Giang Thầm đem nguyên văn hồi ức nhớ lại một lần, phát hiện lúc này, cậu nghèo đến mức một ngày làm ba công việc, Diệp Thu Ninh đúng là làm ở quán bar, cùng tra công Đường Tư ở bên nhau sau này mới tới cửa hàng bánh bông lan làm việc.
Mà chuyện này cũng không phải bởi vì tra công Đường Tư đau lòng Diệp Thu Ninh, mà là cảm thấy Diệp Thu Ninh là tình nhân của hắn ta thế mà lại làm ở quán bar, chuyện này sẽ khiến hắn mất mặt.
Giang Thầm nghĩ đến nguyên văn, mỗi lần tới sinh nhật tra công, Diệp Thu Ninh sẽ lấy tiền đi làm tiết kiệm được trong một năm mua quà cho tra công, đến sinh nhật Diệp Thu Ninh, tra công không phải ở bên ngoài ngủ với tiểu tình nhân thì chính là cùng huynh đệ uống rượu, hoàn toàn không nhớ tới Diệp Thu Ninh.
Tra công hoàn toàn xem Diệp Thu Ninh như một bảo mẫu miễn phí kiêm bồi ngủ cùng. Tiểu tình nhân của tra công ở bên ngoài một tháng còn được cho mười mấy hai mươi vạn, còn Diệp Thu Ninh đến một đồng cũng không cho, còn không cho Diệp Thu Ninh tiền mua đồ ăn.
Tra công có bệnh bao tử, mỗi lần tiệc rượu xong hắn ta sẽ đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, mà lúc này Diệp Thu Ninh thấy vậy sẽ vô cùng đau lòng, không chỉ có tự học các loại dược liệu giúp tra công điều trị thân thể, còn tự mình bỏ tiền đi học mát xa, tối mỗi ngày đều giúp tra công mát xa giảm bớt đau đầu.
Giang Thầm đang nghĩ ngợi, bỗng có một người bị đẩy lại chỗ anh, thiếu chút nữa làm đổ chén rượu trên tay anh. Giang Thầm phản xạ có điều kiện liền ôm lấy người bị đẩy lại đây, cúi đầu xuống vừa hay nhìn thấy, một khuôn mặt xinh đẹp nhút nhát lại sợ sệt, dưới ánh đèn mở ảo, sắc mặt cậu trắng bệch.
Giang Thầm: “......”
Một phút thất thần, vai chính ngốc liền nằm trong lòng anh.
Diệp Thu Ninh vốn rất sợ hãi, nhưng ngay lúc cậu nhìn thấy người ôm lấy mình là Giang thiếu, sợ hãi trong lòng liền tan thành mây khói.
Cậu chớp chớp mắt: “Giang thiếu?”
Giang thiếu như thế nào lại ở chỗ này? Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Giang thiếu là nam nhân, anh tự nhiên cũng sẽ có nhu cầu, Diệp Thu Ninh liền không nghĩ tới nữa.
Giang Thầm vẻ mặt lãnh đạm, anh đặt ly rượu xuống, nhìn Diệp Thu Ninh.
“Sao lại thế này?”
Diệp Thu Ninh nhìn vị khách bên cạnh đã say khướt, do dự một chút rồi lắc đầu nói: “Là em không cẩn thận tự ngã,” cậu nhìn về phía Giang Thầm: “Giang thiếu, ngài là đi một mình sao?”
“Bằng hữu ở bên trong.”
Vai chính ngốc nhìn qua là biết cậu không biết nói dối, tự mình không cẩn thận ngã có thể ngã chính xác như vậy sao, ngã tới trong lòng ngực anh?
“Vậy em đi vào làm việc tiếp.”
Diệp Thu Ninh cắn môi, đi tới quầy bar, Giang Thầm không muốn đem lần ngoài ý này để ở trong lòng, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đứng dậy quay về ghế lô.
Bên trong ghế lô, Minh Dục cuối cùng cũng không ở cùng mỹ nữ ban nãy cùng hắn ta hôn môi, nhưng lại nhiều thêm vài người, nhìn qua đây đều là những gương mặt trong buổi tối tiếp phong yến “Giang Thầm” khi mới về nước.
