Trở Thành Ánh Trăng Sáng, Ta Và Thụ Thế Thân Ở Bên Nhau

CHƯƠNG 7: VUI VẺ


8 tháng

trướctiếp

Đồ ăn vặt là là đồ ăn mà người trẻ tuổi thích ăn nhất, đồ uống là Coca hay Sprite gì đó. Diệp Thu Ninh ngồi ở một bên trên sô pha, cậu liếc nhìn đồ ăn vặt và đồ uống trên bàn trà, rồi lại cắn môi liếc nhìn qua Giang thiếu.

Bàn trà rất dài, vài người ngồi vây quanh bàn trà ngồi, mỗi người ngồi một bên trừ bỏ Giang thiếu, những người khác đều có người ngồi bên cạnh bồi mình.

Thật ra cũng bọn họ cũng không tính làm cái gì cả, chỉ là đánh bài uống rượu dĩ nhiên phải có người khuấy động bầu không khí.

Nhón Giang thiếu bọn họ chơi trò chơi, Diệp Thu Ninh xem không hiểu, xem qua một lần cậu chỉ minh bạch một quy tắc đó chính là người nào thua sẽ phải uống rượu.

Giang thiếu chơi bài rất thuần thục, sắc mặt từ đầu đến cuối đều rất lãnh đạm, từ lúc chơi đến bây giờ anh chỉ thua một lần, khí thế áp đảo toàn bộ những người chơi khác.

Diệp Thu Ninh nhìn một hồi cuối cùng cũng nhìn rõ những người ở đây chơi không mạnh tay chủ yếu là bọn họ coi trọng Giang thiếu, những ánh mắt nhún nhường Giang thiếu cậu có mù cũng nhìn ra được.

Giang thiếu không chỉ có dáng vẻ tuấn mỹ, gia thế tốt, học ở đại học top đầu, ở nước ngoài nhất định có rất nhiều người thích.

Giang Thầm buông bài rồi quay đầu lại làm Diệp Thu Ninh giật mình trong lòng nhảy dựng, cầm một ly Coca lạnh trên bà trà lên cái miệng nhỏ uống từng ngụm từng ngụm.

Giang Thầm vẫn tiếp tục đánh bài không hề nghi ngờ ván vừa rồi người thắng vẫn là anh.

“Nghỉ một lát rồi lại đánh tiếp.”

Liên tục đánh hơn hai mươi ván, cho dù Minh Dục là người thích đánh bài cũng cảm thấy mệt mỏi.

Nguyên Hi cùng Nhan Nhiên vặn vẹo cái cổ đau nhức, đến giờ bọn họ mới biết thì ra đánh bài cũng mệt mỏi như vậy.

“Có ai đói bụng không, có muốn ăn đồ ăn gì không?”

Minh Dục hỏi chính là nữ sinh bên cạnh và những người ban nãy cùng nhau tiến vào.

Nữ sinh gật gật đầu, cô có thể cảm giác được Minh Dục đối cô không có hứng thú, sở dĩ chọn cô là bởi vì những bằng hữu khác đều chọn một người, nếu anh không chọn thì không được tốt lắm.

Hơn nữa đã uống nhiều rượu như vậy xác thật là cô thấy đói bụng.

“Ừm, vậy tôi gọi người đưa đồ ăn vào,” Minh Dục nhìn về phía Diệp Thu Ninh đang cúi đầu uống Coca lạnh: “Còn cậu có muốn thêm một phần không?”

A Thầm quen biết cậu nếu không hỏi qua một tiếng thì không ổn cho lắm.

Diệp Thu Ninh đột nhiên bị hỏi tới cậu có chút khẩn trương, cậu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, tôi không cần.”

Giang thiếu đã cho cậu một đống đồ ăn, bởi vì là cố ý để cho cậu nên những người khác đều cam chịu để cho một mình cậu ăn.

Nguyên Hi tò mò nhìn Diệp Thu Ninh, cậu lớn lên rất xinh đẹp làn da rất trắng, dáng vẻ sinh viên thanh thanh thuần thuần, khó trách A Thầm muốn che chở cho đối phương.

Dáng vẻ như vậy còn chạy đến chỗ này, sớm muộn gì cũng bị người khác ăn.

Lấp đầy bụng nghỉ ngơi đủ rồi, bọn họ lại bắt đầu đánh bài.

Trong lúc này Diệp Thu Ninh vẫn đang nỗ lực muốn nói chuyện với Giang thiếu, nhưng Giang thiếu thái độ lãnh đạm một bộ dạng hoàn toàn không muốn phản ứng lại cậu.

Diệp Thu Ninh có chút nhụt chí, Giang thiếu giống như thật sự không thích cậu.

Cũng phải thôi nếu bản thân cậu là Giang thiếu, thời điểm muốn lên giường nghỉ ngơi lại đột nhiên phát hiện trên giường có người lại còn là nam, không đánh cậu một trận đã coi như tốt với cậu lắm rồi.

Huống hồ lúc đó cậu cái gì cũng không mặc.

Giang thiếu thoạt nhìn rất khó ở chung nhưng kỳ thật là người tốt, bằng không vừa rồi cũng sẽ không giúp cậu.

Đánh bài được một lúc điện thoại anh vang lên, anh đứng dậy nhìn mấy người Minh Dục nói: “Tôi đi nghe điện thoại.”

Diệp Thu Ninh vội vàng nhường đường cho Giang thiếu đi, cậu nhìn Giang thiếu bóng dáng thanh lãnh lại rầu rĩ tiếp tục ngồi uống Coca.

Đúng vậy một ly Coca lạnh cậu gần một giờ khiến cho người ta phải khiếp sợ.

Bằng hữu Giang thiếu bắt đầu trò chuyện không đoái hoài gì tới người ngồi bên cạnh, nam sinh ngồi bên cạnh Nhan Nhiên đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Thu Ninh, cậu ta cười cười nhìn Diệp Thu Ninh.

“Chào cậu, cậu tới đây từ bao giờ? tôi trước giờ chưa từng gặp qua cậu ở đây.”

Diệp Thu Ninh thầm nghĩ đương nhiên là cậu ta không có gặp qua cậu, cậu và cậu ta lại không phải giống nhau.

Nam sinh kia nhìn ra Diệp Thu Ninh không muốn nói chuyện với cậu ta, cậu ta vẫn tươi cười nói: “Tôi tên là Quý Tinh Như, còn cậu?”

“Diệp Thu Ninh.”

Diệp Thu Ninh nhìn ra cửa, sao Giang thiếu vẫn chữa có trở về nữa?

Quý Tinh Như đương nhiên biết cậu đang nhìn cái gì, trên thực tế cậu ta qua ngồi cùng Diệp Thu Ninh, nói chuyện với cậu cũng là vì Giang Thầm.

“Cậu quen Giang thiếu?”

Chuông cảnh báo trong đầu Diệp Thu Ninh vang lên, Quý Tinh Như hỏi Giang thiếu, cậu ta có ý đồ gì đây?

“Không quen biết.”

Cậu sẽ không nói cho ai biết chuyện của Giang thiếu, cho nên đừng nghĩ cậu sẽ nói chuyện khách sáo với họ.

“Như vậy sao, vừa rồi nhìn dáng vẻ của cậu và Giang thiếu còn tưởng rằng hai người quen biết nhau,” Quý Tinh Như cũng không giận: “Nói như vậy thì cậu không phải tình nhân của Giang thiếu?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.

Quý Tinh Như thế mà có ý với Giang thiếu, ngược lại Diệp Thu Ninh lại có chút không vui nhưng cậu cũng không có biểu hiện ra ngoài.

“Cậu hết hy vọng đi, Giang thiếu không thích nam.”

Quý Tinh Như lại càng cười tươi hơn: “Giang thiếu có thích nam hay không, tôi sẽ mình kiểm chứng. Thu Ninh, thật vui khi quen biết cậu.”

Nói xong, cậu ta đứng dậy trở về vị trí của mình.

Diệp Thu Ninh tức giận đến mức hốc mắt ửng đỏ, vừa rồi Quý Tinh Như nói như vậy giống như là đang tuyên chiến với cậu vậy, Giang thiếu có thích nam hay không chẳng lẽ cậu lại không biết?

Giang Thầm nhận điện thoại của người nhà ở Kinh Thị xong, quay lại liền thấy Diệp Thu Ninh ngồi trên sô pha vừa tức giận vừa uống đồ uống, giống như vừa rồi cậu đã bại trận vậy.

Giang Thầm đi qua nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu rồi hỏi: “Có gây chuyện cho tôi hay không?”

Diệp Thu Ninh cắn mội một chút: “Không có.”

Thật sự không có?

Giang Thầm hoài nghi liếc nhìn cậu, nếu không có thì cậu tức giận cái gì?

Lần này chơi trò chơi toàn bộ quá trình Diệp Thu Ninh đều ở bên cạnh xem, Giang Thầm còn tưởng rằng cậu muốn chơi, đưa bài qua cho cậu, cậu lại lắc đầu nói mình không chơi.

Diệp Thu Ninh mặt ngoài là ngồi xem Giang thiếu chơi bài, nhưng thật ra là ngầm chú ý tới Quý Tinh Như, phòng ngừa cậu ta sẽ làm một ít động tác nhỏ để câu dẫn Giang thiếu. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Quả nhiên mới vừa mới bắt đầu một ván trò chơi, Quý Tinh Như đã ngồi càng ngày càng gần Giang thiếu, còn lấy cớ xem bài cùng Giang thiếu phát sinh tiếp xúc thân thể.

Diệp Thu Ninh ở bên cạnh tức giận muốn chết, cậu ôm chặt cánh tay Giang thiếu.

Bất thình lình động tác này đều bị mọi người chú ý nhìn thấy, Giang Thầm: “......”

Anh bỏ bài xuống nâng mặt Diệp Thu Ninh lên, lạnh lùng hỏi: “Coca uống xong rồi, đồ ăn cũng ăn xong rồi?”

Vừa rồi lá gan Diệp Thu Ninh rất lớn, vừa bị Giang thiếu nhìn qua ngay lập tức liền sợ hãi lên, cậu nói: “Em, em lạnh.”

Lạnh?

Giang Thầm rũ mắt nhìn quần áo trên người cậu, hai mảnh vải dệt hơi mỏng, hợp với khuôn mặt nhỏ thanh thuần của Diệp Thu Ninh, có một loại cảm giác khó tả.

Mỏng manh như vậy, không lạnh mới là lạ.

Giang Thầm không nói gì thêm, tùy ý để cậu ôm.

Trò chơi kết thúc, Minh Dục còn muốn chơi thêm một ván nữa, Giang Thầm đem toàn bộ bài trên tay ném lên trên mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Tôi còn có việc, không chơi nữa.”

Minh Dục nhìn nhìn Giang Thầm, lại nhìn nhìn Diệp Thu Ninh đang treo trên người anh, như hiểu rõ được điều gì đấy.

“Được rồi cậu đi về trước đi, chúng tôi ở lại chơi thêm mấy ván.”

Nguyên Hi cùng Nhan Nhiên nhìn theo bóng dáng Giang Thầm mang theo Diệp Thu Ninh rời đi, Nhan Nhiên cưỡng bách nâng khuôn mặt người bên cạnh lên hỏi: “Ngươi vừa nãy cùng Diệp Thu Ninh nói cái gì, ngươi quen biết cậu ấy sao.”

Bên trong quán bar cùng bên ngoài quán bar như là hai thế giới, không khí bên ngoài tươi mát.

Giang Thầm cùng Diệp Thu Ninh đứng ở cửa quán bar, Giang Thầm cầm di động gọi người tới lái thay, quay đầu lại hỏi Diệp Thu Ninh: “Cậu chừng nào thì tan làm?”

Diệp Thu Ninh sợ hãi mà nhìn anh: “Hai giờ sáng.”

Hiện tại là 23 giờ 26 phút, còn hơn hai giờ nữa mới tới thời gian Diệp Thu Ninh tan làm.

Giang Thầm nhìn di động một hồi lâu, anh lãnh đạm nói: “Cho cậu hai lựa chọn, một là ở chỗ này tiếp tục làm hai là đi theo tôi?”

Diệp Thu Ninh không chút do dự: “Em đi theo Giang thiếu.”

Sắc mặt Giang Thầm tốt hơn một chút, nếu như vai chính ngốc lựa chọn tiếp tục ở chỗ này làm, anh sẽ lập tức xoay người rời đi.

“Không phải cậu rót rượu ở phía trước sao? Như thế nào lại chạy đến ghế lô?”

Nói tới đây hốc mắt Diệp Thu Ninh liền hồng, cậu nói: “Tối hôm qua thời điểm em đưa rượu, không cẩn thận đụng phải hai người khách, rượu bị bọn họ cầm đi đánh nhau, sau khi giám đốc biết chuyện liền bắt em bồi thường, em không có tiền giám đốc liền đưa em với nhóm người Quý Tinh Như tiến vào ghế lô bồi rượu.”

Còn vô tình gặp được Giang thiếu, bằng không cậu không biết bây giờ nên làm gì mới tốt.

Giang Thầm đi qua một bên gọi điện thoại, trở về nhìn Diệp Thu Ninh nói: “Chuyện hôm qua đã được giải quyết.”

Diệp Thu Ninh ngơ ngác nhìn Giang thiếu một hồi lâu, hốc mắt chợt phiếm hồng: “Giang thiếu, ngài vì cái gì lại đối tốt với em như vậy?”

Chuyện nhỏ này đã cảm động rồi? vai chính ngốc trước kia quá ngây thơ rồi.

Người lái xe thay đã tới, Giang Thầm để Diệp Thu Ninh lên xe trước sau đó anh cũng đi theo ngồi vào xe.

“Giang thiếu,” Diệp Thu Ninh xích lại gần giọng nói nho nhỏ: “Em nhất định sẽ trả lại tiền cho ngài.”

“Không cần.”

Chút tiền này đối với Giang Thầm mà nói chỉ là một bữa cơm, mặc kệ trước kia là Giang Thầm hiện tại vẫn là Giang Thầm.

Hơn nữa anh giúp Diệp Thu Ninh không phải không có lý do.

Ánh đèn đường lướt nhanh qua cửa sổ xe, Diệp Thu Ninh nhìn Giang thiếu không chớp mắt, Giang thiếu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một bộ dạng lãnh đạm, khiến người ta không dám quấy rầy.

Xe chạy đến dưới lầu tiểu khu Diệp Thu Ninh ở, Giang Thầm mở mắt ra, Diệp Thu Ninh nhìn anh lấy hết can đảm nói: “Giang thiếu, em có thể xin số di động của ngài được không?”

Giang Thầm đưa điện thoại cho cậu: “Điện thoại không có mật mã, cậu tự mình gọi qua đi.”

Chủ yếu là anh căn bản không nhớ rõ số di động của “Giang Thầm”.

Diệp Thu Ninh tiếp nhận di động của Giang thiếu, ấn ấn màn hình dùng di động của Giang thiếu gọi điện thoại cho mình.

Cậu vui vẻ nói: “Giang thiếu, em có thể thêm WeChat của ngài  được không?”

“Có thể.”

Số di động cũng đã cho thì WeChat tính là cái gì, bất quá: “Không có việc gì không cần gửi tin nhắn cho tôi.”

Anh không thích cả ngày cầm di động trả lời tin nhắn của người khác.

“Đã biết, Giang thiếu.”

