Thời điểm học cấp hai Giang Thầm học ở thành phố Vân Giang, chính là khi đó Đường Tư quen biết Giang Thầm, hai người từ cấp hai cho đến cấp ba đều là bạn học cùng lớp, lại bởi vì nhà Đường Tư gần Quan Đình, trên dưới lại còn học cùng nhau nên thường xuyên qua lại, tâm tư  Đường Tư cũng lớn theo.

Trái lại Giang Thầm mặc dù nhà ở Kinh Thị nhưng vẫn tới thành phố Vân Giang học, cũng không quan tâm tới phản ứng của người khác, thanh lãnh cao ngạo cực kỳ, mặc kệ hết thảy lúc nào cũng là độc lai độc vãng*, người nhà họ Cố không dám nói anh, người ở Kinh Thị phái tới cũng không dám làm gì anh.

*Độc lai độc vãng: có nghĩa là ở một mình và không ở bên người khác, là ẩn dụ cho việc không giống người khác.

“Không cần.”

Giang Thầm hoàn toàn không cho Đường Tư mặt mũi, anh cũng không cần thiết phải cho Đường Tư mặt mũi.

Cố Sâm nói: “Nó tới khẳng định là muốn nói tới chuyện hợp tác lần trước. A Thầm, trên lầu có phòng nghỉ ngơi, nếu cháu không thích náo nhiệt, vậy thì đi lên trên nghỉ ngơi đi.”

Cố Sâm vẫn là rất hiểu người cháu ngoại này của mình, cố ý nói với nhà họ Lâm chuẩn bị một căn phòng.

Bữa tiệc bắt đầu đến tiết mục khiêu vũ, Giang Thầm đi lên phòng tiếp khách, ngồi xuống sô pha, nhàm chán mà uống rượu.

Đối diện với ánh mắt của những cô gái mặc lễ phục đang lén nhìn trộm anh, rồi khe khẽ nói nhỏ, nhưng không có ai dám tiến lên.

Giang thiếu lớn lên đẹp thì đẹp thật nhưng chính là quá khó ở chung, đã từng có cô gái ở trong buổi tiệc rượu với ý đồ muốn mời Giang thiếu khiêu vũ, nhưng bị anh mặt lạnh dọa khóc, từ đó trở đi trong bữa tiệc rượu không có ai dám đi quấy rầy Giang thiếu.

Minh Dục nhảy xong một bài liền đi ra, tìm xung quanh một lượt, cuối cùng ở trong góc sô pha tìm thấy Giang Thầm.

Giang Thầm mặc một bộ suit màu đen, ghim cài áo đính đá quý phỉ thúy, dáng vẻ ưu nhã, sắc mặt lãnh đạm, so với bình thường càng khiến người khác cảm thấy khó có thể tiếp cận.

“A Thầm,” Minh Dục gọi một tiếng, cười cười rồi đi qua: “Tôi tìm cậu đã lâu, không nghĩ tới cậu ở chỗ này.”

Anh còn tưởng rằng A Thầm sẽ đi theo chú Cố.

Giang Thầm nhìn Minh Dục một cái rồi lại tiếp tục uống rượu.

Minh Dục từ khay rượu người hầu bưng tới cầm lấy một ly rượu vang đỏ, ngồi xuống bên cạnh Giang Thầm.

“Nghe ba tôi nói cậu cũng ở đây, dọa tôi nhảy dựng lên, không phải trước kia cậu không thích tới những bữa tiệc như này sao?”

Giang Thầm nhàn nhạt lên tiếng: “Ở đâu uống rượu cũng đều giống nhau hết.”

Vốn dĩ nghĩ đến việc làm quen thêm một ít bằng hữu mới, nhưng giống như không có ai dám đi lên nói chuyện với anh.

Minh Dục uống một ngụm rượu: “Có đôi khi tôi rất hâm mộ dáng vẻ tự do của cậu, không gạt cậu đâu, tôi hôm nay là tới gặp đối tượng kết hôn, sô pha đối diện cô gái thứ hai từ bên bên trái nhìn qua, chính là đối tượng kết hôn của tôi.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Giang Thầm: “Khi nào kết hôn?”

“Không biết, cả hai chúng tôi đều chưa có tốt nghiệp, nghe theo ý cha mẹ cô ấy, đính hôn trước, chuyện kết hôn sẽ tính sau.”

