Ôn Dư biết rằng câu nói "có bản lĩnh hơn" của Tưởng Vũ Hách chắc chắn không phải là một lời khen dành cho cô.
Nhưng bây giờ cô đã quyết định làm chuyện "không chân chính" này nên tất nhiên Ôn Dư cũng không hy vọng sẽ nhận được bất kỳ đánh giá nghiêm túc nào từ người trước mặt.
Hơn nữa, chẳng phải anh đã tự mình đưa đôi tất chân này cho cô sao, vậy mà bây giờ lại giả vờ đàng hoàng ở đây ư?
Ôn Dư cố ý siết chặt đối phương, quấn lấy hai chân của Tưởng Vũ Hách: "Anh không thích xem sao?"
Chiếc quần dài của người đàn ông tiếp xúc với thứ lụa đen trong suốt, hai chất liệu vải khác nhau chà xát vào nhau như thể sự quyến rũ và mềm mại được bao lấy bởi ngọn lửa lạnh băng và cứng rắn. Không khí ám muội vô hình, táo bạo và nồng nàn.
Ánh mắt Tưởng Vũ Hách tối sầm, một lúc sau anh mới ngẩng đầu lên: "Bình thường anh đối với em quá khách sáo sao?"
Ôn Dư không sợ anh, cô chớp chớp mắt tựa hồ cảm thấy sự hối lộ của bản thân như này vẫn không đủ, hai chân thon dài giẫm lên chân Tưởng Vũ Hách, đặt mông ngồi ở trên bàn làm việc của đối phương. Lúc này, chân cô gần như đặt ngang tầm mắt của anh.
"Anh, gọi cuộc điện thoại đi~" Cô lại bắt đầu làm nũng.
Dưới ánh đèn, đôi tất ôm sát vào chân khiến làn da cô càng thêm căng mịn. Tấm vải đen trong suốt khiến tầm nhìn của người đàn ông bị chặn lại, thứ ẩn dưới lớp vải như có như không đập vào mắt anh.
Ôn Dư nhẹ nhàng bày ra một tư thế xinh đẹp, bắp chân cô nâng cao, tơ lụa màu đen ngày càng thêm quyến rũ, chất vải co giãn cũng ngày một mỏng đi.
Thứ bị bao bọc lúc này là dục vọng, cũng là mê hoặc.
Lồng ngực Tưởng Vũ Hách phập phồng trong vài giây, sau đó anh đứng dậy, hai tay ôm lấy thắt lưng của Ôn Dư.
Dáng người cao to cúi xuống đè ép lên cô. Thanh âm anh trầm khàn cất lên: "Anh của em muốn kết hôn, chị của anh lại không muốn kết hôn. Sự việc chỉ đơn giản như vậy."
Ôn Dư đang bày ra bộ dáng gợi cảm đột nhiên dừng lại hỏi: "Làm sao anh biết?"
"Anh đã gọi điện thoại trước khi em đi vào rồi."
"..."
Trong nháy mắt sắc mặt của Ôn Dư đã thay đổi. Cô rút hai chân thon dài về, miệng nhỏ nói tiếp: "Vậy mà anh còn không nói cho em biết? Anh còn muốn chiếm tiện nghi của em!"
Cô đang muốn nhảy khỏi bàn thì bị Tưởng Vũ Hách ngăn lại: "Cái này cũng tính là giải thích à?"
"Nhìn cũng nhìn thấy hết rồi! Anh còn muốn cái gì nữa?" Ôn Dư cúi người xuống, cô khéo léo trượt ra từ dưới cánh tay anh. Sau đó còn không quên nhắc nhở: "Anh à, sống ở đời đừng có mà tham lam quá."
Tưởng Vũ Hách: "..."
Lưng cô khá mềm. Mùi thơm đọng lại nơi chóp mũi chẳng mấy chốc chỉ còn lại dư vị nhàn nhạt. Ôn Dư nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi nguy hiểm như một con nai cố thoát khỏi cạm bẫy.
Cô thông minh hơn bất kỳ ai khác, là một người thấy tốt sẽ tiếp nhận. Hơn nữa cô càng hiểu việc mình ở đây sẽ dễ dàng khơi dậy ham muốn của người đàn ông như thế nào.
