Lúc Diệp Lan rời đi bờ sông, anh xé một ít vải trên quần áo, cột vào cây cối xung quanh, dùng để chỉ đường đến hang động của mình hiện tại, anh hy vọng mấy người đồng hành của nguyên chủ có chút lương tâm mà xuống dưới đây tìm mình.
Nhưng anh cũng không dám có quá nhiều hi vọng, dù sao thì vách núi này rất dốc, hơn nữa rừng rậm còn rất lớn, cho nên Diệp Lan khi nghe thấy có người gọi tên mình vẫn rất kinh ngạc.
Diệp Lan hướng về phía phát ra âm thanh hét lớn. “Ta ở chỗ này!”
Thời điểm anh rơi xuống đây, chân cũng đã bị thương, anh cầm một cây gậy gỗ từ từ khập khiễng bước ra khỏi hang.
Ở nơi xa lạ này, việc quay trở lại tông môn ban đầu của nguyên thân là lựa chọn tốt nhất.
Nguyên thân ở thế giới này cũng không cha không mẹ, được cha mẹ của nam chính có lòng tốt nhặt về Thanh Sơn phái, được đưa đến ngoại môn tu luyện, làm đệ tử ngoại môn.
Bởi vì tính cách nguyên thân khá quái gở, bình thường chỉ biết tu luyện, thật vất vả mới vào kim đan sơ kỳ, tiến vào nội môn làm đệ tử, bình thường không có quá nhiều bạn bè, cho nên cũng không cần lo lắng bị người khác nhận ra không giống lúc trước.
“Thật tốt quá, ngươi còn sống!”
“Chúng ta tìm ngươi rất lâu rồi!”
Khi bọn họ đuổi đến hang động bên này, nhìn đến anh còn sống, họ đều vui mừng từ tận đáy lòng, sôi nổi quay xung quanh anh.
Tuy rằng mọi người cùng Diệp Lan cũng không tính quen thuộc lắm, nhưng dù sao cũng đều là đồng môn với nhau, hơn nữa vẫn là vì cứu đồng bạn mà bị rơi xuống huyền nhai, bọn họ cũng không muốn hy sinh một người bạn đồng hành nghĩa khí như vậy.
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta.” Đây là lời nói của một thiếu niên cao nhất ở đối diện Diệp Lan.
Diệp Lan nhìn thiếu niên mặc áo trắng đang nói chuyện với mình, từ trong trí nhớ của nguyên thân anh biết người này là Giang Ninh, trong lòng thầm nghĩ: người này quả nhiên là nhân vật chính, rõ ràng ai cũng mười sáu tuổi, nhưng nam chính lại tu luyện đến kim đan hậu kỳ rồi, khí chất xác thật cũng bất đồng, bộ dạng lớn lên cũng thập phần tuấn tú.
Diệp Lan đối hắn gật gật đầu, coi như tỏ ra biết ơn, nam chính là người có ân tất báo, chỉ cần chính mình không cùng hắn đối địch, có lẽ trong tương lai về sau sẽ sống tốt hơn.
Quả thực rất giống với những gì Diệp Lan nghĩ, Giang Ninh tuy rằng hiện tại không nói nhiều, nhưng hắn cũng đang nghĩ cách báo đáp Diệp Lan.
Khi đó Giang Ninh toàn lực đều tập trung vào việc bắt linh thỏ, thời điểm Huyền xà công kích, lấy năng lực của chính mình cũng có thể tránh thoát công kích của Huyền xà, nhưng cũng không tránh khỏi sẽ bị thương, lúc này đây có thể toàn thân không việc gì, quả thực là nhờ Diệp Lan đã giúp hắn chận đòn tấn công đó.
Lần này tiến vào rừng rặm tổng cộng có bảy người, ngoài trừ Diệp Lan đã ngã xuống, thì sáu người còn lại cũng đi theo.
“Oa, thơm quá, Diệp Lan, vừa rồi ngươi đang ăn cái gì vậy?”, một tên mập mạp đi cùng trong nhóm đột nhiên hỏi.
Sự phấn khích sau khi gặp mặt qua đi biến thành cơn đói, vì tìm Diệp Lan, bọn họ cơ hồ điều không để ý ăn lương khô mà mình mang theo.
Diệp Lan cầm lấy con gà ăn mày còn dư lại phân cho mọi người, bản thân anh ăn hai cái đùi gà đã no bảy phần rồi, nhưng không biết phần còn lại có đủ cho họ hay không.
Mọi người đều đói bụng cũng không tỏ ra khách khí gì với anh, trực tiếp ngồi bệt dưới đất và chia phần gà còn lại.
“Ừ, ngon quá. Sao con gà này còn thoang thoảng mùi rượu vậy?”
Mập mạp vừa ăn vừa lớn tiếng hỏi, tiểu mập mạp này tên là Giang Nam, cũng là người Giang gia, thiên phú không tệ, cho dù không thích tu luyện nhưng tu vi cũng không tồi, hơn nữa còn thích ăn uống. Thịt gà này ăn rất ngon, lại có thể bổ sung linh lực, da gà màu caramen, ăn vào thực mỹ vị.
“Ta cho thêm chút rượu vào.” Diệp Lan tiếc nuối nói: “Đáng tiếc không có muối, nên không có vị gì.”
Vừa rồi Diệp Lan sợ thịt có mùi tanh, nên lấy trong không gian chút rượu bôi lên mặt trên con gà, còn đổ một ít trộn với bùn rồi bọc lại, thế nên thịt gà ăn vào sẽ có mùi thơm nhàn nhạt của rượu.
“Ở đây, ta có muối.” một cô gái khác ở bên cạnh nói, lấy ra một bình nhỏ đưa cho Diệp Lan.
Cô gái này tên là Hà Lạc Lạc, cô là đích nữ của một phú thương họ Hà, mẫu thân cô thuộc chi thứ của Giang gia, bà thích mấy nơi náo nhiệt của nhân gian, thường xuyên chạy ra bên ngoài chơi. Ở một lần ngao du thì gặp phụ thân của Hà Lạc Lạc, hai người tình đầu ý hợp, họ thành thân, sau đó Hà Lạc Lạc ra đời.
Mẫu thân Hà Lạc Lạc cũng phi thường cưng chiều nàng, khi đưa cô đi học, bà sợ cô không quen với ăn mặc nên đã tận lực bỏ thêm rất nhiều vật dụng hằng ngày vào trong không gian, trong đó có một bình muối nhỏ cùng một số nguyên liệu khác.
Diệp Lan nhận lấy cái bình, trước tiên rắc một ít muối lên cánh gà của nam chính, sau đó là cánh gà của Giang Nam và những người khác.
Không thể không nói, bỏ thêm ít muối vào, gà ăn mày quả thực ngon hơn so với vừa rồi. Diệp Lan thấy bọn họ vài người ăn không đủ no, liền đề nghị bọn họ đi săn thêm vài con gà rừng nữa, anh có thể giúp họ nướng chúng.
Một giờ sau, họ bắt được mấy con gà rừng, trong đó còn có con chưa bị đánh chết, nó được dây leo của nam chính thúc giục trói lại.
Những người đệ tử này không biết nấu ăn, nên cũng không trông cậy gì vào bọn họ có thể tới xử lý đám gà, Diệp Lan chịu thương chịu khó chống gậy đi ra bờ sông, làm sạch gà không chút phàn nàn, mấy người Giang Ninh bọn họ cũng tự giác ở bên cạnh hỗ trợ, mà làm theo.
Sau khi cho thêm muối cùng gia vị vào gà ăn mày, mặc kệ là từ màu sắc đến mùi hương sau khi nướng mà nói, như được tăng lên thêm một bậc, thậm chí da chín khô vàng cùng mùi hương bay tứ phía.
Lúc này, trong suy nghĩ của Diệp Lan, Hà Lạc Lạc như một tiểu tiên nữ, dù không biết nấu ăn nhưng trên người cư nhiên lại có đầy đủ các nguyên liệu như vậy.
Giang Nam ở một bên ăn không khỏi ngẩng đầu lên, hắn như thế nào cũng không tưởng được món gà mà Diệp Lan lấy bùn đắp lên có thể ngon như vậy. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn quả thực không tưởng tượng ra, cứ nhiên còn có thể làm như vậy.
Toàn bộ gà được gói trong cái lá to, bùn đất không dễ thấm vào, khi mở ra nhìn rất sạch sẽ, còn có mùi thơm đặc trưng của lá cây và mùi rượu nhàn nhạt.
Hơn nữa, con gà rừng này cò chứa không ít linh khí, ăn vào hắn cảm thấy rất thoải mái, quyết định sau khi trở về bảo gã sai vặt làm cho mình mỗi ngày một con mới được.
Những người khác cũng không thể tin được, tay nghề nấu nướng của Diệp Lan lại tốt như vậy, chẳng lẽ mấy đệ tử ngoại môn cần phải tự mình nấu ăn sao?
Biết trước như thế, lúc trước khi tiến vào rừng rậm liền cùng anh hảo hảo nói chuyện phiếm, sau đó anh sẽ thể hiện tài năng của mình, như vậy thì bọn họ cũng không cần ăn màn thầu cứng nữa, dù sao bọn họ cũng chưa đạt đến kỳ tích cốc, vẫn phải cần ăn uống, Thiện Đường làm màn thầu vừa cứng vừa khó ăn lại còn không được ngon nữa.
“Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, giúp Diệp Lan xử lý miệng vết thương, ngày mai liền xuất phát rời đi rừng rậm này.”
Giang Ninh là thiếu gia, đương nhiên cũng là người dẫn đầu đoàn đội, hắn nói bọn họ cũng không có ý kiến. Mọi người ăn xong liền dọn dẹp sạch sẽ, tính toán ở lại một đêm.
Giang Ninh biết một chút y thuật, đơn giản giúp Diệp Lan xử lý vết thương trên người, trong khi những người còn lại thì thay phiên gác đêm, phòng ngừa dã thú bất ngờ tấn công.
Sáng sớm hôm sau,mọi người ăn linh quả mà Giang Ninh tìm được cho no bụng, sau đó khởi hành về phía nam, đây là hướng quay về tông môn của bọn họ. Bởi vì Diệp Lan bị ngã và bị thương ở chân, Giang Ninh ngự kiếm mang theo anh trở về.
Vì Giang Ninh sốt ruột đem tuyết sơn thảo và tủy thỏ linh về, nên lộ trình nguyên bản là ba ngày liền bị rút ngắn lại còn hai ngày.
Sau khi trở về tông môn, Giang ninh nhờ Giang Nam giúp mình an trí tốt cho Diệp Lan, còn mình cầm tuyết sơn thảo và tủy thỏ tuyết đi tìm phụ thân cùng ca ca, đồng thời nói cho bọn họ biết là Diệp Lan đã cứu mình.
Phụ thân Giang Ninh khen ngợi hắn ta làm việc này không tồi, sau đó bảo Giang Ninh dẫn Thẩm y sư đến xem thương thế của Diệp Lan trước.
Tình trạng của Diệp Lan không nghiêm trọng, hơn nữa Giang Ninh cùng những người khác khi ở trong rừng cũng đã xử lý đơn giản qua cho anh, bây giờ bọn họ chỉ cần đem vết thương điều trị một cách triệt để là được.
Sau khi Thẩm y sư băng bó vết thương xong, ông đưa cho Diệp Lan hai viên đan dược, rồi cùng Giang Ninh bọn họ rời đi, ưu tiên hàng đầu của ông bây giờ là chữa lành chân cho Giang An.
Giang An là trưởng tử của tông chủ, thiên phú so với Giang Ninh cũng chẳng kém, năm ấy mười tám tuổi đạt đến kim đan hậu kỳ chuẩn bị đánh sâu vào nguyên anh. Nhưng ở lúc thăng cấp, Giang An bị người ám toán, ở trong đan dược của hắn bỏ thêm độc rắn.
Vì để bảo mệnh trong lôi kiếp, Giang An liền đem tất cả độc tố nén lại bên chân trái và dựa vào lấy máu trừ độc, giữ được mệnh nhưng cũng bị thương chân trái.
Giang tông chủ và những người khác đã bắt được tên đệ tử phản nghịch, nhưng chân của Giang An không thể lành lại hoàn toàn, mà cần phải dùng linh dược để duy trì.
Thẩm y sư mới đây từ sách cổ phát hiện tuyết sơn thảo cùng tủy thỏ linh đối với vết thương ở chân có tác dụng thần kỳ, Giang Ninh liền chủ động xin ra trận đi tìm hai thứ này.
Ca ca hắn kể từ khi bị thương đến nay rất ít ra khỏi phòng, hắn không muốn người huynh trưởng mà hắn ngưỡng mộ lại tiếp tục sa sút như vậy.
Giang tông chủ nghĩ đã đến lúc đứa nhi tử này của ông nên đi ra ngoài rèn luyện một chút, liền đồng ý thỉnh cầu của hắn.
Cũng may lần này bọn họ thuận lợi thu được tuyết sơn thảo và tủy linh thỏ, hai thứ này nhất định có hiệu quả thật sự đi.
(Lời của tui: Có vài chỗ mình thấy nó hơi cấn cấn, mà mình không nghĩ ra từ thay vào, mình sẽ cố gắng sửa lại cho mượt hơn)