Truyện Cười Giới Thượng Lưu

Chương 1


8 tháng


1

Khi tôi trở về Trung Quốc, bạn bè của tôi ở Trung Quốc đã chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng tôi trở về.

Trì Nghiễn Châu thật sự đến.

Bảy năm trước, anh ta khăng khăng đòi hủy hôn với tôi, hơn nữa còn ở trước mặt tất cả trưởng bối hai nhà nói: “Nếu anh ta không thể kết hôn với Lâm Yên Tri, thì anh ta thà cưới người khác còn hơn cưới tôi.”

Khi anh ta nói ra những lời này, nó giống như một lời sỉ nhục. Không hề nể mặt giao tình nhiều năm giữa hai nhà.

Cuối cùng ngày hôm đó tôi rầu rĩ khóc trước mặt cha mẹ, cầu xin họ đồng ý hủy bỏ hôn ước.

Tôi nói tôi không thích Trì Nghiễn Châu nữa, tôi cũng không muốn kết hôn với anh ta nữa.

Cha mẹ tôi đau lòng nhìn tôi, cuối cùng cũng mủi lòng, đi đến chỗ cha mẹ Trì Nghiễn Châu bàn bạc chuyện hủy hôn.

Kết quả cuối cùng là: Không phải Trì Nghiễn Châu không muốn cưới tôi, mà là con gái nhà họ Tĩnh không muốn lấy anh ta.

Mặc dù lúc này mối hôn sự giữa hai nhà vẫn chưa được tính và mối quan hệ giữa hai gia đình chúng tôi vẫn chưa đến mức tan vỡ nhưng cũng dần nguội lạnh.

Sau đó, tôi đến Paris để du học.

Cho đến ngày hôm nay tôi mới trở về nước.

Tôi nhìn Trì Nghiễn Châu, anh ta đã trở nên trưởng thành và điềm tĩnh hơn bảy năm trước, gương mặt đẹp trai cao quý lạnh lùng, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm.

Không ai nói với tôi rằng Trì Nghiễn Châu sẽ đến, vì vậy tôi quay đầu nhìn người làm chủ bữa tiệc ngày hôm nay.

Tống Tống vội vàng phủi sạch quan hệ giải thích: “Vãn Mặc, không phải là tôi mời, không biết anh Trì nghe tin cô về từ đâu đã chủ động nhờ chúng tôi thay mặt anh ấy sắp xếp tiệc chào mừng cô trở về.”

Nói xong, anh ta lại chột dạ bổ sung thêm một câu: “Chuyện này không liên quan đến tôi.”

Tôi không lên tiếng, nhưng Trì Nghiễn Châu lại bật cười, giọng điệu của anh ta rất dịu dàng giống như lúc anh ta đến nhà đón tôi đi học trước khi xảy ra chuyện kia: “Vãn Mặc, trước kia anh còn trẻ chưa suy nghĩ chín chắn nên đã làm tổn thương em vì vậy ngày hôm nay anh muốn xin lỗi em.”

Sau một lúc ngập ngừng, anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi và nói tiếp: “Em còn nhớ quá khứ không?”

Nghe những lời này, nếu tôi nói rằng tôi vẫn còn nhớ thì chẳng khác nào nói tôi vẫn chưa quên được anh ta.

Vì vậy, tôi ngước lên mỉm cười hào phóng với anh ta: “Anh cũng nói đó là chuyện của quá khứ rồi mà.”

Rốt cuộc, tất cả chúng ta đều ở trong giới này, sau ngần ấy năm, bây giờ anh ta đối với tôi giống như một người lạ.

Vì vậy, hãy bỏ qua mọi chuyện - ít nhất là bên ngoài.

Tôi cầm ly rượu ở bên cạnh lên, cười nhẹ: “Tôi nghe Tống Tống nói anh và Lâm Yên Tri đã kết hôn hơn một năm trước, tôi còn chưa chúc mừng anh, ly rượu này coi như là tôi chúc mừng muộn.”

Sắc mặt anh ta tái nhợt, theo lý mà nói, anh ta đã cưới người phụ nữ mình yêu, cho dù anh ta lạnh lùng thì cũng không nên thờ ơ như vậy.

Trước khi tôi kịp hỏi thì anh ta đã cầm rượu lên uống.

Không giống như là vui mừng vì được tôi chúc phúc mà giống như đang uống rượu giải sầu hơn.

Nhưng tôi cũng lười để ý đến nó.

