Diệp Thu Ninh đang phát tờ rơi, một bàn tay trắng nõn thon dài tiến tới, Diệp Thu Ninh theo phản xạ thốt ra một câu “Cảm ơn”, khi cậu ngẩng đầu lên cả người ngây ngốc tại chỗ.

Chủ nhân của bàn tay kia một tay đút túi quần đứng nhìn cậu, nhàn nhạt lên tiếng: “Diệp Thu Ninh?”

Diệp Thu Ninh ngây ngốc nói: “Giang thiếu, ngài như thế nào lại ở chỗ này?”

Đúng rồi giờ là giữa trưa, 11 giờ, Giang thiếu là tới đây ăn cơm sao?

Giang Thầm giơ tay kéo khăn trùm đầu dày nặng trên đầu cậu xuống, mặt không biểu tình nhìn thoáng qua rồi đưa Diệp Thu Ninh trở về.

Diệp Thu Ninh: “Giang thiếu?”

Giang Thầm: “Cậu ở chỗ này làm cái gì?”

Biểu tình của Giang thiếu không tốt lắm, Diệp Thu Ninh nói chuyện một cách cẩn thận: “Phát tờ rơi.”

“Còn lại bao nhiêu?”

“Hai trăm tờ.”

Giang Thầm lấy di động ra gọi điện thoại, thấy Diệp Thu Ninh mặc đồ thú bông vào còn tưởng cậu định tiếp tục phát tờ rơi, anh giữ cậu lại: “Đứng yên.”

Diệp Thu Ninh ngoan ngoãn đứng bất động, Giang Thầm nói chuyện điện thoại xong, vẻ mặt lãnh đạm: “Lên xe.”

Diệp Thu Ninh chớp chớp mắt: “Nhưng mà em vẫn chưa có phát xong tờ rơi.”

“Sẽ có người tới phát.”

Diệp Thu Ninh còn đang suy nghĩ những lời này của Giang thiếu có ý tứ gì, liền nhìn thấy một chiếc xe dừng ở bên đường, người mở cửa xe bước xuống là một người quen.

Đây là.... Minh thiếu?

Minh Dục vội vàng chạy tới, vừa xuống xe liền nhìn thấy Giang Thầm đứng bên cạnh người mặc đồ thú bông, anh không hiểu ra sao mà bước nhanh tiến đến chỗ Giang Thầm.

“A Thầm, đây là?”

Đây chẳng lẽ là một kiểu tuyên truyền của cửa hàng bánh bông lan, A Thầm kêu hắn tới tham khảo?

Giang Thầm cầm tờ rơi trên tay Diệp Thu Ninh đưa qua cho Minh Dục, rồi quay qua nhìn Diệp Thu Ninh nói: “Đem quần áo thú bông trên người cởi ra đưa cho cậu ta.”

Minh Dục: “???”

Năm phút sau, Minh Dục mặc vào quần áo thú bông, đứng dại ra phát tờ rơi.

Diệp Thu Ninh nhỏ giọng nói: “Cảm ơn Minh thiếu, em sẽ nhanh chóng trở lại.”

“Không cần cảm ơn, chuyện này đối với cậu ta không là gì cả.”

Hôm nay Giang Thầm lái chiếc xe thể thao màu trắng, Diệp Thu Ninh ngồi vào trong xe tay chân lóng ngóng không dám đụng loạn. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

“Phát tờ rơi một ngày được bao nhiêu tiền?”

Giọng nói Giang thiếu nhàn nhạt, Diệp Thu Ninh thành thật nói: “80 tệ.”

Giang Thầm không nói thêm nữa, chuyên chú lái xe.

Tới nơi Diệp Thu Ninh vừa xuống xe liền thấy là quán ăn Quảng Đông, cậu mở to hai mắt nhìn Giang thiếu, Giang thiếu dẫn cậu tới ăn cơm?

“Giang thiếu.”

Diệp Thu Ninh nhìn Giang Thầm, hốc mắt lại đỏ, đây vẫn là lần đầu tiên có người dẫn cậu đi ăn.