Liên hôn giữa hào môn nào có đơn giản như vậy.

“Đúng rồi,” Minh Dục nhớ tới gì đó, nhìn Giang Thầm cười nói: “Cậu cùng cậu bạn kia hiện tại là như thế nào?”

Lần trước còn cố ý kêu hắn đi hỗ trợ phát tờ rơi, còn bản thân thì dẫn người ta đi ăn cơm, này thái độ.... Không giống bình thường chút nào.

“Không có gì cả, chỉ mới quen biết nhau thôi.”

Mới quen biết nhau mà đã nhão nhão dính dính như vậy rồi? qua hai ngày nữa chẳng phải là muốn dẫn người đi khách sạn sao?

Không trách Minh Dục lại nghĩ như vậy được, thật sự thì nếu chuyện của Giang Thầm bị bại lộ,  Giang Thầm vẫn sẽ cùng một người đàn ông ở bên nhau sao?

Chuyện này căn bản là không thể, ngoài thích ra, trừ bỏ chơi chơi, còn có thể thế nào?

Minh Dục vốn dĩ muốn cùng Giang Thầm trò truyện trong chốc lát, lại bị một bằng hữu khuyến khích một cô gái đi lên tới, cô lấy hết can đảm, liếc mắt nhìn Giang Thầm một cái, sau đó quay đầu nhìn Minh Dục rồi mở miệng nói: “Minh thiếu, có thể mời ngài nhảy một bài được không?”

Minh Dục khụ một tiếng, cũng không muốn làm cô gái này mất mặt, đứng dậy nói: “Vừa lúc tôi cũng muốn nhảy một bài, đi thôi.”

Tiệc rượu qua mấy cái giờ, Giang Thầm trừ bỏ nhàm chán mà uống rượu, thì chính là nhàm chán mà uống rượu, thân phận quá cao cũng không phải chuyện tốt, căn bản không có ai dám đi lên cùng anh nói chuyện.

Anh gọi điện thoại cùng cậu nói một tiếng rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.

Biệt thự Lâm gia rất lớn, trước sau đều là hoa viên, bảo tiêu lái xe lại đây, đang lúc Giang Thầm muốn lên xe, bỗng một người từ phía sau chạy đi lên, thở hồng hộc nói: “A Thầm, cậu nghe tôi giải thích được không? Ngày đó buổi tối hôm đó không phải như cậu nghĩ đâu.”

Giang Thầm quay đầu lại, Đường Tư mặc tây trang chân đi giày da, ánh mắt đáng thương cầu xin mà nhìn anh.

“Được, tôi nghe cậu giải thích.”

Giang Thầm đứng dựa ở cửa xe thượng, cầm di động thưởng thức, anh lại muốn nghe xem rốt cuộc tra công muốn nói cái gì.

“Buổi tối hôm đó, người cậu nhìn thấy là đàn em của tôi, chúng tôi thường xuyên cùng nhau ăn cơm, không biết cậu ấy từ nơi nào mà biết được thông tin của cậu, ngày cậu về nước, cậu ta bỗng nhiên tới tìm tôi, tôi biết cậu không thích, cũng không quen người ở đây, nên không để cậu ta xuống dưới cùng nhau ăn cơm, ai biết được cậu ta......”

Nói tới đây, hắn ta cười khổ một chút: “Là tôi không biết nhìn người, tôi đã nói với cậu ta rõ ràng rồi, sẽ không để cậu ta lại tới tìm tôi nữa.”

Giang Thầm: “......”

Nếu anh không đọc qua truyện chắc hắn đã tin lời Đường Tư nói cũng nên. Tra công cũng thật biết diễn, Oscar đã nợ hắn ta một giải thưởng ảnh đế.

Giang Thầm lãnh đạm nói: “Tôi đã biết.”

Nói xong anh mở cửa xe lên xe, bảo tiêu lái xe rời đi.

Trở lại Quan Đình, đã là rạng sáng, mọi người trong nhà đều đã ngủ, cả căn biệt thự chỉ còn mỗi hành lang phòng khách sáng đèn.

Giang Thầm tắm rửa xong đi ngủ, ngày hôm sau đúng 9 giờ rời giường, đồng hồ sinh học của anh đã thay đổi từ buổi sáng 6 giờ rưỡi biến thành buổi sáng 9 giờ.