Tưởng Vũ Hách lại ngồi xuống, anh uống nốt phần cà phê còn lại. Vốn dĩ muốn tiếp tục làm việc nhưng đôi chân ẩn sau lớp tất đen vừa rồi cứ hiện ra trước mắt khiến anh chẳng thể tập trung nổi.
Lúc mua nó anh cũng chỉ tiện tay nhặt lấy chứ không bao giờ nghĩ rằng Ôn Dư sẽ mặc vào. Hơn nữa anh cũng không định ép cô phải mặc nó. Ngày hôm nay, sau khi thấy đối phương mặc thứ này thì Tưởng Vũ Hách đã phát hiện ra… Cô thực sự có thể mặc đồ mang kiểu cám dỗ như vậy. Khi nhìn vào cảm giác rất thanh lịch nhưng lại vô cùng quyến rũ khiến anh không thể kiểm soát bản thân mình…
Sau khi trở lại phòng, Ôn Dư bực bội cởi tất chân vứt lên đầu giường. Cô nghĩ về những gì Tưởng Vũ Hách vừa nói.
Nếu Ôn Thanh Hữu và Tưởng Lệnh Vi chia tay vì quan điểm về hôn nhân khác nhau thì thực sự không có cách nào để ép buộc họ. Giống như Ôn Dư, anh ấy cũng lớn lên trong một gia đình có hôn nhân tan vỡ. Vì vậy người đàn ông này luôn mong muốn bản thân sẽ có một gia đình của riêng mình hơn bất kì ai khác.
Nhưng tại sao Tưởng Lệnh Vi lại không muốn kết hôn? Nhưng mối quan hệ của bọn họ dù sao cũng là chuyện riêng không dễ để người khác xen vào.
Ôn Dư thở dài, cuối cùng cô chỉ đành tạm thời buông chuyện này xuống.
Một đêm bình yên cứ như vậy mà trôi qua. Có lẽ vì cảm xúc của anh trai mà tâm tình Ôn Dư cũng trở nên không được vui vẻ. Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, khuôn mặt cô vẫn luôn trong trạng thái không vui.
Thời tiết bên ngoài dường như cũng có tâm trạng như cô vậy. Từ sáng sớm đã âm u ảm đạm, mây đen ùn ùn kéo đến.
Chín giờ sáng, Ôn Dư vừa đến công ty thì Đường Hoài đã mang cho cô một hộp quà nhỏ.
"Giám đốc Ôn, có người gửi cho cô."
Ôn Dư nghĩ rằng đó là một bất ngờ khác từ Tưởng Vũ Hách. Nhưng khi mở hộp quà, cô thấy rằng đó là một đôi bông tai hàng hiệu rất đắt tiền, giá thị trường khoảng 70,000 đến 80,000 tệ.
Cô nhíu mày hỏi: "Ai gửi?"
Đường Hoài: "Trợ lý của Hoắc Nham gửi tới."
Ban đầu Ôn Dư đã nghĩ rằng các quy tắc bất thành văn của Vưu Hân ngày hôm qua chỉ là một trò đùa. Nhưng bây giờ có thể thấy rằng ý tứ của Hoắc Nham đã khá rõ ràng.
Chắc chắn cậu ta thể không thể nào thích và muốn theo đuổi cô được.
Ôn Dư nói với Đường Hoài: "Gọi quản lý của Hoắc Nham cho tôi."
Đường Hoài: "Vâng."
Cô vừa trở lại văn phòng không bao lâu thì điện thoại đã được kết nối.
Ôn Dư nói với người đầu dây bên kia: "Anh là quản lý của Hoắc Nham phải không?"
"Vâng, xin chào giám đốc Ôn."
"Tôi chỉ nói ngắn gọn thôi, anh mau mau kêu người tới cầm hoa tai về đi. Về sau các người đừng làm trò này với tôi, tôi không có hứng thú."
Quản lý có chút ngượng ngùng giải thích: "Không phải như vậy đâu, giám đốc Ôn hiểu lầm rồi. Đây là ý tốt của Hoắc Nham, chúng tôi không có gì khác, cô không cần để trong lòng đâu. Nếu cô thích thì dùng, không thích thì chỉ cần ném nó đi là được."
"Gọi người tới cầm đi, ý của tôi chỉ có vậy thôi."