Giang Thầm bước chân dài đi tới quán cơm, đấy cũng là lần đầu tiên anh dẫn người đi ăn, cũng không biết nên nói cái gì, đành phải im lặng.

Diệp Thu Ninh đuổi kịp Giang Thầm, hai người cùng nhau tiến vào quán cơm.

Quán ăn Quảng Đông được trang hoàng phong cách kiểu Trung Quốc, trong nét cổ điển mang theo sự ưu nhã, khí chất.

Diệp Thu Ninh ngồi đối diện Giang Thầm, cậu không dám ngồi bên cạnh, sắc mặt Giang Thầm quá lạnh lùng, làm cho cậu có một loại cảm giác tới gần liền bị thu thút không lối thoát.

“Muốn ăn cái gì tự mình chọn.”

Giang Thầm đối ăn uống không có nhiều yêu cầu, chỉ cần không phải là đồ ăn quá ngọt thì anh đều có thể ăn.

Diệp Thu Ninh cầm thực đơn do dự một lúc lâu mới chọn những món ăn nổi tiếng ở quán.

Kỳ thật Giang Thầm cũng không đói bụng lắm, trong khoảng thời gian này đồng hồ sinh học của anh đã hoàn toàn bị rối loạn, buổi sáng thời gian rời giường đã là 9 giờ sáng, ở Quan Đình anh đã ăn bữa sáng rồi mới đi ra ngoài.

Anh ăn non nửa chén cơm liền buông đũa, một bên cầm di động lướt xem tin tức, một bên nhìn Diệp Thu Ninh ăn cơm.

Cơm nước xong anh đi tính tiền rồi hai người ra về, vừa lên xe Diệp Thu Ninh liền nói cậu phải đi về tiếp tục phát tờ rơi.

Giang Thầm trực tiếp ném điện thoại cho Diệp Thu Ninh xem, Diệp Thu Ninh tiếp nhận di động, vừa cúi đầu liền thấy khung chat của Giang thiếu và Minh thiếu trên điện thoại.

Minh Dục: Tờ rơi đã phát xong rồi! Nhiệm vụ hoàn thành!

Giang thiếu đến một dấu chấm cũng không phản hồi lại tin nhắn.

Diệp Thu Ninh đưa điện thoại lại cho Giang thiếu, một bộ dạng muốn nói chuyện nhưng lại không dám nói lời nào, Giang Thầm đem điện thoại cất đi rồi quay qua hỏi Diệp Thu Ninh: “Muốn đi đâu?”

Kỳ thật anh thấy rất nhàm chán, mỗi ngày trừ bỏ ngủ thì là cùng bạn bè ra ngoài uống rượu, hoặc ứng phó điện thoại từ bên Kinh Thị gọi tới.

Diệp Thu Ninh có chút mờ mịt, một năm 365 ngày thì 360 ngày cậu đều đi làm thêm, đột nhiên hỏi cậu muốn đi đâu thật sự cậu cũng không biết phải đi đâu.

“Giang thiếu muốn đi đâu, em liền đi theo.”

Giang Thầm cầm di động tìm kiếm xong liền buông di động ra, sau đó khởi động xe hướng đi ra ngoại thành.

Địa điểm sắp đi tới có chút xa, thời điểm lái xe trên đường có đi ngang qua tiệm trà sữa, anh liền dừng lại xe.

“Muốn uống cái gì?”

Diệp Thu Ninh ngoan ngoãn nói: “Trà sữa.”

Diệp Thu Ninh không biết Giang Thầm muốn dẫn mình đi đâu, tâm tình nhảy nhót đầy chờ mong.

“Có thêm gì không?”

Mua một ly? Hai phút liền uống xong rồi.

Diệp Thu Ninh chần chờ rồi nói: “Trà sữa trân châu?”

Giang Thầm đẩy cửa xe ra xuống xe, đi vào tiệm trà sữa, mười phút sau anh cầm một túi trà sữa trở lại.

Diệp Thu Ninh tiếp nhận túi xong mới nhìn thấy, trong túi có bốn ly trà sữa, cậu nhìn về phía Giang thiếu muốn nói rồi lại thôi, ai ngờ Giang thiếu lại đưa thêm cho cậu một túi đồ ăn.

Diệp Thu Ninh mở túi ra, bên trong là các loại đồ ăn vặt, khoai tây chiên, bánh bông lan,…

“Quá nhiều, ăn không hết.”

Giang thiếu giống như là không nghe thấy, khởi động xe hòa vào dòng xe cộ, đi ngang qua quán trái cây, anh lại đi xuống mua vài loại trái cây.

Trái cây đã được rửa sạch rồi cắt ra rồi đựng trong hộp nhỏ, dùng nĩa nhẹ nhàng xiên vào là có thể ăn.

Diệp Thu Ninh dùng nĩa xiên một miếng dưa lưới nhỏ, mới vừa ngẩng đầu lên Giang Thầm liền nói: “Cậu tự ăn đi.”

Diệp Thu Ninh cắn môi: “Em ăn không hết.”

Giang thiếu mua rất nhiều, đồ ăn chất đầy ghế sau.

Giang Thầm dừng xe ở ven đường, Diệp Thu Ninh vui vẻ đưa dưa lưới tới trước mặt Giang thiếu, Giang Thầm lãnh đạm chỉ ăn có hai miếng.

“Có thể?”

Rõ ràng là mua đồ ăn cho cậu, một hai cứ bắt anh phải ăn.

Diệp Thu Ninh cầm ly trà sữa ngọt ngào lên uống, trà sữa ngọt, trong lòng cậu cũng ngọt.

Tới nơi Diệp Thu Ninh vừa xuống xe liền sợ ngây người, trước mặt là một biển hoa lớn, từ xa nhìn lại phảng phất như trong tranh, trong truyện vậy.

“Giang thiếu!”

Giang Thầm mới vừa đóng cửa xe xong vai chính ngốc liền nhào vào trong lòng ngực anh, hơn nữa còn nghe thấy thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.

Giang Thầm: “Khóc cái gì?”

Không phải chỉ là một biển hoa thôi sao?

Vốn dĩ anh muốn đưa Diệp Thu Ninh đi biển, nhưng lại quá xa, buổi tối phỏng chừng cũng chưa thể về được, vì vậy liền đưa Diệp Thu Ninh tới nơi này.

“Chưa từng có ai đối với em tốt như vậy.”

Giang Thầm nâng tay lên nắm lấy khuôn mặt nhỏ của Diệp Thu Ninh, nguy hiểm hỏi: “Người khác đối với cậu tốt một chút cậu liền khóc, có phải hay không nếu có người nói muốn chiếu cố cậu cả đời, cậu liền đi theo anh?”

Theo cốt truyện thì Diệp Thu Ninh chính là vì vậy nên mới bị tra công lừa, Diệp Thu Ninh bị Dật Minh tra tấn đến tinh thần đến mức kiệt quệ, tự sát mấy lần đều được Đường Tư cứu, Đường Tư ôm lấy cậu nói một cách chắc chắn là sẽ chiếu cố cậu cả đời, thể xác và tinh thần kiệt quệ tới cực điểm, Diệp Thu Ninh cứ như vậy yêu Đường Tư.

Thời điểm lần đầu Giang Thầm đọc truyện cảm thấy Diệp Thu Ninh là tự mình hại mình, nhưng hiện tại đã gặp được Diệp Thu Ninh, anh lại không thể nhẫn tâm để cậu sau này biến thành một Diệp Thu Ninh tâm lạnh như tro tàn.

Diệp Thu Ninh hốc mắt vẫn còn đỏ ửng, nghe được Giang Thầm hỏi, cậu bỗng ngây ngốc nói: “Sao có thể, trên thế giới này sẽ không có người thứ hai giống như Giang thiếu đối xử tốt với em như thế này được.”

“Nếu như có thì sao?”

Diệp Thu Ninh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Em cũng sẽ không đi theo người ta, bọn họ lại không phải Giang thiếu.”

Giang Thầm rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm không thích hợp: “Cậu có ý gì?”

Diệp Thu Ninh cắn môi nhưng lại không chịu nói lại, cậu từ trong lòng Giang Thầm lui ra ôm lấy cánh tay anh.

“Giang thiếu, ngài chụp giúp em mấy bức ảnh được không?”

Tới nơi này rồi mà không chụp ảnh, trở về cậu sẽ ngủ không được.

Giang Thầm nhìn cậu, trên mặt Diệp Thu Ninh đều là nét tươi cười vui vẻ, anh cũng không rút cánh tay cậu ra.

“Cậu mang theo máy ảnh?”

“Không mang.”

Hai người đi dạo một vòng biển hoa rồi trở lại xe, Giang Thầm mở album ảnh ra liền thấy mấy trăm bức ảnh, tất cả đều là vừa rồi anh chụp Diệp Thu Ninh.

Giang Thầm: “......”

Diệp Thu Ninh cầm ly trà sữa uống, cùng Giang thiếu xem ảnh vừa rồi chụp được.

“Bức này đẹp, bức này chói sáng quá hơi mờ......”

Giang Thầm trực tiếp đưa điện thoại cho cậu tự mình xem, dù sao trong album ảnh của anh trừ bỏ những bức ảnh chụp phong cảnh lúc trước anh chụp thì toàn bộ đều là ảnh chụp Diệp Thu Ninh.

Tối hôm qua anh ngủ muộn, anh ngồi một lúc thì ngủ thiếp đi lúc tỉnh lại anh thấy Diệp Thu Ninh vẫn còn đang xem ảnh chụp.

“Mấy giờ rồi?”

Nghe được giọng của anh Diệp Thu Ninh hoang mang rối loạn tắt di động cầm di động của mình xem giờ, cậu nhỏ giọng nói: “6 giờ.”

Anh đã ngủ hai giờ, Giang Thầm lấy nước khoáng trong tay vịn ra, vặn nắp ra uống một ngụm.

Diệp Thu Ninh đưa điện thoại lại cho Giang Thầm: “Giang thiếu, di động của ngài.”

Giang Thầm nhận lại điện thoại rồi bỏ vào hộp đựng trong tay vịn, khởi động xe rời đi.

Có thể là chụp ảnh nhiều nên mệt mỏi, trên đường trở về Diệp Thu Ninh nhắm mắt ngủ thiếp đi, Giang Thầm nhìn cậu một cái rồi lái xe chậm lại.

Tới nội thành Diệp Thu Ninh mới chậm rãi tỉnh lại, cậu nhìn về Giang Thầm đang lái xe.

“Giang thiếu, chúng ta đi đến đâu rồi?”

Vừa mới tỉnh ngủ, khuôn mặt Diệp Thu Ninh ngây thơ lại mờ mịt, Giang Thầm nói: “Đã tới nội thành, cậu ngủ tiếp đi, về đến nhà tôi sẽ gọi cậu.”

Diệp Thu Ninh liền chậm rãi ngủ tiếp, chờ tới khi cậu tỉnh lại lần nữa, khi mở mắt ra ánh sáng trong xe ảm đạm, ngoài cửa sổ xe bóng đêm thâm trầm, chỉ có ánh đèn đường sáng lên trong đêm tối.

“Giang thiếu?”

Diệp Thu Ninh không thấy Giang Thầm ở trong xe, trong lòng đầy hoảng hoảng, cậu đã ngủ được bao lâu rồi?

Cúi đầu xuống vừa hay nhìn thấy chiếc áo đang khoác trên người cậu, hẳn là áo của Giang thiếu.

Giang Thầm nhận điện thoại xong xoay người lại, liền có một người nhào vào trong lòng ngực anh. Động tác quen thuộc, áo khoác  quen thuộc, anh cúi đầu xuống nói: “Đã tỉnh?”

Động một cái liền nhào vào lòng người khác, cái thói quen này Diệp Thu Ninh đúng là thói hư mà.

“Giang thiếu, em vừa rồi tỉnh lại liền không nhìn thấy ngài đâu cả, em thực sự rất sợ hãi.”

Chuyện này thì có cái gì mà sợ hãi, đều đã về tới nhà rồi, tuy rằng là nghĩ như vậy nhưng Giang Thầm vẫn an ủi cậu: “Không phải sợ, tôi ở đây.”

Điểm mấu chốt của anh càng ngày càng thấp, rõ ràng trước kia anh đối Diệp Thu Ninh không phải là cái bộ dạng này. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Diệp Thu Ninh nhìn thấy tiểu khu quen thuộc trước mặt, mới nhận ra mình đã về đến nhà rồi, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh: “Giang thiếu, ngài đưa em đi lên được không?”

“Diệp Thu Ninh, nhà cậu là lầu 3.”

“Nhưng đèn hành lang bị hỏng rồi.”

Giang Thầm đưa Diệp Thu Ninh tới trước cửa nhà, đem đồ ăn vặt cùng trái cây buổi chiều không ăn hết đặt xuống đất rồi lãnh đạm nói: “Cậu đem vào đi không cần đưa cho tôi.”

Nói xong, anh xoay người đi xuống lầu.

Trở lại Quan Đình, Giang Thầm tắm rửa xong đang định nghỉ ngơi, liền nhìn thấy Diệp Thu Ninh đăng một tấm hình lên vòng bạn bè, không có caption, chỉ có ảnh chụp.

Ảnh chụp là bóng dáng một người đang ngủ, cho dù ánh sáng tối tăm, cũng có thể nhìn ra bộ dạng lãnh đạm khó có thể tiếp cận.

Giang Thầm: “......”

Bảo sao thời điểm anh tỉnh lại khi ngủ trên xe ở biển hoa thì thấy Diệp Thu Ninh một dạng hoang mang rối loạn, nguyên lai là lén chụp trộm anh.

Giang Thầm cúi đầu xem lại, ảnh chụp đã không còn, Diệp Thu Ninh đã xóa bỏ.

*

“Giang thiếu!”

Diệp Thu Ninh nhìn cửa hàng bán hoa trước mặt, xoay người nhào vào trong lòng Giang Thầm.

Giang Thầm: “......” 

Anh kéo Diệp Thu Ninh ra: “Ngày mai đi làm không được đến trễ, biết không?”

Hốc mắt Diệp Thu Ninh đỏ lên gật đầu, Giang thiếu đối cậu tốt như vậy, thật sự giống như nằm mơ vậy, nếu như là mơ thì cậu hy vọng vĩnh viễn cũng không cần tỉnh lại.

Giang Thầm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu: “Tuy rằng tôi là chủ cửa hàng nhưng cậu đi làm muộn, tôi sẽ trừ lương của cậu.”

Đối với Giang Thầm việc mở một cửa hàng bán hoa căn bản không cần anh phải ra mặt, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thì người phía dưới sẽ ngay lập tức chuẩn bị hết thảy mọi việc thật tốt.

Nếu như phải tìm cho Diệp Thu Ninh một nơi để làm việc chi bằng đưa cậu tới dưới tầm mắt mình.

Hôm nay Giang Thầm không đi ra ngoài, bởi vì anh muốn cùng cậu Cố Sâm đi tham gia một buổi tiệc rượu, người tổ chức tiệc rượu là Lâm gia, Giang Thầm vốn không quen biết, anh vốn dĩ cũng không muốn đi, nhưng nghĩ đến gần đây rất nhàm chán, đi làm quen một số bằng hữu mới cũng không tồi, vậy nên liền quyết định đi.

Buổi tiệc rượu bắt đầu lúc tám giờ tối, khi Giang Thầm vừa tiến vào phòng tiếp khách, toàn bộ người trong bữa tiệc đều hướng ánh mắt nhìn anh, Giang Thầm làm lơ ánh mắt xung quanh, cùng cậu Cố Sâm đi gặp mấy vị chú bác.

Nói là chú bác, kỳ thật chỉ là những người quen của Cố Sâm, toàn bộ thành phố Vân Giang, người có thể được Giang Thầm kêu một tiếng chú, bác chắc không tồn tại.

Trợ lý Cố Sâm tiến lên thấp giọng nói: “Cố tổng, Thầm thiếu gia, Đường tổng tới.”

Cố Sâm nhìn về phía Giang Thầm, cười nói: “Đường Tư đã tới, A Thầm có muốn gặp không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play