“A Thầm, cậu cuối cùng đã trở lại, tôi còn tưởng rằng cậu ngại nơi này buồn chán, nên đã trở về rồi.”
Minh Dục đem nữ nhân trong lòng ngực đuổi qua một bên, ngẩng đầu cười nói.
Vừa hay có thêm vài người tới.
“Trò chơi này còn thiếu mỗi cậu thôi đấy, A Thầm cậu mau tới đây.”
“Chúng ta khó lắm mới có dịp hội tụ như này, đêm nay quyết không say không về.”
“Ngày mai còn phải đi làm, chơi thì có thể, còn say thì để lần khác vậy.”
Giang Thầm đi qua, lúc ngồi xuống anh phát hiện bản thân mình cũng không có ngạc nhiên khi những người khác đã đến, sinh hoạt của “Giang Thầm” chính là như vậy, thời điểm học tập sẽ học tập, thời điểm chơi sẽ liều mạng chơi.
Trên bàn tiệc trừ bỏ rượu còn có đầy lá bài, Giang Thầm sắc mặt bất biến, rõ ràng chưa có chơi qua, nhưng bài vừa tới tay, anh liền tự nhiên mà biết nên chơi như thế nào.
Thời điểm trò chơi kết thúc, bằng hữu đã không mở nổi mắt, bọn họ đi tới khách sạn đối diện đường cái thuê phòng ngủ lại, chào hỏi Minh Dục và Giang Thầm xong sau đó đi thang máy lên trên lầu đi ngủ.
Đêm đã muộn, trời quang mây tạnh có vô vàn ngôi sao sáng lấp lánh, thành thị ồn ào náo động giờ phút này lại trở nên an tĩnh.
Minh Dục cùng Giang Thầm đứng ở cửa khách sạn, một chiếc xe lái tới trước mặt bọ họ, Minh Dục bước tới chiếc xe, trước khi đi cậu ta quay lại nói: “Hiện tại trở Quan Đình sẽ quá muộn, cậu tới chỗ tôi ngủ một giấc, thế nào?”
Giang Thầm: “Không cần, tôi có nhà ở gần đây.”
Hai người từng người gọi người lái xe thay, hai chiếc xe đi về hai hướng khác nhau.
Hôm nay Giang Thầm không lái chiếc xe thể thao màu đỏ, mà là xe hơi bình thường, Giang Thầm không có xem tên hãng, chỉ tùy tiện chọn một chiếc.
Mà chính là chiếc xe này làm người lái xe thay sợ tới mức thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy.
“Ngài, ngài,... nếu không thì ngài gọi người khác đi, xe này của ngài tôi không dám lái.”
Chiếc xe này hơn một ngàn vạn, vạn nhất khi lái xe gặp vấn đề đâm hỏng xe, bán bản thân đi cũng không đủ để bồi thường.
Giang Thầm cũng không có uống nhiều rượu, nhưng uống rượu xong lại cảm thấy không được thoải mái lắm, anh liền nói: “Nếu đâm hỏng tôi tự chịu.”
Nghe xong câu này người lái xe thay mới dám lên xe, hơn hai mươi phút sau, xe chạy tới một tiểu khu, người lái xe thay nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ xe, đệ nhất biệt thự cao cấp ở thành phố Vân Giang, tức khắc không dám nhìn tiếp.
Giang Thầm đi thang máy lên lầu, dọc theo đường đi không hề gặp được người nào, ở nơi này mỗi hộ gia đình sẽ ở một tầng, khả năng gặp được người quen quả thật là có chút khó, tuy rằng Giang Thầm ở chỗ này cũng không người quen. - chuyển ngữ bởi Phản Diện t.y.t
Diện tích căn nhà ước tính khoảng 600 mét vuông, lớn đến mức vượt xa tưởng tượng, nhưng đồ đạc lại rất ít, vừa nhìn liền biết là không có ai ở.
Cũng may người ở Quan Đình cứ cách hai ngày sẽ tới quét tước một lần, bằng không thì thật đúng là không có người ở.
Giang Thầm tắm rửa qua liền lên giường đi ngủ, hiện tại là 3 giờ sáng, đã vượt xa thời gian ngày thường anh nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau khi Giang Thầm tỉnh lại anh nhìn thời gian đã là giữa trưa, 11 giờ, vội vàng đi rửa mặt.
Di động có mấy cuộc gọi nhỡ, là mợ cùng cậu Cố Sâm gọi tới, anh vừa uống nước gọi điện thoại lại cho cậu Cố Sâm sau đó là gọi điện thoại lại cho mợ.
Có lẽ là bị “Giang Thầm” ảnh hưởng tới, có lẽ là anh còn chưa quen cảm giác bản thân có cậu mợ, đêm qua anh quên mất gọi điện thoại thông báo cho người ở Quan Đình.
11 giờ mới rời giường, bữa sáng cũng không cần ăn, Giang Thầm trực tiếp về Quan Đình ăn cơm trưa.
Em họ Cố Lâm nghỉ hè ở nhà, mỗi ngày trừ bỏ gia sư tới nhà dạy học thì chính là ăn ăn uống uống rồi chơi game.
Cô bé giống như đặc biệt sợ Giang Thầm, nhưng lại đối với Giang Thầm đầy tò mò, cứ mỗi lần Giang Thầm xuống lầu, Cố Lâm đều sẽ một bên giả vờ chơi trò chơi, một bên lén nhìn Giang Thầm.
Giang Thầm vừa quay qua nhìn, cô bé liền hoang mang rối loạn chạy đi.
Trong lúc này, Đường Tư có gọi điện thoại cho Giang Thầm, Giang Thầm nhận điện thoại một lần, còn lại những lần khác gọi tới anh xem như không tồn tại.
Trong truyện có nói Đường Tư là một người vô tình, đối với người đi theo mình đã nhiều năm có thể nói đá liền đá, nhưng Giang Thầm cảm thấy Đường Tư rất phiền phức, cụ thể biểu hiện ở điểm hắn ta mỗi ngày đều sẽ gửi nhắn tin tới Giang Thầm.
Bằng hữu khác ban ngày hầu như phải đi làm, buổi tối mới có thời gian tới uống rượu, Giang Thầm cùng Minh Dục đi leo núi chụp lại phong cảnh thành phố Vân Giang.
Anh tùy tiện chụp một bức phong cảnh, không tới 30 giây Đường Tư đã like và bình luận.
Minh Dục nhướng mày, hiển nhiên cũng thấy được Đường Tư đã nhấn like và bình luận bài đăng của Giang Thầm.
Minh Dục: “A Thầm, cậu có cảm thấy A Tư gần đây rất kỳ quái không?”
“Kỳ quái chỗ nào?”
Giang Thầm tay giơ camera lên chụp ảnh, sắc mặt hờ hững.
“Cậu ta gần đây vẫn hay hỏi tôi về chuyện của cậu, các cậu có phải hay không đã cãi nhau?”
“Cậu ta nói như vậy với cậu?”
“Chuyện này không có, cậu ta chỉ nói cậu không nhận điện thoại của cậu ta, cũng không trả lời tin nhắn cậu ta gửi tới, khẳng định bởi vì chuyện lần trước nên tức giận cậu ta.”
Giang Thầm: “Cậu ta mỗi ngày gửi cho tôi một trăm tin nhắn, tôi đều phải trả lời lại hết sao?”
Minh Dục: “......”
Mỗi ngày gửi một trăm tin nhắn, thực sự nếu A Thầm không nể tình là bằng hữu thì nhất định A Thầm đã cho Đường Tư vào danh sách đen rồi.
Minh Dục nói sang chuyện khác: “Leo núi cả ngày rồi, buổi tối đi uống rượu thế nào?”
“Được.”
Giang Thầm càng ngày càng thích ứng cuộc sống của “Giang Thầm”.
Tám giờ tối, bắt đầu cuộc sống sinh hoạt về đêm.