Diệp Thu Ninh đẩy cửa xe ra, xuống xe xong lại cuống quít quay lại: “Giang thiếu, tên của em là Diệp Thu Ninh.”

Đi hai bước rồi mới phát hiện bản thân mình còn chưa có nói tên mình cho Giang thiếu biết, thật sự tức muốn chết.

Giang Thầm nhìn cậu đi vào bên trong tòa nhà, không tới vài phút ban công nhà Diệp Thu Ninh có ánh sáng đèn.

“Đi thôi.”

Giang Thầm nói với người lái thay, hiện tại đã là đêm khuya hơn nữa vừa mới uống không ít rượu, anh quyết định tới khách sạn phụ cận ở một đêm.

Thành phố phồn hoa đâu đâu cũng buôn bán kinh doanh, Giang Thầm đứng ở cửa hàng bánh bông lan nhập khẩu, xuyên qua tủ kính có thể thấy bánh bông lan bên trong.

Bộ dáng lớn lên cao lớn, thanh lãnh, thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

“Thế nào, cũng không tệ đi?” Minh Dục đứng ở bên cạnh anh: “Đây chính là cửa hàng của một người bằng hữu, cũng tự mình làm rồi trang hoàng.”

“Người quá nhiều.”

“Đây là chứng minh cửa hàng có tiếng.”

Giang Thầm đi vào cửa hàng bánh bông lan, toàn bộ không khí đều tràn ngập mùi hương bơ ngọt, anh có chút không khoẻ mà nhíu mày.

Minh Dục cũng đi theo tiến vào trong cửa hàng, nhìn khắp nơi một lượt rồi gọi một nhân viên cửa hàng tới: “Ông chủ của mấy người đâu?”

Nhân viên cửa hàng hiển nhiên là biết Minh Dục liền cung kính nói: “Tối hôm qua ông chủ uống say, hiện tại còn chưa có rời giường.”

Minh Dục nhanh chóng cầm di động để gọi điện thoại, Giang Thầm liền nói: “Không cần.”

Minh Dục sửng sốt một chút rồi nói: “Cậu không gặp sao? Nếu không tôi kêu một người lại đây hỏi mấy vấn đề?”

Ví dụ như thời gian đi làm cùng tiền lương gì đó.

“Nơi này không thích hợp với cậu ấy.”

Minh Dục nghĩ rằng có lẽ cửa hàng bánh bông lan nổi tiếng sẽ rất bận, bận quá cũng không tốt rất dễ bị mệt.

Sau khi hai người ra khỏi cửa hàng bánh bông, Minh Dục lấy cớ mua cà phê đi đến chỗ khác, chờ tới khi không còn thấy bóng dáng Giang Thầm nữa mới vội vàng gọi điện thoại cho huynh đệ tốt của mình.

Điện thoại vừa kết nối Minh Dục liền vội vàng nói: “Không phải tôi nói cậu hôm nay tới cửa hàng cửa hàng bánh bông sớm hơn một chút sao? tôi vất vả mãi mới đưa được A Thầm lại đây, cậu cho rằng Giang gia là ai, muốn quen biết liền có thể quen biết được sao?”

Nếu như không phải nhà hắn ở bên cạnh Quan Đình, muốn gặp mặt Giang Thầm cũng khó.

Còn người bạn kia vốn dĩ vẫn còn một chút say rượu giờ phút này lập tức thanh tỉnh lại, hắn ta nắm chặt di động nói: “Cậu nhanh ngăn Giang thiếu lại tôi lập tức qua đó.”

Muộn rồi.

Minh Dục tắt điện thoại điều chỉnh lại nét mặt của mình, đi về phía Giang Thầm rồi bất đắc dĩ nói: “Người nhiều quá, không mua nữa.”

Giang Thầm không biết đang nhìn cái gì, anh thu hồi tầm mắt từ phía đối diện đường cái, anh lãnh đạm nói: “Cậu tự gọi xe trở về đi.”

Minh Dục còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Giang Thầm ngồi lên xe, quay đầu lái xe rời đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp