Dân làng nhận thấy hành động của Thẩm Chi liên quan đến tà môn, nhưng chính vì tà môn nên họ bắt đầu khủng hoảng.
“Con nhỏ này không đơn giản đâu, mau động thủ!”
Trưởng thôn và hiệu trưởng nói, bọn họ cố ý tới làng Điềm Thủy để gây sự. Không cần lo lắng, nhà nào bắt được hai cô gái này thì sau khi mọi chuyện đâu vào đấy, hai cô gái đó sẽ về nhà họ.
Họ nghe cả trưởng làng và hiệu trưởng đều đảm bảo như vậy nên cũng không lo lắng gì.
Đối với họ, hai cô gái trước mặt không còn là người sống nữa, mà là niềm hy vọng “nối dõi tông đường”.
“Bắt được nó thì con trai chúng ta sẽ có vợ.”
“Hai đứa này ở thành phố chắc được nuôi kỹ lắm, nhất định sẽ sinh con trai!”
Nhiếp Thi Thi mắng liền tại chỗ: “Sinh cái đầu mấy người! Mấy người ở trong cái nơi khỉ ho cò gáy này mà tưởng mình đang làm hoàng đế tìm người nối ngôi à?”
Ngọn đuốc kêu tanh tách đã bị gió đêm thổi tắt, sắc mặt dân làng lạnh lùng, nham hiểm hơn cả ma quỷ.
“Có nói gì cũng vô dụng thôi.” Một kẻ hung tợn trong đám dân làng lên tiếng: “Mặc kệ cô ở thành phố nào, nhiệm vụ của phụ nữ là sinh con, sinh cho ai thì cũng là sinh mà? Hôm nay mấy người đừng mơ rời khỏi đây!”
Tiếng kèn sona vẫn không hề dừng lại. Nó phát ra âm thanh kết hợp của hàng trăm loài chim một cách sống động. Bị tiếng nhạc cuốn hút, mặt đất bấy lâu nay phủ đầy bụi bặm giống như nước sắp sôi, như có thứ gì đó đang cố thoát ra.
“Được.” Tiếng nhạc bỗng dừng lại, Thẩm Chi nở một nụ cười nhẹ: “Nếu chúng tôi không đi, những người đứng sau mấy người chắc chắn sẽ không tha cho mấy người đâu.”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web t ytnovel.
Dân làng chợt nghe tiếng nước sôi ù ù vang lên bên tai…
“Aaaaaa…”
“Ma!!! Có ma!!!”
“Sao, sao các người còn sống?!”
Họ quay đầu nhìn lại. Không biết từ lúc nào một đám ma nhếch nhác đã lao tới phía sau họ, nhìn chằm chằm vào họ. Chỉ dựa vào ánh mắt đã biết chúng muốn lột da, rút gân, dùng nghìn dao cắt họ ra trăm mảnh.
Không ít kẻ trong đám dân làng này đã ra tay giết người.
“Kèn sona có thể kết nối âm dương, mở quỷ môn. Còn “Bách điểu triều phượng” có thể tập hợp oán khí của những oan hồn, đưa chúng trở lại trạng thái mà oán khí của chúng lên đến đỉnh điểm khi chết…”
Thẩm Chi nhìn dân làng đang hoảng sợ rồi mỉm cười.
“Cho nên, các chị em à, có thù có oán gì, khi còn sống không đánh lại bọn họ, nhưng bây thì không chắc đâu.”
Những bóng ma đứng trong bóng tối lắc lư, nháy mắt lao về phía trước, nuốt sống đám dân làng ngu dốt xấu xa này. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Aaaaaa!”
“Cứu tôi với!”
Trong đám dân làng này, có kẻ từng mua chúng về nhà, có kẻ từng bắt giết chúng khi chúng cố gắng trốn thoát.
Chúng đã từng có một cuộc sống tốt đẹp, một tương lai tươi sáng.
Tuy nhiên, vì lòng tham của những người này, vì ước muốn sinh con trai của những người này mà chúng bị bắt cóc đưa đến đây, bị tra tấn cho đến chết.
Không ai trong làng Điểm Thủy này là vô tội cả.
Và Thẩm Chi không chỉ giúp chúng báo thù mà còn cho chúng cơ hội tự tay giết chết kẻ thù.
Mối hận thù sâu đậm như vậy chỉ có tự tay mình cắt đứt mới hoàn toàn gỡ bỏ được.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, hiệu trưởng ma cũng không được tha. Nó bị đám ma nữ vây quanh, xương tan thịt nát từng mảnh, chỉ trong nháy mắt, nó chỉ còn lại một bộ xương cùng với máu.
Ma nữ mặc áo máu cũng được kèn sona của Thẩm Chi triệu hồi, nó giáng đòn cuối cùng kết liễu hiệu trưởng ma…
“Con trai của ông đã chết rồi! Là tôi bóp cổ nó đến chết đó! Ông và con trai ông làm toàn chuyện tán tận lương tâm, đây chính là quả báo! Chẳng phải mấy người muốn có con trai lắm sao? Tôi cho mấy người tuyệt tự!”
Vô số ma nữ chết thảm ở làng Điềm Thủy đồng tình, tiếng cười thê thảm của chúng bao trùm toàn bộ làng Điềm Thủy như một lời nguyền.
Muốn có con trai mà không từ thủ đoạn?
Vậy chúng ta sẽ nguyền rủa làng của các người, đời đời kiếp kiếp không còn một tên đàn ông nào nữa!
Tạ Mặc Phàm nhìn cảnh tượng máu thịt bay tứ tung trước mặt, nhớ tới đoạn nhạc từ kèn sona Thẩm Chi, toàn thân anh nổi da gà.
Giải pháp mà anh nghĩ đến là cứu những nạn nhân còn sống ra ngoài. Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thả những ma nữ ẩn trong trường học này ra để chúng tự giải quyết oán khí.
“Chẳng phải lúc trước sư phụ của em nói tổ tiên em xưa nay trừ tà đuổi xác ở Tương Tây sao?! Còn cái này đâu phải là đuổi xác, nó là gọi xác nổi dậy thì có!”
Thẩm Chi không buồn giải thích: “Giết gà cần gì dùng dao mổ trâu, anh thì biết cái gì chứ.”
Ai lại dùng “Bách điểu triều phượng” để đuổi xác bao giờ? Có vậy mà cũng không hiểu, đúng là tiểu đệ ngốc.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời không sao không trăng, Thẩm Chi thu hồi ánh mắt, thấy Kỳ Kiến và Hoắc Viễn Hàng đang chậm rãi đi về phía tòa nhà, cô nở nụ cười ẩn ý.
“Dọn sạch lũ khốn trong game xong, đến lúc tính sổ với thứ cẩu còn lại rồi.”
Về cơ bản, có thể khẳng định rằng Hoắc Viễn Hàng là người dẫn đường.
Lúc mới nhập game, dù chuyện gì xảy ra, ông ta cũng rất bình tĩnh. Thiết lập nhân vật trong game của ông ta cũng không giống những người khác. Suốt game, chỉ có Hoắc Viễn Hàng là người duy nhất đứng ngoài cuộc, từ đầu đến cuối không giúp đỡ chút gì.
Bỏ qua chuyện tại sao ông ta là người dẫn đường mà không làm gì, xét năng lực của ông ta thôi - là một người dẫn đường, chắc chắn năng lực của ông ta không thể sánh ngang với người chơi mới - bấy nhiêu cũng đủ khiến Thẩm Chi phải kiêng dè.
Đương nhiên, kiêng dè là một chuyện, còn trực tiếp đối đầu với ông ta là chuyện khác, Thẩm Chi không sợ.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, hành động của Hoắc Viễn Hàng khiến ba người trên sân thượng kinh ngạc.
“A... Phiền quá, phiền quá đi... Bởi mới nói tôi ghét nhất là làm người dẫn đường - cô bé giỏi kèn sona kia, đừng có hành động thiếu suy nghĩ à.”
Mái tóc ông ta đen hơi xoăn, vẻ mặt buồn ngủ, nếu không bắt được Kỳ Kiến từ ngoài tường bay lên tầng thượng, thì ông ta trông chẳng khác gì những ông chú trung niên ăn dầm nằm dề ở nhà.
Nhìn con dao găm sắc bén trong tay ông ta, Tạ Mặc Phàm giữ chặt Nhiếp Thi Thi đang nóng máu, ngăn cô ta tiến về phía trước.
Hoắc Viễn Hàng ngáp một cái, nhìn khung cảnh máu me tứ tung, oán khí tan dần trong không khí, đôi mắt buồn chán dường như tỏ vẻ khen ngợi.
“Lâu lắm rồi mới thấy có người mới lợi hại như cô. Đạt đến trình độ này thì cũng không phải hạng tầm thường.”
Chu Tử Hiên nghe thấy thế, anh ta ở phía sau Thẩm Chi thò đầu ra: “Vậy là chúng ta đều là người mới sao? Nhìn Chỉ Chỉ của chúng ta…”
“Tốt nhất là anh nên đi tìm một chiếc quần mặc vào rồi nói chuyện sau.” Thẩm Chi tàn nhẫn nói.
Nhiếp Thi Thi nhìn chằm chằm con dao găm trên cổ Kỳ Kiến, tuy nhiên Kỳ Kiến lại bình tĩnh hơn nhiều so với bốn người khác đang lo lắng. Anh ta thấp giọng trò chuyện với Hoắc Viễn Hàng:
“Chú à, có phải game oán khí chưa trả lương cho chú không? Mấy chú làm người dẫn đường cũng có lợi mà, sao phải làm khó người mới chúng tôi?”
Ông ta vốn chỉ tùy tiện bắt một người, nhưng sau khi nghe Kỳ Kiến nói, ánh mắt Hoắc Viễn Hàng nhìn Kỳ Kiến có sự thay đổi rõ ràng.