Thời điểm Diệp Thu Ninh tỉnh lại còn rất hoảng loạn, chờ tới lúc cậu biết được Giang thiếu đã xin nghỉ làm cho cậu, lại ngọt ngào mà ôm lấy cánh tay Giang thiếu.
Giang Thầm: “......”
Ôm cả buổi tối rồi còn chưa đủ? anh nói: “Rời giường đi ăn cơm.”
Đã hơn 12 giờ rồi còn không dậy thì chuẩn bị ăn cơm chiều là vừa.
Diệp Thu Ninh đi theo Giang thiếu xuống giường, tiến vào toilet rửa mặt, Giang Thầm đi ra mở cửa phòng, vừa mở cửa liền thấy bộ dáng trợ lý ăn mặc chính trang, hơi hơi khom người, cung kính nói: “Thầm thiếu gia, quần áo ngài yêu cầu đã tới.”
Anh đưa túi đồ trên tay đưa cho Giang Thầm, Giang Thầm duỗi tay tiếp nhận, nhàn nhạt mà “Ừm” một tiếng, đóng lại cửa phòng, xoay người đi vào phòng ngủ tối hôm qua.
Giang Thầm đem túi quần áo đặt trên ghế sô pha, lấy một bộ quần áo cho mình ra thay.
Mặc áo tắm dài ngủ cả đêm, khá không thoải mái, đương nhiên, cũng có khả năng là do Diệp Thu Ninh quá dính người.
Diệp Thu Ninh từ toilet đi ra, Giang Thầm đã thay xong quần áo, anh quay đầu lại nói: “Lại đây lấy quần áo thay.”
Trong túi quần áo đều là đồ mới, tag quần áo còn chưa có xé ra, Diệp Thu Ninh lấy ra liền thấy trong đó còn có một cái quần lót dùng một lần, tức khắc đỏ bừng mặt.
Cậu nhỏ giọng nói: “Giang thiếu, ngài đi ra ngoài trước được không?”
Giang thiếu đứng ở đây, khiến cho cậu thấy thẹn thùng.
Giang Thầm vào phòng rửa mặt, thời điểm rửa mặt xong đi ra thì Diệp Thu Ninh cũng đã thay xong quần áo.
Quần áo là Giang Thầm báo trợ lý đi mua, số đo cũng là anh cung cấp cho trợ lý, còn cho rằng sẽ có chút không vừa, không nghĩ tới Diệp Thu Ninh mặc vào, lại còn rất thích hợp.
Áo trắng ngắn tay màu trắng cùng với quần dài màu đen, phong cách này nhìn dáng vẻ Diệp Thu Ninh rất thanh thuần.
“Giang thiếu.”
Diệp Thu Ninh thấy Giang Thầm mặc dù không nói gì nhưng Giang thiếu thật sự rất cẩn thận, bọn họ chỉ mới ở chung một đêm, mà Giang thiếu đến cả số đo quần lót của cậu cũng nhìn ra được.
Đối với việc anh chuẩn bị chu đáo cho cậu, Diệp Thu Ninh lại không tự chủ được mà nhào vào lòng anh, ôm cánh tay anh, mà anh cũng đã quen với những hành vi này của cậu.
“Rất hợp với cậu.”
Giang Thầm giơ tay chỉnh một chút tóc trên trán Diệp Thu Ninh, cậu vừa mới rửa mặt xong, tóc trên trán vẫn có chút ướt.
“Thật vậy sao?”
Diệp Thu Ninh vòng tay lên cổ Giang Thầm, một đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt đầy chờ mong nhìn Giang Thầm. Kỳ thật cậu cảm thấy quần áo trên người Giang thiếu vô cùng hợp với Giang thiếu, thanh thanh lãnh lãnh.
Anh cúi đầu nhìn dáng vẻ của cậu, trong lòng có chút nhộn nhạo.
“Rất đẹp.”
Đây không phải là Giang Thầm nói cho có lệ, mà là lời nói thật, Diệp Thu Ninh xác thật lớn lên rất xinh đẹp.
Khách sạn này có nhà ăn, Giang Thầm cũng lười đi tới chỗ khác, trực tiếp cùng Diệp Thu Ninh đi xuống nhà ăn dưới lầu ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm, người trong nhà ở Kinh Thị gọi điện thoại tới, hỏi Giang Thầm chuyện tối hôm qua dẫn người tới khách sạn.
Trong nhà quá có quyền cũng không phải là chuyện tốt, nhất cử nhất động đều bị người khác nhìn chằm chằm.
“Không có gì, cùng bằng hữu xem phim xong đã muộn nên tìm một chỗ ngủ qua đêm.”
Giang Thầm ngồi ở ghế trên, anh bắt chéo chân, vẻ mặt lãnh đạm trả lời điện thoại.
Bên kia không biết đã nói gì đó, Giang Thầm liền nói: “Chờ thân thể bà ngoại tốt một chút, ta sẽ trở về.”
Nói xong, anh tắt điện thoại, đem điện thoại đặt trên bàn cơm.
Diệp Thu Ninh nghe thấy Giang thiếu trả lời người trong nhà, cậu hoảng hốt thấp thỏm, rõ ràng tối qua cậu cùng với Giang thiếu cái gì cũng không có phát sinh, thế nhưng cậu lại có cảm giác như mình cùng Giang thiếu làm chuyện xấu, bị người trong nhà Giang thiếu phát hiện ra.
“Giang thiếu, là tối hôm qua chúng ta tới khách sạn thuê phong bị người nhà ngài biết sao?”
Giang Thầm cầm lấy ly nước lên uống: “Đừng nghĩ lung tung, tối hôm qua tôi không về nhà, bọn họ chỉ là gọi điện thoại tới hỏi qua mà thôi. Ăn xong rồi sao? Ăn xong đưa cậu đi dạo phố.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Bên cạnh khách sạn là trung tâm thương mại, tập hợp hơn hai trăm nhãn hiệu nổi tiếng trong quốc tế lẫn quốc nội, Giang Thầm đưa Diệp Thu Ninh đi dạo một vòng, mua một đống quần áo có thể nhét đầy ghế sau xe thể thao.
Diệp Thu Ninh cho rằng Giang Thầm lái xe đưa mình về nhà, nhưng khi cậu nhìn thấy phong cảnh xa lạ ngoài cửa sổ xe, cậu nhịn không được hỏi Giang Thầm: “Giang thiếu, chúng ta đi đâu vậy?”
Con đường này không phải con đường về nhà cậu, như là ra đường cao tốc nội thành.
Giang Thầm nhìn chăm chú vào con đường phía trước, nói: “Đến nơi cậu sẽ biết.”
Diệp Thu Ninh nhớ tới lần đi chơi lần trước, trong lòng ngọt ngào mà chờ mong.
Xe chạy đến vùng duyên hải quốc lộ, Diệp Thu Ninh đôi mắt không chớp mắt mà nhìn sóng nước lóng lánh trên mặt biển bên ngoài.
Là biển! cậu nghe được âm thanh sóng biển đánh vào bờ, như là tiếng tim đập trong biển rộng .
Bờ biển cách nội thành khá xa. Giang Thầm lái xe vào một căn biệt thự, ngừng ở gara, anh quay đầu nhìn Diệp Thu Ninh, cậu nhìn biển rộng một buổi trưa, đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Thân thể cậu dựa vào ghế, có thể là ngủ đến không quá thoải mái, lông mi nhẹ nhàng rung động, nhìn rất là đáng thương.
Giang Thầm tắt đèn xe đi, đẩy cửa xe ra đi xuống, đi tới của xe bên kia, mở cửa xe ra ôm Diệp Thu Ninh ra ngoài, sau đó đóng cửa xe lại.
Anh đi ra khỏi gara, dọc theo bậc thang đi lên tầng một, rồi đi thang máy lên lầu. Đây là một căn biệt thự có view biển, phong cách thuần kiểu Pháp, hiện tại không có người ở, đây là Giang gia vào lúc sinh nhật mười sáu tuổi tặng cho anh, món quà sinh nhật này giá trị 2.3 triệu.