Bạn cũ gặp lại nhau, đương nhiên là phải chào hỏi liên tục, ngày hôm nay tôi là nhân vật chính, mọi người cũng tâng bốc, nịnh nọt chủ đề xoay quanh tôi.

Có người hỏi tôi ở Pháp có mấy người bạn trai.

Ai đó đã đề cập đến các triển lãm mà tôi đã tổ chức .

Cũng có người phàn nàn về tôi: “Thực sự, Vãn Mặc, tại sao cô lại giỏi như vậy chứ? Vé xem triển lãm nghệ thuật của cô rất khó tìm, cũng có rất nhiều phòng trưng bày trên khắp thế giới, ông già của tôi suốt ngày nói tôi phải học hỏi từ cô, đừng chỉ theo đuổi các minh tinh, mua túi xách và xe thể thao cả ngày.”

Tôi cười: “Không quan tâm lắm.”

Trì Nghiễn Châu vốn đang im lặng ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Mấy năm nay anh không gặp em, em đã học được cách khiêm tốn.”

Giọng điệu của anh ta... Nói thế nào đi nữa thì giọng điệu tự nhiên giống như một người bạn cũ, thân thiết, như thể trước khi chúng tôi xảy ra chuyện, anh ta vẫn chưa nói ra những lời gây tổn thương đó và làm những điều khiến tôi tổn thương bằng giọng điệu lạnh lùng.

Tôi không biết phải trả lời như thế nào, tôi không biết có phải là ảo tưởng của mình hay không nhưng dường như tôi cảm thấy giọng điệu của anh ta... Có vẻ hơi….

Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ về câu trả lời của anh ta thì anh ta đã trả lời: "Anh đã đi xem "Giấc mơ về cái đẹp" của em, rất tuyệt.

Bây giờ không chỉ tôi, mà ngay cả bạn bè xung quanh tôi cũng nhận ra rằng có chuyện gì đó không ổn.

Bọn họ im lặng, ánh mắt tinh tế di chuyển giữa tôi và Trì Nghiễn Châu.

Vẻ mặt tôi vẫn không đổi lịch sự nói: “Ồ, cảm ơn anh.”

Dừng một chút, tôi đùa giỡn nhắc nhở anh ta: “Anh cùng Lâm Yên Tri đi xem sao? Mà tại sao hôm nay cô ấy không đến, đã nhiều năm tôi không gặp cô ấy, dù sao chúng ta đều là bạn học cũ.”

Vẻ mặt anh ta nhạt dần, giọng điệu nhẹ nhàng: “À, cô ấy đang ở nhà.”

Anh ta nói giống như đang nói về một người không liên quan đến anh ta vậy.

Tôi không biết tại sao anh ta lại sử dụng giọng điệu và thái độ đó khi đề cập đến người mà anh ta đã từng yêu rất nhiều. Mà bây giờ anh ta có nói gì, làm gì đi nữa thì tôi cũng không quan tâm bởi tôi không muốn đắm chìm trong nó nữa.

Vì vậy, tôi cười mỉm đổi chủ đề.

Cho đến khi cuộc gặp mặt kết thúc, chúng tôi thấy Lâm Yên Tri đang ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh trong quán.

Đôi mắt cô ta cứ nhìn chằm chằm về hướng thang máy VIP tư nhân, trông có vẻ lo lắng, ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, đột nhiên cô ta đứng dậy khỏi ghế sofa.

Có vẻ như cô ta đã ngồi đây chờ chúng tôi ra ngoài rất lâu.

Tất cả mọi người đều sững sờ khi thấy cô ta.

Cô ta cố gắng mỉm cười và nhìn xung quanh, mãi cho đến khi ánh mắt nhìn thấy tôi và Trì Nghiễn Châu, gương mặt cô ta ngay lập tức trở nên tái nhợt.

Cô ta nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt loé lên hận ý, như thể cô ta đang đối mặt với một kẻ thù lớn.

Tôi bối rối.

2

Lâm Yên Tri đã thay đổi rất nhiều.

Tôi nhớ lần đầu tiên khi tôi gặp cô ta là khi cô ta chuyển đến lớp của chúng tôi trong học kỳ đầu tiên của trường trung học.

Lúc đó, cô ta đang mặc bộ đồng phục học sinh, đứng trên bục giảng, trông gầy gò và có phần suy dinh dưỡng, quần áo mặc trên người đã bạc màu, nét mặt lo lắng sợ hãi , gương mặt bình thường thậm chí còn có phần hơi đen.

Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười vui vẻ nói: “Đây là Lâm Yên Tri, lần nào em ấy cũng xếp hạng cao trong kỳ thi chung cấp tỉnh, mọi người cho một tràng vỗ tay.”

Có vô số ánh mắt im lặng nhìn vào trên người Lâm Yên Tri, chúng tôi đang học ở một trường trung học tư nhân dành cho người giàu, học sinh ở đây đều thuộc con nhà không phú thì quý, cho nên điểm số không phải là yếu tố duy nhất được chấp nhận, chưa kể đến ngoại hình của Lâm Yên Tri cũng không thể coi là xinh đẹp.

Tôi thấy cô ta hơi đáng thương, vì vậy tôi mỉm cười và vỗ tay trước, sau đó mọi người cũng thi nhau vỗ tay cho đến khi tiếng vỗ tay tràn ngập mọi ngóc ngách của lớp học.

Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười nhìn tôi cảm ơn, chỉ vào tôi và nói với Lâm Yên Tri: “Đây là lớp trưởng Tĩnh Vãn Mặc, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì em có thể nhờ trò ấy.”

Nhưng Lâm Yên Tri cũng chưa bao giờ đến tìm tôi nhờ giúp đỡ.

Bởi vì đã có Trì Nghiễn Châu bảo vệ cô ta - Lúc đó, Trì Nghiễn Châu vẫn là bạn trai của tôi.

Khi Lâm Yên Tri được chuyển đến, trong lớp không có chỗ nào thừa ngoại trừ chỗ bên cạnh Trì Nghiễn Châu, vì vậy Lâm Yên Tri đã trở thành bạn cùng bàn của Trì Nghiễn Châu.

Tôi không biết liệu tình cảm của bọn họ có nảy sinh ở đây hay không .

Ví dụ như Lâm Yên Tri nhà nghèo, cô ta bị hạ đường huyết nặng, cũng bị thiếu máu, có một lần khi đang học vào buổi sáng, cô ta đột nhiên ngất xỉu, chính Trì Nghiễn Châu đã đưa cô đến phòng y tế.

Ví dụ, khi dì Trì trở về từ Bỉ đã mua cho tôi và Trì Nghiễn Châu rất nhiều quà, lúc dì yêu cầu tôi chọn quà trước, Trì Nghiễn Châu đang đứng ở bên cạnh, lấy ra một hộp sôcôla thủ công và nói: “Con muốn hộp sôcôla này.”

Lúc đó tôi vẫn còn đang thắc mắc, bởi vì Trì Nghiễn Châu không thích ăn đồ ngọt, tôi cũng không thấy anh ta thích ăn sô cô la, sau đó anh ta nhờ tôi hỏi đầu bếp công thức làm bánh ngọt, tôi phiền phức nên đã nhờ đầu bếp làm rồi trực tiếp đưa cho anh ta.

Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng Trì Nghiễn Châu đã thay đổi khẩu vị.

Mãi cho đến sau này, tôi nhìn thấy bao bì kẹo cũng như bánh ngọt tôi nhờ đầu bếp làm rồi đưa cho Trì Nghiễn Châu ở trên bàn Lâm Yên Tri.

Lâm Yên Tri thích sôcôla, cũng thích bánh ngọt và đồ ngọt.

Tôi tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là cách Trì Nghiễn Châu quan tâm đến người bạn cùng bàn đáng thương, mặc dù Trì Nghiễn Châu không phải là một người tốt bụng và dễ dàng quan tâm đến người khác.

Thật ra không phải tôi không nghi ngờ, nhưng Lâm Yên Tri quá bình thường, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện Trì Nghiễn Châu sẽ phản bội mình để yêu Lâm Yên Tri.

Dù sao tôi cũng giỏi như vậy, tôi cũng là hoa khôi trong trường , trong khoảng thời gian đó, có người gọi tôi là "Tĩnh Tam Hảo" Đương nhiên không phải là vì khí chất và tính cách của tôi như Lưu Tam Hảo, mà chỉ vì tôi có xuất thân gia đình tốt, điểm số tốt, độ nổi tiếng tốt.

Làm sao tôi có thể tưởng tượng rằng Trì Nghiễn Châu sẽ phản bội tôi và yêu Lâm Yên Tri?

Nhưng bây giờ bảy năm đã trôi qua, từ lâu Lâm Yên Tri đã mất đi vẻ ngoài gầy gò xấu xí, khắp người cô ta được bao phủ bởi quần áo và túi xách cao cấp, trên người cô ta mặc dù khoác lên đồ đắt tiền, nhưng lại trông “không hợp và lố bịch”. (Chỗ này sốp đang bí từ thì nghe giảng viên nói 4 từ này nên bê vào luôn.)

Cô ta đi đến gần tôi mỉm cười nói: "Vãn Mặc, cô đã trở về rồi?" (Bà này hỏi ngooo vải)

Sau khi cô ta nói xong, ánh mắt cô ta do dự nhìn tôi và Trì Nghiễn Châu, ý nghĩ dò hỏi rõ ràng trong ánh mắt của cô ta khiến tôi khó chịu, tôi hơi cau mày, có chút không hài lòng.

Trì Nghiễn Châu mở miệng trước, giọng điệu lạnh lùng: “Sao cô lại ở đây?”

Lâm Yên Tri cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của Trì Nghiễn Châu, nở nụ cười miễn cưỡng kèm chút nịnh nọt: “Em đi mua sắm gặp ông chủ chỗ này, ông ấy nói anh ở đây với bạn bè cho nên em ở đây chờ anh rồi cùng nhau trở về.”

Cái cớ này thực sự có rất nhiều sơ hở.

Cô ta giơ chiếc túi xách trong tay lên cho Trì Nghiễn Châu xem: “Quản lý nghe nói em ở đây, đặc biệt đưa hai chai rượu vang đỏ qua, nói là tặng cho vợ chồng chúng ta.”

Cô nhấn mạnh hai chữ "vợ chồng", như thể cô ta đang tuyên bố chủ quyền, vẻ mặt Trì Nghiễn Châu vốn đang lạnh lùng, cau mày không vui khi nghe thấy điều này.

Tôi nghe thấy một người bạn phía sau tôi cười khúc khích.

Với thân phận của nhà họ Trì, đừng nói đến quản lý câu lạc bộ, ngay cả ông chủ cũng phải hẹn trước nửa tháng mới được có thể gặp được Trì Nghiễn Châu, cô ta là vợ của Trì Nghiễn Châu, còn mang theo hai chai rượu do quản lý tặng đến trước mặt Trì Nghiễn Châu khoe như báu vật.

Điều này thực sự không thể chấp nhận được, vô cùng mất mặt.

Hiển nhiên, chuyện nhục nhã như vậy đã xảy ra nhiều lần trong hơn một năm Lâm Yên Tri kết hôn với Trì Nghiễn Châu.

Bởi vì giọng nói của Trì Nghiễn Châu rất lạnh lùng, anh ta thản nhiên nói: “Không phải tôi đã bảo cô ở nhà sao? Tại sao cô lại chạy ra ngoài làm những chuyện đáng xấu hổ?”

Một người bạn ở sau lưng anh cười.

Khuôn mặt của Lâm Yên Tri bỗng trở nên tái nhợt, cô ta bất lực nhìn Trì Nghiễn Châu.

Cô ta không biết tại sao Trì Nghiễn Châu đột nhiên tức giận, cô ta cũng không biết mình sai ở đâu.

Không ai giải thích cho cô tại sao và cũng không ai dạy cô phải làm gì.

Mọi người đều cười nhạo cô vì thiếu kiến thức.

Tôi hơi ngạc nhiên trước thái độ của Trì Nghiễn Châu, trong vô thức quay đầu lại nhìn anh ta, vẻ mặt anh ta lạnh lùng, thờ ơ với tiếng cười trầm thấp và kìm nén của mọi người, như thể người trước mặt không phải là người anh mà anh ta từng chống lại mọi người đến cưới về.

Tôi sững sờ một lát, anh ta đã từng... Điều này không đúng.

Lúc đó Lâm Yên Tri không có chỗ đứng trong lớp, cô ta bị cô lập tập thể, sau này Trì Nghiễn Châu cũng đều bảo vệ cô ta khi bị mọi người nhắm vào chỉ vì anh ta muốn hủy bỏ hôn ước với tôi.

Nhưng mỗi lần như vậy, Trì Nghiễn Châu đều sẽ đứng trước mặt Lâm Yên Tri, bảo vệ cô ta.

Nhưng lúc này anh ta đang đứng ở đây, nhìn Lâm Yên Tri đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt lạnh lùng, trong đáy mắt có chút chán nản và không kiên nhẫn.

Thực sự giống hồi đó anh ta nhìn tôi vậy.

Làm sao anh ta có thể không thích Lâm Yên Tri?

Chẳng lẽ lúc nãy anh ta đã quên mình đã làm gì với tôi để bảo vệ Lâm Yên Tri rồi sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play