Cô Ấy Không Thể Nói

Chương 5


9 tháng

trướctiếp

“Tiểu Trí về rồi à?” Dì giúp việc cầm lấy áo khoác của anh, cười hỏi: “Con đã ăn tối chưa? Trong nhà có phần lại đồ ăn cho con, để dì hâm nóng lại”

“Dạ được, Yểu Yểu với Duy Duy đâu rồi dì?” Thẩm Trí đặt bánh kem ở trên bàn cơm, anh cởi áo ngoài ra rồi hỏi.

“Cậu, cậu ơi” Vừa dứt lời đã nghe thấy một giọng trẻ non nớt vang lên, ngay cả tiếng gọi cũng không quá rõ ràng.

Đứa trẻ tập tễnh nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy bắp chân của anh.

“Anh” Thẩm Yểu đi đằng sau đứa trẻ, sau cô ấy còn có ba bốn con mèo và một con husky béo tốt: “Đưa áo khoác cho em”

“Vốn dĩ bận xong sẽ quay về nhà ăn cơm tối nhưng vẫn bị trễ một chút” Thẩm Trí đưa áo khoác cho em gái rồi khom người xuống ôm lấy bé gái đang ôm chặt chân mình: “Muốn ăn bánh kem không?”

Đôi mắt đứa nhóc sáng lên đầy mong đợi, dùng sức mà gật đầu: “Muốn”

“Anh còn mua bánh kem nữa hả? Thơm quá” Thẩm Yểu cũng chú ý đến túi bánh kem đặt trên bàn cơm bên kia.

“Không có mua, là người khác đưa” Thẩm Trí cười càng dịu dàng hơn, nhìn em bé trong lòng mình: “Hôn cậu một cái nào”

“Moa” Vừa dứt lời thì cháu ngoại đã hôn một cái thật vang lên mặt anh.

Thẩm Trí ôm cô bé đi vào phòng khách, anh cẩn thận mở túi gói bánh ra rồi dùng dao nĩa mà cắt thành ba miếng nhỏ, đưa một miếng cho em gái đang đi phía sau: “Nếm thử xem có vừa miệng không?”

Thẩm Yểu nhận lấy bánh kem anh trai đưa, sau đó lại vội vàng dùng chân ngăn cản “đám giặc” bốn chân đang lăm le: “Này, mấy đứa không thể ăn đâu”

Cô đang muốn ngồi xuống thì liếc mắt thấy trong túi gói bánh kem còn có hai tấm danh thiếp, nhìn qua anh trai đang ôm con gái mình đút bánh kem, cô tò mò đưa tay cầm lên

Tấm danh thiếp được thiết kế bằng giấy hoa văn màu xanh đậm, đổ bóng bằng màu xám bạc hơi sần sùi, trong đó được in một cái bánh xoài ngàn lớp rất ngon miệng.

[Tiệm bánh ngọt Siêu Khả Dĩ - Từ Khả - Thông tin liên hệ 15xxxxx - Địa chỉ]

Bên dưới còn viết thêm mấy chữ dễ thấy: “Chủ tiệm không thể nói chuyện, nếu tiện thì hãy thêm wechat để đặt bánh, cám ơn. Tôi hi vọng đồ ngọt có thể tạm thời chữa lành nỗi buồn của bạn (^.^)”

Đây giống như là tên của một cô gái, còn là một cô gái không thể nói chuyện.

Thẩm Yểu có chút tò mò, cô đặt danh thiếp xuống bàn trà rồi ngồi xuống ăn thử miếng bánh ngọt trong tay mình.

Bánh ăn rất ngon, bánh tuy dày nhưng vào trong miệng liền tan ra, mùi dâu tây nồng nhưng không khiến người ăn cảm thấy ngọt gắt hay là quá ngậy.

“Ngon lắm, còn ngon hơn cả mấy tiệm bánh nổi tiếng” Cô khen

“Vậy sao?” Thẩm Trí nhìn cô một cái, anh không thích ăn đồ ngọt lắm nên cũng không thường ăn, anh đút cho em bé ngồi trên đùi mình một miếng nữa: “Ăn xong nhớ đánh răng nha”

“Dạ, dạ” Em bé tròn vo mấp máy miệng một cái rồi gật gật đầu.

“Ăn ngon thật” Thẩm Yểu lại nói.

Nghe vậy Thẩm Trí cầm lấy nĩa khác xắn một miếng cho vào miệng, hương vị quả thật rất ngon, không quá ngọt nhưng làm cho người ta cảm thấy cuốn, anh nhịn không được lại ăn thêm một miếng nữa.

“Cậu ơi, đút” Em bé tròn vo ngồi trong lòng anh tranh thủ kéo kéo cà vạt của anh.

“Con đó, thật sự là giống ba con y hệt, thích ăn đồ ngọt” Thẩm Trí nói xong mới vừa cười vừa đút cho cô nhóc ăn.

“Tiểu Trí, hâm nóng đồ ăn xong rồi, con ngồi ở đây ăn luôn hay là vào phòng ăn để ăn?” Dì giúp việc bưng khay cơm đi tới rồi hỏi.

“Ở đây đi” Thẩm Trí nói

“Dì nếm thử đi, ngon lắm” Thấy dì giúp việc đặt khay đồ ăn xuống rồi thì anh cũng đem miếng bánh kem còn lại đưa cho dì ấy.

“Vừa rồi con về dì có nghe thấy, hương vị rất mê người” Dì Vu nhận lấy bánh, sau khi ăn một miếng lập tức nói: “Thực sự rất ngon, mua ở đâu vậy? Lần sau trong nhà có tiệc sinh nhật dì đi đến nơi này đặt bánh”

“Danh thiếp ở chỗ này, dì có thể chụp để lưu lại thông tin” Thẩm Yểu chỉ tấm danh thiếp trên bàn trà.

Thẩm Trí cũng liếc nhìn tấm danh thiếp anh vừa mang về, không nhịn được mà nghĩ tới gương mặt non nớt đáng yêu kia.

“Được” Dì Vu đáp rồi lại lấy điện thoại ra chụp lại tấm danh thiếp đó.

“Được, ăn xong rồi” Sau khi đút miếng bánh ngọt cuối cùng thì Thẩm Trí dùng khăn giấy lau miệng cô bé.

Nhóc con tựa như còn muốn ăn nữa, bé chu cái miệng nhỏ rồi le lưỡi liếm sạch phần kem dính trên môi.

“Lần sau cậu sẽ mua thêm cho con” Nhìn dáng vẻ của con bé thì anh không khỏi mỉm cười.

“Duy Duy lại đây, đừng có phiền cậu ăn cơm” Thẩm Yểu bế con gái ra.

Thẩm Trí cầm muỗng đũa chuẩn bị ăn tối, thi thoảng lại đút cho cô nhóc đang háo hức mà nhìn mình.

“Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó là Duy Duy đã hai tuổi rồi” Sau khi đút cho cô nhóc một miếng thịt bò thì Thẩm Trí không khỏi thở dài: “Muốn gì cũng có thể biểu đạt ra rồi” 

Thẩm Yểu nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của cô con gái, cười đáp: “Đúng vậy, thời gian đúng là không thể níu lại được”

Cô vừa nói vừa nhìn anh trai mình, anh rõ ràng là một người vô cùng xuất chúng, hết thảy cái gì cũng tốt nhưng anh chưa từng thể hiện mình thích kiểu người như thế nào.

“Em nhìn anh như thế làm gì?” Thẩm Trí chú ý đến ánh mắt em gái, cười hỏi lại cô.

Anh có một đôi mắt đào hoa, vừa hẹp vừa dài. Khi cười lên thì mắt sẽ cong xong thành một vòng cung rất quyến rũ, còn cả nốt ruồi lệ dưới khoé mắt trái như một trái đào khiến người khấc nhìn mà muốn ngắt lấy.

Thẩm Yểu không biết phải trả lời như thế nào, trên gương mặt thanh tú hệt như là viết hai chữ “xấu hổ” vậy.

“Sao vậy?” Thẩm Trí lo lắng hỏi: “Có chuyện gì? Lê Triệt sao?”

Cô lập tức lắc đầu, cắn môi trả lời: “Hôm nay ba mẹ có nói anh cũng đến tuổi kết hôn rồi, ông ấy có một cô gái muốn giới thiệu cho anh, cô ấy là con gái của một người bạn ba mẹ đã gặp ở nước ngoài, hình như cô ấy mới về Trung Quốc, họ bảo em nói cho anh, em cũng hi vọng anh có thể đi gặp cô ấy.”

Nghe cô nói vậy thì Thẩm Trí dừng động tác nhai lại vài giây, sau đó lạnh lùng trả lời: 

“Từ khi nào họ lại quan tâm đến con cái giống như những bậc cha mẹ khác vậy?”

Trong lời nói tràn đầy sự mỉa mai, thậm chí khi anh nhai thức ăn cũng nặng nề hơn.

“Em đã nói với họ sẽ không miễn cưỡng anh” Thẩm Yểu dịu dàng nói, rồi nhìn anh cười: “Em sẽ ở bên anh cả đời này”

“Lời này mà để Lê Triệt nghe xong thì lại chạy đến trước mặt anh ghen tuông” Thẩm Trí lại gắp miếng thịt bò đút cho Duy Duy ngồi ngoan ngoãn bên cạnh: “Buổi tối con chưa ăn cơm sao? Ăn nhiều nữa thì đầy bụng mất, đây là miếng cuối cùng nhé.”

“Con bé đang thèm ăn” Thẩm Yểu xoa xoa miệng con gái mình: “Em luôn cảm thấy có thể gặp được người mình yêu là một phần mỹ mãn trong cuộc sống này, còn những lời nói không hợp ý thì chỉ nghe chứ đừng bận tâm, bản thân mình sống thoải mái là được. So với em thì anh càng rõ ràng chuyện này hơn ai hết, ba mẹ phía bên kia cũng chỉ là lo lắng, anh đừng bận tâm.”

“Anh mới không để ý tới, bây giờ mà họ mới quan tâm tới con cái mình thì có vẻ hơi muộn rồi” Thẩm Trí cũng chẳng chút nào bận tâm mà nói.

“Dù sao thì em vẫn luôn ủng hộ quyết định của anh” Thẩm Yểu cười nói

“Nha!” Em bé tròn vo nằm trong lòng mẹ cũng hét lên một tiếng, còn cuộn tay bé xíu của mình lại thành nắm đấm giơ lên tỏ vẻ mình cũng rất ủng hộ cậu mình.

Thẩm Trí nhìn thấy biểu cảm của cháu gái liền bật cười: “Duy Duy nhà chúng ta đáng yêu nhất”

Anh vẫn luôn cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt, có một bạn nhỏ ở bên cạnh, còn những cái khác thì cứ phó mặc cho tự nhiên thôi, dù sao thì trong mọi hoàn cảnh đều phải thích ứng cả.

Sau khi ăn cơm xong thì Thẩm Trí ngồi chơi với cháu gái một lúc, tiếp theo gọi điện kết nối video cho ba của bé gái tròn vo này, đắc ý khoe mẽ anh và cô nhóc thân thiết tới cỡ nào. Đợi tới khi anh trở về phòng ngủ trên lầu còn thuận tiện cầm theo hai tấm danh thiếp kia.

Ngày hôm sau anh đến công ty liền đưa hai tấm danh thiếp đó cho bộ phận hành chính trong công ty, cũng thuận miệng bảo rằng sau này nếu công ty có cần dùng bánh kem thì cứ việc liên hệ cửa tiệm này mà đặt.

---

Khi nhận được tin nhắn quấy rối từ dãy số lạ, Từ Khả lựa chọn cách báo cảnh sát.

Tại Cục cảnh sát, cô ngượng ngùng lắm, hai tay cứ run run. Đối mặt với những câu hỏi của cảnh sát khiến cô cảm giác như mình là một kẻ phạm tội vậy.

Đây là lần đầu tiên cô đến cục cảnh sát để báo án.

“Cô có biết người gửi tin nhắn hay không?”

Cô nhìn hai vị cảnh sát một nam và một nữ trước mặt, do dự một hồi mới gật đầu.

“Người này có quan hệ gì với cô?” Nữ cảnh sát thấy cô rất khẩn trương nên giọng nói cũng có phần mềm mại hơn.

Câu hỏi này khiến Từ Khả có chút ngây ngẩn, trong khoảnh khắc này cô thấy bản thân mê mang, lát sau lại lắc lắc đầu mình.

Cái lắc đầu của cô khiến cảnh sát nhìn mà không hiểu gì cả: “Cô lắc đầu là sao? Cô không biết hả?”

Hai bàn tay của cô đã sẵn sàng, cũng cử động để mô tả, sau đó cô lại ngẩn ra mà cầm bút viết xuống vài dòng: “Tôi không biết, không biết tính là quan hệ gì?”

Khi xem vài dòng cô viết xong thì hai vị cảnh sát nhìn nhau, hiển nhiên là hơi hoang mang.

Từ Khả lại tiếp tục viết, cô viết rất chậm không giống như thường ngày viết nhanh khi giao tiếp với người khác.

[Người đó tên là Từ Vọng Long, xét theo phương diện sinh học mà nói thì tôi và cậu ấy xem như chị em ruột]

[Nhưng tôi cũng không biết cậu ấy, lúc tôi 5 tuổi đã bị ba mẹ ruột bán cho một hộ gia đình khác, tên của tôi trước giờ đều ở trên hộ khẩu nhà ba mẹ nuôi, ba mẹ nuôi của tôi cũng họ Từ, sau khi bọn họ qua đời thì trên hộ khẩu cũng chỉ còn tên một mình tôi, nhưng mọi người có thể tra ra hồ sơ được.] 

Nếu không phải nhà ba mẹ nuôi cũng họ Từ thì cô cũng không ần đeo theo một cái họ khiến lòng cô khó chịu đến như vậy đâu.

“Chết tiệt” Nhìn những dòng cô viết thì nữ cảnh sát không nhịn được mà văng tục một câu.

Nam cảnh sát bên cạnh khẽ ho một tiếng, ý nhắc cô ấy chú ý tình hình một chút.

Nữ cảnh sát điều chỉnh ngữ khí xong rồi tiếp tục hỏi: “Vậy sau đó cô cùng ba mẹ ruột có gặp mặt không? Hay bán xong rồi liền cắt đứt quan hệ?”

Vừa nghe xong câu hỏi thì tay cầm bút của Từ Khả run rẩy dữ dội, giống như là cô nhớ ra một vài kí ức không mấy tốt đẹp, chốc sau của mặt mũi cô đều trắng bệch, môi còn đang mấp máy run run.

“Cô Từ à, cô thả lỏng một chút. Tôi hỏi chỉ là muốn hiểu thêm về mối quan hệ giữa cô và người gửi tin nhắn nặc danh này, không phải tôi muốn thăm dò chuyện riêng tư của cô đâu” Thấy cô run rẩy như thế thì nữ cảnh sát mới nói để trấn an cô.

“Tình huống của cô quả thật có chút đặc thù, nếu chỉ là quấy rối thông thường thì phía cảnh sát có thể cảnh cáo hoặc phạt hành chính.”

Cô gái trước mắt vô cùng gầy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn giấu sau lớp khăn quàng cổ càng thêm đáng yêu. Nãy giờ rõ ràng cô không hề khóc, thậm chí cũng không bày ra dáng vẻ yếu đuối đáng thương nhưng càng là như thế mới dễ khiến người khác nhịn không được mà mềm lòng.

Một hồi lâu Từ Khả mới khống chế được cảm xúc, tiếp tục viết xuống:

[Lúc tôi tám tuổi có gặp qua một lần, bọn họ cũng không có ý tốt gì mà là tranh chấp với ba mẹ nuôi của tôi. Sau đó chúng tôi không có liên hệ thêm, khoảng thời gian trước đột nhiên bọn họ gọi điện thoại cho tôi, ngay từ đầu tôi không biết đó là họ cứ tưởng là khách hàng muốn đặt bánh kem, sau khi phát hiện ra bọn họ gọi để vòi tiền tôi thì tôi liền ngắt máy, kéo bọn họ vào danh sách chặn.] 

Cái ngày hôm đó sau khi nhận điện thoại thì cô đã phát hoảng hồi lâu, vừa thấy nực cười vừa khó có thể tin được.

Người gọi điện thoại đến là ba ruột của cô, vừa mở miệng liền: “Tao là ba ruột đẻ ra mày, gần đây hoàn cảnh bọn tao có hơi kẹt mà em trai mày lại sắp kết hôn, vì thế mày nhanh gửi về mấy vạn đi!” 

Ông ấy nói như thể đây là điều đương nhiên, ngay cả một tia do dự hay là vòng vo cũng chẳng thèm có.

“Vậy cô còn có chị em khác sao? Chính là kiểu ruột thịt đó?” Cảnh sát tiếp tục hỏi.

[Có, trong trí nhớ của tôi thì trên tôi còn có hai người chị nữa]

Ở nhà cô là thứ tư, cô cũng mơ hồ nhớ được cô có một người chị ba nhưng trước giờ chưa từng gặp mặt, chỉ tại thời điểm cha mẹ đánh mắng thì có nghe được từ trong miệng họ nhắc tới người chị này.

Hình như đã qua đời, hoặc là như thế nào cô cũng không quá rõ ràng.

Từ Khả hít sâu một hơi, lại tiếp tục viết:

[Tôi không thừa nhận họ là người thân của tôi, theo như pháp luật quy định thì có thể tôi cũng không cần phụng dưỡng hay là nghĩa vụ gì phải chu cấp cho họ đúng chứ]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp