Theo suy đoán của Tạ Mặc Phàm, muốn kết thúc game này thì phải trả thù cho các cô gái.
Nếu muốn trả thù thì phải hủy lớp nữ đức này.
Tuy không có người dẫn đường nhưng cách mà Tạ Mặc Phàm nghĩ ra cũng gần tương tự với cách người dẫn đường thường sẽ sử dụng.
Ví dụ như bắt hiệu trưởng Lâm làm con tin để đe dọa dân làng không hành động thiếu suy nghĩ, hay giúp một nữ sinh trốn thoát khỏi lớp nữ đức.
Nếu có người dẫn đường ở đây, chắc chắn người đó sẽ nói với họ:
“Muốn thắng game, chỉ cần giải trừ oán khí, đối đầu trực diện với với ma không có ích lợi gì nhiều.”
Cách giải trừ oán khí cũng không quá phức tạp, chỉ cần các cô gái có thể trốn thoát khỏi lớp nữ đức thì xem như oán khí đã được giải trừ.
Trong game oán khí này, tám chín mươi phần trăm người chơi đều nghĩ đến phương án này.
“Ai… Ai đó?!”
Hiệu trưởng Lâm đang ở trong văn phòng chờ dân làng đưa Thẩm Chi tới, bị Kỳ Kiến làm cho giật mình.
Giữa không gian u tối, người này xuất hiện mà không gây ra một tiếng động nào.
“Nửa đêm nửa hôm, ai cho cậu rời khỏi ký túc xá hả? Bảo vệ bên ngoài đâu?”
Ba bốn bảo vệ đứng bên ngoài cũng không cản anh ta, hiệu trưởng Lâm bắt đầu hoảng sợ.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web t ytnovel.
“Lại nhìn mặt nhận diện xem.” Kỳ Kiến dựa vào khung cửa, chỉ về phía hiệu trưởng Lâm: “Đây có phải là thằng con trai khốn nạn của mi không?”
Lâm hiệu trưởng hoảng sợ lùi lại một bước: “Cậu... cậu đang nói chuyện với... đang nói chuyện với ai thế...???”
Phía sau Kỳ Kiến, một ma nữ từ trong bóng tối bước ra, nó mặc chiếc áo dính đầy máu, tóc bị kéo đến lộ cả da đầu, máu trên tóc đông lại khiến tóc bết vào nhau, ánh mắt ai oán nhìn xuyên qua mái tóc dài hướng về phía hiệu trưởng Lâm. Ông ta sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Cảnh tượng này cũng nằm trong dự đoán của Kỳ Kiến. Nửa đêm, ma nữ mặc áo máu này ký túc xá nam sinh chơi, nói rằng nó bị hai bố con chôn dưới ký túc xá, hy vọng họ có thể giúp nó trả thù.
“Thù của mình thì chỉ có thể tự tay mình trả.”
Khi đó, Kỳ Kiến nhìn ma nữ mặc áo máu, nó nở một nụ cười đen tối.
“... Mẹ…?”
Ma nữ mặc áo máu cười khanh khách: “... Con trai… Nhiều năm rồi không gặp… Khổ thân con quá…”
Trong nháy mắt, ma nữ mặc áo máu đã ở ngay trước mặt ông ta.
“Đừng, đừng qua đây!!!”
Hiệu trưởng Lâm hoảng loạn ném tất cả đồ đạc trên bàn vào người ma nữ mặc áo máu.
Ma nữ mặc áo máu không hề né tránh, tiếng cười của nó càng lúc càng lớn: “... Hồi đó... lúc bố con đánh mẹ đến chết... con cũng làm như vậy... giáng cho mẹ đòn cuối cùng…”
Ký ức về việc cùng bố chôn xác mẹ trong một đêm mưa hiện lên trong đầu hiệu trưởng Lâm, ông ta sợ hãi lùi lại, nói năng lưu loát:
“Đừng trách con! Đừng trách con!! Đều là do mẹ muốn đi! Nếu mẹ không đi thì cũng không chết! Là mẹ muốn bỏ rơi con!”
Ma nữ mặc áo máu bất ngờ lao tới bóp cổ hiệu trưởng Lâm:
“Con nghĩ là mẹ muốn gả vào Lâm gia lắm sao!? Con nghĩ mẹ muốn sinh con cho Lâm gia sao? Mẹ là bị ép! Bị ép! Mẹ muốn đi học! Mẹ muốn đi làm! Mẹ muốn sống đàng hoàng tử tế như những cô gái ở thành phố thì có gì sai hả?!”
Hiệu trưởng Lâm vùng vẫy, ma nữ mặc áo máu mạnh đến mức một người đàn ông trưởng thành như ông ta vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
“… Cứu… Cứu tôi…”
Kỳ Kiến nhìn ánh mắt tuyệt vọng và bất lực của Hiệu trưởng Lâm, cười nhẹ.
“Thiên Đạo có luân hồi, hai bố con ông gieo oán khí thì bây giờ gặt lấy thôi, đem sự hối hận đó xuống địa ngục đi.”
Răng rắc…
Ma nữ mặc áo máu bóp cổ hiệu trưởng Lâm.
“Giải được oán khí chưa?”
Kỳ Kiến dựa vào cửa nhìn ma nữ mặc áo máu đang loạng choạng, nhẹ giọng hỏi.
Ma nữ mặc áo máu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta.
Nụ cười của Kỳ Kiến cứng đờ vài giây.
Chưa giải được oán khí sao?
… Khu vực dành cho người chơi mới sao mà khó vậy…
Đúng lúc Kỳ Kiến suy nghĩ về bước kế tiếp của mình, một âm thanh cao vút lanh lảnh đột nhiên vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch…
Tiếng kèn sona.
Kỳ Kiến: …???
Đêm khuya, tại một vùng nông thôn hoang dã, ngôi trường này chất chứa biết bao oán khí, dù nhìn thế nào thì đây cũng là một trường quay hoàn hảo cho phim kinh dị.
Nhưng ngay khi tiếng kèn sona không biết từ đâu vang lên, mọi cảm giác âm trầm đáng sợ đều lập tức biến mất.
… Thậm chí, anh ta còn cảm nhận được bầu không khí của Tết Nguyên Đán.
Trong không khí lễ hội mừng xuân này, ma nữ mặc áo máu cũng xoay người nhảy múa… À không phải, nó đột nhiên điên cuồng lao ra khỏi cửa sổ và biến mất không dấu vết.
Kỳ Kiến lao tới cửa sổ nhìn, xuyên qua làn sương núi ban đêm quỷ dị, trên sân thượng của tòa nhà bốn tầng đối diện, anh ta mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng trên cao.
Mỗi lần sử dụng đạo cụ [Tôi gọi bạn, bạn dám đáp không] thì phải đổi một vật.
Lần trước, để đổi đao hồ điệp, Thẩm Chi đã hy sinh chiếc áo khoác hàng hiệu của Nhiếp Thi Thi. Nhưng lần này Thẩm Chi hỏi thăm xung quanh thì phát hiện chỉ có chiếc quần của Chu Tử Hiên mới phù hợp với giá của kèn sona thôi.
Trong làn gió đêm lạnh lẽo, Chu Tử Hiên chỉ mặc quần lót trắng xanh. Anh ta đỏ mặt, lại còn phải đối diện với tình cảnh bị Tạ Mặc Phàm cởi quần.
Người ta nói, sĩ khả sát bất khả nhục*, nếu không vì mọi người, anh ta sẽ không bao giờ chịu mặc một chiếc quần lót để làm anh hùng mạt lộ đâu**.
(*Đối với nho sĩ chỉ có thể thân cận mà không thể uy hiếp, chỉ có thể gần gũi mà không thể ép buộc, chỉ có thể giết họ mà không thể làm nhục họ.)
(**Người anh hùng đã hết thời, không còn có tác dụng gì nữa.)
Thật là mất mặt quá đi!
“Tôi… Tôi thế này cũng xem như là… hy sinh vì đồng đội nhỉ…”
Nhiếp Thi Thi nén cười: “Xét cho anh có công đầu tiên.”
Cửa sân thượng tạm thời bị chặn, nhưng không thể duy trì được lâu, vậy mà vào thời điểm nguy nan này, Chu Tử Hiên vẫn quan tâm đến thể diện của mình, anh ta run run, tìm chỗ trốn rồi nói to:
“Công đầu công sau không quan trọng! Sau này đừng nói tôi vô dụng nữa là được!”
Có Chu Tử Hiến làm đế lót, Tạ Mặc Phàm cảm thấy chí ít mình cũng có nhiều cống hiến.
“Thật ra chúng ta cũng không cần bi quan như vậy, tôi nói Kỳ Kiến bắt hiệu trưởng Lâm rồi, những người này sẽ không dám động vào chúng ta đâu. Như vậy chúng ta có thể giúp nữ sinh lớp nữ đức trốn thoát…” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Trốn? Sao phải trốn?” Thẩm Chi cầm kèn sona, hơi nâng cằm: “Thù lớn còn chưa trả mà trốn cái gì? Tôi muốn tất cả ma quỷ bị hai bố con này chôn tại đây, tại làng Điểm Thủy này có thể tự báo thù cho mình.”
Ầm… ầm…
Dân làng đập cửa sân thượng. Cửa mở, tiếng kèn sona của Thẩm Chi cũng vang lên.
Tiếng kèn lanh lảnh long trời lở đất, đương nhiên nó không phải là một âm thanh tinh tế. Tiếng kèn sona thô ráp xuyên qua màn đêm vô tận, xuyên qua sương núi dày đặc che khuất ánh mặt trời, dường như khiến cả mặt đất rung chuyển.
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Ngoài dân làng cầm đuốc, Tạ Mặc Phàm, Chu Tử Hiên và Nhiếp Thi Thi cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Em, em thổi kèn sona, thổi bay trời đất luôn hả?”
Thẩm Chi không trả lời anh.