Chương 126: Phản ứng.

“Chú Trình, lát nữa con dẫn chú lên tầng cao nhất tham quan nhé, ở đó phong cảnh rất đẹp, không khí lại thoải mái, còn có ảnh hưởng tốt lên cơ thể.” Thấy Trình Hiểu đầy cửa bước vào, Khí lễ phép đề nghị.

Cậu nhóc vừa mới tắm xong, toàn thân còn tỏa ra hơi nước, mặc kệ giọt nước đang từ từ men theo cần cổ chảy xuống, Khí cầm chiếc khăn sạch trong tay đưa qua cho Lẫm đang đứng bên cạnh, tóc của Lẫm vẫn còn ướt đẫm.

Lẫm híp mắt lại, âm thầm liếc nhìn mẫu phụ nhà mình, thấy vẻ mặt hóng chuyện đầy vui vẻ của Trình Hiểu, nên nhóc ta không từ chối, mà thờ ơ nhận lấy, rồi trùm lên mái tóc hơi dài, tùy ý chà sát vài cái.

Hình ảnh này quả thật là chan chứa tình bạn mà, Trình Hiểu nhịn không được khẽ cười, rồi gật đầu với Khí. Chiều cao của nơi này không giống với những tòa kiến trúc bình thường khác, đứng ở tầng cao nhất sẽ có thể bao quát tòa bộ địa hình xung quanh, thậm chí tầm nhìn còn rõ ràng hơn cả tháp canh.

Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh dồn dập, nặng nề khiến người nghe vô cùng khó chịu, phản ứng đầu tiên của Lẫm là rút chiến đao bên cạnh ra, Khí cũng híp mắt lại, nhanh chóng cầm chặt vũ khí, ánh mắt cảnh giác, rất ít người đến đây tìm các nhóc, huống chi tiết tấu gõ cửa còn bất thường, vừa gấp gáp vừa thô bạo.

Mặc dù bây giờ đang ở đại điện, nhưng nhóc không dám đảm bảo rằng có thể an tâm ngủ ngon nếu không đóng cửa vào ban đêm.

Trình Hiểu thờ ơ giương mắt lên, vẻ mặt không hề thay đổi, thầm khen tính cách cẩn thận của hai nhóc, may là Lẫm không ở đây một mình, chứ không thì cậu sẽ chẳng thể nào yên tâm được.

Mặc dù hiện tại là mạt thế, cậu nhóc cũng mang trong mình dòng máu của dị tộc, nhưng tốt xấu gì thì cũng chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, chỉ có cha dượng mới có thể trong tình huống bình thường, để lại một câu “kẻ mạnh sẽ sống” rồi vứt con mình vào giữa bầy thú, mặc kệ không quan tâm được.

Hơn nữa, nếu có cơ hội và năng lực, thì Trình Hiểu không muốn nhóm ấu tể sẽ lớn lên trong môi trường máu tanh, mãi mãi không thấy được ánh sáng mặt trời. Cuộc sống có rất nhiều những trải nghiệm đáng quý, những việc ý nghĩa, mặc kệ mọi chuyện có ra sao cũng phải cân nhắc vì con trẻ, đây mới là thái độ nên có của một người cha trách nhiệm, Trình Hiểu ra hiệu cho hai nhóc lui về sau một chút, tấn công bất ngờ cũng cần duy trì một khoảng cách nhất định.

Lẫm thấy mẫu phụ nhà mình đi thẳng về phía cánh cửa, định mở ra, đáy mắt nhóc con thoáng qua vẻ lo lắng: “Mẫu phụ, để con mở cho.”

Vừa dứt lời, không chờ Trình Hiểu lên tiếng, cậu nhóc đã nhanh chóng chạy đến trước cửa.

‘Năng lực của mẫu phụ khiến cho rất nhiều người bất ngờ, nhưng nhóc không thể để mẫu phụ luôn làm người tiên phong như vậy được’, Lẫm thầm nghĩ. Đồng thời, cậu nhóc tăng cường cảnh giác với bàn tay luôn đặt trên chiến đao.

“Ai đang ở ngoài?” Khí cũng bước lên, bảo vệ trước Trình Hiểu. Nhóc ta vốn định đứng trước mặt Lẫm, nhưng ngờ đâu lại bị đối phương giành trước. Hết cách. Cũng may căn phòng này khá bé, nên lỡ có xảy ra chuyện thật thì nhóc vẫn kịp xông lên.

Bên ngoài lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng đập cửa vẫn vang lên từng hồi.

Hai nhóc nhìn nhau. Lẫm híp mắt, đẩy hé cửa.

Người có thể làm thế ở tầng ba chắc chắn phải là cư dân ở đây, chẳng qua không biết là bạn hay là thù.

Tuy nhiên, cũng không thể nhốt người ta bên ngoài. Đá văng cánh cửa này không phải chuyện gì khó, thế nên nắm quyền chủ động vẫn tốt hơn.

Bỗng một bàn tay thò vào theo khe hở, đẩy mạnh cánh cửa ra.

Khí bị buộc phải lùi về sau. Đồng tử của nhóc ta co lại khi thấy ba tên dị tộc xa lạ.

Kẻ đến không mang ý tốt. Khí để ý thấy những tên dị tộc trưởng thành kia đều mặc quần áo sang trọng, khí thế bức người, thắt lưng cộm ra thể hiện rõ chúng giắt nhiều hơn một loại vũ khí, và đặc biệt là ánh mắt lộ rõ vẻ hung ác. Đây là tầng ba đại điện, tại sao chúng dám hung hăng ngang ngược như thế?!

Kỷ luật trong quân đội không phải chuyện đùa, rốt cuộc đám dị tộc trưởng thành này đang mưu tính gì.

Tên dẫn đầu có thân hình cao to, thể trạng cường tráng. Gã cười khẩy, nhìn hai nhóc dị tộc trong phòng. Chỉ là hai tên nhóc vừa qua lễ thành niên và một tên nhân loại tóc đen, mắt đen, thân hình trông khá ốm yếu so với đám đàn ông đô con, mạnh mẽ. Hoàn toàn không có tính uy hiếp.

Chính nó, kẻ dám từ chối lời đề nghị của Tiểu Khê, nhỏ nhen đến mức ngay cả thông tin liên lạc cũng không cho. Mặc dù Tiểu Khê quyết giữ im lặng, nhưng nhóm hỗ trợ của cậu thì rất dễ nói chuyện.

Cùng lắm là mấy thủ đoạn không thể đưa ra ánh sáng mà thôi. Tên dị tộc nhấc chân, chuẩn bị bước vào phòng.

“Không mời mà vào, các ông đang phạm tội đấy.” Khí lên tiếng một cách lạnh lùng: “Binh lính vẫn đang gác ngoài kia.”

Tên dị tộc ngoái đầu, giả vờ nhìn ngó bên ngoài rồi quay mặt lại với ánh mắt khinh thường: “Xử lý bọn mày, cần gì đánh động đến lính gác.”

Ba tên dị tộc trưởng thành có thể đánh gục những cư dân già yếu, bệnh tật trước cả tiếng hét đầu tiên.

“Lý do?” Lẫm hỏi một cách dửng dưng, nhưng năm ngón tay lại căng cứng như dây thần kinh.

“Bắt nạt Tiểu Khê xong, còn dám hỏi chúng tao lý do?” Tên dị tộc cao lênh khênh đứng đằng sau lạnh lùng nói.

Nếu dính đến mạng người thì rắc rối đấy. Nhưng mọi chuyện còn tùy thuộc vào thái độ của đối phương, nếu tên nhân loại trước mặt vẫn không chịu cho số liên lạc thì cứ biến mất luôn đi, đừng xuất hiện mà làm bẩn mắt của Tiểu Khê.

Tiểu Khê, là ai? Lẫm nheo mắt, ra chiều tự hỏi. Rõ ràng là nhóc không mấy quan tâm đến mảng này.

“Là một tên ca sĩ phục vụ chiến trường.” Khí trả lời với giọng điệu nhàn nhạt.

“Hừ, ngay cả người xung phong đến tiền tuyến, thay mặt chúng ta cổ vũ tinh thần binh lính – Tiểu Khê, mà bọn mày cũng không biết. Suốt ngày chỉ trốn biệt trong khu an toàn là giỏi, sống làm đếch gì không biết!”

Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng, hai tên dị tộc đứng phía sau cũng nhếch mép mỉa mai, thản nhiên vỗ thắt lưng. Dù có rút đao thì nhất định tốc độ của chúng cũng nhanh hơn hai tên nhóc chưa trải sự đời kia, nên không cần phải quá cẩn thận.

Chỉ là đống việc sau đó hơi khó xử lý.

Tên cầm đầu tính đánh nhanh rút nhanh. Gã nghĩ rằng sau khi đóng cửa thì chuyện gì cũng dễ giải quyết.

Bàn chân vừa nhấc lên, mãi không thấy hạ xuống.

Vùng cổ bị một vật kim loại sắc bén chạm phải, lưỡi dao cực mỏng gần như sẽ trực tiếp cứa vào da ở giây tiếp theo, cắt phăng mạch máu, chặt đứt sự sống.

Gã thậm chí không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Mắt gã trợn trắng, cổ họng ngay cả nuốt nước miếng cũng không trôi.

Đồng tử bình tĩnh, không một gợn sóng của Trình Hiểu gần ngay trước mắt.

Trong lúc không ai để ý, Trình Hiểu thật sự đã dùng một tay khống chế đối phương. Môi của Khí giần giật, ‘chú Trình đỉnh thế này thì nhóc nào có đất dụng võ’.

Muốn thể hiện thì cũng phải có cơ hội mới được chứ. Nhóc ta lặng lẽ liếc về phía Lẫm.

Sự kinh ngạc hiển hiện trong đôi mắt của thiếu niên, nhóc thậm chí còn không thấy rõ động tác. Hình như, mẫu phụ ngày càng thay đổi nhiều hơn.

‘Như thế cũng tốt’, Lẫm thầm nghĩ, ‘nếu mẫu phụ có đủ khả năng để bảo vệ bản thân thì cha sẽ đỡ phải lo lắng hơn.

“Mày, mày muốn gì?!” Gã dị tộc trưởng thành đứng phía sau không phải đồ ngu, thấy vậy thì ngay lập tức tiếp tục diễu võ dương oai. Động tác của tên nhân loại này quá ảo diệu, bọn chúng không muốn chết ở đây.

“Thả anh ấy ra, rõ ràng là mày ra tay trước!” Một gã khác miệng hùm gan sứa.

Trình Hiểu nheo mắt, suy nghĩ trong chốc lát rồi ép cả ba lùi ra hành lang. Sau đó, cậu mới bỏ lưỡi dao ra.

“Tên khốn!” Sau khi lấy lại tự do, tên cầm đầu lập tức nháy mắt với đồng bọn, rút chiến đao cùng xông lên, ỷ đông hiếp yếu.

Chúng không thể làm mất mặt Tiểu Khê được, chỉ là một tên nhân loại cỏn con mà muốn đóng vai anh hùng chắc.

Trình Hiểu khẽ bĩu môi, không hề khách khí mà trực tiếp vận lực, một cú một, đạp bay cả ba về phía hành lang trong tích tắc. Bọn chúng khựng lại giữa không trung rồi té thẳng xuống phòng khách tầng một.

Ba thứ không rõ trọng lượng từ trên cao rớt xuống khiến mọi người ở dưới nháo nhào cả lên.

Có người định ngẩng đầu chửi để xem ai mắt mù, ném rác bừa bãi mà không sợ đập chết người ta. Nhưng khi bình tĩnh lại rồi nhìn kỹ, ‘thật sự là ba dị tộc trưởng thành!’

Từ quần áo của họ, xem chừng là người sống trên tầng ba…

“Có chuyện gì vậy?” Càng ngày càng đông người bu tới, nhưng cũng có không ít người bỏ đi để tránh tai nạn và rắc rối vì chuyện không liên quan đến mình.

“Họ từ phía trên…” Một người khác ngẩng đầu, nhìn lên tầng ba. Sau khi quan sát rất lâu vẫn không thấy ai xuất hiện.

“Xem ra là bị đá xuống.” Có người nhìn ba gã dị tộc đang ôm chặt vài bộ phận trên cơ thể, điên cuồng lăn lộn, kêu rên thì khẳng định.

“Chắc chắn không phải tai nạn!” Có người thấy tình hình không ổn, nói với lính gác. Ban ngày ban mặt mà dám ra tay trước mặt cư dân tầng ba, vậy những người bình thường như họ chẳng phải càng nguy hiểm?!

“Đúng đó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy. Các anh nhớ điều tra cho rõ đấy.” Chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nên mọi người muốn biết rõ từ đầu đến cuối.

Lính gác canh giữ đại điện khổ không thể tả. Người sống ở tầng ba đều hiếm khi lộ mặt, họ chỉ cần đảm bảo an toàn rồi đổi ca. Hơn nữa, nhóm quý tộc kia cũng chẳng tội gì mà ăn no rửng mỡ, tự kiếm chuyện trên địa bàn của mình.

Chẳng phải mấy phút sau sẽ bị tát vào mặt hay sao?

Không thể trêu vào, cũng không thể phủi tay. Làm lính gác sao lại hành hạ nhau thế này. Vài dị tộc gọi đội y tế tới để xử lý vết thương tại chỗ cho ba tên kia.

Đợi vết thương của chúng đỡ đau, đội trưởng đội lính gác ngồi xổm xuống trước mặt cả ba, hỏi vài vấn đề cơ bản để ghi lại. Hành động này cũng có tác dụng xoa dịu lòng dân.

“Chúng tôi chỉ tính gõ cửa chào hỏi, nào ngờ chúng nó ném đá giấu tay!”

“Đúng thế, chúng tôi chẳng làm gì cả. Không biết bọn nó định giết người cướp của hay sao nữa.”

“Tên nhân loại kia là kẻ ra tay trước, chắc chắn!”

“Nó đá thẳng chúng tôi xuống, ôi, tôi…”

Cả bọn thi nhau tố khổ, kể tất tần tật, lời khai đồng nhất, đều yêu cầu trừng phạt thật nghiêm kẻ làm việc ác.

Bị nhân loại đá xuống? Sự khinh bỉ hiện lên trong ánh mắt của đội trưởng đội lính gác, nhưng nét mặt vẫn như cũ. Hắn gật đầu với nhóm cấp dưới, ý bảo họ lên tầng ba kiểm tra xem đương sự là ai. Bọn hắn cũng muốn điều tra chuyện này rõ ràng.

May mắn rằng đó không phải là ngài Tề Quân. Vừa có người đến báo với hắn, ngài ấy vì bận chút việc nên trước mắt để đám ngôi sao gì đó ngồi đợi trong phòng chờ.

Đội trưởng đội lính gác thở dài, đứng thẳng dậy và ra hiệu cho đám đông, bảo họ cứ an tâm, đừng lo lắng, bọn hắn nhất định sẽ thực thi pháp luật một cách nghiêm minh, nhanh chóng xử lý mọi chuyện, diệt sạch mọi mầm móng nguy hiểm.

Một lúc sau, đội trưởng đội lính gác sững sờ khi thấy cấp dưới của mình bước xuống với một nhân loại có gương mặt tuấn tú, ánh mắt lạnh nhạt.

Khốn kiếp, sao lại là cậu ta?!

Trình Hiểu, người bạn đời duy nhất của Lam đại nhân hiện nay. Theo sau cậu hình như là con trai của ngài ấy, đứa còn lại là con trai của Phong đại nhân…

Cảm thấy có quá nhiều yếu tố bất ngờ, đội trưởng đội lính gác bất chấp mọi thứ bước nhanh qua, âm thầm mong sao đám cấp dưới tìm nhầm người.

Hắn trừng mắt liếc đám cấp dưới đang ra vẻ nghiêm túc với ánh mắt giận dữ, rồi than thầm trong bụng, ‘cái thứ mù dở, thái độ chẳng chút chột dạ thế kia mà cũng nhìn không ra!’

Nở nụ cười, đội trưởng đội lính gác phẩy tay, ra hiệu cho cấp dưới tránh sang một bên, tự mình qua đón: “Cậu xem, chắc có gì nhầm lẫn trong chuyện này nhỉ?”

Đám dị tộc ngã lăn trên đất quan sát thấy sự thay đổi rõ rệt trên gương mặt của đội trưởng đội lính gác, nghĩ thầm trong đầu, ‘Toi rồi, hóa ra nó cũng có người chống lưng. Có mù mới không thấy tên đội trưởng giây trước còn lạnh lùng, giây sau đã biến thành… cái gì mà nhân loại hay gọi là Phật Di Lặc ấy?’

Cười tỏa nắng, không biết dị.

“Chúng định vào phòng tấn công chúng tôi, nên bị chúng tôi đá xuống. Xin hãy bắt giữ và thẩm vấn bọn chúng càng sớm càng tốt.” Khí nói với tên đội trưởng bằng chất giọng lạnh lùng, rồi đưa giấy chứng nhận sở hữu căn phòng ra.

Đội trưởng đội lính gác gật đầu: “Vâng, không thành vấn đề. Chúng tôi sẽ xử lý chuyện này cẩn thận.”

Hai ấu tể và một nhân loại, chẳng cần nói cũng biết ai gây sự với ai trước. Hơn nữa, ở khu vực trung ương, với thân phận của cả ba thì cần gì phải tự mình vạch lá tìm sâu?

Nói không ngoa chứ Trình Hiểu muốn cái gì mà không được. Dựa vào mức độ cưng chiều của Lam đại nhân với cậu theo lời đồn, chẳng cần phải dong dài, vừa búng tay thì ba tên kia đã chết chắc rồi.

Trong đám đông vẫn có người nhận ra Trình Hiểu, nhưng phần lớn thì thấy lạ mắt. Nhưng quan sát thái độ của đội trưởng đội lính gác, họ đoán thân phận người này phái khá cao.

Bọn chúng liếc nhìn nhau, thấy tình hình không ổn nên định ra tay trước để chiếm lợi thế, lợi dụng tâm lý đám đông để bảo vệ bản thân.

“Đám chức quyền bọn mày bắt tay nhau, cậy thế hiếp người. Thế này thì dân thường như bọn tao biết sống sao?” Một gã mắt đỏ quạch lên, đưa tay chỉ vào nhóm Trình Hiểu, hét khàn cả giọng.

“Hừ, nó là cái thá gì mà đòi một tay che trời?!”

“Khoan nói những thứ khác, nhưng bọn mày làm việc như vậy không thẹn với lương tâm hả!”

Nói một chập nói luôn đến lương tâm, đội trưởng đội lính gác nhìn chúng như nhìn bọn đầu đất, song vẫn nói rất khẳng khái: “Chuyện này tôi sẽ báo cáo với cấp trên. Còn các anh hiện đang bị tình nghi với tội danh xâm nhập gia cư bất hợp pháp và hành hung, nên đề nghị phải phối hợp để điều tra.”

Giấy không gói được lửa, nên họ nhất định sẽ điều tra ra mọi chuyện.

Xem ra chuyện này đã được quyết định, chẳng ai dám nói gì nữa. Bọn họ nói sẽ tiếp tục điều tra, nhưng không có kết quả thì ai làm gì được.

Tên cầm đầu đảo mắt, rồi nói trước mặt mọi người: “Đúng là do hành động của chúng tôi khiến cậu ta hiểu lầm, nhưng chưa rõ trắng đen đã ra tay trước, còn khiến chúng tôi bị thương. Việc này xảy ra trước mắt bao nhiêu người, quá rõ ràng rồi!”

“Nếu không tin thì ngài cứ hỏi nó xem ai là người ra tay trước, rõ ràng là cố ý giết người!”

“Chúng tôi chỉ muốn ngăn cản người lạ xâm nhập. Chẳng lẽ đợi đến lúc bọn chúng ra tay thì tôi mới được kêu cứu chắc?” Khí tức giận. Bọn nhóc có phải đồ ngu đâu, một đối một với ba tên dị tộc trưởng thành thì chắc chắn chẳng thể nào an toàn thoát thân.

Đội trưởng đội lính gác ra chiều ngạc nhiên: “Một nhân loại, hai ấu tể cố ý giết ba dị tộc trưởng thành? Cái này còn phải xem là ai giết ai đấy…”

Hắn khoát tay, ra hiệu cho cấp dưới đưa người đi. Không phải đã nói sẽ điều tra sao, đám chết tiệt, có mắt không tròng này còn dám kêu la gì.

“Ha ha, muốn đưa chúng tao đi, rồi để chúng tao ngồi tù oan chứ gì?”

“Chưa xét đến những chi tiết khác, dù gắn cho chúng tao cái mác gây rối, nhưng nó vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng!”

“Đúng thế, nhất định phải điều tra cả chúng, nếu không chúng tao không phục, không phục đâu!”

Đội trưởng đội lính gác: “…” Vào tù, thay đổi không khí chút là phục ngay chứ gì.

Một số người trong đám đông cũng dao động. Trong lúc đối phương còn chưa ra tay thì họ đã đánh người đến mức bị thương nặng, việc này không phải là không có.

Quá trình phán xử hơi phức tạp…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play