Biết chủ nhân muốn tới biệt thự, quản gia đã sớm làm tốt chuẩn bị, dọn dẹp biệt thự, bao gồm hoa viên đều sáng đèn.
Giang Thầm bế Diệp Thu Ninh, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, đắp chăn cho cậu xong lại chỉnh chỉnh mép chăn, sau đó xoay người rời đi.
Sợ Diệp Thu Ninh lát nữa tỉnh lại không nhìn thấy anh sẽ sợ hãi, Giang Thầm không có tắt đèn đi.
Nhà ăn dưới lầu, quản gia cùng hai người hầu vội vàng chuẩn bị bữa tối, bởi vì chủ nhân một năm chỉ trở về hai lần, nơi này cũng không có đầu bếp chuyên nghiệp.
Nhìn đến Giang Thầm xuống lầu, quản gia vội vàng từ nhà ăn đi ra: “Thầm thiếu gia, bữa tối rất nhanh sẽ chuẩn bị xong, ngài có thể đưa bằng hữu đi ra ngoài đi dạo một chút.”
Bên ngoài chính là biển rộng, dọc theo hạ sườn núi, có thể nghe thấy âm thanh sóng biển.
Giang Thầm nhàn nhạt nói: “Không vội, cậu ấy còn chưa tỉnh dậy.”
Quản gia sửng sốt một chút, như là không nghĩ tới chuyện đầu tiên mà bằng hữu của chủ nhân đến nơi đây không phải đi ra ngoài ngắm biển mà lại là ngủ.
“Cứ tiếp tục làm đi”
Nói xong câu đó, Giang Thầm đi lấy một ly nước đá rồi xoay người đi lên lầu.
Tối hôm qua cậu ngủ muộn, buổi chiều lại ngồi xe hơn hai giờ, Diệp Thu Ninh ngủ đến 9 giờ tối mới tỉnh.
Cậu ngồi dậy, nhìn căn phòng huy hoàng tráng lệ trước mặt, không biết bản thân đang ở nơi nào, trong lúc nhất thời có chút sợ hãi.
Nghe được động tĩnh bên trong, Giang Thầm đang ở ban công hóng gió liền xoay người bước nhanh vào phòng, anh ngồi xuống mép giường, còn chưa có mở miệng, Diệp Thu Ninh liền ôm lấy cổ anh, nghẹn ngào nói: “Giang thiếu, em vừa nãy tỉnh lại không nhìn thấy ngài, em rất sợ hãi.”
Giang Thầm thở dài, tâm lý Diệp Thu Ninh yếu ớt vượt qua cả tưởng tượng của anh, anh nói: “Nơi này là biệt thự ven biển của tôi, lần trước không phải cậu nói muốn ngắm biển sao?”
Diệp Thu Ninh ngẩng đầu lên, hốc mắt hồng hồng: “Biển?” cậu nhìn về phía ban công, loáng thoáng nghe thấy thanh âm sóng biển, nguyên lai Giang thiếu thật sự dẫn cậu tới ngắm biển.
Giang Thầm: “Trước tiên đi ăn cơm đã.”
Buổi chiều ăn cơm lúc 1 giờ rưỡi, hiện tại đã là 9 giờ tối, khẳng định đã đói bụng.
Diệp Thu Ninh lúc này mới phát giác, tay chân mình có chút nhũn ra, không có sức lực, nguyên nhân là hôm nay cậu chỉ ăn có một chén cơm.
Cậu ngoan ngoãn xuống giường, cùng Giang thiếu xuống lầu ăn cơm tối.
Biệt thự rất an tĩnh, trừ bỏ thanh âm sóng biển, thanh âm gì khác cũng không có.
Diệp Thu Ninh nhìn biệt thự trống trải không có nhân khí, nhịn không được ôm chặt cánh tay Giang thiếu, tuy rằng căn biệt này rất đẹp, nhưng hoạt nhìn giống như mười mấy năm rồi không có người ở vậy, khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.
“Giang thiếu,” Diệp Thu Ninh khiếp vía thốt lêb: “Căn biệt thự này chỉ có hai người chúng ta sao?”
Giang Thầm biết cậu đang suy nghĩ cái gì, “Ừm” một tiếng, sau đó anh liền cảm thấy cánh tay mình bị ôm chặt hơn nữa.
“Sợ hãi?”
Diệp Thu Ninh lắc đầu, hai người đi đến nhà ăn, trên bàn cơm bữa tối đều đã được chuẩn bị xong.
Giang Thầm ngồi xuống, Diệp Thu Ninh đi theo anh ngồi xuống, Giang Thầm nói: “Uống chút canh trước.”
Những món ăn trên bàn cơm đều là những món Diệp Thu Ninh thích ăn, Giang Thầm cố ý phân phó quản gia làm.
Sau nửa giờ hai người ăn xong bữa tối, thời điểm người hầu ra thu dọn bàn ăn, Diệp Thu Ninh hoảng sợ.
Trở lại phòng, hốc mắt Diệp Thu Ninh vẫn là hồng hồng, Giang thiếu lừa cậu nói biệt thự chỉ có hai người bọn họ, đột nhiên có mấy người đi ra, cậu đương nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi.
Giang thiếu ngồi ở ghế ngoài ban công, đem cậu ôm vào trong ngực, anh thấp giọng nói: “Cậu như thế nào lại nhát gan như vậy?”
Diệp Thu Ninh vùi đầu vào cổ anh, trong lòng vẫn cảm thấy ủy khuất, cậu chính là nhát gan.
“Xin lỗi, tôi về sau sẽ không như vậy nữa.”
Diệp Thu Ninh ngơ ngác mà ngẩng đầu lên, Giang thiếu thế mà lại xin lỗi cậu?
Ban đêm gió biển thổi vào có chút lạnh, nhưng ở cái nắng hè chói chang của mùa hè, lại có vẻ vô cùng mát mẻ. Biệt thự ven biển rất an tĩnh, chỉ có bầu trời đầy sao sáng láp lánh.
Giang Thầm cầm chén rượu lên uống một ngụm, anh cúi đầu hỏi Diệp Thu Ninh: “Muốn uống không?”
Diệp Thu Ninh lắc đầu, cậu chưa bao giờ uống rượu.
Giang Thầm ngửa đầu một ngụm uống hết, nhàn nhạt hỏi: “Cậu như thế nào lại quen biết Đường Tư?”
Diệp Thu Ninh cho rằng Giang thiếu muốn nhắc lại chuyện cũ, thành thành thật thật nói: “Đường đại ca là ân nhân cứu mạng của em, hồi học cấp ba có một lần em gặp tai nạn xe, tài xế sợ phải chịu trách nhiệm liền lái xe bỏ chạy, nơi đó rất ít người đi ngang qua, đang lúc em cho rằng bản thân mình sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết đi, là Đường đại ca lái xe đi ngang qua rồi cứu em.”
Nguyên lai đây là nguyên nhân tác giả nhiều lần cường điệu ân cứu mạng của Đường Tư, nhưng tra công thực sự có lòng tốt như vậy sao?
“Tài xế lái xe gây tai nạn tìm được không?”
“Tìm được, bị phán ba năm tù, hiện tại đã ra tù được hai năm.”
Năm lớp 11 cậu gặp tai nạn xe cộ, hiện tại cậu đã là sinh viên năm ba, thời gian trôi qua quả thật rất nhanh.
Giang Thầm: “Hiện tại cậu đối Đường Tư là như thế nào”
Diệp Thu Ninh chớp chớp mắt, Giang thiếu là có ý tứ gì? Chẳng lẽ anh hiểu lầm cậu cùng Đường đại ca?
Cậu nhanh chóng nói: “Đường đại ca là ân nhân cứu mạng của em, em chỉ nghĩ tới việc báo đáp anh ấy mà thôi.”
