Chương 125: Tầng ba.

Lam thỏa mãn nhu cầu của bạn đời nhà mình một cách cẩn thận, tỉ mỉ, anh nhẹ nhàng vuốt ve mi mắt cậu, bên khóe mắt còn vương ánh nước khiến anh không nhịn được khẽ hôn lên môi Trình Hiểu, Lam thầm nghĩ, ‘lần sau mình sẽ không để em ấy phải dùng “nấm hồng” để nhắc nhở nữa, việc này khiến anh cảm thấy bản thân chưa làm tròn bổn phận, nên nhất định phải sửa’.

Kéo chăn lên, Lam khẽ nhắm mắt lại, ôm lấy Trình Hiểu chợp mắt một lát, trong đầu thì vẫn luôn suy tính mấy hạng mục quân vụ trọng yếu, bây giờ đã là rạng sáng, mặc dù anh rất muốn dính lấy người bạn đời đang mang thai của mình, nhưng cuộc chiến sắp nổ ra, cho dù hiện tại dị tộc đang chiếm ưu thế nhưng rất khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trước khi phát hiện ra tác dụng của ‘vi khuẩn lam’, người Uy Nhĩ cũng không nắm chắc phần thắng trong tay.

Rạng sáng hôm sau, lúc trời vẫn mờ tối, Trình Hiểu mò mẫm bò dậy thì Lam đã không còn trên giường, sau khi làm xong anh nhìn cậu ngủ say rồi mới đứng dậy rời đi.

Với cái thân phận Tổng chỉ huy của anh, giữa khoảng thời gian công việc ngập đầu như bây giờ mà có thể rút ra nửa ngày lười biếng đã là không tệ, Trình Hiểu cũng không cần anh phải suốt ngày bầu bạn bên mình giống như cưng chiều sủng phi, ngọt ngấy, chả có chuyện gì cũng ân cần hỏi han, quan tâm từng li từng tí, điều đó không phù hợp với cuộc sống giữa hai người đàn ông.

Cậu khoác thêm áo rồi bước vào phòng tắm, cầm lấy khăn sạch lau qua cơ thể, dường như trải qua nhiều lần bên nhau, chất nhờn kia không còn lưu lại bên trong cơ thể như trước nữa, cơ bắp cũng không quá đau nhức.

‘Lẽ nào cơ thể cậu đã quen với việc này rồi hở?’, Trình Hiểu khẽ bĩu môi, âm thầm chảy mồ hôi, ‘tại sao cứ mỗi lần ăn tối xong Lam lại đặc biệt ‘thú tính’ thế nhỉ, chẳng lẽ vì cho rằng ông đây đã ăn no nên tiện ra tay hơn chắc?’

‘Suy đoán này có khả năng lắm chứ’, Trình Hiểu chọn một bộ đồ tiện cho việc vận động rồi mặc vào, sau đó lững thững bước ra ngoài, tuy rằng thời gian này ai ai cũng bận rộn điên cuồng, nhưng nhóm dị tộc luôn hạn chế để nhân loại tham gia vào các nhiệm vụ nguy hiểm, cho dù có là nhân loại tự do cũng sẽ sắp xếp những việc có hệ số an toàn cao, đôi bên hỗ trợ lẫn nhau, mỗi một chủng tộc đều có sở trường riêng, nói cách khác, ở từng lĩnh vực sẽ có những chủng tộc đặc biệt xuất sắc.

Có thể khẳng định, quân đội dị tộc sở hữu không ít những cá nhân có năng lực chỉ huy tuyệt vời.

Chỉ số thương vong nơi tiền tuyến là một con số cần được cân nhắc kĩ lưỡng, hiển nhiên, cấp lãnh đạo không hề hy vọng binh lính của mình sẽ hy sinh chỉ vì sai sót trong việc bố trí chiến thuật.

Còn về phía nhân loại, họ sẽ phát huy năng lực tốt nhất ở vị trí giữa chiến tuyến, thậm chí là trở thành một hậu phương lớn mạnh, vững chắc cho quân đội dị tộc, không phải chỉ những người lính không sợ hy sinh, xung phong đi đầu mới là anh hùng.

Lẫm đã thức dậy từ sớm, đang cầm chiến đao luyện tập trong sân, Trình Hiểu khẽ gật đầu hài lòng vì sự chăm chỉ của cậu nhóc, rồi xoay người vào phòng bếp nấu một bữa sáng đơn giản, trong chiến tranh, yêu cầu về lương thực là vô cùng quan trọng, thế nên chỉ một người ăn uống no đủ thì cũng chả làm nên chuyện gì.

Lại nói, bây giờ vẫn còn đủ điều kiện nên đầu tư vào việc ăn uống một chút cũng không có gì là xấu.

Mấy hôm trước trong lúc rảnh rỗi, Trình Hiểu có trồng một ít giống cây thường gặp để lấy số liệu, sau khi đưa qua phòng thí nghiệm thì vẫn còn lại kha khá.

Hiện tại vừa lúc nhổ lên ăn.

Chảo nóng, cho dầu vào, món trứng xào hành đơn giản đã xong, đậu hủ lạnh, một chén dưa muối nhỏ, cộng thêm một tô cháo gạo thơm lừng, sau khi cân nhắc đến sở thích của dị tộc, Trình Hiểu lấy một ít bột mì, đổ nước vào rồi nhào đều, cậu không cho thêm bất cứ gia vị gì mà đem đi hấp, làm thành một món tương tự như bánh bao không nhân nhưng đặc biệt thơm ngon.

‘Như này chắc cũng đủ no rồi’, Trình Hiểu thầm nghĩ, rồi nhỏ vài giọt tương lên trên thức ăn để kích thích vị giác.

Sau khi luyện tập xong, Lẫm liền đi tắm, thay bộ đồ ướt đẫm mồ hôi ra, mặc vào bộ đồ nhẹ nhàng, thoải mái tương tự như Trình Hiểu, rồi trở lại phòng khách, cậu nhóc liếc mắt qua một bàn đầy đồ ăn, đi tới trước mặt Trình Hiểu, khẽ gọi: “Mẫu phụ”.

Trình Hiểu cười híp mắt, đưa tay xoa đầu tóc mềm mại của nhóc: “Nào chúng ta ăn cơm thôi”.

Hai người đàn ông, mặc dù số tuổi chênh lệch hơi nhiều, nhưng vẫn dễ dàng giải quyết hết toàn bộ số thức ăn trên bàn, sau khi thu dọn chén đũa xong, Trình Hiểu đưa cho cậu nhóc một bình chứa đầy nước thuốc, bắt nhóc con phải mang theo bên mình đề phòng trường hợp bất trắc xảy ra.

