữa, để tôi nói cho cô biết, trước khi cô trở về Trung Quốc, tôi và Trì Nghiễn Châu đã hỏi thăm tin tức của cô mấy lần.”

Tống Tống nói với tôi một số tin đồn mà tôi đã bỏ lỡ.

Sau khi tôi buồn bã đau lòng đi ra nước ngoài du học, mặc dù mối hôn sự giữa tôi và Trì Nghiễn Châu không thành, nhưng dì Trì vẫn kiên quyết không đồng ý anh ta và Lâm Yên Tri ở bên nhau.

Có lẽ Trì Nghiễn Châu thực sự yêu Lâm Yên Tri, vì vậy anh ta đã ở lại Trung Quốc để học chung trường đại học với Lâm Yên Tri, sau khi tốt nghiệp, anh ta rời khỏi nhà họ Trì bắt đầu kinh doanh riêng mà không xin một xu nào từ gia đình.

"Thành thật mà nói, mặc dù trong khoảng thời gian đó mọi người đều khá khó chịu với anh ta, nhưng Trì Nghiễn Châu đã làm những điều đó với Lâm Yên Tri, cho nên tất cả chúng tôi đều khá xúc động, dù sao thì đó cũng là tình yêu đích thực.

“Sau này, nhà họ Trì không thể giúp đỡ gì cho Trì Nghiễn Châu, dù sao anh ta cũng là con trai đầu, sau một năm bế tắc, nhà họ Trì đã thỏa hiệp và đồng ý để Trì Nghiễn Châu kết hôn với Lâm Yên Tri.”

Kết quả là vào ngày cưới, gia đình Lâm Yến Tri bị bẽ mặt.

Mặc dù Lâm Yên Tri sinh ra trong một khu ổ chuột, nhưng gia đình cô ta có rất nhiều người, khi cô ta biết cha mẹ mình đã khoe khoang với họ hàng xa và hàng xóm gần của cô ta rằng con gái của nhà họ Lâm đã trèo lên cành cây cao trở thành phượng hoàng nên mời gia đình tới uống rượu trong tiệc cưới.

Khi đó, có lẽ Trì Nghiễn Châu muốn giữ thể diện cho Lâm Yên Tri trước mặt gia đình, cho nên tiệc cưới không chia thành bàn, người nhà họ Trì, đối tác kinh doanh và họ hàng của nhà họ Lâm đều ở trong sảnh tiệc.

Kết quả không thể tưởng tượng được, một nhóm người ồn ào, trẻ em chạy xung quanh la hét, cha mẹ của Lâm Yên Tri lớn tiếng khoe khoang về kỹ năng của con gái họ đã câu được đứa con trai độc nhất nhà họ Trì.

Có người còn nói rằng một trong những người chú của Lâm Yên Tri đã yêu cầu Trì Nghiễn Châu quỳ xuống lạy hắn ta trong buổi nâng ly chúc mừng Trì Nghiễn Châu và Lâm Yên Tri kết hôn. Đường đường là một người đàn ông kiêu ngạo nắm trong tay cả tiền tài và nhan sắc, chỉ có thể quỳ trước tổ tiên của nhà họ Trì vậy mà giờ lại muốn anh ta quỳ trước mặt người khác khiến cho dì Trì rất tức giận phải nhập viện ngay trong đêm đó.

Đây cũng chính là khởi đầu cho cuộc hôn nhân của anh ta và Lâm Yên Tri, sau này nhà họ Lâm thường dùng danh nghĩa của Trì Nghiễn Châu để vênh váo lừa gạt, Trì Nghiễn Châu đã phải xử lý rất nhiều chuyện cho cô ta, như chuyện anh trai của Lâm Yên Tri lái xe tông chếc người trong tình trạng say rượu, chú của cô ta mua nhà, con của dì cô ta đi học, người cha tàn tật đi làm…

Những chuyện lớn nhỏ đè lên nhau, bây giờ, tình cảm ít ỏi còn sót lại mà Trì Nghiễn Châu dành cho Lâm Yên Tri đã không còn.

Tôi thờ ơ lắng nghe, không biết tại sao lại nhớ đến chuyện Trì Nghiễn Châu đứng trước mặt giải thích cho tôi vì sao anh lại yêu Lâm Yên Tri, anh lạnh lùng nói từng câu từng chữ với tôi: “Vãn Mặc, cậu sinh ra đã thuận buồm xuôi gió sống an nhàn vui vẻ, nhưng Lâm Yến Tri cô ấy thì không giống vậy, có lẽ sự yếu đuối quật cường của cô ấy đã thu hút tôi. [Đồ tra nam chếc tiệc, xứng đáng ở với đồ ngoooo]

“Tôi thực sự thích Lâm Yên Tri, tôi thích cô ấy ở sức sống mãnh liệt và sự kiên cường của cô ấy.”

Lúc đó lời nói của anh ta vẫn còn chắc chắn, nhưng bây giờ anh ta không còn cảm giác đó nữa.

Thế nào? Sức sống của Lâm Yên Tri không còn mãnh liệt nữa, hay là tâm hồn bất khuất của cô ta không còn làm anh ta say đắm nữa?

Thật nực cười.

Tôi thản nhiên ngắt lời Tống Tống, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Tôi không quan tâm anh ta và Lâm Yến biết cái gì, chuyện của anh ta không liên quan gì đến tôi, tôi không muốn nghe cũng như không có hứng thú nghe, Tống Tống, nếu cậu còn nhắc đến anh ta trước mặt tôi một lần nữa, tình bạn của chúng ta sẽ chấm dứt tại đây.”

"Được rồi." Tống Tống vội vàng xin lỗi: “Tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, tôi chỉ muốn đối xử tốt với cậu, dù sao lúc đó cậu cũng...”

Tôi biết Tống Tống muốn nói gì, dù sao lúc trước tôi cũng thích Trì Nghiễn Châu như vậy.

Nhưng quá khứ giống như cơn gió, con người sẽ không thích mãi một người.

Đặc biệt là một người đã từng làm tổn thương mình.

Tôi vẫn sẵn sàng nói vài lời với Trì Nghiễn Châu, nhưng đó là vì tôi là một người hào phóng và đàng hoàng, và quan trọng nhất là anh ta không còn quan trọng với tôi nữa.

Nếu có thể, thật ra tôi cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào với Trì Nghiễn Châu và Lâm Yên Tri.

Nhưng có vẻ như tôi là người duy nhất nghĩ như vậy, nhưng hai người đó thì không.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play