Ôn Dư cúp điện thoại rồi đưa hoa tai cho Đường Hoài: "Tôi và giám đốc Trần sắp có cuộc họp, nếu có người bên phía Hoắc Nham đến thì cứ trả lại cái này cho họ."
Đường Hoài: "Vâng."
Trần Hữu Sinh đã cầm những bức ảnh của các diễn viên tham gia thử vai ngày hôm qua tới. Hôm nay Ôn Dư sẽ có một cuộc họp với họ để quyết định vai nam chính cuối cùng.
Đạo diễn là người có quyền nói nhiều nhất. Tất nhiên Ôn Dư cũng dành cho ông đủ sự tôn trọng.
Trần Hữu Sinh nói: "Tôi nghiêng về Hoắc Nham hơn bởi vì kỹ năng diễn xuất của nam diễn viên này khá ổn, ngoại hình của cậu ta cũng rất phù hợp với nguyên tác."
Nhà biên kịch Chung Bình cũng có cùng quan điểm: "Kỹ năng diễn xuất của Ngô Dã vẫn cần được mài giũa, độ nổi tiếng của Lộ Trần thì lại hơi thiếu."
Sau khi nói xong, cả hai đều nhìn về phía Ôn Dư như muốn hỏi ý kiến của cô. Suy cho cùng thì cô là nhà đầu tư lớn nhất, là người trả tiền cho bộ phim này.
Ôn Dư cẩn thận suy nghĩ, ánh mắt nhìn thật kĩ ảnh của ba nam diễn viên. Một lúc sau đang định nói chuyện thì Đường Hoài đã gõ cửa đi vào. Anh ấy đi thẳng tới chỗ Ôn Dư, thấp giọng nói với cô: "Cô đang ở trên bảng tìm kiếm hot rồi này."
Ôn Dư cau mày: "Tôi?"
Đường Hoài đưa điện thoại cho Ôn Dư nhìn sang, cô chỉ liếc mấy cái mặt đã biến sắc.
Lúc này trong phòng họp của Á Thịnh, Tưởng Vũ Hách đang ngồi ở vị trí cao trong cuộc họp, thư ký Ninh đang ghi chép bên cạnh anh. Sau khi nhận cuộc gọi từ bên ngoài, cô ấy bình tĩnh bước đến chỗ Tưởng Vũ Hách, cúi đầu nói gì đó bên tai anh một cách tinh tế.
Anh nhíu mày nhìn nội dung trong điện thoại của thư ký Ninh.
Thư ký Ninh: "Nếu bây giờ anh can thiệp có lẽ sẽ không tiếp tục hot nữa, trong nửa giờ sau có lẽ tin tức sẽ dần bị hạ xuống."
Còn có rất nhiều người đang ngồi ở phía dưới. Không đến một phút đồng hồ, Tưởng Vũ Hách đã quay đầu nhìn đi chỗ khác.
"Không cần." Anh ngồi thẳng dậy, hất cằm với người vừa báo cáo: "Anh nói tiếp đi."
Thư ký Ninh: "..."
Mọi người trong phòng hội nghị không hề hay biết mà vẫn tiếp tục thảo luận về dự án này còn Tưởng Vũ Hách vừa lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn một vài bức ảnh trên điện thoại.
Không có gì bất thường hiện lên trên khuôn mặt của anh. Mãi cho đến khi cuộc họp kết thúc, thư ký Ninh mới đưa cho anh chiếc điện thoại di động được đặt bên cạnh: "Ôn tiểu thư đã gọi cho anh hai lần."
Tưởng Vũ Hách dặn dò thư ký Ninh trong khi gọi lại cho cô: "Đi tìm xem ai đã tung ra cái tin tức hot đó."
"Vâng."
Điện thoại được kết nối trong vài giây.
"Chào."
Giọng nói của Tưởng Vũ Hách vẫn bình thường như mọi ngày, vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào trong đó.
Ôn Dư biết chính mình nhìn thấy nên anh không thể không biết.
Tính cách của Tưởng Vũ Hách vốn rất chiếm hữu. Bây giờ scandal của cô với một chàng trai trẻ khác đang đứng đầu hot search, Ôn Dư sợ rằng anh sẽ lại hiểu lầm, ghen tuông và tức giận.
Sau vài giây im lặng, cô cẩn thận hỏi: "Anh có thấy không?"
"Thấy."
"Vậy tại sao anh không hỏi em một câu nào?"
"Hỏi em cái gì?"
Tưởng Vũ Hách rất bình tĩnh nhưng lại khiến Ôn Dư không biết phải nói gì thêm.
Vốn dĩ cô đã chuẩn bị sẵn một đống lời để giải thích, không ngờ khi điện thoại kết nối, Tưởng Vũ Hách ngay cả hỏi cũng không hỏi dù chỉ một câu.
Ôn Dư yên tâm hơn một chút nói: "Anh tin tưởng em sao?"
Qua một lúc, đầu bên kia nhàn nhạt đáp: "Đương nhiên."
Những lời khẳng định như vậy phát ra từ điện thoại di động khiến Ôn Dư ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sự tự tin trong giọng nói đột nhiên tăng lên: "Vậy thì tốt, em đi làm."
Mặc dù Tưởng Vũ Hách đã quyết định không can thiệp vào chuyện này, những hot search này là cuộc khủng hoảng quan hệ công chúng đầu tiên trong sự nghiệp của Ôn Dư, cô nên có khả năng thích ứng với chúng. Thậm chí anh muốn để cô nghiến răng trải nghiệm nó một lần. Kinh nghiệm và bài học đến theo cách này nếu bị cản bởi sự bảo vệ của anh thì sẽ không thể giúp cô trưởng thành thông qua chúng.
Nhưng nghe được thanh âm của đối phương, Tưởng Vũ Hách vẫn nhịn không được hỏi: "Em không cần anh giúp sao?"
Ôn Dư nhàn nhạt cười cười: "Không cần, em tự mình xử lý."
Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Vũ Hách bị sự bình tĩnh của cô làm cho có chút kinh ngạc.
Nhưng đồng thời anh cũng bắt đầu mong đợi xem bạn gái của mình sẽ đối phó với khủng hoảng này như thế nào.
Hoắc Nham là một nam minh tinh đang nổi, một khi scandal của cậu ấy bị phanh phui thì gần như không ngừng leo lên hàng đầu hot search.
Tài khoản kia đã tung ra một vài bức ảnh chụp cảnh Ôn Dư và Hoắc Nham gặp nhau một mình bên ngoài tập đoàn Á Thịnh vào buổi tối. Khi đó hai người đứng gần nhau, ánh sáng và bóng tối mờ ảo. Bài viết dùng từ "cuộc gặp gỡ bí mật" dẫn dắt mọi người đến một tiết tấu khác của câu chuyện, cảm giác như cả hai đang ngoại tình.
Danh tính của Ôn Dư nhanh chóng được cư dân mạng tìm ra.
[Mẹ kiếp, người phụ nữ này không phải là nhà đầu tư của "Khoảnh khắc anh yêu em" tên Ôn Dư ư? Cô ấy muốn chơi luật ngầm với anh Nham của tôi hả?]
[Phục rồi! Hoắc Nham tập trung vào sự nghiệp, những thứ khác không quan tâm? Lòng tự trọng mỏng manh quá.]
[Hoắc Nham có vẻ như đang thử vai cho bộ phim của họ, vì vậy anh ấy sẽ không yêu cô ta đúng không?]
[Tuy nhiên, có một điều phải nói, hai người này hình như cũng không có mâu thuẫn như vậy, nhìn hai người họ tương đối hợp nhau.]
[Anh Nham của tôi mới 21 tuổi, xin đừng tham lam với cơ thể của anh tôi thưa cô Ôn.]
[Không ai nghĩ rằng cô gái trẻ này siêu đẹp sao?]
[Cuối cùng cũng có người nói, cầm ly rượu trên tay thật tốt đúng không? Tại sao bây giờ lại ăn vạ? Người ta là tư bản cần ăn vạ một diễn viên lưu lượng à?]
[Tìm hồi lâu cũng không tìm được Weibo của chị gái này, theo dõi cô ấy ở đâu vậy?]
...
Ôn Dư là một nhà đầu tư đứng sau hậu trường. Khi đứng trước màn hình, cô hầu như không có bất kỳ người hâm mộ nào. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô lộ diện trước cư dân mạng. Ngoại trừ vẻ đẹp của cô đã thu hút sự chú ý của một số người thì hầu hết những bình luận còn lại là do fans hâm mộ của Hoắc Nham đang lên án, tất cả bọn họ đang cố gắng tạt nước bẩn lên đầu cô.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đến hai giờ chiều mà hot search của việc này vẫn không ngừng tăng lên.
Tưởng Vũ Hách thỉnh thoảng sẽ nhìn đồng hồ, thời gian tốt nhất để giải quyết nguy cơ là trong vòng 24 giờ. Đương nhiên, trong giới giải trí thì thời gian vàng chính là sáu giờ đầu tiên.
Đã bốn giờ kể từ khi tìm kiếm nóng xuất hiện, bên phía Ôn Dư vẫn không có phản hồi gì.
Mặc dù Tưởng Vũ Hách nói không can thiệp nhưng trong vài giờ qua, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để giúp cô kết thúc mọi chuyện.
Chỉ là anh thích chờ đợi hơn. Ôn Dư thông minh, anh luôn biết điều đó. Anh chỉ không biết liệu trí thông minh của cô có hữu ích vào lúc này hay không.
Cuối cùng, vào lúc ba giờ chiều, trong một giờ cuối cùng của sáu giờ vàng, phản hồi của Ôn Dư đã đến.
Cô không đăng ký Weibo cá nhân, cũng không sử dụng Weibo chính thức của công ty. Thay vào đó, cô đăng một bài phỏng vấn độc quyền thông qua tài khoản thuyết phục nhất trong ngành giải trí [Giải trí Tinh Quang].
Cách giải quyết bằng kênh truyền thông này có chút thú vị.
Tưởng Vũ Hách nhấp vào nội dung báo cáo cụ thể, trong quá trình duyệt, khóe môi anh bất giác cong lên.
Anh lấy điện thoại di động, gọi cho Ôn Dư hỏi: "Ai dạy em thế?"
Ôn Dư: "Anh."
Khi gặp khủng hoảng, nếu không thể giải quyết trực tiếp, bạn có thể sử dụng khủng hoảng để đảo ngược câu chuyện và tạo chủ đề mới.
Đây thực sự là những gì Tưởng Vũ Hách đã dạy cô.
Tưởng Vũ Hách cười khẩy: "Anh không dạy em sử dụng bạn trai của mình như một chiếc bàn đạp."
Ôn Dư ừm một tiếng, nũng nịu nói: "Em mượn anh dùng chút thôi mà, đồ kẹt xỉ!"
Nếu tổng điểm cho việc xử lý khủng hoảng quan hệ công chúng là 100 điểm, thì việc làm của Ôn Dư đối với Tưởng Vũ Hách có thể mang lại cho cô 80 điểm.
Cô không chỉ gạt scandal với Hoắc Nham sang một bên mà còn lợi dụng xu hướng tìm kiếm này để khuấy động làn sóng cho phim của chính mình, nắm bắt mọi cơ hội có thể tận dụng.
Trong cuộc phỏng vấn độc quyền, Ôn Dư không chỉ nói rằng cô và Hoắc Nham chỉ là mối quan hệ hợp tác thử vai, điều quan trọng nhất là cô đã nói: [Tôi đã có bạn trai, vì vậy những tin tức này không thích hợp để lan truyền, tôi quan tâm đến cảm xúc của bạn trai mình.]
Đây là một trong số những điều cô nói để xoa dịu cảm xúc của bạn trai mình là Tưởng Vũ Hách.
Phóng viên ngay lập tức quan tâm hỏi cô rằng bạn trai của cô có phải là người trong ngành không, Ôn Dư đã tận dụng rất tốt tâm lý buôn chuyện của mọi người, có một cuộc trò chuyện mập mờ với phóng viên và cô lợi dụng tình huống này để chống lại sự bôi đen của những tin tức kia.
Người bạn trai này là người trong cuộc, là người nổi tiếng trong các cuộc họp báo. Anh rất tốt, lượng người hâm mộ trên Weibo từ 10 triệu đến 30 triệu.
Đây là điều thứ hai mà Ôn Dư tiết lộ. Thông qua việc này, cô cố ý tạo ra chủ đề và sự nổi tiếng. Dù sao thì cô nói cũng là thật bởi tập đoàn Á Thịnh đúng là có 15 triệu người hâm mộ trên các phương tiện truyền thông chính thống.
Điều thứ ba thậm chí còn gây xôn xao mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng, Ôn Dư tỏ ra không keo kiệt chia sẻ với mọi người bằng thái độ giễu cợt nói:
[Nếu doanh thu phòng vé của "Khoảnh khắc ấy anh yêu em" có thể vượt quá 100 triệu vào ngày công chiếu, tôi sẽ phát sóng trực tiếp để tiết lộ mối quan hệ.]
Việc Ôn Dư trực tiếp tự nổ, hashtag "Khi nào khoảng khắc ấy anh yêu em" cũng thành công trở thành hot search.
Lợi dụng cơ hội này để đầu cơ, chưa kể lưu lượng truy cập miễn phí, cái tên Ôn Dư và công ty "Giải trí Song Ngư" nhanh chóng nổi tiếng.
Theo ước tính sơ bộ của Ôn Dư, ít nhất 10 triệu phí đã được tiết kiệm trong đợt này.
Scandal với Hoắc Nham đã không còn hot search từ lâu, thay vào đó là một chủ đề mới: "Ai là người đàn ông đứng sau nhà đầu tư xinh đẹp này."
Cư dân mạng thích ăn dưa đến mức chỉ trong một ngày, bạn trai của Ôn Dư đã bị liệt vào danh sách khả nghi từ diễn xuất đến ca hát. Tì𝗆 𝙩r𝑢yệ𝗇 hay 𝙩ại ﹍ 𝙩rù𝗆 𝙩r𝑢yệ𝗇.V𝗇 ﹍
Sự hối hả và nhộn nhịp trên Internet vẫn đang diễn ra còn trong văn phòng, Ôn Dư cuối cùng cũng đã tạm thời thoát ra khỏi vòng xoáy và có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, đã hơn năm giờ chiều, trời cuối cùng cũng bắt đầu đổ mưa sau một ngày u ám.
Điện thoại kêu bíp, là tin nhắn từ Tưởng Vũ Hách: [Anh sẽ đến đón em sau khi tan sở.]
Ôn Dư ban đầu nghĩ rằng điều đó thật tốt, nhưng nhớ tới việc cô vừa mới xuất hiện trên các hot search trong một ngày, nghĩ tới chuyện bản thân có thể trở thành mục tiêu công kích. Vì vậy, cô thận trọng trả lời anh: [Anh đổi xe đi.]
Mưa càng lúc càng lớn, Ôn Dư bắt đầu thu dọn đồ đạc, Đường Hoài bước vào nói: "Người đại diện của Hoắc Nham gọi điện giải thích, bọn họ không phải người mua hot search."
"Tôi biết." Ôn Dư thản nhiên nói: "Cậu ấy cũng không ngốc như vậy dùng loại tin tức tình cảm này để tự mình bị sa thải."
"Cái đó…"
Khi ba ngôi sao nam tranh vai, nhất định sẽ có cạnh tranh công khai và cạnh tranh ngấm ngầm, nhưng người này còn dám lợi dụng cô xem ra là kẻ điên rồi.
Ôn Dư còn không biết ai đứng sau chuyện náo nhiệt này bởi tạm thời không cô không có tinh lực đi điều tra. Cô chỉ muốn nhìn thấy anh ngay lập tức.
Lần đầu tiên nhìn thấy hot search, Ôn Dư thừa nhận rằng cô có chút bối rối, trong tiềm thức lo lắng cho cảm xúc của Tưởng Vũ Hách. May mắn thay, sau khi biết anh vẫn đã cho cô đủ niềm tin. Chính sự tin tưởng này đã khiến Ôn Dư nhanh chóng tiến vào trạng thái phấn chấn và bắt đầu phản công.
Nửa giờ sau, Tưởng Vũ Hách đến bãi đậu xe, Ôn Dư lén lút bước lên. Mặc dù chú Hà vẫn ở trong xe nhưng Ôn Dư đã lao vào vòng tay của anh ngay khi cô bước vào. Người con gái này giống như đứa trẻ tự mình chống chọi cả một ngày, sau đó lại đột nhiên nhìn thấy cha mẹ mà bản thân có thể dựa vào, bao nhiêu uất ức muốn trút bầu tâm sự đều tuôn ra hết.
"Ôm." Cô dụ dỗ.
Tưởng Vũ Hách biết tâm tình của đối phương nên ngay lập tức ôm cô vào lòng: "Sao vậy, mọi chuyện không suôn sẻ à."
