Chương 127: Giúp đỡ.

“Cứ đưa về trước đi, nếu các anh thực sự vô tội thì chúng tôi chắc chắn sẽ giải thích rõ ràng.” Đội trưởng đội vệ binh tự mình ra quyết định. Là một người thực thi pháp luật, hắn không thể để áp lực từ đám đông tác động đến quyết định của mình: “Còn ngược lại thì chúng tôi sẽ xử theo đúng luật, để công lý được thực thi!”

Giọng nói nghiêm nghị, lạnh lùng đã dập tắt những lời xì xào xung quanh.

Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ. Những người sống được đến bây giờ đều không phải kẻ ngu, ba gã dị tộc trưởng thành đối đầu với ấu tể nhỏ tuổi và nhân loại yếu ớt, nhìn sao cũng khiến họ khó mà thiên vị.

Hơn nữa, để biết được sự thật thì cần phải điều tra. Bọn họ ngay cả chứng cứ cũng không có thì sao dám khiêu khích đội vệ binh bảo vệ đại điện được. Cũng phải xem mình được bao nhiêu cân lạng đã chứ, bản lĩnh còn cần rèn luyện thêm.

Đám người xung quanh bị ba gã dị tộc kích động đang định ra mặt đều im lặng, rụt đầu về. Cả ba biết mọi chuyện đã không thể thay đổi nữa, đành cúi đầu để lính gác đưa đi. Từ đầu đến cuối, cậu thiếu niên Tiểu Khê kia chưa hề xuất hiện.

Xem ra là sống ở tầng ba, Trình Hiểu nheo mắt. Không hiểu vì sao, cậu luôn cảm thấy cái đám này có dính dáng đến nhóm minh tinh kia.

Nhìn thấy tầng ba vẫn im ắng như cũ, mặc dù rất hiếm khi nghi ngờ trực giác của bản thân, nhưng Trình Hiểu không rảnh rỗi đến mức tùy tiện định tội người khác.

Trình Hiểu không phải người thích bới lông tìm vết, nếu chưa thấy được ý đồ của đối phương thì cứ bình yên sống chung trước đã.

Chỉ mong rằng mọi việc dừng lại ở đây, Trình Hiểu nghĩ thầm trong bụng. Dẫu sao hiện nay chiến sự gấp gáp, không thể để uổng phí bất cứ một người lính nào được, ngay cả là người hỗ trợ hậu phương cũng vậy.

Lúc này, trong một căn phòng ở tầng ba, một tên thanh niên sở hữu gương mặt thanh tú, dáng người mảnh mai đang ngồi trên ghế sa-lon ở ban công. Hắn híp mắt tựa như một chú mèo tinh quái đang phơi mình dưới ánh nắng dịu nhẹ của mặt trời.”

“Tiểu Khê, tinh thần của em đã thoải mái hơn chưa?” Một tên đàn ông mở cửa bước vào, lau mồ hôi trên mặt. Người vây xem đông quá, chen gã đến ngộp cả thở.

“Vâng, cảm ơn anh, em đỡ rồi.” Giọng của thiếu niên ngọt ngào, êm ái hệt như tiếng suối trong chảy thẳng vào tim gã: “Bên dưới vừa xảy ra chuyện gì vậy ạ? Ban nãy hình như em nghe hơi ồn.”

Tiểu Khê tò mò, đôi mắt đang mở to của hắn trong suốt như pha lê dưới ánh mặt trời.

Gã đàn ông ấp ấp úng úng, cảm thấy không hay lắm khi nói về chuyện vừa rồi. Dù sao thì ba tên kia gây rối một cách tuỳ tiện như thế chắc cũng vì thấy Tiểu Khê chịu uất ức.

Nếu vậy thì không nên để Tiểu Khê biết. Ban nãy, em ấy khóc đỏ cả mắt đã khiến bọn họ đau lòng muốn chết rồi.

“Không có gì hết, em cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, đội vệ binh sẽ xử lý đâu vào đó cả thôi.” Gã đàn ông muốn đổi đề tài nên đánh trống lảng, chỉ vào người dưới đường: “Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, bọn anh đã chuẩn bị mọi thứ theo ý em, anh Lâm đã dồn rất nhiều tâm tư vào đó, đang chờ em khen đó.”

Tiểu Khê nhướng mày, ngồi thẳng lại, nói với giọng điệu bình bình: “Kể em nghe đi.”

Vào đúng lúc đó, Lâm Nghiêm tình cờ đi ngang qua bị gã đàn ông thấy được, nên gã lập tức nhìn sang với ánh mắt cầu cứu. Anh Lâm rất hiểu tính Tiểu Khê, một khi hắn nghiêm túc thì khó ai ngăn được.

Nhưng đây cũng là điểm dễ thương của Tiểu Khê. Một cậu thiếu niên bướng bỉnh đến mức dám xông pha tiền tuyến, cất tiếng ca cho vinh quang, thắng lợi.

“Anh Lâm, anh nói cho em biết đi mà. Nếu như việc này liên quan đến em thì em có quyền lợi và nghĩa vụ phải biết chuyện gì đã xảy ra.” Hắn nói bằng chất giọng chắc nịch và gương mặt nghiêm túc.

Lâm Nghiêm thở dài, biết rằng không thể nói dối nên tránh nặng tìm nhẹ mà kể rõ đầu đuôi: “Rõ ràng là bọn họ quá nóng nảy. Đáng lẽ họ chỉ cần gặp mặt nói vài ba câu thì cậu thanh niên kia chắc chắn sẽ đồng ý, đằng này lại xông thẳng vào nơi ở của người ta, ngờ đâu người ta cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì nên bị đánh tơi tả.”

Hắn ta cũng không có ấn tượng gì tốt với cái đám cậy đông hiếp yếu, bắt người khác phải giải thích lý do khiến Tiểu Khê khóc.

Nhưng dù sao đám đó cũng là fan của Tiểu Khê. Đây cũng chính là sức hấp dẫn của thiếu niên.

“Chuyện này không liên quan gì đến em hết, yên tâm đi.” Gã đàn ông đứng bên cạnh cũng gật đầu hùa theo, sợ rằng tâm trạng của thiếu niên lại dao động.

“Sao cơ?!” Hắn kinh ngạc đến mức đánh rơi chiếc ly đang cầm trên tay. Nó lăn tròn vài vòng nhưng không vỡ vì dưới đất được trải một tấm thảm mềm.

“Ôi chao, Tiểu Khê cẩn thận!” Gã đàn ông kia hét lên. Sau khi thấy cái ly không vỡ, mới thở phào nhẹ nhõm: “Ơn trời, may quá. Nếu nó vỡ rồi khiến em bị thương thì bọn anh biết làm sao hả.”

Lâm Nghiêm cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của thiếu niên, nâng lên và kiểm tra cẩn thận, không để sót một chút dấu vết nào.

“Bọn họ bị thương nặng lắm không anh? Làm sao chuyện này có thể xảy ra chứ?” Hắn rút tay về, đứng dậy một cách kích động: “Có để lại di chứng hay không? Em phải làm gì đây? Bọn họ vì em mới…”

“Tiểu Khê, em đừng kích động. Chúng ta đâu phải là người bày ra chuyện này. Tâm tư họ không xấu, chỉ là cách làm sai mà thôi.”

Khó khăn lắm mới giúp Tiểu Khê lấy lại được bình tĩnh, Lâm Nghiêm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đi nữa thì hắn ta cũng là fan cứng của Tiểu Khê, thân phận cũng không thấp, nên hắn ta vẫn đang tìm cách để xin thông tin liên lạc của người đó.

“Anh Lâm…” Tiểu Khê xoa nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn của mình, trầm ngâm một chốc rồi nhỏ giọng kêu.

“Sao em?” Lâm Nghiêm duỗi tay xoa đầu thiếu niên. Cảm giác mềm mại này khiến hắn ta chỉ muốn sờ mãi thôi.

“Không có gì ạ, nhưng em cho rằng hành vi của anh ta là vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng. Làm vậy hình như không tốt lắm.” Tiểu Khê hơi nhíu mày khiến Lâm Nghiêm muốn xoa phẳng ra. Gương mặt ấy chỉ thích hợp với nụ cười tươi rói mà thôi.

“Ừ, để anh nghĩ cách. Dù sao cũng do đối phương ra tay trước.” Lâm Nghiêm suy nghĩ một lát rồi trả lời.

Tề Quân tình cờ có việc bận nên hôm nay chưa ghé đại điện, mà vẫn đang bận rộn trong phòng họp thì được cấp dưới báo tin.

Anh không quan tâm lắm đến minh tinh hay siêu sao, chẳng qua là muốn cổ vũ binh sĩ bằng âm nhạc và thể hiện tinh thần quân đội nên mới sắp xếp cuộc gặp mặt này.

Dị tộc không hiểu fan là gì, nhưng nếu liên quan đến Trình Hiểu thì nhất định không thể bỏ qua.

Sau khi đọc kỹ biên bản ghi lời khai, Tề Quân đã hiểu ngọn nguồn câu chuyện. Đây chỉ là một trận ồn ào nhỏ, song nếu nó gây nguy hiểm cho Trình Hiểu và nhóm ấu tể thì không thể xử nhẹ.

Anh ra lệnh cho cấp dưới tống cả ba vào tù và không được thả ra trong thời gian này. Tuy rằng chúng chưa kịp làm gì, nhưng đã lên kế hoạch từ trước. Nếu mọi việc diễn ra theo ý chúng thì nhất định là tội nghiêm trọng.

Sau khi giải quyết xong, Tề Quân nhìn sang tên quý tộc người Uy Nhĩ đang dửng dưng lật giở tài liệu bên cạnh. Hắn trông như đang nghĩ về một chuyện gì đó.

“Cậu biết hả?” Tề Quân hơi tò mò.

Hắn lắc đầu.

Tề Quân tỏ vẻ tiếc nuối: “Tôi còn tưởng cậu quen.”

Xét cho cùng, tên giống cái người Uy Nhĩ lần trước nhìn như đã quen tên quý tộc này từ lâu. Nên trong vô thức, Tề Quân cho rằng hắn khá được lòng trong cộng đồng người Uy Nhĩ.

“… Nó là nhân loại”. Hắn nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Tề Quân, nói bằng giọng điệu thờ ơ.

Tề Quân ra chiều ‘chẳng lẽ cậu bị cả giống cái và nhân loại đè’.

Tên quý tộc người Uy Nhĩ: “…”

Thấy đối phương im lặng, Tề Quân vỗ vai an ủi: “Không sao, sau này tôi sẽ giới thiệu cho cậu vài dị tộc.”

Bọn họ đã xác lập quan hệ hợp tác thì cũng xem như là chiến hữu, nên quan tâm nhau một chút.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play