Cô Ấy Không Thể Nói

Chương 4


9 tháng

trướctiếp

Từ Khả nhìn về cửa tiệm của mình rồi gật đầu, cô cầm dù vội vã chạy về hướng cửa tiệm.

“Cô gái này là ai vậy anh?” Giọng nam từ phía sau truyền đến

“Nhiều chuyện để hỏi ghê, không lên xe nữa thì anh đi đây” Thẩm Trí nhàn nhạt mà nói

Cô cũng không nghe thấy được những câu nói này, mưa dường như rơi nặng hạt hơn, tiếng mưa rơi lộp bộp lên dù khiến cho người ta chỉ muốn chui tọt vào giường, đắp chăn rồi ngủ một giấc đến vĩnh hằng trong đêm đông lạnh giá này mà thôi.

Khi cô quay về cửa tiệm thì thấy bên trong đúng là đã có khách ghé đến.

Cô gái này là một người xinh đẹp có gu thời trang trong sáng, tinh tế. Cô ấy để tóc ngắn hợp mốt, ngắn đến mức lộ cả hai bên vành tai và đeo một đôi hoa tai kim cương lớn, rất phù hợp với đường nét gương mặt thanh tú và sáng sủa của cô ấy. Là kiểu người có thể dễ dàng nhận ra trong đám đông vì ngoại hình nổi bật của mình.

Trông thấy cô về người đẹp liền nói: “Tôi còn tưởng mình đi nhầm cửa hàng, bánh tôi đặt đã xong chưa? Là loại bánh tôi đặt riêng qua tin nhắn trên web cho cô đó!”

Là khách đến lấy bánh kem.

Từ Khả gật đầu, đem dù để ở cửa rồi vội vàng đi đến quầy thu ngân, cô cẩn thận lấy ra cái bánh đã làm xong hồi nãy đặt trên quầy.

Một mặt của hộp bánh làm bằng loại nhựa trong suốt, là cố tình để bánh ra cho khách xem.

[Chị nhìn thử đi ạ, mặc dù màu sắc không giống đến 100% nhưng tôi đã cố gắng hết sức để làm ra như yêu cầu của chị]

Cô viết một dòng chữ lên cuốn sổ rồi đưa lên cho đối phương xem.

“Ồ, nhìn được lắm đó!” Mỹ nhân cúi đầu nhìn bánh kem, rất hài lòng: “Bao nhiêu?”

[Trước đó chị đã cọc 100 tệ, bây giờ chỉ cần trả thêm 50 tệ nữa thôi ạ] 

“Rẻ vậy? Cho dù là loại bánh 6 tấc thông thường ở cửa hàng khác cũng đã là 200 tệ rồi đó” Người đẹp cười nói, sau đó cầm lấy điện thoại di động quét mã thanh toán.

Từ Khả cũng mỉm cười với cô ấy rồi đưa mã thanh toán để cô ấy quét.

Sau khi nhận tiền xong, cô cho thêm dĩa, dao, nỉa và nến đã chuẩn bị sẵn vào túi cho cô ấy.

“Em đúng là không biết nói chuyện, chị rất thích em những video em đăng lên. Mỗi lần xem là khiến cho lòng mình bình yên lắm” Người đẹp lại nói thêm.

Trong video và những buổi phát trực tiếp của cô không có thêm âm thanh nào vì Từ Khả không thể nói chuyện, chỉ có thể nghe nhiều nhất là âm thanh các thiết bị làm bánh đa dạng.

Âm thanh đó rất chân thật, hệt như là tiếng va chạm của cuộc sống này.

Từ Khả gật đầu, theo thói quen mà dùng ngôn ngữ kí hiệu nói cám ơn, sau khi làm xong mới nhớ ra có lẽ đối phương sẽ không hiểu nên cô liền cầm bút lên rồi viết.

Người đẹp lập tức nói: “Cái này chị vẫn có thể hiểu được, mình thêm bạn trên wechat được không? Sau này nếu công ty có sự kiện gì cần cung cấp bánh ngọt thì chị sẽ liên hệ em, nha”

Từ Khả gật đầu, lại không nhịn được cười mà vội vàng lấy điện thoại di động ra để cô ấy quét mã thêm bạn.

Chuyện khách hàng quay lại ủng hộ là điều khiến cô hạnh phúc nhất bởi lẽ điều đó cũng chứng minh được rằng sự yêu thích và khẳng định của khách hàng với việc cô đang làm.

“Em nhìn rất xinh xắn, khi cười mang đến cảm giác ấm áp thoải mái. Là kiểu người khiến mọi người muốn ở gần em, nếu trong video em không đeo khẩu trang thì có thể là có thêm nhiều người hâm mộ hơn đó” Người đẹp vừa nói vừa thêm wechat của cô.

“Chị tên là Trần Tứ, chữ Trần trong lỗ tai còn chữ Tứ trong ân tứ (ban thưởng)” Cô gái ấy lại tự giới thiệu mình

[Từ Khả]

Sau khi thêm bạn xong thì Từ Khả gõ mấy chữ để giới thiệu tên của mình.

Trần Tứ nhìn tin nhắn được gửi từ một ảnh đại diện là “Tiệm đồ ngọt Siêu Khả Dĩ” thì bật cười: “Tên cửa tiệm cũng là tên của em, bánh vừa ngon vừa ngọt”

[Cám ơn]

Từ Khả nhanh chóng gửi đi hai chữ nữa.

“Được vậy chị đi trước đây, nếu như hương vị bánh ngọt ngon như em nói thì chị sẽ giới thiệu cửa tiệm của em với bạn bè chị khi cần.” Trần Tứ nói rồi cầm bánh rời khỏi cửa hàng.

Thấy cô ấy cầm bánh ngọt nên khó cầm dù che nên Từ Khả vội vàng đi đến cầm lấy dù che cho cô ấy.

Trần Tứ sửng sốt một chút rồi nói: “Cám ơn nha, xe chị đỗ ngay bên kia thôi”

Từ Khả mỉm cười nhìn cô ấy, sau khi cô ấy lên xe thì cô lại che dù quay về cửa hàng.

Cửa hàng lúc này trở nên yên ắng hơn, cô ngồi sau quầy tính tiền lên kế hoạch ngày mai sẽ làm bánh mì và bánh ngọt, còn định làm thêm bánh mì sandwich, buổi sáng mấy hôm nay luôn có khách đến hỏi.

Bánh ngọt của cửa hàng không còn nhiều, chỉ còn một miếng tiramisu và miếng bánh xoài ngàn lớp, một ít bánh kem và hai ba cái bánh mì. 

Mỗi khi còn không nhiều bánh như thế là thời điểm khó bán nhất, bởi vì rất có khả năng tiếp theo sẽ không có thêm vị khách nào nữa.

Từ Khả đang liên lạc với cửa hàng cung cấp trái cây, nói về một vài loại quả ngày mai phải giao qua đây.

Sau khi liên lạc xong thì cô quay lại giao diện wechat, nhìn thấy hai hình đại diện xa lạ xuất hiện, ánh mắt cô rơi vào cái tên Thẩm Trí.

Cái tên rất phù hợp với tính cách con người.

Cô vốn tưởng rằng người đàn ông như Thẩm Trí sẽ không thường đăng ảnh trên vòng bạn bè, không ngờ anh lại đăng rất nhiều.

Dù mỗi tháng đăng một lần hay hai ba tháng đăng một lần nhưng nhìn chung vẫn khá nhiều.

Có một vài ảnh là hình chú chó husky và bốn con mèo, còn lại hầu như là ảnh của một bé gái xinh xắn đáng yêu, em bé trông nhỏ xíu, khoảng hai hay ba tuổi gì đó, một số ảnh là ảnh sơ sinh.

Có ảnh chụp một mình em bé, cũng có ảnh anh ôm em bé, nhưng đại đa số đều là ảnh em bé chụp cùng một chú husky và mấy con mèo, vô cùng đáng yêu.

Thi thoảng sẽ có ảnh của một cô gái xinh đẹp, thanh tú.

Trong đó có một tấm ảnh Thẩm Trí ôm đứa trẻ, cô gái xinh đẹp đó đứng sau lưng, hai tay vòng qua cổ anh, cười rất ngọt ngào.

Chỉ cần nhìn qua những bức ảnh liền có thể cảm nhận được đây là một gia đình rất hạnh phúc.

Từ Khả rất nhạc nhiên, bởi vì trông ngoại hình của Thẩm Trí thì chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, nhìn anh không giống vẻ của một người sẽ kết hôn sớm lắm.

Thật không ngờ không những có vợ mà con cũng đã hai ba tuổi.

Ngoài vụ tai nạn ra cô tuyệt nhiên không có thêm suy nghĩ nào khác thường.

Nhìn con đường bên ngoài lác đác người qua lại, tiếng mưa ầm ầm như đánh vào tai. Mấy ngày hôm nay đầu óc cô đều đầy ắp những dòng tin nhắn được gửi từ dãy số lạ kia, cô phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, không thể cứ duy trì tình trạng như thế được, cô sợ người nhà mình sẽ đến gây rắc rối.

Tin nhắn văn bản thế này có thể dùng để làm bằng chứng giao cho cảnh sát, vì đó là những dòng tin nhắn đe doạ, quấy rối ảnh hưởng đến cô.

Mưa càng lúc càng lớn, tầm nhìn ngày càng mờ vì thế xe chạy trên đường cũng đã chậm lại.

--

“Em về nhà hay quay về cục?” Thẩm Trí hỏi, mắt vẫn nhìn phía trước.

“Về cục đi” Lâm Giai Ngọc trả lời, sau lại nhìn chằm chằm anh mấy giây, anh ta nhịn không được nên hỏi: “Anh ăn mặc trang trọng như thế là đi xem mắt sao? Là cô gái nào mới có thể lọt vào mắt xanh của anh vậy?”

“Đi gặp một khách hàng quan trọng, anh trai em cũng ở đó!” Thẩm Trí xoay vô lăng, trên gương mặt đẹp trai là một biểu cảm hết sức bình tĩnh.

“Hoá ra là như vậy” Lâm Giai Ngọc lúc này mới đập tan nghi hoặc, nhưng trong lòng anh ta vẫn muốn nói chuyện phiếm: “Anh à, anh thích kiểu con gái như nào? Chị họ của em xinh lắm, gia cảnh và học vấn cũng tốt nữa, hay là anh thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ, trong đội em có hay để em giới thiệu với anh nha!”

“Nói thêm một tiếng nữa anh đá em xuống liền đó” Thẩm Trí liếc nhìn anh ta, mặc dù anh cười nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc.

Lâm Giai Ngọc lập tức im bặt.

Bởi vì anh ta biết Thẩm Trí nói được làm được.

Mặc dù anh có một gương mặt có thể mê hoặc cả nam và nữ, gương mặt ấy có thể tươi cười quanh năm, làm cho người khác có cảm giác như gió xuân dịu dàng thân mật, nhưng thật chất tính cách của anh rất ngang ngược và lãnh đạm.

Lúc trước nghe Trác Văn Lan nói qua rằng có một lần Thẩm Trí đem theo em gái Thẩm Yểu đến nhà họ Từ chúc tết, khi đó có một trưởng bối trong nhà họ Từ nói lời khó nghe với em gái anh, kết cục anh chẳng hề nể mặt ai, anh mắng thẳng vào mặt vị trưởng đó rồi lật tung cả bàn ăn lên.

Khi đó những người thân và trưởng bối trong nhà họ Từ bị anh doạ cho sợ đến không dám nói thêm một tiếng nào nữa.

Từ Thiếu Cừ lúc đó còn đi than phiền kể lể với đám bạn bè của mình rằng nhà họ Từ đã tốn rất nhiều thời gian để dọn dẹp đống thức ăn lộn xộn và dầu mỡ văng tung toé khắp nơi. Mẹ cậu ta còn đuổi theo ra ngoài để xin lỗi Thẩm Trí, nhưng Thẩm Trí lại lạnh nhạt kểu rằng mau vô chuẩn bị một bàn khác nhanh đi!

Cho đến bây giờ thì quan hệ giữa Từ Gia và Thẩm Gia đều không mấy tốt đẹp, mỗi lần Từ Thiếu Cừ nhìn thấy Thẩm Trí vẫn còn lưu lại chút cảm giác sợ hãi.

Bất quá con người Thẩm Trí này mặc kệ là bề ngoài hay là trong nội tâm đều là một người đàn ông vô cùng vĩ đại, thậm chí có thể nói là một thiên tài.

Làm cái gì cũng ở mức tốt nhất, đi học luôn nhảy lớp, cho dù là công ty thừa kế, công ty trò chơi mà anh tự sáng lập hay là mấy công ty mà anh tự đầu tư vào thì đều làm đến mức tốt vô cùng, luôn là đứa con nhà người ta trong mắt ba mẹ họ.

Trong vòng bạn bè thế hệ nhà giàu thứ hai của bọn họ luôn bị ba mẹ mình đem Thẩm Trí ra làm tấm gương để soi rọi con đường của bọn họ.

Chỉ là anh đã ba mươi mốt, ba mươi hai tuổi đầu rồi mà vẫn còn độc thân, đương nhiên sẽ có không ít người thêu dệt chuyện bậy.

“Gần đây công ty anh bận rộn nhiều việc lắm nhỉ, sắp tới Tết nguyên đán rồi, qua năm mới mình tổ chức hoạt động đi anh” Một lát sau Lâm Giai Ngọc mới mở miệng đổi đề tài.

Công ty trò chơi mà Thẩm Trí làm hầu hết anh đều quản lí trong mọi chuyện, anh ta cũng không tiện nói vào.

“Ừ” Thẩm Trí lên tiếng

“Nghe nói gần đây Yểu Yểu về hả anh?” Anh ta lại hỏi

“Sao hả? Còn nhớ mong Yểu Yểu nhà anh sao?”

“Hừ, không phải nha, ai biểu cái tên Lê Triệt ở gần chiếm ưu thế hơn nên em mới không phục” Lâm Giai Ngọc làm bộ tiếc hận mà thở dài: 

“Phải rồi, cái cô gái ban nãy là ai vậy, hình như anh rất để ý người ta đó nha”

Thẩm Trí: “Là một chủ tiệm bánh nhiệt tình, em hỏi nhiều thật đó”

“Em có tới mười vạn câu hỏi vì sao lận, hơn nữa trong xe anh sao lại có mùi bánh kem ngon ngọt thế này, đói bụng quá trời, túi này phải không?” Lâm Gia Ngọc nhìn xung quanh rồi thấy một chiếc túi giấy màu cam có in hình cái bánh ở ghế sau, anh ấy định với tay lấy nó lên.

“Anh mua cho cháu gái, con mẹ nó em có gan thì ăn thử đi” Thẩm Trí lập tức nói

“Mẹ nó” Nghe đến đây Lâm Gia Ngọc không có cách nào ngoại trừ việc rút tay về, anh ta trợn mắt, thản nhiên hỏi: “Vậy cô gái hồi nãy nhìn như là có chuyện, em vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của cô ấy, hình như là có người gửi tin nhắn đe doạ đến, cũng không biết nguyên nhân là gì.”

Nghe vậy thì Thẩm Trí liếc xéo anh ta một cái, thừa biết là anh ta cố ý muốn thăm dò bản thân mình đây mà.

“Đừng nhìn em như thế, em nghiêm túc nói đó, tin nhắn đó thực sự rất giống với tin nhắn đe doạ” Lâm Giai Ngọc nói với giọng điệu đứng đắn

“Sao em lại đến khu vực đó làm nhiệm vụ?” Thẩm Trí hỏi

“À, bên đó không phải là có nhiều khu nhà cũ sao, bên đó vắng vẻ ít người là lại là địa điểm tốt để kẻ xấu ẩn nấp. Nhưng anh yên tâm bọn em đã bắt được người rồi, hơn nữa ở đó cũng có rất nhiều người nên tương đối an toàn” Lâm Giai Ngọc giải thích

Thẩm Trí không nói nữa, ngày mưa như thế này thì không khí trong xe vẫn có chút ngột ngạt, anh lại không thể nào mở cửa sổ xe ra.

Sương mù nhanh chóng bám trên cửa sổ xe, nhưng mùi thơm ngọt ngào của bánh truyền tới  phía sau khiến không khí tẻ nhạt này lập tức dễ chịu.

Về đến nhà, Thẩm Trí nhìn chiếc bánh nhỏ trong tay thì cảm thấy trong đáy lòng có chút mâu thuẫn bùng nổ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp