Cô Ấy Không Thể Nói

Chương 6


9 tháng

trướctiếp

 Cô cũng không hiểu dựa vào đâu mà họ có thể mạnh dạn tới mức không biết xấu hổ mà đến đòi tiền mình.

Ngoại trừ việc sinh cô ra thì trước nay họ đã cho cô được cái gì, càng không nuôi dưỡng cô trưởng thành. Trong trí nhớ của cô, trước khi được đến nhà ba mẹ nuôi sống thì bọn họ luôn đánh chửi, thậm chí là dùng những từ ngữ khó nghe để nhục mạ cô, thiếu chút nữa là họ dìm cô chết đuối rồi.

Huống chi là cái người xưng là em trai trên danh nghĩa mà cô còn chưa từng thấy mặt kia, khi mà họ bán cô đi thì mới vừa khéo mẹ ruột cô mang thai Từ Vọng Long mà thôi.

“Nếu như đã thành lập quan hệ nuôi dưỡng thì theo như pháp luật hiện hành thì quả thật cô và ba mẹ ruột đã tách khỏi quan hệ rồi” Nữ cảnh sát giải thích với cô.

Nghe vậy Từ Khả nhìn nữ cảnh sát, cô cũng không rõ mình mình và ba mẹ nuôi đã đăng kí thành lập quan hệ nhận nuôi hay chưa, nhưng cô nhớ rằng trước khi mình được 8 tuổi thì tên tuổi vẫn không được nằm trong hộ khẩu, phải đợi khi ba mẹ ruột xuất hiện quấy rối nhà ba mẹ nuôi thì mới được thêm vào trong sổ, sau đó cô mới có thể đến trường đi học, nếu vậy chắc là kể từ đó cũng chứng minh được quan hệ nuôi dưỡng giữa cô và ba mẹ nuôi đã được thành lập rồi.

[Tôi không muốn họ lại đến quấy rầy tôi nữa, tôi sợ họ đến cửa tiệm của tôi gây náo loạn]

Từ Khả lại viết xuống một câu.

Nữ cảnh sát nhìn cô rồi thở dài một hơi, đem ghi chép vừa ghi đưa qua cho cô ký tên xác nhận: “Phía cảnh sát đã ghi nhận báo án của cô, bây giờ cô kí tên ở nơi này rồi quay về trước đi, bên phía chúng tôi sẽ tiến hành các bước tiếp theo.”

Từ Khả gật đầu, sau khi kí tên xong cô lại viết hai chữ cám ơn xuống cuốn sổ rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

“Để tôi đưa cô ra ngoài” Nữ cảnh sát đứng lên đi theo cô ra ngoài.

Từ Khả nhìn cô ấy một cái rồi cười, thật sự rất biết ơn cô ấy.

Vừa đi ra khỏi đại sảnh đã phải đối mặt với một cơn gió lớn, hai tay Từ Khả cuốn chặt trong túi áo lông của mình, còn mặt thì vùi vào bên trong khăn quàng cổ.

“Cô là bẩm sinh không nói được hả?” Nữ cảnh sát hạ mắt nhìn cô

Thoạt nhìn cô không giống như đã 28 tuổi, nhìn khuôn mặt thì hệt như là sinh viên đại học, chẳng qua là đôi tay kia xinh đẹp nhưng vừa nhìn đã biết là một đôi tay làm lụng vất vả.

Từ Khả lắc đầu, bệnh câm của cô là từ năm tám tuổi mới bị.

“Vậy, cô có thể phát ra âm thanh sao?” Nữ cảnh sát lại hỏi tiếp

Cô gật đầu.

Nữ cảnh sát dừng bước chân, nhìn cô mà nói: “Chuyện này của cô kì thực không dễ giải quyết, đối phương hiện tại cũng chỉ là gửi tin nhắn hăm doạ, việc cảnh cáo hay phạt tiền đối với hắn cũng không có tính răn đe gì, ngược lại có khả năng sẽ khơi dậy tâm lí phản nghịch của hắn.”

Đôi mày Từ Khả cau lại.

Thật ra cô cũng hiểu rằng bọn họ có thể mặt dày không phân biệt phải trái như thế chính là không sợ việc bị cảnh cáo và phạt tiền này, bọn họ còn có thể vu oan cho cảnh sát.

“Nhưng nếu thực sự họ dám tìm tới cửa tiệm thì cô phải lập tức báo nguy, không thể nói chuyện cũng không sao, chỉ cần phát ra một âm thanh cũng được rồi. Hoặc là nhờ người có thể nói chuyện giúp cô báo nguy, trong tiệm cô có camera theo dõi không?” Nữ cảnh sát hỏi

[Có]

Từ Khả lấy di động ra đánh chữ cho cô ấy xem.

“Camera theo dõi nên giấu kín một chút, nếu hắn muốn động thủ thì có thể buộc tội hắn cố ý gây hấn.”

[Cám ơn cô, cảnh sát Lý. Tôi nhất định sẽ chú ý, nếu như hắn ta mà tìm tới thật thì tôi sẽ tận lực mà báo nguy]

Từ Khả nhìn cô với ánh mắt vô cùng biết ơn, khi cô ấy nghe được chuyện cô bị ba mẹ bán đi thì có phản ứng rất lớn, khẳng định là cũng đồng cảm với thân phận con gái của mình.

“Đây là chức trách của tôi, cô không cần nói lời cảm ơn đâu, mau trở về thôi” Cảnh sát Lý cười nói

[Cám ơn]

Từ Khả lại đánh thêm hai chữ cám ơn rồi mới rời đi.

Cục cảnh sát cách cửa tiệm của cô không quá xa nên cô cũng không lái xe, một đường thẳng mà chạy chậm về trong tiệm.

Hôm nay là cuối tuần, người đến mua bánh hoặc đặt bánh ít hơn, tuy rằng không đến giữa trưa nhưng trong tiệm chỉ có một dì giúp việc chân cẳng không mấy khoẻ, cô lo rằng dì ấy trụ không nổi.

“Tiểu Khả trở lại rồi hả? Sao rồi, sẽ thụ lí vụ này chứ?” Vừa vào tiệm thì dì đã lo lắng mà hỏi cô.

Từ Khả gật đầu, lại hướng tới dì mà lộ ra vẻ mặt tươi cười, ý bảo dì không cần quá lo lắng đâu.

Nhưng mà dì vẫn thấy hơi lo lo, đôi chân khập khiễng đi tới quầy thu ngân bên kia: 

“Có khách đặt một chiếc bánh kem, yêu cầu những gì dì có viết ở đây cho con, họ nói khoảng bốn giờ chiều sẽ đến lấy.”

Từ Khả làm một vài cử chỉ rồi nhìn về hướng camera ở góc phía sau quầy thu ngân.

Phải dùng cái gì để che bây giờ nhỉ? Làm một cái mô hình bánh kem, rồi tìm thêm một vài phụ kiện trang trí vào bên cạnh để không bị dòm ngó.

“Đang nhìn gì vậy?” Dì thấy cô cứ nhìn lên nóc nhà thì hỏi

Từ Khả lắc đầu, cô đi đến quầy thu ngân nhìn những yêu cầu khách đặt bánh mà dì đã viết ra.

“Vậy dì về trước đây, nếu buổi chiều quá bận làm không kịp thì báo dì một tiếng” Dì nhìn bộ dáng của cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng: “Hôm nay cái người gửi tin nhắn cho con sẽ không đến đây quấy rầy chứ?”

Từ Khả có nói với bà chuyện cô bị người lạ nhắn tin quấy rầy, cũng rất lo sợ sẽ liên luỵ tới bà lắm.

Bà luôn cảm thấy cả nhà người kia còn thua cả súc sinh, lúc trước vì muốn có con trai mà cảm thấy con bé dư thừa liền đem bán cô đi, bây giờ còn chẳng biết xấu hổ mà chạy đến đòi tiền cô.

Con người Từ Khả thật sự rất tốt, tuy rằng bản thân khó khăn, thậm chí đến cả nói chuyện cũng không thể nhưng đã luôn dốc sức làm lụng nhiều năm như vậy mới có thể có được cửa tiệm đồ ngọt như hiện tại, mỗi ngày còn lo lắng chuyện buôn bán không mấy tốt.

Nhìn lại bà xem, chân cẳng cũng không đi đứng như bình thường, bây giờ ngay cả tìm một cái công việc rửa chén bưng mâm cũng khó khăn, trong nhà không có tiền, vì thế cô liền gọi và đến hỗ trợ và trả tiền mặt, cho dù một ngày bà lại đây phụ giúp một giờ hay hay giờ đều sẽ như cũ mà trả cho bà một trăm đồng tiền công.

Không phải ngày nào bà cũng sẽ đến phụ giúp, nhưng đối với Từ Khả thì số tiền này không phải là số nhỏ mà cô có thể chi ra.

Có lúc bà không muốn nhận nhưng Từ Khả nói rằng nếu không cô sẽ đi tìm người khác.

Có đôi khi khách đặt bánh ở địa chỉ không xa nhưng vì không tiện đến lấy nên sẽ trả thêm ít phí giao hàng, mỗi khi cô đi giao bánh vẫn cần có một người trông coi cửa tiệm.

Các cửa tiệm hàng xóm xung quanh cho dù là tiệm lẩu hay là quầy hàng ăn vặt, nhà hàng gì đó,..nếu giúp được thì cô sẽ giúp hết mình, mỗi cuối tháng còn giúp bọn họ thống kê và quyết toán nữa.

Mọi người thật sự rất thích cô, cũng rất thương cô.

[Ừm, trên đường về dì đi cẩn thận chút, tuy trời tạnh mưa nhưng dì vẫn phải chú ý xe đó nha]

Từ Khả viết.

“Được, vốn nói hôm nay sẽ làm đồ ăn ngon mang đến cho con” Dì cười rồi nói thêm: 

“Lần sau làm cho con món canh cá con thích”

Từ Khả cười gật gật đầu.

Dì đi rồi thì Từ Khả mới bắt đầu chuẩn bị bánh theo yêu cầu của khách hàng.

Việc buôn bán hôm nay cũng không tệ, liên tục có người đến mua bánh kem và bánh mì, mẻ bánh mì mới nướng ban sáng đã bán hết sạch, cô dự tính sẽ nướng thêm một mẻ mới.

Trời cuối cùng cũng không mưa nổi, mà còn lộ ra vài tia nắng khiến cho không khí cũng ấm áp hơn chút, có lẽ sẽ  có rất nhiều người đi dạo phố.

“Tiểu Khả, có ở đây không?” Giữa trưa cô đang nướng bánh mì sau bếp thì có một âm thanh vang vào trong tiệm.

Là giọng nói cô rất quen thuộc, chính là bà chủ tiệm lẩu bên cạnh.

Là một chị gái thân thiện hoà đồng.

Từ Khả ở phía sau bếp hướng tới chị ấy mà vẫy vẫy tay, lúc này cô đang phát trực tiếp, cũng đang giới thiệu về nguyên liệu làm bánh kem nên không tiện đi ra ngoài lắm.

“Hôm nay nhà chị làm thịt một con gà đất, là dưới quê mang lên đó, ngon hơn mua ở chợ nhiều nên chị phần lại cho em để chỗ này nha, đợi sau khi em hết bận thì hâm nóng lại ăn.” Hai tay bà chủ tiệm lẩu bưng một cái tô rất to.

Một bát là gà hầm khoai tây, vừa nhìn đã phát thèm còn toả ra hương vị mê người nữa, hai bát còn lại là cơm và mấy món rau xào.

[Cám ơn chị]

Từ Khả vội vàng làm một động tác thủ ngữ, cô thường làm vậy với hàng xóm lắm nên đại khái họ có thể xem hiểu cô đang muốn nói gì.

Bởi vì hiện giờ cô không tiện viết chữ hay đánh máy, không hợp vệ sinh chút nào.

“Không sao đâu, em bận tiếp đi, chị không phiền em nữa há, về đây” Bà chủ cười nói rồi rời đi.

<Wow, hàng xóm chị tốt thật đó. Còn chia sẻ đồ ăn với nhau, thấy ngon quá đi! Tôi cũng thèm ăn>

<Tiểu Khả cũng rất tốt với mọi người, lòng tốt xuất phát từ hai bên chứ không phải chỉ có một bên đâu>

<Tôi chỉ thích xem cô ấy phát trực tiếp, đặc biệt là khi có khách hoặc hàng xóm đến nói chuyện, rất thoải mái và tự nhiên, đây mới chính là cuộc sống ý nghĩa>

Trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này có hơn 100 người đang xem, khi nghe thấy giọng bà chủ tiệm lẩu đến thì họ không khỏi bình luận cảm thán.

Từ Khả cười trước màn hình điện thoại, dù là cô đang đeo khẩu trang nhưng khi cười đôi mắt hạnh cong cong, ánh mắt luôn toả ra ánh sáng như thể chưa từng bị bao phủ bởi sương mù, khiến cho người khác thấy rất thoải mái.

Cô cũng luôn cảm thấy bản thân mình rất may mắn, tuy sinh ra trong gia đình không tốt nhưng khi lớn lên thì gặp được rất nhiều người tốt.

Cha mẹ nuôi cũng tốt, mua cô vì họ không sinh được con, hình như ba mẹ ruột đã thuyết phục họ mua, nhưng họ đối xử với cô vô cùng tốt, còn cho cô đi học. Chỉ tiếc là họ rời đi quá sớm, năm cô học lớp 11 thì họ đã qua đời, cô còn chưa kịp báo hiếu cho họ một ngày nào.

Sau khi ba mẹ nuôi qua đời thì giáo viên và các bạn học trong trường đã giúp đỡ cô rất nhiều, thậm chí còn tổ chức quyên góp cho cô có cơ hội tiếp tục đến trường.

Mặc kệ là lúc đi học hay là đi làm, hoặc là khi bản thân tự mở một hàng bán đồ ăn nhỏ thì phần lớn cô đều gặp phải người tốt bụng.

Ngay cả khi cô thật vất vả mua được căn phòng ở nhỏ chỉ khoảng 40 mét vuông thì đó cũng là do cô may mắn gặp người chủ có tâm.

Tuy căn phòng có tuổi đời lên đến mười lăm mười sáu năm nhưng nhìn chung vẫn được giữ gìn rất kĩ càng, lúc đó chủ cũ thấy cô có lòng muốn mua nên đã giảm thêm cho cô hai vạn tệ.

Ngôi nhà đã được cho thuê, hơn nữa tiền thuê hằng tháng cũng gánh được một nửa số tiền cửa tiệm.

Bây giờ tiệm đồ ngọt của cô cũng mở được gần hai năm, hàng xóm xung quanh đối xử với cô cũng rất tốt.

Khi còn bé, những vận khí xui xẻo cô đã dùng hết, vì vậy sau này mọi thứ cô gặp phải cũng đều tốt đẹp cả.

Ngay cả những khi gặp phải những điều tồi tệ cô cũng có thể vượt qua bằng một nụ cười tươi.

<aaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh x100>

<Cái chị cho đồ ăn ban nãy hình như là mở một quán lẩu gần tiệm của Tiểu Khả, lẩu ngon, đồ ăn cũng tươi mới, tôi đã ăn mấy lần rồi, nếu ở gần đây bạn có thể đi đến ăn thử>

<Thật hả? Nghe vậy còn đói hơn (?-?)>

Từ Khả liếc nhìn màn hình, cô rất vui khi nhận được những bình luận như này.

Bận rộn một hồi, sau khi nướng bánh thì những nguyên liệu cần thiết cũng đã được chuẩn bị xong, chỉ chờ chốc nữa là trang trí trên bề mặt bánh mà thôi.

Cô cầm điện thoại lên quay phần cơm mà chị hàng xóm vừa đem qua cho mọi người xem, sau đó gõ chữ: [Em ăn trước, tắt phát sóng trực tiếp nha~]

Cô bưng cơm chị hàng xóm cho để vào lò hâm nóng, lúc đó có hai người khách lần lượt vào tiệm, một người mua chiếc bánh kem nho xanh 4 tấc, một khách mua bánh mì cô mới nướng.

Từ Khả ngồi sau quầy thu ngân từ từ ăn cơm, thịt gà ăn rất ngon, thật sự là ngon hơn ở ngoài chợ bán nhiều, ăn kèm với cơm còn rất bắt miệng.

Bình thường cô ăn cơm rất tuỳ ý, thời điểm mà bận rộn thì nấu đại một gói mì hoặc là bánh, còn lúc không quá bận thì dùng nồi cơm để nấu mấy loại như súp gà hoặc súp sườn ăn.

Hoặc là luộc chút rau cũng được.

Ở cửa hàng này không thể nào có thêm một cái bếp nữa vì nhiều khói dầu, hơn nữa bình thường hàng xóm cũng đem qua cho cô một vài món ăn ngon.

Khi ăn, Từ Khả mở wechat lên xem có khách hàng nào đặt bánh không, wechat của cô đã kết bạn với rất nhiều khách hàng và mấy khoảnh khắc của cô cũng toàn là đăng ảnh bánh mình làm.

Không ai đặt bánh hết vì vậy cô đành mở nhật kí bạn bè lên xem.

Sau khi kéo xuống, cô thấy Trần Tứ mới đăng một bài viết mới.

Là chiếc bánh hôm kia chị ấy đặt, có hai tấm, một là bánh chưa cắt và một là đã cắt ra, sốt dâu bên trong chảy ra nhìn rất ngon miệng.

Khi đặt thì Trần Tứ nói cô ấy không thích ăn sô cô la, vì vậy cô đã dùng dâu tây và anh đào để làm sốt bên trong bánh, sốt được làm từ những miếng trái cây cắt vụn nấu với sữa.

Bức ảnh chắc là chụp được thông qua bộ lọc nên màu sắc đẹp hơn rất nhiều, hoặc là do kĩ thuật chụp ảnh tốt nên nhìn có chút mơ mộng.

Trần Tứ: Bánh kem mousse siêu siêu siêu ngon luôn, đánh giá  sao, cửa tiệm tên 

[Tiệm đồ ngọt Siêu Khả Dĩ], ở con phố bên cạnh.

Bài đăng này được đăng khoảng một giờ trước trên vòng bạn bè, Từ Khả kinh ngạc phát hiện vậy mà Thẩm Trí lại bình luận dưới bài viết này trên vòng bạn bè.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp