Diệp Thu Ninh nghe điện thoại xong, không có ý muốn ra ngoài, cậu đi đến trước mặt Giang Thầm: “Giang thiếu, ngài có muốn ở lại ăn cơm trưa không?”

Giang Thầm thấy bộ dáng cậu e dè cẩn thận, đứng dậy nói: “Không cần, cậu tự ăn một mình đi.”

“Giang Thầm” trực tiếp lái xe rời đi. Đường Tư gọi điện tới cho anh, thời điểm anh vừa lái xe đi đã gọi điện cho anh mấy lần.

Không phải anh không muốn nhận điện thoại, mà là “Giang Thầm” tính cách chính là như vậy, không thích phản ứng người khác, rất khó ở chung.

Cũng may nơi này không phải là Kinh Thị, mà là thành phố Vân Giang nơi bà ngoại “Giang Thầm” ở, bằng không bữa tiệc rượu tối hôm qua đến một nửa phải bị người nhà họ Giang tiếp quản.

Trong truyện có nói nhà họ Giang nhiều quy củ, Giang Thầm hoài nghi, “Giang Thầm” vừa ra nước ngoài đi học liền hư hỏng, chắc vì ở trong nước nghẹn đến không chịu nổi.

Diệp Thu Ninh đưa Giang thiếu xuống lầu, tới lầu một Giang Thầm quay đầu lại nhìn cậu: “Được rồi, đưa tôi tới đây thôi.”

Đôi mắt Diệp Thu Ninh xinh đẹp sạch sẽ nhìn anh: “Giang thiếu đi thong thả.”

Giang Thầm đi tới xe thể thao, mở cửa xe ngồi vào ghế điều khiển, rồi nổ máy lái xe rời đi.

Thời điểm quay đầu xe, anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vai chính ngốc đi theo ra, một bộ dạng muốn tiễn anh.

Giang Thầm: “......”

Anh hiện tại đã biết vì cái gì mà hệ thống “Thay đổi vận mệnh” muốn tìm người tới thay đổi vận mệnh của Diệp Thu Ninh rồi, bởi vì cậu quá thảm, còn rất ngốc, chỉ dựa vào chính mình mình thì căn bản không thể thay đổi được vận mệnh.

Nhưng có chuyện anh cần phải nói rõ: “Các người nên để người khác tới, đối với việc thay đổi vận mệnh Diệp Thu Ninh tôi không có hứng thú.”

Vai chính là thật thảm, nhưng chuyện này đối với anh có quan hệ gì chứ? Anh cứu được cậu một lần, chẳng lẽ sẽ cứu được cả đời sao?

Nếu chính cậu không trở nên kiên cường hơn, không thay đổi bản thân, thì ai cũng không cứu được cậu.

Trong sách rõ ràng Diệp Thu Ninh có rất nhiều cơ hội có thể rời đi, nhưng mỗi lần anh cho rằng Diệp Thu Ninh sẽ nản lòng thoái chí, phải rời khỏi Đường Tư, nhưng mỗi lần như thế cậu đều sẽ vì được Đường Tư tặng một bó hoa hồng, một câu nói sám hối, mà từ bỏ ý nghĩ rời đi.

Mà nguyên nhân dẫn tới cậu không rời khỏi Đường Tư, là bởi vì cậu đã đem Đường Tư trở thành cây trụ tinh thần của mình.

Hệ thống 032 ở trong đầu Giang Thầm trầm mặc, chúng nó có nhiệm vụ là nhân tính hóa, nếu ký chủ không muốn thực hiện nhiệm vụ, chúng nó cũng sẽ không cưỡng cầu.

Nhưng nó vẫn muốn tranh thủ một chút, nó đã tìm nhiều năm như vậy, vất vả mãi mới tìm được Giang Thầm.

“Yêu cầu của ngài, hệ thống 032 sẽ đăng báo lên chủ hệ thống, nhưng mà ngài ký chủ, mặc dù chủ hệ thống sẽ để hệ thống khác tới thay thế, nhưng ngài cũng sẽ không hoàn thành nhiệm vụ, cũng không thể cùng 032 cởi bỏ trói buộc. Ngài thật sự không nghĩ tới việc trở về sao?”

Giang Thầm nhàn nhạt nói: “Những trường hợp giống tôi bị trói buộc bởi hệ thống rồi lại không làm nhiệm vụ theo yêu cầu, các ngươi sẽ xử lý như thế nào?”

“Sau khi ký chủ chết sẽ tự động cởi bỏ trói buộc.”

“032, ngươi nói sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ đưa ta trở về thế giới ban đầu, ta trở về thế giới ban đầu, Giang Thầm ở đây còn tồn tại không?”

Hệ thống 032 chợt dừng một chút: “Ký chủ sẽ lấy phương thức tử vong để rời khỏi thế giới này, đến lúc đó, Giang Thầm ở thế giới này sẽ không còn nữa tồn tại nữa.”

Giang Thầm: “Cho nên cho dù có làm nhiệm vụ hay không, các ngươi đều sẽ đưa ta trở về, chỉ khác nhau ở chỗ, hoàn thành nhiệm vụ ta lập tức có thể trở về, còn không làm nhiệm vụ thì ta phải chờ tới khi bản thân tử vong rồi cùng ngươi cởi bỏ trói buộc, sau đó mới có thể trở về. Ta nói đúng không 032?”

032 gian nan nói: “Ngài nói như vậy cũng đúng.”

Giang Thầm đảo tay lái, tiến vào tuyến đường chính: “Ngươi có thể biến mất.”

Anh không so đo việc 032 không có thông qua sự đồng ý của anh đã đem anh tiến vào truyện, dù sao cũng sẽ được đưa trở về, coi như ở đây du lịch vậy.

Ngay lúc này, một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc lái ngang qua, 032 sốt ruột nói: “Là tra công, khẳng định là hắn ta đi tìm Diệp Thu Ninh.”

Giang Thầm: “......”

Tra công thật đúng là tà tâm bất tử, trên thế giới này có biết bao nhiêu biện pháp có thể đối phó Dật Minh, nhưng hắn ta lại cố tình sử dụng biện pháp trơ trẽn nhất.

“Ký chủ!”

Không chờ 032 nói thêm nữa, Giang Thầm cầm lấy di động, gọi tới một số điện thoại.

Không đến hai giây sau điện thoại đã kết nối, âm thanh Đường Tư ôn hòa mang theo một chút thật cẩn thận truyền đến: “A Thầm, sao lại có thời gian rảnh gọi điện thoại cho tôi thế?”

Xem thái độ thụ sủng nhược kinh của Đường Tư, có thể thấy được từ lúc “Giang Thầm” xuất ngoại tới nay, hoàn toàn không hề nghĩ tới hay liên hệ với Đường Tư.

Giang Thầm lãnh đạm nói: “Tôi muốn điểm tâm ở Vân Gian, cậu đi mua cho tôi đi.”

Đường Tư đối “Giang Thầm” có thể nói là nhất vãng tình thâm*, vừa nghe thấy Giang Thầm muốn ăn điểm tâm ở Vân Gian, liền vội vàng quay đầu xe lại, lái xe hướng tới Vân Gian.

Giang Thầm tắt điện thoại, anh không hề bất ngờ đối với phản ứng của Đường Tư, ở trong truyện gốc, Giang Thầm sai khiến Đường Tư giống như sai khiến trợ lý vậy, ngay cả giải quyết vấn đề cá nhân cũng phải gọi điện thoại cho Đường Tư để Đường Tư chuẩn bị.

Trong lòng Đường Tư là cảm giác chua xót ghen ghét, nhưng lại không dám biểu lộ cảm tình, chỉ có thể một bên ghen ghét, một bên xem Giang Thầm ngủ với người khác.

Sau lại vì một lần say rượu ngoài ý muốn, hắn ta ngủ với Diệp Thu Ninh, ngươi ôm người khác ngủ thì ta cũng ôm người khác ngủ, sau đó Đường Tư để Diệp Thu Ninh làm tình nhân của mình.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.

Nửa giờ sau, Giang Thầm trở lại Quan Đình.

Quan Đình là nhà cũ của mẹ Giang Thầm, bà ngoại và cậu của Giang Thầm cũng ở đây.

Xe dừng trước cửa biệt thự kiểu Pháp, Giang Thầm vừa xuống xe, quản gia liền mang theo người hầu tiến lên, mặt mày tươi cười chào anh.

“Thầm thiếu gia, ngài đã trở lại, cơm trưa đã chuẩn bị tốt.”

Giang Thầm gật đầu, đi vào biệt thự.

Trong phòng khách, biểu muội của Giang Thầm nằm trên sô pha ăn trái cây đã cắt sẵn, khóe mắt liếc qua thấy Giang Thầm đang đi vào, Cố Lâm lộn mình, đột nhiên đứng thẳng người lên.

“Thầm ca, anh đã trở lại.”

Không phải nói tối hôm qua tiếp phong yến sao? sao lại không uống say?

Mối quan hệ giữa Giang Thầm và biểu muội khá xa cách lạnh nhạt, anh chỉ nhàn nhạt mà “Ừm” một tiếng rồi đi thẳng lên lầu.

Cố Lâm cầm lấy di động trên bàn trà, vội vàng chạy theo sau.

Biệt thự của Cố gia rất lớn, bên trong trang hoàng nguy nga lộng lẫy, phòng cũng rất nhiều. Ở đây có phòng riêng của Giang Thầm, anh lên lầu chuyện đầu tiên muốn làm không phải là về phòng ngủ, mà là đến căn phòng tương đối an tĩnh phía cuối hành lang để vấn an bà ngoại.

Bà ngoại “Giang Thầm” đã lớn tuổi, bà lão 80 tuổi đang ngồi đắp trăn ở trên giường, đầu tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, đang nói chuyện với mẹ của Cố Lâm.

Phòng không đóng cửa, Giang Thầm đứng ở ngoài cửa rồi chào một tiếng: “Bà ngoại, mợ.”

Cố phu nhân nghe thấy tiếng của Giang Thầm thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua: “A Thầm, cháu đã trở lại? Mẹ, A Thầm đã trở lại.”

Giang Thầm đi vào trong phòng, đầu tiên là ôm mợ một cái, sau đó là ngồi xuống mép giường nắm lấy tay bà ngoại.

“Bà ngoại, thân thể bà có khỏe không?”

Bà Cố cao hứng nắm chặt lấy tay Giang Thầm: “Tốt, có thể ăn có thể uống, chính là rất nhớ cháu, chừng nào thì cháu mới tốt nghiệp đây?”

Bà Cố chỉ có một con gái và một con trai. Cố Sâm có hai đứa nhỏ, con gái Cố Vân chỉ có một cậu con trai độc nhất, cháu trai, cháu gái mỗi ngày đều có thể gặp chỉ có cháu ngoại một năm mới trở về hai lần, tự nhiên rất nhớ rất muốn gặp cháu ngoại.

“Sang năm cháu tốt nghiệp.”

“Vậy cháu đã có bạn gái chưa?”

Bà ngoại nói chuyện vẫn rất minh mẫn, Giang Thầm trả lời bà: “Không có, việc học nhiều, cháu không có thời gian yêu đương.”

Cố phu nhân nghe xong liền trả lời: “Mẹ, A Thầm là đi học, không phải đi tìm bạn gái.”

Bà Cố: “Minh Dục nhà bên cạnh cũng đọc đại học, nó đã thay đổi bảy bạn gái rồi.”

Giang Thầm: “......”

Bà ngoại vẫn rất nắm bắt tin tức, ngay cả chuyện này cũng biết.

Hàn huyên hơn mười phút, người hầu đi lên nói, tiên sinh đã trở lại, Giang Thầm đi theo mợ cùng nhau xuống dưới lầu ăn cơm.

Mới vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Cố Lâm bị giật mình sợ hãi xoay người chạy xuống cầu thang.

Cố phu nhân lắc đầu: “Đứa nhỏ này.”

Cơm nước xong, Cố Sâm gọi Giang Thầm cùng mình đi lên lầu, tới thư phòng Cố Sâm quay đầu lại, cười nói: “Ngày hôm qua ba cháu gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu phái người đi đón cháu, ai biết cháu mới vừa xuống máy bay liền trực tiếp lái xe đi. Cậu còn tưởng rằng nhiều năm như vậy không gặp, quan hệ giữa cháu và nhóm Minh Dục đã phai nhạt rồi.”

Giang Thầm ngồi xuống: “Mỗi người đều có việc riêng, nên không thường xuyên liên hệ.”

“Chuyện này cũng dễ hiểu” Cố Sâm rót cho mình ly rượu vang đỏ, quay qua hỏi Giang Thầm: “Có muốn uống một ly không?”

“Cháu không uống.”

Giang Thầm cự tuyệt, hiện tại mới cơm nước xong anh không muốn uống.

Cố Sâm uống một ngụm, ngồi đối diện với Giang Thầm, Cố Sâm nói: “Lần này trở về tính toán ở lại bao lâu?”

Giang Thầm: “Một tháng.”

Cố Sâm kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”

“Việc học nhiều.”

Buổi chiều Cố Sâm đi làm, cố phu nhân đi tham gia triển lãm tranh, biệt thự chỉ còn lại bà Cố, Cố Lâm và Giang Thầm.

Phòng ngủ của “Giang Thầm” rất lớn, đồ vật lại không nhiều lắm, nhìn có vẻ rất hiu quạnh.

Sau khi ngủ trưa dậy anh dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn gương mặt quen thuộc trong gương, anh cảm thấy dường như bản thân đã nhớ tới cái gì, đi ra khỏi phòng tắm, tới trước tủ đầu giường, kéo ra ngăn kéo phía dưới tủ đầu giường.

Trong ngăn kéo có một quyển nhật ký lẳng lặng nằm đó.

Giang Thầm trầm mặc, vì sao anh lại biết nhật ký của “Giang Thầm” ở chỗ này?

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, người hầu cung kính nói: “Thầm thiếu gia, Đường thiếu gia tới.”

Thiếu chút nữa đã quên tra công, Giang Thầm đóng ngăn kéo lại, ra khỏi phòng.

Phòng khách dưới lầu, Đường Tư một thân chính trang đang ngồi trên sô pha, người hầu bưng tới trà chiều tới, hắn ta mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Giang Thầm đứng ở đầu cầu thang nhìn hắn ta, hiện tại là bốn giờ chiều, còn ba tiếng nữa là tới tiệc rượu buổi tối, trong thời gian này khẳng định Đường Tư sẽ không kịp đi tìm Diệp Thu Ninh.

Anh lãnh đạm nói với người hầu phía sau: “Nửa giờ sau tiễn hắn ta về.”

Người hầu: “Vâng, Thầm thiếu gia.”

Đây không phải là lần đầu tiên Đường Tư tới Cố gia, nhưng lại là lần đầu tiên thấp thỏm cùng chờ mong như vậy. Giang Thầm kêu hắn ta đi tới Vân Gian mua điểm tâm, hắn ta không biết Giang Thầm thích loại điểm tâm nào, vì thế mỗi loại đều mua một chút.

Điểm tâm ở Vân Gian là trực tiếp làm tại chỗ, hắn ta ở đó đợi mất ba giờ mới chờ đến lượt.

Đương nhiên Đường Tư có thể để trợ lý đi Vân Giác mua thay cho hắn ta, nhưng đây là Giang Thầm tự mình gọi điện thoại tới kêu hắn ta đi mua điểm tâm, cơ hội biểu hiện tốt như vậy, hắn ta sao có thể nhường cho người khác được?

Đường Tư ngồi trên sô pha đợi nửa tiếng, Giang Thầm vẫn không có đi xuống, hắn ta nhớ tới tiệc rượu vào buổi tối, trong lòng có chút nôn nóng.

Thư ký gọi điện thoại tới, hỏi hắn đang ở đâu, Đường Tư tắt điện thoại, đứng dậy kêu người hầu đi xem Giang Thầm đã tỉnh dậy hay chưa.

Một người hầu đi tới cung kính nói: “Đường thiếu gia, Thầm thiếu gia mới vừa tỉnh, hỏi ngài có chuyện gì?”

Đường Tư sửng sốt một chút, ngay sau đó mới cười khổ, hắn ta nói: “Tôi mua cho Giang Thầm một ít điểm tâm, lát nữa khi cậu ấy đi xuống ngươi nhớ nói rõ cho cậu ấy biết.”

Nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn ta đang chờ mong cái gì đây?

Giang Thầm ở Quan Đình mấy ngày, liền bồi bà ngoại mấy ngày.

Hôm đấy Minh Dục gọi điện thoại qua, nói ở nhà quá nhàm chán, muốn đi ra ngoài uống rượu, hỏi Giang Thầm có muốn đi không.

Kỳ thật Giang Thầm cũng thấy rất nhàm chán, liền đồng ý đi.

Địa điểm ưu tiên đi uống rượu, đương nhiên là quán bar, không có nơi nào so với quán bar náo nhiệt hơn.

Bên trong ghế lô ánh đèn mờ ảo, Minh Dục ngồi đối diện Giang Thầm, trong lòng hắn ta ôm một mỹ nữ gợi cảm quyến rũ. Mỹ nữ có mái tóc xoăn uốn lọn to, mặc váy dài xẻ tà màu đỏ, đôi tay quàng qua cổ Minh Dục, ghé sát lỗ tai nói chuyện với hắn ta.

Giang Thầm vẻ mặt lãnh đạm, anh đối với mỹ nữ như này không có hứng thú, Minh Dục hỏi anh có muốn gọi người qua đây bồi anh không, anh liền từ chối.

Mỹ nữ không biết đã nói gì với Minh Dục, cô ta buông Minh Dục ra, bưng một ly Brandy ở trên bàn lên, đứng dậy đi thẳng tới chỗ Giang Thầm.

“Giang thiếu, uống một chén?”

Cô ta đã từng nghe nói qua, vị trước mặt này thanh lãnh cao ngạo, Giang thiếu không thích phản ứng người khác, gia đình đỉnh cấp hào môn ở Kinh Thị, là người thừa kế của Giang gia, tùy tiện mua một chiếc đồng hồ thôi, chiếc đồng hồ này có thể mua được một căn nhà ở trung tâm thành phố của kẻ có tiền.

Nếu bản thân có thể được anh để ý tới, thì chuyện ăn mặc cả đời này sẽ không cần lo tới.

“Nếu không muốn ở chỗ này nữa, thì có thể đi ra ngoài.”

Không nghĩ tới Giang thiếu lại không lưu tình như vậy, mỹ nữ mím chặt môi, Minh Dục ở phía sau nghe thấy thế liền cười ha hả.

“A Thầm không thích loại người như ngươi đâu, ngươi đừng có hao tâm tổn phí làm gì cho mất công.”

Mỹ nữ thực sự không cam lòng, nhưng Giang thiếu không hề nhìn qua nàng, đến một cái liếc mắt thôi cũng không muốn cho, cô ta quay lại dựa vào lòng Minh Dục, ngửa đầu uống hết ly rượu trong tay.

Minh Dục cùng không thèm để ý người khác trực tiếp hôn mỹ nữ trong lòng ngực, Giang Thầm đứng dậy khỏi ghế lô, đi ra ngoài cho thông thoáng.

Anh tìm một góc ngồi xuống, cự tuyệt không biết bao nhiêu người kể cả nam lẫn nữ tới tiếp cận, có chút không kiên nhẫn, anh đang định rời khỏi quán bar, người hầu của một người trẻ tuổi bên cạnh khiến cho anh chú ý tới.

“Tiên sinh, điểm yếu của ngài là gì?”

Giọng nói nhút nhát sợ sệt, mới chỉ không gặp nhau vài tiếng, Giang Thầm lập tức đi qua.

Giang Thầm: “......”

Vì cái gì vai chính lại ở chỗ này, không phải cậu đang làm ở cửa hàng bánh bông lan sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play