Dưới tình huống bình thường, dị tộc rất hiếm khi uống nước.

Lẫm nhận lấy chiếc bình, đeo bên hông, giắt chiến đao lên rồi thắt chặt dây lưng, chuẩn bị đến đại điện.

Đó là nơi tập trung của ấu tể và dân thường, đồng thời cũng là sân huấn luyện cỡ lớn, không chỉ để tiện việc quản lý, mà còn có thể tránh được thương vong không cần thiết.

Có thể huấn luyện thêm lần nào thì tốt lần ấy, Lẫm hiểu rất rõ điều đó, chủ nghĩa anh hùng không thích hợp trong thời điểm này, ngược lại, đối với tình hình chưa rõ hiện nay, càng kỹ lưỡng càng tốt.

Sau khi đóng cửa lại, Lẫm thấy mẫu phụ vẫn đi theo mình, nên nhìn Trình Hiểu một cách nghi ngờ.

“Mẫu phụ cũng muốn đến đó nhìn thử”. Trình Hiểu khẽ vỗ lên vai cậu nhóc, nhẹ cười.

Lẫm hơi suy tư, ‘ở đại điện lực lượng canh phòng nghiêm ngặt, theo lý thuyết thì sẽ an toàn hơn so với việc ngẩn ngơ ở nhà, vả lại mình ở gần đó sẽ dễ dàng chăm sóc cho mẫu phụ’, nghĩ vậy cậu nhóc liền gật đầu, đi trước dẫn đường.

Trên đường chính rất đìu hiu, Trình Hiểu dường như không nghe thấy bất kỳ một tạp âm nào ở đây, sự hoang vắng lúc này quả thật chênh lệch một trời một vực so với khung cảnh sầm uất trước kia.

Bây giờ, hẳn là đa số mọi người đều đang chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, đi thêm một lúc, đại điện đã xuất hiện trong tầm mắt Trình Hiểu, vẫn là khối kiến trúc rộng lớn, bề thế đó nhưng binh sĩ phần lớn đều là dân thường.

Sau khi chứng minh thân phận ở cửa kiểm tra, Trình Hiểu đi vào theo lối tắt.

Cậu đi thêm vài bước, một cánh cửa xuất hiện, phía sau là một căn phòng vô cùng rộng lớn.

Bên trong đầy ắp các nhóm dị tộc và con người, mỗi nhóm ngồi thành các khối vuông, có khoảng từ ba đến năm người, họ ngồi trên những chiếc chiếu xếp sát nhau nhưng không làm phiền nhau, trên mặt đất là một ít các đồ dùng hàng ngày và dụng cụ chống rét.

Điều kiện ở khu tị nạn chắc chắn không thoải mái như ở nhà, nhưng ít ra vẫn có thể đảm bảo cho họ một cuộc sống ấm no.

Nhóm người ngồi gần cửa thấy Trình Hiểu và Lẫm đi vào chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, một tên thanh niên trẻ tuổi dẫn theo ấu tể vừa trưởng thành không đủ để tạo thành đe dọa.

Trình Hiểu cũng không hề cảm thấy khó chịu với những ánh mắt thờ ơ, ngờ vực kia, ở mạt thế, người ta chỉ biết tìm cách để sống sót, còn mấy thứ như: thiên đường, thế giới công bằng, hay giai đoạn tiếp theo,… đều là hy vọng xa vời, tuy nhiên nếu những đứa trẻ thường xuyên phải tiếp xúc với hoàn cảnh này thì xem ra phải sắp xếp cẩn thận hơn.

Lẫm dẫn mẫu phụ nhà mình vượt qua đám đông dày đặc, cũng may là phạm vi hoạt động của từng cá nhân được phân chia rất rạch ròi, ở giữa còn chừa lại lối đi cho người khác.

Trình Hiểu chọn một bên cầu thang để đi lên tầng hai, trong nháy mắt đặt chân lên bậc cầu thang, cậu có thể nhận ra không ít ánh mắt đâm chọt sau lưng mình.

“Ê xem kìa, tên kia đi lên tầng hai”, có người kinh ngạc, nhỏ giọng thốt lên.

“Không biết cậu ta có thân phận gì…”, cũng có người tỏ vẻ nghi ngờ, dù sao thì số nhân loại được đi lên tầng hai, bọn họ đều có thể chỉ mặt điểm tên.

“Hứ, chắc là người tình của quý tộc chứ gì!”, cũng không ít những giọng nói hàm chứa sự ngờ vực vang lên.

“Cậu đừng có mà nói bậy, ấu tể đi bên cạnh chắc là do cậu ta sinh ra đấy, có thể vì quý tộc thai nghén đời sau, chắc hẳn địa vị sẽ không thấp đâu”, một nhân loại gần đó, nghiêng đầu nói với bạn mình.

“Chỉ là sinh con thôi mà, chuyện sau này thì khó mà nói”, người kia rõ ràng là không cam lòng, ‘tên thanh niên đó nhìn qua cũng chả khỏe mạnh gì, mặt mũi tuy rằng cũng hơn người bình thường, nhưng không thể xem là quá đẹp, tại sao hắn lại có thể lọt vào mắt của quý tộc được chứ?!’

Các loại âm thanh xì xào bàn tán chẳng qua cũng chỉ vang lên được một lúc, rồi lập tức yên lặng trở lại như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng rõ ràng là mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Trình Hiểu chưa từng ngừng bước, đi thẳng lên tầng hai, đám người ở khu tị nạn này tốt xấu lẫn lộn, cho dù có sự quản lý của quân đội thì cũng chỉ dừng lại ở mức quản lý an ninh trật tự, phân phát thức ăn hợp lý, bảo đảm an toàn, chứ bọn họ có phải là đấng cứu thế đâu mà cái gì cũng xía vào…

Lên đến tầng trên, khung cảnh quả nhiên không giống bên dưới, đường đi hình vòng cung, cứ cách một khoảng sẽ có một cánh cửa, hơn nữa ánh mắt của những nhân loại và dị tộc thỉnh thoảng đi ngang qua gần như không dao động, cùng lắm là nghiêng đầu nhìn Trình Hiểu vì chưa thấy cậu bao giờ, người cùng một tầng chả lẽ lại nhắm mắt làm ngơ, thế nhưng vẻ mặt họ bình tĩnh hơn những người bên dưới rất nhiều.

Ngừng quan sát, Trình Hiểu đi theo sau Lẫm, trên thực tế, người quen biết cậu không nhiều, trừ nhóm dị tộc cấp cao và nhân loại tự do, hình như cậu rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, cho dù cũng có lúc đi cùng Lam, nhưng chỉ có vài nhóm người là có thể tỉ mỉ quan sát cậu, còn đa số đều là lâu lâu nghe cái tên, láng máng biết rằng có người này mà thôi.

“Con ở lại chỗ này sao?”, Trình Hiểu đi ngang qua một căn phòng đang mở cửa, vô tình nhìn vào thì thấy đồ đạc tuy đơn giản, nhưng cũng rất đầy đủ, không khí trong phòng trong lành, thoải mái, nếu cậu nhóc được nghỉ ngơi ở đây thì tương đối ổn.

Lẫm xoay đầu lại, nhưng khẽ lắc lắc: “Mẫu phụ, còn phải lên thêm một tầng nữa ạ.”

Hai người vừa lách qua cậu rõ ràng khẽ khựng lại, dường như họ còn âm thầm quay qua quan sát bọn cậu.

Trình Hiểu: “…”, chả hiểu sao cậu lại cảm nhận được thứ gọi là đặc quyền giai cấp.

Không quan tâm nhiều, Trình Hiểu đi theo cậu nhóc lên thẳng tầng ba, lên đến đây cậu quả thật được mở rộng tầm mắt, thậm chí nơi này còn có một cái sân thượng ngoài trời khá lớn, bởi vì mỗi tầng đều được xây dựng tương đối cao, nên cho dù đây mới chỉ là tầng ba cũng đã mang lại cảm giác đứng trên trời nhìn xuống thế gian.

Dùng cách nói phổ thông hơn chính là, nhảy từ đây xuống chắc chắn sẽ thành thịt nát.

Số lượng phòng ở đây không nhiều như tầng hai, mỗi phòng cách nhau vẫn khá gần, dù sao thì đây vẫn là khu tị nạn nên không thể quá mức xa hoa, lãng phí được.

Người theo chủ nghĩa hưởng thụ, không có thực lực, cơ bản đều đã chết rồi, còn những người từng đối mặt với ranh giới sống chết, có thực lực thì sẽ không cố chấp theo đuổi cái gọi là “hưởng thụ”.

Còn những ngu hết thuốc chữa, thì giờ này cũng ở trong bụng thú dữ cả rồi.

Lẫm mở cửa một căn phòng ra, sau đó lui qua bên để Trình Hiểu vào trước.

“Chào chú Trình ạ”, Khí dường như đã biết có người muốn đến, cậu nhóc đứng trong phòng, vừa thấy mặt Trình Hiểu đã lễ phép chào hỏi: “Cháu không biết chú sẽ tới nên chưa kịp quét dọn gì cả ạ”.

Cậu nhóc khẽ rũ mi, trông có vẻ khá ngượng ngùng.

“… Có sao đâu mà”, Trình Hiểu mỉm cười với cậu nhóc đang tỏ vẻ xấu hổ bên kia, ‘đứa nhỏ này lễ phép thật’, sau đó cậu thuận tay đưa bình trà qua.

Khí trợn tròn hai mắt, không biết nên làm gì.

“Bình thường nhóc nhớ uống nhiều vào để thanh nhiệt, giải khát”, Trình Hiểu nói rồi đem bình nước bỏ vào tay cậu nhóc, ‘nhóc con này hình như hơi thẹn thùng, thế nhưng lại có quan hệ khá tốt với cậu nhóc nhà mình, nhân phẩm cũng xem như đáng tin’, vì thế Trình Hiểu liền âm thầm dặn dò Lẫm vài câu, ‘nếu có thể thì con nhớ quan tâm đến bạn mình nhiều nhiều vào’.

Lẫm mặt không cảm xúc khẽ gật đầu, cậu nhóc âm thầm liếc nhìn Khí đang cố gắng hết mình để diễn vai đứa trẻ hiền lành, lương thiện.

Sau khi thấy Lẫm sống chung khá tốt với bạn cùng phòng, cả hai đều có thể chăm sóc lẫn nhau, Trình Hiểu yên tâm hơn hẳn, cậu quyết định nếu đã đến đây thì liền tiện tay giúp mấy đứa trẻ dọn dẹp lại phòng ốc, những đồ dùng thường ngày mà cậu đem theo cho Lẫm cũng đều được sắp xếp lại gọn gàng, đây là những thứ bình thường có thể cần dùng đến.

Còn một số thuốc men và vũ khí cần dùng lúc khẩn cấp, cậu cũng đã bỏ chung vào một túi, cất trong ngăn kéo đầu giường, khi cần là có thể nhanh chóng lấy ra.

Bận rộn hơn một tiếng, Lẫm và Khí thế nhưng không để cho Trình Hiểu động tay động chân, cả hai đứa đều bắt cậu ngồi xuống uống nước, sau đó tự các nhóc mang đồ đến chỗ cậu chỉ định, kết quả là cả người hai đứa đều ra một lớp mồ hôi mỏng.

Trình Hiểu thầm buồn cười, cậu có ốm yếu như vậy đâu, thế mà lúc nào cũng bị người bên cạnh coi thường, cậu cũng không cố gắng chứng minh làm gì, cứ im lặng đón nhận lòng tốt hiếm có này thôi, bởi vì sợ hai đứa cảm lạnh, cậu liền đuổi cả hai đi tắm trước.

“Hay là chúng ta tắm cùng nhau đi, tiết kiệm chút thời gian để lát nữa có thể dẫn chú Trình đi dạo nhiều hơn”, Khí bước vào cửa phòng tắm, lại tỏ vẻ lơ đãng, nghiêng đầu cười đề nghị với Lẫm.

Đều là con trai, có tắm cùng nhau thì cũng chả sao, Trình Hiểu không hề có ý kiến gì với vụ này, đời trước lúc còn thanh niên trai tráng mới ra đời, cậu vẫn thường trần truồng cùng đám bạn thân thiết cùng nhau đánh thủy chiến đó thôi, có gì đâu mà phải né tránh.

Trình Hiểu cảm thấy hai đứa trẻ cùng ăn cùng ở, tình cảm cũng khá tốt, thế nên chắc Lẫm không từ chối đâu, thế là cậu tiện tay đưa hai cái khăn lông treo ở đầu giường qua.

Khí híp mắt lại, lợi dụng bóng tối lén lút quan sát sắc mặt Lẫm.

Lẫm nhận lấy khăn lông mẫu phụ đưa tới, mặt không biểu cảm lách qua người Khí đi thẳng vào trong phòng tắm, một lát sau,
tiếng nước chảy vang lên, cửa phòng tắm vẫn chưa đóng.

“Cậu có định tắm không đấy”, Khí lên tiếng đáp lại, sau khi lễ phép gật đầu với Trình Hiểu, cậu nhóc mới khép cửa lại, mi mắt cười đến cong cong.

Hết chuyện để làm, Trình Hiểu liền giải quyết nốt mấy chuyện mà hai đứa nhóc làm chưa tốt, vì thấy trong phòng chỉ có một buồng tắm, nên sau khi lên tiếng báo với hai nhóc bên trong, cậu liền ra ngoài.

Phòng vệ sinh công cộng ở đây có vẻ rộng rãi hơn hai tầng dưới, từ trước đến nay, đối với khu vực trung ương – nơi có ngành khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ mà nói, công nghệ xử lý nước không phải là điều gì quá thần kỳ.

Trình Hiểu mở nước, cúi người rửa mặt, rửa tay, chà lau đi những bụi bặm dính lên da lúc ban nãy.

Bên ngoài hình như hơi ồn ào, tiếng động có thể là từ một tầng nào đó truyền đến, rất nhỏ, cũng không nghe rõ được vì thế Trình Hiểu trực tiếp cho qua, tiếp tục vẫy sạch những giọt nước trên mặt.

Cánh cửa phía sau đột nhiên bị mở ra, một nhóm nhân loại vây quanh một thiếu niên mặt mũi thanh tú, nụ cười dịu dàng đi vào.

“Mau lên nào, thợ trang điểm đâu rồi, tay chân nhanh nhẹn một chút coi!”

“Trang phục đâu rồi, mau thay đi nào, vừa nãy mới bị nhiều người đụng vào như vậy, quần áo đều dơ cả rồi, Tiểu Khê làm sao mà chịu được?”

“Còn có kiểu tóc nữa, phải chỉnh sửa lại cẩn thận chút, tóc ở đây hơi lộn xộn rồi…”

Cả đám người trưởng thành vây quanh một thiếu niên, trong đó có một người đang đứng chỉ huy, giọng nói có vẻ hơi nôn nóng.

“Anh Lâm, anh đừng lo lắng quá mà, không có chuyện gì đâu”, thiếu niên nhìn nhóm người đang luống cuống tay chân trước mặt, nhịn không được mà bật cười, giọng nói có vẻ rất tươi vui: “Tự em làm là được rồi, mọi người đi ra ngoài nghỉ ngơi trước đi”.

“Như vậy sao mà được”, người đàn ông phẫy tay về phía cậu thiếu niên, giọng nói dần trở nên bình tĩnh hơn: “Cứ để bọn họ làm, em mới là người phải nghỉ ngơi đó, ban nãy chắc mệt chết rồi chứ gì.”

“Cũng không hẳn là vậy, nhưng sự nhiệt tình của mọi người và nhóm dị tộc xém nữa dọa em sợ chết khiếp”, cái người được gọi là thợ trang điểm hết nghiêng đầu nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau khi vỗ thêm chút phấn liền cười ngốc nói: “Tiểu Khê xinh đẹp trời sinh, làm anh không biết nên xuống tay như thế nào luôn”. “Em đấy, vẫn còn non lắm, ở đây tập trung phần lớn người dân nên đương nhiên phải rầm rộ hơn mấy buổi biểu diễn công khai khi trước rồi”. Một người khác thì cầm từ túi ra một chiếc trường bào (một loại trang phục truyền thống của Trung Quốc dành cho nam giới) mềm mại, thoải mái, vừa khoa tay múa chân trên người thiếu niên, vừa nở nụ cười thỏa mãn.

“Da em thật trắng, vóc người lại đẹp, đúng là trời sinh để làm cái giá quần áo mà!” Cậu ta xúc động đến mức tự mình lẩm bà lẩm bẩm.

Dưới sự kích thích, thiếu niên tóc vàng đối với sự mềm mại của trường bào dường như yêu thích đến khó buông tay, một người khác lại tiếp lời: “Còn phải nói, ngôi sao Tiểu Khê của chúng ta đây quả thật là giỏi giang không ai sánh bằng”.

“Các cậu đủ rồi đấy”, lúc nãy người đàn ông kia vừa đưa một ly nước ấm qua cho Tiểu Khê, anh ta nghe đến đây thì quay đầu lại, cau mày nói: “Địa vị mà Tiểu Khê có được bây giờ, là do cậu ấy tự nguyện biểu diễn vì các chiến sĩ nơi tiền tuyến, thậm chí còn không sợ nguy hiểm, kiên quyết đến nơi đầu sóng ngọn gió cổ vũ cho binh lính, nhờ vậy mới được mọi người đón nhận, đây chẳng phải thứ chỉ cần nói miệng là xong đâu”.

Mọi người hơi sửng sốt, một lát sau vẫn nghiêm túc trả lời: “Anh Lâm, chúng em chỉ nói đùa chút thôi, chứ có ghen tị gì đâu”.

Một cậu thiếu niên tốt bụng đến vậy, bọn họ làm sao nỡ khiến cậu buồn lòng đây.

“Cám ơn các anh nhiều”, nhấp một ngụm nước nhỏ, cậu thiếu niên thấy bầu không khí có vẻ trùng xuống nên đành lên tiếng: “Mấy ngày qua đều là nhờ các anh chăm sóc em cả, khoan hãy nói đến những chuyện khác, tấm lòng của các anh em đã nhận được rồi ạ”.

“Tiểu Khê à, em cũng đừng để ý đến bọn anh, cứ biểu diễn thật tốt vào, rồi thực hiện giấc mơ của mình đi”, cậu thợ trang điểm thu dọn dụng cụ, ánh mắt cậu ta dừng lại trên gương mặt không chút tỳ vết của Tiểu Khê một lúc lâu, thật tâm lên tiếng.

Nhìn tình hình này, cộng với thông tin thu được từ cuộc đối thoại trên, Trình Hiểu cảm thấy có vẻ giống mấy vụ fan gặp idol (thần tượng) kiếp trước, cậu thầm nghĩ, ‘hôm bữa hình như Lý Nhiên có nhắc đến việc biểu diễn ở tiền tuyến này, nghe đâu gần đây mới xuất hiện một ngôi sao cực kỳ nổi tiếng, nhờ sự can đảm ấy mà được rất nhiều chiến sĩ kính nể’.

Trong một bản báo cáo gần đây cũng có thông tin về việc quân đội đứng ra khen thưởng công khai cho trường hợp này.

Nhưng mà Trình Hiểu chưa từng gặp người thật bao giờ, vì cậu đã mặc giáp ra trận, trực tiếp tham gia chiến đấu nơi tiền tuyến đâu.

Cái trí nhớ đã thấy là không quên của cậu thật ra cũng có khá nhiều lợi ích, chỉ cần lục lại một chút là có thể hiểu được tám chín phần câu chuyện, so với việc lạc trong sương mù thì tốt hơn nhiều, Trình Hiểu thấy nhóm người kia đang chặn ngay cửa, nên cậu định nghiêng người lách qua để ra ngoài.

Ngôi sao = nhiều người = nồi sủi cảo (bản gốc là 下饺子 = hạ giáo tử, đây là một thuật ngữ trên mạng của người Trung Quốc, ý chỉ có rất, rất, rất, rất đông người và thường có liên quan đến nước như một nồi sủi cảo to, Trình Hiểu nói vậy vì yếu tố nước ở đây chính là cái buồng vệ sinh công cộng đang bị chặn), Trình Hiểu cảm thấy tốt nhất là mình nên đến nơi nào đó rộng rãi thì sẽ an toàn hơn, người chen người, xác suất bị thọt cho một dao là khá cao đấy, điều này chẳng phải do cậu quá lo xa, mà là thói quen nghề nghiệp năm nào thôi.

Từ lúc mới vào cửa, người được gọi là anh Lâm đã chú ý đến cậu thanh niên đang đứng rửa mặt phía bên kia, mặc dù đối phương nhìn qua có vẻ hiền hòa, nhưng vẫn không khiến hắn yên tâm, ban nãy mấy tên kia vừa xì xào bàn tán đã đem mọi chuyện về Tiểu Khê nói hết ra, theo lý thuyết, dù người này không mừng rỡ như điên cố tình chạy đến tiếp cận Tiểu Khê, thì ít nhất cũng nên lộ vẻ nghi ngờ hoặc kinh ngạc chứ.

Im lặng như vậy, cộng với vẻ mặt lạnh nhạt, hẳn là không phải người bình thường.

‘Cứ đề phòng trước cho chắc, mặc dù chưa biết cậu ta có âm mưu đen tối gì hay không, nhưng sự an toàn của Tiểu Khê là quan trọng nhất, mình vẫn cứ nên cẩn thận một chút’.

Anh Lâm bước về trước, âm thầm đẩy cậu thiếu niên ra sau lưng.

Mấy người khác thấy vậy, nụ cười trên môi vụt tắt, lộ ra vẻ mặt đề phòng.

Người đang bị đề phòng như phòng cướp, phòng kẻ xấu, phòng dê xồm – Trình Hiểu, mặt không đổi sắc lách qua khỏi đám người.

“Em xin lỗi anh nhé”, cậu thiếu niên được gọi là Tiểu Khê đang đứng giữa đám người, đột nhiên mở miệng: “Anh có thể lên đến tầng ba vậy chắc không phải là người xấu đâu ha, chẳng qua là chúng em mới từ bên ngoài trở lại nên có hơi cẩn thận quá mức, mong rằng anh bỏ qua cho”.

Nhóm người lớn có vẻ hơi xúc động, Tiểu Khê là đang giải thích vì bọn họ đó, chắc cậu không muốn làm mất lòng người ở tầng ba, sợ rằng sau sẽ bị chèn ép.

Không thấy Tiểu Khê đã dùng từ “chúng em” sao, nếu muốn phủi sạch trách nhiệm thì cứ nói thẳng “bọn họ” là được rồi, cần gì phải đem mình trói vào trong.

Anh Lâm thấy thiếu niên đã nói như vậy, liền nhìn về phía Trình Hiểu, hắn nghĩ rằng cậu lên được tầng ba thì hẳn đúng như lời Tiểu Khê nói, mặc dù danh tiếng của bọn họ đang nổi như mặt trời ban trưa, nhưng tốt nhất vẫn không nên đắc tội người ta, nói cho cùng biết đâu sau này lại có việc cần gặp gỡ, hắn khẽ ngừng lại, rồi đưa tay ra: “Chào cậu, tôi tên là Lâm Nghiêm, mới nãy tôi cũng không có ác ý gì, chẳng qua cậu nhóc này thân thể yếu đuối, rất dễ bị dọa sợ nên chúng tôi không dám mạo hiểm”.

Trình Hiểu liếc mắt nhìn bọn họ, thờ ơ đáp lời: “… Không sao”.

Ừ thì chẳng qua chỉ cẩn thận hơn tí, thấy đối tượng bị quan sát di chuyển thì để mắt đến thôi, có gì đâu mà.

“Kìa người anh em, chúng tôi cũng là lần đầu tiên lên tầng ba, cậu có thể nói sơ cho chúng tôi biết tình hình trên này được không?”, mặc dù người thợ trang điểm kia thấy tính cách Trình Hiểu có vẻ hơi lạnh nhạt, nhưng ánh mắt cậu lại sáng ngời, trong suốt, nên nhịn không được mà mở miệng: “Ví dụ như có những ai ở trên này chẳng hạn, chúng tôi lên đây là để tìm Đoàn trưởng Quân đoàn bốn, nghe nói hiện tại anh ấy đang ở đây nên mời chúng tôi tới để bàn bạc công việc, sau này có khi chúng tôi cũng được ở lại tầng ba á.”

Mới nãy ở tầng trệt có quá nhiều người, sau khi nhận ra Tiểu Khê, đám người đột nhiên chạy đến vây chặt, bọn họ lại không biết ai tốt ai xấu nên rất sợ có người thừa cơ mọi người đang lộn xộn mà động tay động chân với Tiểu Khê, vì vậy bọn họ hốt hoảng đẩy đám người ra, chạy một mạch lên tầng ba, nhưng ai ngờ lại lạc mất anh lính dẫn đường, mà đại sảnh thì lại quá lớn, rất khó tìm người, do đó bọn họ không dám tùy tiện xuống dưới nữa.

Huống chi dưới đó đông như thế, trong thời gian ngắn, cho dù có phát hiện bọn họ ở tầng ba thì anh lính cũng không đuổi theo kịp, nhưng mà cứ đứng trong phòng vệ sinh như thế này, thì hình như không phù hợp với thân phận của Tiểu Khê cho lắm.

“Ít ra thì cậu có thể tìm giúp cho Tiểu Khê một chỗ để nghỉ ngơi hay không, mới nãy ít nhiều gì thì cậu ấy cũng đã bị dọa sợ”. Một người khác gật nhẹ đầu, đứng bên cạnh nói thêm vào.

Trên thực tế, Trình Hiểu cũng chỉ vừa đến đây, vì vậy cậu khẽ lắc đầu: “Tôi không biết”.

Nhưng mà hình như Tề Quân đang ở đây thì phải, mấy ngày nay cậu ta phụ trách việc bố trí hậu cần, cho nên cần phải kiểm tra thực địa một phen, Trình Hiểu thầm nghĩ, ban nãy cậu không dự định đến đây để gặp Tề Quân, chẳng qua nếu vừa dịp gặp phải thì đi chào hỏi đối phương một tiếng cũng được.

“Cậu không phải là người ở trên tầng ba hả, sao mà cái gì cũng không biết vậy”. Người nọ có vẻ không định buông tha cho Trình Hiểu, giọng nói cũng trở nên nóng nảy hơn: “Chúng tôi lừa cậu để làm gì, với tiếng tăm bây giờ của Tiểu Khê, cậu cần gì phải lo lắng, chúng tôi chỉ muốn hỏi đường, chứ cả ngày chưa được nghỉ ngơi rồi, cơ thể có làm bằng sắt cũng không chịu nỗi nữa là”.

Trình Hiểu khẽ nhíu mày, im lặng không trả lời, cậu nghĩ rằng đối phương cũng chỉ vì lo lắng cho thân thể của cậu thiếu niên kia mà thôi, ít nhất thì ánh mắt họ không có ác ý.

Con người đôi khi cũng có lúc nóng ruột, Trình Hiểu đợi đối phương nói xong, ngừng lại nhìn về phía cậu, rồi mới nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi đến đây lần đầu”.

Nhóm đàn ông trố mắt nhìn nhau, thì ra cũng là khuôn mặt mới ở đây.

Người vừa nãy mở miệng có hơi áy náy xin lỗi: “Xin lỗi cậu, thì ra cậu cũng là lần đầu đến đây, ha ha, tôi nhìn cậu bình tĩnh như vậy còn tưởng cậu đã ở nơi này lâu rồi”.

Dù có lâu thì cũng chẳng bao lâu, đại điện chỉ được xem là một khu tị nạn, tính từ lúc bắt đầu được đưa vào sử dụng thì mới khoảng trên dưới một tháng… Nét mặt Trình Hiểu không hề thay đổi, khẽ gật đầu.

Lâm Nghiêm cũng tỏ vẻ áy náy, nhanh chóng nhường đường dẫn về phía cửa, vào lúc này anh ta mới phát hiện bọn họ luôn chặn trước cửa, mới nãy quá luống cuống nên không để ý đến điều này.

Trình Hiểu dời tầm mắt, đi thẳng ra cửa, ‘hai đứa nhóc chắc đã tắm xong rồi’.

“Vừa nãy chúng em có hơi bất lịch sự, mong anh đừng trách ạ”. Giọng nói trong trẻo, dễ nghe của cậu thiếu niên vang lên bên tai Trình Hiểu, tựa như dòng suối ngọt ngào mà thấm mát ruột gan: “Nếu anh không để bụng, thì đây là phương thức liên lạc của em, sau này nếu anh có chuyện gì mà em có thể giúp được thì chúng em nhất định sẽ cố hết sức”.

Trong lòng Trình Hiểu bỗng nảy sinh một ít nghi ngờ, tại sao lại đột nhiên muốn trao đổi cách liên lạc, cả hai hình như… không được quen nhau cho lắm.

Vẻ mặt cậu vẫn bình thản, ánh mắt điềm tĩnh, cả nhóm người đều không nhìn ra bất cứ sự dao động gì trong tâm tình cậu.

Cậu thiếu niên rút ra một tờ danh thiếp màu trắng, bên trên có viết một số thông tin cá nhân cơ bản và cách liên lạc, hiện nay mấy thứ như điện thoại di động không còn nữa, nếu muốn liên lạc với nhau ở khoảng cách xa thì phải dùng máy truyền tin, thiết bị này đã được nghiên cứu thành công từ lâu, thậm chí còn có thể ứng dụng trong quân sự.

Tiểu Khê thấy Trình Hiểu còn do dự, không lập tức đưa tay ra nhận, liền đáng yêu nhún vai một cái,, khẽ cười nói: “Cả hai anh em ta đều là lần đầu đến đây, nếu sau này còn cơ hội gặp lại thì biết đâu lại có thể chăm sóc lẫn nhau”.

“Cậu cứ cầm đi”. Một người khác lên tiếng, bọn họ dường như đã gặp tình huống này rồi, không ai tỏ vẻ kinh ngạc cả: “Tính tình của Tiểu Khê chính là như vậy, rõ ràng là một ngôi sao nổi tiếng nhưng chẳng bao giờ cậu ấy ra vẻ ta đây, đã thế lại còn tốt bụng”.

Từ trong giọng nói của người kia có thể nhận ra mấy phần cưng chiều.

“Đúng thế, cậu không cần ngạc nhiên đâu, chúng tôi mỗi người đều có một tấm danh thiếp như thế, rất nhiều chiến sĩ ở tiền tuyến cũng đều được phát cho, Tiểu Khê có nói, ngôi sao không thân thiết với mọi người không phải là ngôi sao tốt”. Một người khác cũng cười nói, trên gương mặt có nét tự hào.

Người thứ ba lại càng dứt khoát hơn, anh ta cầm lấy tấm danh thiếp từ tay Tiểu Khê rồi nhét vào tay Trình Hiểu, sau đó vỗ nhẹ vai cậu: “Cậu cầm đi, đừng có mà làm rớt, cứ ngồi chờ giá trị tăng cao thôi.”

Hơi né người, Trình Hiểu yên lặng tránh thoát bàn tay đang định vỗ lên vai mình, thoạt nhìn thì như vỗ trúng rồi, nhưng thực tế thì lại không chạm tới, cậu gật đầu về phía đám người, nếu đối phương đã cố mà nhét cho cậu thì cậu cũng chỉ có thể tiện tay cầm đi thôi, dù sao cũng chả phải lựu đạn, giờ mà giả vờ thành một người lạnh lùng khó gần thì chắc chỉ có ngón tay vàng sở hữu dị năng của cậu thưởng thức?

Chẳng qua cậu không có thói quen tiếp xúc gần với người lạ, bây giờ không phải thời đại thái bình gì, đó cũng chẳng phải là người thân của cậu, tốt nhất là cứ nên đề phòng một chút, Trình Hiểu thầm nghĩ, cậu lịch sự cúi đầu nhìn nội dung trên danh thiếp rồi mới bỏ vào túi.

Lâm Tiểu Khê, nam, 16 tuổi, hành nghề ca sĩ.

Còn lại đều là thông tin liên lạc, thậm chí ngay cả cách để lại lời nhắn cũng được viết ra rõ ràng.

“Anh có thể để lại bưu thiếp của mình không?” Đúng lúc Trình Hiểu nhấc chân chuẩn bị bước ra cửa thì giọng nói của cậu thiếu niên lại vang lên sau lưng.

Âm thầm than thở, Trình Hiểu quay đầu lại, liền thấy nụ cười trong trẻo trên môi Tiểu Khê: “Anh cứ xem như chúng ta có qua có lại nhé, thật ra em cũng chỉ lo lỡ sau này có chuyện gì xảy ra, nhưng anh xấu hổ không dám nói vì sợ bị lộ bí mật, thì cứ để em chủ động liên hệ với anh trước”.

Vừa dứt lời, cậu thiếu niên cố ý thể hiện vẻ mặt mắc cở: “Anh trai lạnh nhạt ơi, cho em chút thể diện đi”.

“Ha ha ha, Tiểu Khê thật nghịch ngợm”.

“Phù… Người anh em, chúng tôi cũng có thu thập thông tin liên lạc của fan hâm mộ, lỡ như có hoạt động bốc thăm hoặc tìm người các loại thì cũng có cái để liên lạc”.

“Đúng vậy, chúng tôi nhất định sẽ bảo mật cho cậu, không để thông tin bị lộ ra ngoài, Tiểu Khê cũng chỉ có ý tốt thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều nhé”.

Lâm Nghiêm thấy nhóm người cười đùa theo Tiểu Khê, cũng bất đắc dĩ bật cười, rồi xoay người nói với Trình Hiểu: “Tôi xin lỗi cậu, tính tình bọn họ là như vậy đấy, nếu kiểu cách quá thì khó mà gần gũi nhau được, đó là chuyện Tiểu Khê không muốn xảy ra nhất”.

Dừng một lát, anh ta lại nói thêm: “Nếu cậu không ngại thì có thể trao đổi thông tin liên lạc với bọn tôi, như Tiểu Khê nói, lỡ sau này có chuyện gì thì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, thời đại này, có thêm một người bạn cũng không phải chuyện xấu”.

Giọng nói chân thành mà vững vàng, cậu thiếu niên đứng cạnh đột nhiên kêu: “Anh Lâm”, sau đó bước lên trước rồi bu qua, cười híp mắt nhìn về phía Trình Hiểu, vẻ mặt thân thiện lên tiếng: “Ít nhất thì anh cũng nói cho em biết tên của anh đi ạ, còn nữa, em cảm ơn anh vì đã giúp chúng em giữ bí mật”.

Trình Hiểu nhíu mày lại, nét mặt có chút khó hiểu, cậu ta nói vậy là sao?

“Tiểu Khê, ý em là…”

Cậu thiếu niên gật đầu với nhóm người, giọng nói trong trẻo lộ ra sự vui vẻ: “Nếu ban nãy anh ấy mà kêu la om sòm, thì sợ rằng vị trí của chúng ta đã bị lộ rồi, mặc dù anh ấy chỉ vô tình hoặc nhất thời không nhận ra em, nhưng bây giờ có thể thoải mái đứng đây là nhờ có anh ấy hết”.

“Em nói cũng đúng, số lượng của những fan hâm mộ kia đúng là có thể chôn vùi cả đám đó”.

“Ừ, thật đáng sợ, hay là chúng ta tìm Đoàn trưởng Quân đoàn bốn nhờ ngài ấy cử thêm người đến, lỡ may lát nữa Tiểu Khê bị chen hỏng thì biết phải làm sao!”

“Người anh em, cậu gặp Tiểu Khê mà bình tĩnh được vậy xem như là hiếm có”.

“…” Bỗng dưng Trình Hiểu có cảm giác cạn lời, cậu híp mắt lại, thờ ơ đáp: “Trình Hiểu”.

Coi như đã thanh toán xong cái danh thiếp đối phương tự mình đưa qua, dứt lời cậu liền bỏ đi.

Danh thiếp? Là cái gì á, có no bụng được không…

Kiếp trước, lúc còn làm lính đánh thuê, cậu cũng chỉ có một danh hiệu, trước khi ra tay giết ai đó cậu thường sẽ vứt lại một tờ giấy thông báo, hành động này có vẻ rất trơ trẽn ha.

Lính đánh thuê lâu năm và sát thủ có tiếng tăm, không phải là hai khái niệm giống nhau.

“Này, anh chờ một chút, ít nhất thì cũng để lại thông tin liên lạc chứ”. Cậu thiếu niên đuổi theo một cách kỳ lạ, khiến Trình Hiểu hơi ngạc nhiên.

Chả lẽ cậu là người qua đường Giáp cần được ghi vào sử sách hả, nếu không thì tại sao đối phương lại dai nhách như vậy.

Trình Hiểu tỏ vẻ khó hiểu, dù sao thì cậu cũng không muốn chọc phiền phức đến cửa, cả hai đều không ân không oán, nói cho rõ ràng là được.

“… Không cần”. Trình Hiểu cố tình để giọng nói trở nên lạnh lùng và thờ ơ hơn, có lúc giọng nói của một người sẽ đại diện cho thái độ của họ, khiến đối phương chùn bước.

Lâm Nghiêm vừa bước ra đã nghe được sự không bằng lòng trong giọng nói của Trình Hiểu, anh ta đang định bảo không muốn để lại thông tin liên lạc thì thôi, nhưng lại thấy Tiểu Khê dừng bước, mặt mày ủ rũ.

“Anh không vui ạ, vậy thôi, sau này mong rằng anh sẽ liên lạc với em nhiều hơn”.

Vừa dứt lời, cái đầu nhỏ hơi cúi, rồi đi thằng về phía trước, thoạt nhìn trông có vẻ rất đáng thương.

“Cậu xem đi, không phải chỉ là trao đổi thông tin liên lạc thôi sao?” Một người đàn ông vội vàng đuổi theo sau Tiểu Khê, lúc đi ngang qua người Trình Hiểu, còn không quên quay đầu lại giáo dục cậu.

“Này, cái tên này bị sao thế hả!” Một người khác dậm chân, cũng vác theo bao lớn bao nhỏ đuổi sát phía sau.

“Người anh em, chuyện này cậu làm vậy là không được rồi, em ấy chỉ là một đứa trẻ con có chút ngây thơ, hoạt bát, lại tốt bụng, cậu… haiz.” Người cuối cùng nhìn Trình Hiểu, sau khi lắc đầu cũng bước ra ngoài.

Lâm Nghiêm sợ Tiểu Khê buồn, nên cũng chẳng thèm nói gì thêm với Trình Hiểu, chỉ gật đầu với cậu rồi nhanh chóng đuổi theo, miệng thì gọi với: “Tiểu Khê, em đi chậm thôi, phía trước là cầu thang đó”.

Trình Hiểu âm thầm liếc nhìn đám người hình như đang chạy về phía lối ra, bên kia không phải là chỗ tụ tập rất đông fan hâm mộ hả?

Cậu chả hiểu được suy nghĩ của cậu thiếu niên kia, mà cũng chả muốn tìm hiểu làm gì, Trình Hiểu trở về căn phòng của Lẫm và Khí, nâng tay lên gõ nhẹ, sau khi nghe một tiếng đáp lại thì cánh cửa nhanh chóng mở ra, cậu cũng lập tức đi vào.

Vì vậy Trình Hiểu không thấy cái người được gọi là Tiểu Khê kia, cố ý im lặng quay đầu lại, quan sát số phòng ghi trên cánh cửa mà Trình Hiểu bước vào.

Ngay sau đó, cậu ta lập tức quay đầu lại, đối mắt với đám đông đang vô cùng kích động ở cầu thang, mọi người đều rất khó để gặp được thần tượng nên có đôi chút mù quáng.

“Tiểu Khê! Tiểu Khê, em làm sao vậy!”, không nói đến bồn người đàn ông kề cận bên cạnh cậu ta, ở trong đám đông, rất nhanh thì có người tinh ý phát hiện vẻ mặt cậu ta không ổn.

“Là ai đã ăn hiếp em?” Có người bắt đầu hét lên.

“Là ai, gan của nó thật là lớn, dám làm Tiểu Khê của chung ta đau lòng”. Giọng nói lộ vẻ khó tin, đây là ngôi sao đang ăn khách, tỏa sáng như mặt trời ban trưa hiện nay, bọn họ hận không thể nâng niu đối phương trong lòng bàn tay, có mấy ca sĩ dám đến tiền tuyến biểu diễn chứ?

“Không thể nào, Tiểu Khê, có chuyện gì xảy ra vậy, em mau nói cho mọi người biết đi!”, rất nhiều người tỏ vẻ lo lắng, rất sợ thiếu niên sẽ để lại vết thương lòng, dù sao thì từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy Tiểu Khê nhíu mi ở trước mặt công chúng dù chỉ là một cái.

Cho đến bây giờ, Tiểu Khê vẫn luôn tự tin, lạc quan, chưa bao giờ than phiền hay đau buồn.

“Không có chuyện gì đâu, mọi người đừng kích động…” Lâm Nghiêm lên tiếng giải thích, giọng nói anh ta cũng xem như to nhưng vẫn chìm nghỉm trong sự tức giận của đám đông, nếu không nhờ binh lính canh gác tầng ba ngăn lại, thì chắc đám người kia đã đè bẹp nhóm trợ lý không hoàn thành tốt công việc này, rồi bu quanh thiếu niên an ủi một phen.

Cuối cùng, vẫn là Tiểu Khê đứng lên, lặng lẽ lau khóe mắt, gương mặt khôi phục vẻ thuần khiết, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Cám ơn mọi người đã quan tâm, em không sao cả, nên mong mọi người đừng hỏi nữa”.

“Đừng mà, Tiểu Khê, em nói ra đi để mọi người giải quyết cùng em”.

“Đúng đó, em đừng để trong lòng, trẻ con thì cứ sống buông thả một chút cũng không sao!”

“Nói chung nhất định là không phải Tiểu Khê làm sai, là ai bắt nạt em, nhóm trợ lý này cũng thật là, tại sao không chăm sóc tốt Tiểu Khê chứ?”

Lâm Nghiêm nhịn không được mà nhíu mày, Tiểu Khê vẫn còn nhỏ, nói vậy không thể trấn an người hâm mộ được, cái câu “đừng hỏi nữa”, ngược lại sẽ càng kích động bọn họ hơn.

Nhưng nói cho cùng thì chỉ là một cái thông tin liên lạc mà thôi, cần gì phải đến mức này, người thanh niên kia cũng không làm điều gì ác, chẳng qua là hơi khó gần thôi, bây giờ là mạt thế, lòng người ấm lạnh, làm sao có thể muốn là được.

Anh ta đắn đo không biết nên mở miệng thế nào mới có thể dời đi sự chú ý của mọi người.

Cậu thiếu niên dừng một chút, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía nào đó của tầng ba, sau đó giống như phát hiện thấy mình không nên làm vậy, lại vội vàng dời tầm mắt đi: “Thật mà, em không sao, mọi người đừng suy nghĩ nhiều, thông tin liên lạc mà trước đây mọi người đưa em đều giữ gìn rất cẩn thận”.

Lúc nói câu này, giọng cậu ta có hơi lớn, giống như là muốn nói cho một ai khác nghe, cậu ta làm mặt xấu, rồi thoải mái nở nụ cười: “Bây giờ em phải đi gặp Quân đoàn trưởng, mong rằng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ em, làm động lực cho em, cảm ơn mọi người, cảm ơn!”

Vừa dứt lời, cậu ta liền đi theo anh lính dẫn đường mới đến, hướng về một căn phòng.

Mọi người thấy thần tượng đã đi xa, không biết khi nào mới ra ngoài, số ít thì tản đi nhưng phần đông thì vẫn ngồi chờ, rồi bắt đầu cùng nhau chia sẻ câu chuyện về cậu thiếu niên anh dũng, nỗ lực phấn đấu ở tiền tuyến ra sao, cổ vũ vì chiến thắng của các chiến sĩ như nào.

Nhưng trong lúc không ai chú ý, có một nhóm người vẻ mặt âm u, trông rất cực đoan, ánh mắt dữ tợn của bọn họ đang nhìn về phía ban nãy Tiểu Khê nhìn, bọn họ lặng lẽ chuồn ra khỏi đám đông, trước tiên, phải biết rõ tại sao Tiểu Khê lại khóc lóc nỉ non?!

Hình như là có liên quan đến thông tin liên lạc…

Bọn họ tìm được mấy cây gậy sắt, liều mạng nhịp nhịp, Tiểu Khê chính là ngôi sao may mắn của mọi người, làm sao có thể để bóng tối vấy bẩn được, bọn họ không muốn Tiểu Khê tiếp xúc với những mặt trái này, nhưng vẫn có người không biết điều, cứ muốn làm đau lòng Tiểu Khê của bọn họ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play