Cố Lâm một bên vừa ngáp vừa đi xuống thang lầu, thấy Giang Thầm ở nhà ăn, cô nàng trừng lớn đôi mắt.

Thầm ca hôm nay cư nhiên lại xuống dưới sớm như vậy?

“Chào buổi sáng anh Thầm.”

Cố Lâm chào hỏi xong liền cầm lấy bữa sáng chạy nhanh lên trên lầu.

Ăn xong bữa sáng, Giang Thầm lái xe đi ra ngoài, đầu tiên là đến bãi đua xe Thiên Mã chạy hai vòng, sau đó đi rới cửa hàng bán hoa xem Diệp Thu Ninh.

Giang Thầm không có ý khác, chỉ đơn thuần muốn nhìn Diệp Thu Ninh một chút, xem cậu có ngoan ngoãn đi làm hay không.

Khách tới cửa hàng bán hoa không nhiều lắm, Giang Thầm vừa xuống xe liền nhìn thấy Diệp Thu Ninh đang bận rộn ở bên trong, cậu mặc quần áo lao động, trên mặt là nét mặt vui vẻ tươi cười, dáng vẻ đơn thuần, khiến người ta nhịn không được sẽ mềm lòng.

Đưa khách hàng đến cửa, Diệp Thu Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy được dưới bậc thang là Giang thiếu, một tay cắm túi quần đang nhìn cậu, ánh mắt cậu sáng lên, bước nhanh đi xuống bậc thang, nhanh chóng nhào vào lòng ngực Giang Thầm.

“Giang thiếu!”

Giang Thầm phản xạ có điều kiện mà ôm lấy cậu: “Chào cậu, nhưng đừng động một chút liền nhào vào lòng ngực người khác như vậy.”

Anh vẫn là không quen Diệp Thu Ninh nhiệt tình như vậy, trước kia thời điểm nhìn anh, cậu còn sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng mắt anh, hiện tại vừa thấy anh đến liền nhào vào lòng ngực anh.

“Giang thiếu lại không phải là người khác.”

Diệp Thu Ninh hận không thể cả người đều dính lên trên người Giang thiếu, như vậy thì Giang thiếu đi tới đâu cũng sẽ mang cậu đi cùng.

Giang Thầm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Diệp Thu Ninh: “Thế tôi đây là gì của cậu?”

Diệp Thu Ninh thẹn thùng nói: “Giang thiếu là của em.”

Giang Thầm nhanh chóng nói lái sang chuyện khác, Diệp Thu Ninh thay đổi rồi, bây giờ còn biết nói đùa với anh nữa.

“Có ngoan ngoãn làm việc hay không?”

Diệp Thu Ninh: “Có.”

“Có ăn cơm đúng bữa không?”

“Có.”

Giang Thầm buông khuôn mặt nhỏ của Diệp Thu Ninh ra, nhìn về phía các nhân viên bên trong cửa hàng bán hoa đang ló đầu ra nhìn lén, vừa vặn lại bị sếp bắt gặp, những nhân viên này liền vội vàng cúi đầu xuống.

“Tan làm tôi tới đón cậu.”

Nói xong câu này, Giang Thầm bảo Diệp Thu Ninh trở về tiếp tục đi làm, còn mình thì lái xe đi riết thời gian.

Đến công viên hải dương, vườn bách thú đi dạo một vòng, Giang Thầm nhìn xem thời gian, sắp tới thời gian Diệp Thu Ninh tan làm rồi, anh liền lái xe đi đón Diệp Thu Ninh.

Diệp Thu Ninh vừa mới ngồi vào trong xe, Giang Thầm liền đưa qua cho cậu một ly trà sữa, Diệp Thu Ninh tiếp nhận mới thấy đây là trà sữa tiên thảo mà cậu thích nhất, trong lòng tức khắc đầy ngọt ngào.

“Cảm ơn Giang thiếu.”

Giang Thầm đánh tay lái, hòa vào dòng xe cộ, anh hỏi Diệp Thu Ninh: “Tối nay muốn ăn cái gì?”

Mặt trời đã lặn, ánh chiều tà phủ kín bầu trời, ẩn ẩn thấy sắc lam, không lâu sau bóng đêm chính thức buông xuống.

Diệp Thu Ninh: “Muốn ăn món ăn Quảng Đông lần trước không?.”

Xe quay đầu lại, lái về phía quán ăn Quảng Đông lần trước, lần này quen cửa quen nẻo, khi tới ghế lô Diệp Thu Ninh liền gọi những món ăn lần trước đã gọi.

Cậu có chú ý tới, lần trước thời điểm Giang thiếu ăn cơm chỉ gắp những món ăn này.

Ăn cơm xong, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, ánh đèn nơi thành thị đầy rực rỡ, một cảnh tượng phồn hoa đầy náo nhiệt.

Diệp Thu Ninh cùng Giang thiếu từ quán ăn Quảng Đông đi tới chỗ đỗ xe, cậu không muốn về nhà, một chút cũng không muốn.

“Giang thiếu.”

Nghe được thanh âm Diệp Thu Ninh rầu rĩ phía sau, Giang Thầm liền quay đầu lại, còn chưa có kịp nói chuyện, một cánh tay đã bị cậu ôm chặt lấy.

Giang Thầm: “...... Làm sao vậy?”

Diệp Thu Ninh rầu rĩ nói: “Chúng ta không cần đi về sớm như vậy được không?”

Bước chân Giang Thầm dừng lại: “Muốn đi dạo phố?”

Diệp Thu Ninh gật gật đầu rồi lại lắc đầu, cậu cũng không nghĩ tới đi dạo phố, cậu chỉ nghĩ muốn ở cùng Giang thiếu nhiều thêm một chút.

Không muốn đi dạo phố, lại không muốn về sớm như vậy, Giang Thầm liền hiểu rõ.

“Muốn đi xem phim sao?”

Gần đây có không ít phim điện ảnh thần tượng, bất quá đều là cốt truyện phiến.

Diệp Thu Ninh cắn môi, nhỏ giọng nói: “Có thể chứ?”

Không có gì là không thể, mục đích hôm nay của anh chính là bồi Diệp Thu Ninh.

Vừa đúng lúc gần đây có rạp chiếu phim, Giang Thầm lái xe đưa Diệp Thu Ninh đi, tùy tiện chọn một bộ điện ảnh, mua vé xem phim rồi mua bắp rang, kiểm tra vé xong liền đi vào rạp.

Phim điện ảnh rất dài, hơn ba giờ, Diệp Thu Ninh xem được một nửa liền ngủ, Giang Thầm để đầu cậu dựa vào vai mình ngủ.

Nói muốn xem phim cũng là cậu, xem được một nửa rồi ngủ thiếp đi cũng là cậu.

Còn mười phút là kết thúc phim, lúc này Diệp Thu Ninh mới tỉnh lại, cậu chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên trong ánh sáng ảm đạm của phòng chiếu phim, liền nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Giang thiếu.

Nhận thấy Diệp Thu Ninh đã tỉnh lại, Giang Thầm cúi đầu nói: “Đã tỉnh?”

Diệp Thu Ninh giọng nói vẫn còn buồn ngủ: “Giang thiếu, mấy giờ rồi?”

“12 giờ.”

12 giờ!

Diệp Thu Ninh đột nhiên thanh tỉnh, cậu cư nhiên đã ngủ lâu như vậy.

Nhà Diệp Thu Ninh khá xa, từ rạp chiếu phim lái xe trở về mất nửa giờ, Giang Thầm dứt khoát thuê phòng ở khách sạn gần đây luôn.

Khách sạn là khách sạn sang trọng, không biết là mấy sao, nhưng Diệp Thu Ninh nhìn khách sạn kim bích huy hoàng* trước mặt, có một loại cảm giác mờ mịt.

*金碧辉煌 (Jīnbìhuīhuáng) – Kim Bích Huy Hoàng Ý nghĩa: xanh vàng rực rỡ; lộng lẫy; vàng son lộng lẫy; nguy nga lộng lẫy; cung vàng điện ngọc。

Giang Thầm cầm lấy thẻ phòng, trước ánh mắt quỷ dị của lễ tân khách sạn, mang Diệp Thu Ninh đi thang máy lên lầu.

Diệp Thu Ninh cho rằng Giang thiếu chỉ là tùy tiện thuê phòng, ai ngờ khi mở cửa phòng ra liền thấy, đây là căn phòng tổng thống vô cùng xa hoa tráng lệ.

Vì cái gì Diệp Thu Ninh nói đây là phòng tổng thống mà không phải là căn phòng xa hoa bình thường, bởi vì căn phòng quá lớn, phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng tiếp khách, bên ngoài lại còn có cả bể bơi.

“Giang thiếu…”

Diệp Thu Ninh còn chưa nói xong, đã bị Giang Thầm đánh gãy lời nói: “Khách sạn này là của nhà tôi, không tốn tiền.”

Diệp Thu Ninh mở to hai mắt, hóa ra là nhà Giang thiếu còn có cả sản nghiệp liên quan tới khách sạn.

Giang Thầm nói Diệp Thu Ninh đi tắm rửa trước, còn mình đi tới ban công bên ngoài gọi điện thoại, nói chuyện điện thoại xong, anh đi đến một phòng trong đó, ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi.

Có lẽ là quá muộn, bất tri bất giác Giang Thầm liền ngủ thiếp đi, chờ khi anh tỉnh lại lại lần nữa, vừa cúi đầu liền thấy Diệp Thu Ninh ăn mặc áo tắm dài lỏng lẻo, tay thì ôm cánh tay, đầu thì dựa vào vai anh ngủ.

Thời điểm Diệp Thu Ninh ngủ rất an tĩnh, lông mi nhỏ dài nồng đậm run rẩy, giống như anh chỉ cần nhẹ nhàng động một cái, cậu sẽ tỉnh lại ngay lập tức.

Giang Thầm: “......” 

Khó trách được anh cứ cảm thấy cánh tay nặng nặng.

Có giường lại không ngủ, thế nào lại chạy tới sô pha cùng anh chen chúc nhau, Giang Thầm thật không biết nên nói cái gì với cậu mới tốt đây.

Anh nhẹ nhàng rút cánh tay ra, khom lưng bế ngang Diệp Thu Ninh lên, đi đến mép giường rồi đặt cậu nằm xuống.

Đắp chăn đàng hoàng cho Diệp Thu Ninh xong, Giang Thầm liền rời đi, vừa mới xoay người đi phía sau liền vang lên thanh âm của Diệp Thu Ninh.

“Giang thiếu,” Diệp Thu Ninh ngồi dậy, cậu buồn ngủ mà xoa xoa đôi mắt: “Ngài đi đâu vậy?”

Giang Thầm hoài nghi Diệp Thu Ninh đã gắn radar ở trên người anh, bằng không làm thế nào mà anh vừa xoay người rời đi thì Diệp Thu Ninh ngay lập tức liền tỉnh dậy rồi?

“Đi tắm.”

Đây là anh nói thật, anh vừa mới vào phòng liền ngủ thiếp đi, vẫn chưa có tắm rửa.

Nghe được Giang thiếu muốn đi tắm, Diệp Thu Ninh liền xốc chăn lên xuống giường, đi đến phòng để quần áo, đem áo tắm lấy ra đưa tới trước mặt Giang Thầm.

“Giang thiếu cầm lấy.”

Một bộ dáng ngoan ngoãn của cô vợ nhỏ.

Giang Thầm: “...... Đi ngủ đi.”

Diệp Thu Ninh rất nghe lời, cậu lên giường nằm còn tự đắp chăn cho mình rồi nhắm mắt lại, nhưng mà chờ tới khi Giang Thầm đi đến cửa phòng, cậu lại hoảng loạn mà ngồi dậy: “Giang thiếu, ngài muốn đi đâu?”

Giang Thầm mặt không biểu tình xoay người đi vào phòng tắm, Diệp Thu Ninh lúc này mới an tâm mà nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau tỉnh lại đã là 12 giờ trưa, Giang Thầm quay đầu lại liền thấy Diệp Thu Ninh an tĩnh ôm lấy cánh tay anh, cậu vẫn chưa có tỉnh ngủ.

Đối với kết quả này, Giang Thầm cũng không có phản ứng gì. Anh cầm lấy di động, gọi điện thoại cho cửa hàng bán hoa bên kia, thông báo Diệp Thu Ninh xin nghỉ làm.

Khi cửa hàng trưởng nhận được điện thoại hoàn toàn không có một chút bất ngờ gì, thời điểm mở cửa hàng hắn liền biết, cửa hàng bán hoa này là ông chủ vì Diệp Thu Ninh mà mở ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play