Giang Thầm cùng với Minh Dục đi vào quán bar, đi về phía ghế lô, Nguyên Hi cùng Nhan Nhiên đã tới trước rồi, thấy Minh Dục và Giang Thầm tới hai người này liền chào hỏi.
“Minh Dục, A Thầm.”
Minh Dục nhìn bình rượu cùng chén rượu trên bàn, cười nói: “Chúng tôi còn chưa tới, hai người thế mà đã uống trước.”
Bốn người ngồi cùng nhau đánh bài một lát, sau đó giám đốc quán bar mang theo vài người đi vào, đều là mỹ nam mỹ nữ dung mạo trẻ tuổi, liếc mắt một cái xem qua là dáng vẻ thanh thuần sạch sẽ, nhìn có vẻ là sinh viên năm nhất đại học.
Bọn họ xếp thành hàng, hoặc là khẩn trương hoặc là ngượng ngùng, đứng bên ghế lô chờ mấy cậu ấm chọn lựa.
Giang Thầm chỉ nhìn thoáng qua rồi lãnh đạm ngồi uống rượu.
Nhan Nhiên dựa vào ghế sô pha, nhíu mày nói: “Như thế nào lại có nam?”
Tuy rằng những người bọn họ quen biết những người thích nam cũng không ít, nhưng Nhan Nhiên lại không thích kiểu này.
Giám đốc chạy nhanh tới giải thích: “Bọn họ đều là sinh viên, còn nhỏ tuổi hơn người,” hắn ta đem một nam sinh trong đó đẩy ra: “Nhan thiếu cậu nhìn xem, gương mặt này thật đẹp, thanh thanh thuần thuần, nhất định ngài sẽ thích.”
Nhan Nhiên kêu nam sinh kia tới chỗ mình, nam sinh vừa đi qua còn chưa có đứng vững đã bị một cổ sức mạnh kéo tới trên sô pha, một bàn tay cưỡng bách nâng cằm nam sinh kia lên.
Nam sinh kia sợ hãi nhìn Nhan Nhiên, Nhan Nhiên lạnh lùng nói: “Đã có bạn trai chưa?”
“Không có ạ.”
“Thế còn bạn gái thì sao?”
“Cũng không có.”
Nhan Nhiên vừa lòng buông nam sinh ra, kêu nam sinh rót rượu cho mình.
Nguyên Hi vừa thấy Nhan Nhiên muốn nam sinh, cũng đi theo muốn nam sinh, một nam sinh vừa nhút nhát vừa sợ sệt đi ra, trong ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Vốn dĩ Giang Thầm đang đứng ngoài cuộc: “......” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Anh chậm rãi buông chén rượu, nhìn qua Nguyên Hi nói: “Người này tôi muốn, cậu chọn người khác đi.”
Không chỉ Nguyên Hi, ngay cả Minh Dục cũng sửng sốt một chút, A Thầm thế mà lại thích nam? Không phải thích nữ sinh váy trắng thanh thuần sao?
Nguyên Hi nhất nhanh đã phản ứng lại, cậu ta cười nói: “Tôi vốn dĩ cũng chỉ là tùy tiện chọn thôi, nếu A Thầm thích, thì tôi chọn người khác vậy.”
Lần này Nguyên Hi chọn chính là nữ sinh, nữ sinh này có eo nhỏ gọn, tóc vừa dài vừa thẳng, mặc váy trắng dài, sạch sẽ đến mức giống như hồ nước trong suốt, cô đi đến bên Nguyên Hi rồi ngồi xuống, nhìn Nguyên Hi một cái rồi ngượng ngùng cười.
Minh Dục cũng chọn một nữ sinh, nhìn nhìn qua nữ sinh tóc dài mặc váy trắng bên cạnh Nguyên Hi, rồi lại nghi hoặc nhìn qua Giang Thầm, nữ sinh bên cạnh Nguyên Hi vốn dĩ tưởng là người mà A Thầm sẽ chọn, đây không phải là dáng vẻ A Thầm thích sao?.
Nhưng A Thầm thế mà lại chọn một nam sinh, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ mấy năm nay ở nước ngoài, xu hướng giới tính của A Thầm đã thay đổi?
Diệp Thu Ninh đứng ở giữa ghế lô, tim đập rất nhanh, không phải là chờ mong mà là sợ hãi ánh mắt lạnh lẽo của Giang thiếu khi nhìn cậu, làm cho cậu có một loại cảm giác bản thân sẽ bị nhìn thấu.
Giang Thầm lạnh lùng nhìn cậu: “Lại đây.”
Ánh sáng trong khu ghế lô quá mức ảm đạm, Diệp Thu Ninh lại cúi đầu, thế cho nên anh không phát hiện ra vai chính ngốc đứng ở đấy.
Diệp Thu Ninh thân thể co rúm lại một chút sau đó đi tới chỗ Giang thiếu, cậu đứng trước mặt Giang thiếu, cúi đầu xuống giống như bản thân đã làm sai chuyện gì.
Giang Thầm: “Cậu tới rót rượu sao?”
Diệp Thu Ninh vội vàng gật đầu, cậu nhút nhát sợ sệt hỏi: “Giang thiếu, ngài muốn uống Brandy hay là?”
Trên bàn có quá nhiều rượu, Diệp Thu Ninh không biết Giang thiếu muốn uống nào loại nào.
“Cậu tự quyết định đi.”
Diệp Thu Ninh do dự một chút, rót cho Giang Thầm ly rượu vang đỏ, cậu rè rặt nhìn Giang Thầm sau đó thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Giang Thầm, đưa ly rượu cho Giang Thầm.
“Giang thiếu, rượu của ngài.”
Giang Thầm không có nhận, nói chuyện với nhóm Minh Dục. Lúc này giám đốc đã đưa những người không được chọn đi ra ngoài, bên trong ghế lô trừ bỏ âm nhạc thì chính là âm thanh nói chuyện khi đánh bài.
Diệp Thu Ninh vẫn cầm chén rượu, không dám động đậy cả người cứng ngắc.
“Giang thiếu.”
Giọng của cậu mang theo âm thanh khóc nức nở, Giang Thầm vẫn không dao động, anh chính là muốn cho vai chính ngốc biết, chỗ nào nên tới chỗ nào không nên tới.
Nếu như không phải là gặp anh, cậu sẽ bị làm khó dễ chứ không có chuyện được nhẹ nhàng như hiện tại.
Giang Thầm buông bài tiếp nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch, anh đem ly rượu bỏ xuống, một tay nắm khuôn mặt nhỏ của Diệp Thu Ninh.
“Cậu thật sự biết tìm phiền toái tới cho tôi.”
Không nghĩ tới muốn quản cậu nhưng nghĩ đến cậu sẽ gặp chuyện, lại không thể mặc kệ nổi.
“Giang thiếu, em sai rồi.”
Nghe xong câu này Minh Dục ngồi bên cạnh cuối cùng cũng hiểu ra, có vẻ như hai người có quen biết nhau. Chỉ là có điểm anh không rõ cho lắm, hằng năm A Thầm đều đi học ở nước ngoài, hai người làm thế nào mà lại quen biết nhau?
Giang Thầm: “Sai chỗ nào?”
Vai chính ngốc rốt cuộc có biết được đây là chỗ nào không?
Diệp Thu Ninh sợ hãi mà nhìn Giang thiếu, cậu muốn giải thích, chính là Giang thiếu không cho cậu cơ cơ hội giải thích.
“Em về sau cũng không dám nữa.”
Giang Thầm lúc này mới vừa lòng buông cậu ra, nhìn qua hỏi: “Biết đánh bài không?”
Diệp Thu Ninh lắc đầu, đáy mắt còn mang theo nhút nhát.
“Không biết đánh bài thế mà còn dám vào đây?,” Giang Thầm cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn không tiếp tục làm cậu khó xử: “Có muốn uống Coca không?”
“Có.”
Giang Thầm đưa đồ uống cùng một ít đồ ăn vặt cho cậu, còn Diệp Thu Ninh thì vẫn ngồi bên cạnh mình.