Giang Thầm nắm lấy khuôn mặt nhỏ của cậu: “Cho nên buổi tối hôm đó, cậu là vì báo đáp Đường Tư nên mới bò lên giường của tôi?”
Thấy Giang thiếu nhắc tới buổi tối hôm đó, lỗ tai Diệp Thu Ninh nóng lên, thân thể của cậu, toàn bộ đều bị Giang thiếu nhìn thấy hết.
“Nói chuyện.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Diệp Thu Ninh cắn môi: “Đúng vậy.”
Giang Thầm buông khuôn mặt nhỏ của cậu ra, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Về sau không có sự cho phép của tôi, không được gặp Đường Tư.”
Giang thiếu như vậy, giống như một người bạn trai có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, Diệp Thu Ninh ở trong lòng ngực anh cọ cọ, vui vẻ nói: “Em đều nghe theo Giang thiếu.”
Chuyện lần trước cậu làm, hẳn là xem như đã báo ân xong, cậu đi vào phòng Giang thiếu, tuy rằng cuối cùng bị Giang thiếu đuổi ra ngoài, nhưng chuyện hợp tác của Đường đại ca vẫn như cũ không bị ảnh hưởng, Giang thiếu cũng vì chuyện lần đó giận chó đánh mèo với Đường đại ca, mục đích Đường đại ca xem như đã thành công.
Giang Thầm không có giận chó đánh mèo với Đường Tư nguyên nhân là căn bản không có cái gọi là hợp tác giữa Giang gia cùng Đường gia, đây là chuyện Đường Tư tự bịa ra để lừa Diệp Thu Ninh.
Nhắc tới Đường Tư thì Đường Tư liền gọi đến, Diệp Thu Ninh còn đang vui vẻ ở trong lòng ngực Giang thiếu cùng Giang thiếu nói chuyện, di động trên bàn trà bỗng nhiên vang lên.
Cậu ngẩng đầu liền thấy là di động của mình.
“Như thế nào không nhận?”
Nghe được thanh âm lãnh đạm của Giang thiếu, Diệp Thu Ninh duỗi tay cầm lấy di động, ánh mắt rụt rè nhìn về phía Giang thiếu.
Làm sao bây giờ, là Đường đại ca gọi tới, Giang thiếu nhất định sẽ không vui.
Giang Thầm đem ly rượu đặt lên bàn trà, nhìn Diệp Thu Ninh nói: “Bật loa ngoài.”
Diệp Thu Ninh nghe lời nhấn trả lời rồi mở loa ngoài.
Giọng nói ôn hòa của Đường Tư vang lên: “Thu Ninh, em còn chưa ngủ?”
Diệp Thu Ninh: “Đường đại ca, anh tìm em có chuyện gì không?”
“Mới không gặp nhau bao lâu, Thu Ninh đối với Đường đại ca xa lạ như vậy sao,” Đường Tư cười khổ một tiếng: “Em vẫn còn giận sao? Chuyện lần trước là anh không đúng, anh không nên nổi nóng với em.”
Diệp Thu Ninh nhớ tới buổi tối ngày đó cậu bị Giang thiếu đuổi ra khỏi phòng, Đường Tư đã mắng cậu một trận nói cậu vô dụng, cậu bình tĩnh nói: “Em không có tức giận. Đường đại ca, đã khuya rồi có chuyện gì để ngày mai rồi nói sau.”
Cậu xác thật không có tức giận, cậu sở dĩ đáp ứng Đường Tư chính là muốn báo đáp ơn cứu mạng của Đường Tư.
Có thể bởi vì cậu là cô nhi cho nên cậu không thích thiếu nợ ân tình người khác, cho dù là tiền hay là ân cứu mạng.
Đường Tư cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu, mà thứ mà cậu có, chỉ có mỗi cái mạng này thôi.
Một bàn tay trắng nõn thon dài tiến lại, lấy đi di động trong tay Diệp Thu Ninh, Giang Thầm lãnh đạm nói: “Đường Tư, ngày mai gặp.”