Truyện Cười Giới Thượng Lưu

Chương 3


8 tháng


Tôi tình cờ gặp Trì Nghiễn Châu tại một bữa tiệc thương mại, ở nơi này tôi cũng không thể biết anh ta cũng ở đây nếu tôi không ngẩng lên.

Khi tôi đang buồn chán trên sân thượng, Trì Nghiễn Châu đi đến đứng bên cạnh tôi với ly rượu vang đỏ trầm giọng nói.

Tôi lơ đãng đối phó với anh ta, mãi đến cuối cùng anh ta mới quay mặt sang một bên nhìn những ngọn núi ở phía xa, trông vô cùng cô đơn, anh ta do dự một lúc lâu, rồi cuối cùng vẫn hỏi tôi với giọng điệu hối lỗi: “Vãn Mặc, mấy năm nay em ở nước ngoài sống có tốt không?”

Tôi quay đầu lại, mỉm cười nhìn anh ta, nhắc nhở nói: “Trì Nghiễn Châu, anh đã kết hôn, dưới ánh trăng và bầu không khí như vậy, anh hỏi câu này với vị hôn thê cũ của mình thì làm như vậy có hợp lý không?”

Giọng điệu của tôi không vui, nhưng anh ta lại mỉm cười lãnh đạm nói: “ Đây chỉ là những lời chào hỏi giữa hai người bạn cũ, Vãn Mặc, em quá nhạy cảm.”

Tôi mỉa mai mà không để lại dấu vết: “Tôi xin lỗi, nhưng dù sao thì anh cũng là người từng có tiền án tiền sự phải không?”

Anh ta dừng lại, thay vì tức giận lên mặt, anh ta lại cười khổ, thở dài, nhìn khung cảnh xa xăm, nói: “Tôi quá mệt mỏi.”

Mọi người đều biết tại sao anh ta lại mệt mỏi, bởi vì người vợ mà Trì Nghiễn Châu kết hôn gần 2 năm đã trở thành trò cười trong giới thượng lưu.

Những trò cười của của cô ta cũng không ít ỏi.

Tôi không muốn ở đây nghe anh ta nói nữa, cầm ly rượu của mình ở bên cạnh, chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi, tôi mỉm cười lịch sự với anh ta và nói: “Nhưng đây là người mà chính tay anh đã tự chọn.”

Cuộc gặp tiếp theo của chúng tôi là tại bữa tiệc sinh nhật của dì Trì.

Kể từ khi tôi trở về Trung Quốc, dì Trì đã gọi điện thoại cho tôi rất nhiều lần.

Những năm qua, mặc dù mối quan hệ giữa gia đình tôi và nhà họ Trì dần nguội lạnh, nhưng dù sao vẫn còn một số mối quan hệ làm ăn với lại trước đó, dì Trì cũng rất yêu thương tôi.

Tôi có thể ghét Trì Nghiễn Châu vì đã phản bội tôi, nhưng tôi không thể không cho dì Trì thể diện.

Bà ấy gọi điện thoại riêng cho tôi: “Vãn Mặc, sinh nhật dì vào thứ Tư tuần sau, con có rảnh để đến không? Con đi bảy năm, còn chưa gọi cho dì lần nào.”

Các trưởng bối đích thân mời, là tiểu bối tự nhiên rất khó để từ chối, vì vậy sau khi cúp điện thoại, tôi đã đi trung tâm thương mại mua một món quà phù hợp.

Lúc đến nhà họ Trì tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, tiệc sinh nhật của dì Trì không phải chuyện gì to tát, cũng không có người ngoài, bản thân những người ở đây đều là người thân của nhà họ Trì.

Vì vậy, sự xuất hiện của tôi có hơi lạ.

Tôi sững sờ một lúc, nhưng dì Trì rất vui khi nhìn thấy tôi, những người phụ nữ ngồi bên cạnh bà đều là người cùng tuổi với bà ấy trong nhà họ Trì, là họ hàng của Trì Nghiễn Châu... Bọn họ đều là trưởng bối mà tôi rất quen thuộc.

Dì Trì vẫy tay gọi tôi đến bảo tôi ngồi cạnh dì.

Tôi dừng suy nghĩ của mình lại, không muốn bị phân tâm trong một dịp như vậy, vì vậy tôi mỉm cười bước đến và ngồi cạnh dì Trì.

Tôi không nhìn thấy Lâm Yên Tri.

Dì Trì nắm tay tôi nhìn tôi chăm chú, tôi không biết tại sao nhưng tôi lại thấy ánh mắt bà hơi ướt, dì thở dài xúc động nói: “Mẹ nhìn đứa nhỏ này lớn lên, bây giờ con bé càng ngày càng thông minh và xinh đẹp hơn.”

Những người xung quanh lặp lại lời nói của dì Trì nhìn tôi đầy khen ngợi.

Dì Trì bật cười khi nghe những lời khen ngợi của mọi người xung quanh, nói với giọng hoài niệm: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đứa trẻ này là khi con bé mới được 5 tuổi, lúc đó cha mẹ con bé mới chuyển đến đưa cả nhà đi chào hỏi mọi người xung quanh, con bé mặc chiếc váy phồng màu hồng, cười ngọt ngào được mẹ mình kéo đi tặng quà cho hàng xóm, tôi từng nghĩ, tại sao tôi lại không sinh con gái.”

Trong dịp này tôi không cần phải nói bất cứ điều gì, chỉ cần giữ im lặng và mỉm cười khi thời điểm thích hợp.

Trong bữa tối Trì Nghiễn Châu và Lâm Yên Tri mới trở về, có lẽ Trì Nghiễn Châu đã biết tôi sẽ ở đây, cho nên anh ta cũng không quá ngạc nhiên khi gặp mặt tôi, anh ta gật đầu với tôi, nhưng khi Lâm Yên Tri bên cạnh anh ta trông thấy tôi thì sắc mặt trở nên tái nhợt, trông như người mất hồn.

Cô ta bất đắc dĩ mỉm cười chào dì Trì: “Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.”

Dì Trì liếc nhìn cô ta làm như không nghe thấy, vẻ mặt lạnh như băng, không trả lời.

Bà ấy nắm tay tôi và dẫn tôi đến phòng ăn rồi nói: “Đứa bé ngoan, đến đây ngồi với dì.”

Tại thời điểm này, cho dù tôi có ngu ngốc đến đâu, tôi cũng có thể thấy rằng có điều gì đó không ổn.

Sự bối rối này lên đến đỉnh điểm khi trong bữa ăn, bởi vì tất cả các món ăn trước mặt tôi đều là những món ăn tôi từng thích ăn, và dì Trì vừa đau lòng vừa nói: “Con nhóc này, ở bên ngoài chắc con cũng chịu khổ không ít, trông con gầy quá.”

“Nếm thử món canh này đi, đây là món ăn yêu thích của con khi con còn nhỏ, mỗi lần Nghiễn Châu làm con tức giận, nó đều dỗ dành con bằng món ăn này.”

"Dì Quyên biết con đến nên đặc biệt làm cho con, bà ấy bắt đầu ngâm tổ yến từ trước bốn, năm ngày trước.”

"Bang." Giữa lúc dì Trì đang nói, một tiếng động từ phía bên kia truyền đến, tôi ngẩng đầu lên, không biết có phải vì lơ đãng và lo lắng hay không mà Lâm Yên Tri đã hất đổ đĩa thức ăn của mình.

Bên cạnh có một người giúp việc muốn tiến lên dọn dẹp, nhưng tôi không biết Lâm Yên Tri đang nghĩ gì, cô ta miễn cưỡng từ chối không cho người giúp việc tới dọn mà bản thân cô ta lại rút khăn giấy ra muốn ngồi xổm trên mặt đất dọn dẹp, hoảng hốt xin lỗi: “Xin lỗi, tôi xin lỗi.”

Trì Nghiễn Châu giơ tay lên túm lấy cô ta, trước khi cô ta chuẩn bị ngồi xổm xuống dưới gầm bàn trước mặt mọi người, anh ta nhìn Lâm Yên Tri với vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Đủ rồi, cô nhìn lại dáng vẻ của mình đi.”

Anh ta quay đầu lại dặn dò người hầu bên cạnh: “Chị Lăng, chị đến dọn dẹp đi.”

Có lẽ dì Trì đang tức giận, hô hấp gấp gáp, tôi nghe thấy giọng nói của dì: “Xấu hổ, thật là xấu hổ, may mắn thay tất cả mọi người đều là người trong nhà sẽ không bị truyền ra ngoài.”

Nói xong, bà ấy quay đầu nhìn tôi và hỏi: “Vãn Mặc, nhìn này, nhìn này.”

Có lẽ bà ấy thực sự tức giận nên nói thẳng trước mặt Lâm Yên Tri mà không hề che giấu chút nào: “Nếu Nghiễn Châu không kết hôn với cô, những chuyện này sẽ không xảy ra.”

Bà ấy lấy tay che trái tim mình lại, có lẽ là vì trái tim đau vì tức giận, bà ấy nắm lấy tay tôi, lên tiếng: “Vãn Mặc, dì nhớ trước kia con rất thích Nghiễn Châu, thằng nhóc ngốc nghếch này làm tổn thương con, nhưng đó là chuyện của quá khứ, con có thể tha thứ cho nó không? Coi như nể mặt dì lần này, con có thể tha thứ cho nó không?”

Mọi người đều có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người tôi, ngay cả ánh mắt của Trì Nghiễn Châu cũng nhìn qua, anh ta cũng không hề có phản ứng gì với những lời mẹ anh ta nói trước mặt con dâu.

Anh ta chỉ lặng lẽ nhìn tôi, như thể đang chờ câu trả lời của tôi.

Lâm Yên Tri che miệng chạy ra ngoài khóc, nhưng không ai quan tâm đến cô ta.

Tôi chậm rãi đặt đôi đũa lên bàn, mỉm cười trước rồi nói với dì Trì: "Dì Trì, dì mời cháu đến, cháu rất vui và từ bé cháu cũng rất thương dì, cho dù sau này Trì Nghiễn Châu có phản bội cháu, cháu cũng chưa bao giờ quên lòng tốt của dì đối với cháu, hôm nay là sinh nhật của dì, làm hậu bối cháu nên dỗ dành dì vui vẻ, nhưng những gì dì hỏi khiến cháu thật sự rất khó trả lời.”

Tôi dừng lại, mỉm cười duyên dáng, đáp lại ánh mắt của mọi người, cuối cùng tôi nói: “Dì Trì, cháu xin lỗi, lần này cháu trở về Trung Quốc để giới thiệu bạn trai với gia đình.”

“Cháu đính hôn rồi, mọi người đều là người quen, bất kể thế nào, chuyện quá khứ cũng đã qua, cháu hy vọng mọi người có thể ở bên cạnh chứng kiến hạnh phúc của cháu.”

Mọi người đều im lặng, dì Trì ngạc nhiên nhìn tôi, sau một lúc lâu, dì hỏi: "Cái gì... Sao lại thế?" Bà dừng lại một lúc lâu rồi mới hỏi: “Chàng trai nào có phúc như vậy?”

Tôi hạ mắt xuống: “Tô Tử Hiên, con trai nhà họ Tô.”

Tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển, dì Trì đã lâu không phát ra tiếng động, là dì của Trì Nghiễn Châu đứng ra giải quyết mọi chuyện, mỉm cười nói: “Đúng là một cặp đôi hoàn mỹ, Mặc Mặc thật có phúc.”

Tôi nhịn không được cười.

Trì Nghiễn Châu nhìn tôi, trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ là ánh mắt phức tạp, sau một lúc, anh ta mỉm cười với tôi, nói: “Chúc mừng em.”

Tôi cúi đầu nhìn anh ta mỉm cười: “Cảm ơn.”

7

Mọi chuyện đã giải quyết xong, cuối cùng dì Trì cũng không gọi điện thoại cho tôi nữa.

Lần cuối cùng tôi gặp Lâm Yên Tri là trong phòng triển lãm của tôi.

Lúc đó tôi đang trò chuyện với Tống Tống.

Trợ lý của tôi bước vào nói rằng ai đó đang ra giá cao cho các bức tranh của tôi với yêu cầu muốn nói chuyện với tôi.

Khi tôi đi ra ngoài, tôi thấy Lâm Yên Tri đang đứng trước một trong những bức tranh của tôi.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta quay đầu lại nhìn tôi, thật kỳ lạ, ấn tượng của tôi về cô ta luôn rụt rè, tự ti, không biết đặt tay vào đâu.

Nhưng khi chỉ có hai chúng tôi, sự rụt rè và lo lắng của cô ta dường như đã biến mất, chỉ còn lại thù hận, cô ta nhìn tôi và hỏi: “Tĩnh Vãn Mặc, cô đang chờ xem trò cười của tôi sao?”

Tôi cười, thành thật mà nói, tôi gặp rất nhiều người mỗi ngày, tôi cũng không có thời gian để tập trung vào một người mà tôi không quan tâm.

Tôi nói thẳng: “Cô nghĩ nhiều rồi.”

Cô ta nhìn tôi, không biết vì lý do gì đó che mặt, khóc lóc thảm thiết: “Cô có biết không, Trì Nghiễn Châu sắp ly hôn với tôi rồi, tôi nghe thấy anh ấy gọi luật sư làm thủ tục ly hôn, anh ấy không còn yêu tôi nữa, tôi không biết tại sao, rõ ràng là cô đã đính hôn rồi, tại sao anh ấy còn muốn ly hôn với tôi.”

“Tôi thì làm sao chứ? Tôi chỉ không có xuất thân tốt, tôi không có gia đình như gia giáo như cô, tại sao các người đều nhìn vào trò cười của tôi, nghĩ rằng tôi không thể lên trèo cao, nhưng các người người thử đặt mình vào vị trí của tôi xem?”

“Tôi cũng muốn được như cô, cũng muốn được mọi người trong gia đình yêu thích, nhưng tôi không có gia đình như cô, cô sinh ra đã hơn hơn tôi, nếu chúng ta ở cùng một vạch xuất phát, tôi sẽ không phải xấu hổ như vậy, nếu cô là tôi, cô cũng sẽ phải đi đến bước này.”

“Dù sao cô cũng phải dựa vào gia đình.”

Cô ta buồn bã khóc lúc, nhưng may mắn thay là lúc này trong phòng trưng bày không có ai.

Tôi không muốn để ý đến cô ta nữa, nhưng có vẻ như cô ta sẽ không rời đi cho đến khi khóc xong, tôi nghĩ cô ta đã kìm nén những lời này và những bất bình này trong một thời gian dài cho nên cô ta muốn tìm một nơi để nói chuyện.

Ngay cả khi đó là tôi.

Tôi nghĩ đến dáng vẻ lúng túng để làm hài lòng mọi người của cô ta ở nhà họ Trì, thở dài nói: “Lâm Yên Tri, cô sai rồi, nếu tôi là cô, tôi sẽ không đi đến ngày hôm nay giống như cô.”

“Đầu tiên, tôi nhớ điểm số của cô lúc đó rất tốt, nếu tôi là cô, sau khi tốt nghiệp đại học tôi sẽ không gả cho Trì Nghiễn Châu, mà sẽ dựa vào số tiền nhà họ Trì hỗ trợ để kinh doanh.”

"Thứ hai, cô nói gia đình cô nghèo, cô không có học vấn như tôi, nếu tôi là cô, sau khi kết hôn với Trì Nghiễn Châu, tôi sẽ đi học các nghi thức xã giao, học cách ăn mặc có thẩm mỹ, học hỏi nhiều hơn, nhưng đáng tiếc là bây giờ cô đã kết hôn với Trì Nghiễn Châu được gần hai năm nhưng so với bảy năm trước, tôi không thấy cô trưởng thành hơn chút nào.

“Thứ ba, tôi sẽ không để cho gia đình mình làm loạn như cô, ngu dốt không biết làm gì chỉ biết phá hoại. Với lại cả gia đình cô đều bám lên nhà họ Trì như những con ký sinh trùng vậy thì cô mong đợi nhà họ Trì tôn trọng cô như thế nào?”

Nói ra thì tọc mạch, tại sao tôi lại muốn nhắc nhở Lâm Yên Tri? Bản thân tôi cũng không thể nói ra, có lẽ là vì Lâm Yên Tri, người tự ti lo lắng khi đứng trên bục giảng hồi đó, cô ta đã làm mọi việc để hòa nhập với môi trường mới, cũng rất chăm chỉ tìm cho mình lối thoát riêng bằng cách tự học.

Sau đó, mọi chuyện trở nên như thế này, tôi cũng không biết phải nói gì.

Lâm Yên Tri hạ bàn tay đang che mặt xuống, nước mắt trên mặt hiện ra rõ ràng, cô ta khóc nức nở giống như một người rơi xuống nước nhìn thấy phao cứu sinh, đôi mắt cô ta sáng lên khi nghe thấy lời nói của tôi, cô ta nói: “Vậy thì tôi… Nếu bây giờ tôi làm theo những gì cô nói, có còn hy vọng gì không?”

Cô ta thật sự tuyệt vọng, cuộc sống của cô ta ở nhà họ Trì đều phụ thuộc vào tình yêu của Trì Nghiễn Châu, bây giờ ngay cả Trì Nghiễn Châu cũng muốn từ bỏ cô ta, bây giờ đã quá muộn để làm những gì mà cô ta nên làm từ hai năm trước.

Tôi thương hại nhìn cô ta, coi như làm việc tốt để tích lũy công đức cho bản thân, nhắc nhở cô ta: “Cô nói Trì Nghiễn Châu đã liên hệ với luật sư ly hôn rồi, Lâm Yên Tri, nếu tôi là cô, lúc này tôi sẽ chủ động đệ đơn ly hôn với Trì Nghiễn Châu, cô và Trì Nghiễn Châu có thỏa thuận tiền hôn nhân, có lẽ nhà họ Trì sẽ cảm thấy có lỗi khi nhìn thấy cô như thế này, họ sẽ bồi thường cho cô thêm một chút.”

Cô ta lắc đầu, vừa khóc vừa cười, nhìn tôi: "Không, không, Vãn Mặc, hôn nhân của tôi và Trì Nghiễn Châu vẫn cứu được, chúng tôi vẫn cứu được." Sau khi nói xong, cô ta xoay người vội vã rời đi.

Tống Tống đi ra từ phía sau tôi và nói: “Tôi nghĩ cô ghét cô ta.”

Tôi quay đầu lại mỉm cười với Tống Tống: "Tôi không coi cô ấy là đối thủ.”

Tôi chỉ thương hại cuộc sống của cô ta, cô ta coi Trì Nghiễn Châu là con bài lớn nhất để thay đổi số phận của mình, cô ta đã nắm lấy cơ hội này để kết hôn với anh ta, nhưng cô ta quên rằng con bài lớn nhất của cô ta là nên đầu tư vào bản thân bằng sự kiên trì và nỗ lực không ngừng nghỉ.

Cuộc sống tốt đẹp là gì? Số phận của con người là gì? Đó là kết quả của việc hoàn thiện bản thân mình từng chút một.

Lâm Yên Tri đổ lỗi cho gia đình về tất cả những gì mà bây giờ cô ta phải chịu đựng, cô ta đã sai, cô ta đi đến nông nỗi này là bởi vì cô ta đã đi sai đường.

8

Sau này, tôi nghe nói cuộc ly hôn của Trì Nghiễn Châu kéo dài rất lâu, bởi vì Lâm Yên Tri làm loạn không chịu ly hôn.

Bị mất mặt, ở trong vòng này cô ta đã trở thành trò đùa.

Sau đó, mọi chuyện dần im lặng, người ngoài cũng không biết nhà họ Trì giải quyết như thế nào.

Một năm sau, khi tôi đính hôn, nhà họ Trì cũng đến, tôi nhìn thấy vị hôn thê bên cạnh Trì Nghiễn Châu là thiên kim tiểu thư của một gia đình sở hữu một chuỗi thương hiệu cửa hàng chuyên sản xuất về bánh rất nổi tiếng.

Hai người họ đều đứng cùng với nhau.

Mọi người đều mỉm cười chúc mừng Trì Nghiễn Châu, mọi người đứng cùng nhau, có một đề tài chung, không ai liều lĩnh và buồn cười.

Không ai nhắc đến Lâm Yên Tri, người bị chế giễu vì cóc ghẻ còn đòi biến thành phượng hoàng và người này cũng đã hoàn toàn biến trong giới của chúng tôi, như thể cô ta chưa bao giờ tồn tại.

Mọi thứ đều thanh lịch, tôi đang cầm ly rượu sâm banh xem mọi người nhảy múa ở trong vườn thì vị hôn phu của tôi đến gần, đặt tay lên vai tôi hỏi một cách trìu mến: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Tôi cười: “Không có gì.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play