"Em nhớ anh."
"..."
Có lẽ chính Ôn Dư cũng không ý thức được bờ vai của người đàn ông này đã trở thành thứ chỗ dựa mà cô khao khát nhất.
Hai người lặng lẽ ôm nhau một hồi lâu, Ôn Dư mới nói ra lời trong lòng: "Cảm ơn anh đã tin em vô điều kiện."
Tưởng Vũ Hách hơi dừng một chút, nhàn nhạt nói: "Anh không phải người không biết phân biệt trắng đen như vậy."
Trong mắt anh, một mánh khóe nhỏ như vậy trong làng giải trí hoàn toàn không thể sử dụng được. Anh có thể nhìn thoáng qua đã biết cái nào là thật và cái nào là khói, bom do người khác tạo ra.
Điều duy nhất mà Tưởng Vũ Hách quan tâm là…
"Theo như em nói, nếu ngày đó doanh thu bán vé vượt quá 100 triệu chẳng phải sẽ công khai sao?"
"Đúng vậy." Nói đến đây, Ôn Dư cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô ngẩng đầu cười nói: "Cho nên anh… Người đàn ông đứng sau lưng Ôn tiểu thư hiện tại có thể chính thức công bố hay không hoàn toàn là do ý trời."
Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng nhếch môi cười. Trong mối quan hệ này giữa anh và Ôn Dư, nếu không phải anh nhiều lần ép buộc mà để theo ý trời thì bọn họ đã kết thúc từ lâu.
Hai người lặng lẽ dựa vào nhau, mưa càng lúc càng nặng hạt, hạt mưa dần dần nối thành đường trên cửa sổ xe trượt xuống.
Loại thời tiết này khiến Ôn Dư đột nhiên nhớ tới ngày mà cô và Tưởng Vũ Hách chia tay một cách đau đớn nhất. Lúc đó trời cũng đang mưa như thế này.
Hôm nay, trời lại mưa to như vậy, và cô gặp phải cuộc khủng hoảng đầu tiên trong công việc kinh doanh của chính mình.
Xem ra mỗi lần trời mưa to, ký ức của cô về nó cũng không tốt lắm. Phải chăng đây cũng là ý trời?
Sau khi chăm chú nhìn màn mưa ngoài cửa sổ hồi lâu, Ôn Dư đột nhiên tự nhủ: "Anh à, anh biết ngày lễ tình nhân em còn muốn làm gì ngoại trừ việc tỏ tình với anh nữa không?"
Tưởng Vũ Hách: "Không biết."
Ôn Dư quay đầu nhìn anh.
Cho dù trước đây cô lừa dối anh như thế nào, sau đó cô tự phụ khi họ ở bên nhau tới đâu, hay cô xử lý chuyện hôm nay ra sao thì lúc này toàn bộ internet đều đang nghi ngờ và chế giễu mối tình của cô với Hoắc Nham.
Mà người đàn ông này vẫn như mọi khi, ủng hộ cô, tin tưởng cô và đứng sau cô, bảo vệ cô. Anh làm theo cách riêng của mình để dạy cô trưởng thành.
Ôn Dư cụp mắt cười nói: "Về nhà sẽ nói cho anh biết."
Ôn Dư không biết có phải là ý trời hay không. Nhưng cho dù đó là ý trời, đêm nay cô sẽ bất chấp bầu trời và xác định lại ý nghĩa của những ngày mưa với chính mình.
Thang máy vào nhà, Ôn Dư chủ động nắm tay Tưởng Vũ Hách, sau đó cô kéo anh vào phòng ngủ của mình. Cô bật những ngọn đèn nhỏ trên trần nhà xung quanh, trong phòng tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
"Ở chỗ này chờ em." Ôn Dư nói, cô đi tới tủ đựng đồ, từ tầng dưới cùng tìm được một cái hộp bọc giấy kraft màu đen. Sau đó nhẹ nhàng trở về trước mặt Tưởng Vũ Hách: "Lễ tình nhân đó em muốn tặng anh món quà này."
Tưởng Vũ Hách không xa lạ gì với hộp quà này, anh ấy đã từng nhìn thấy nó ở nơi ở của Ôn Dư, nhưng anh không hỏi bởi anh không mong đợi nó được trao cho chính mình.
Nhìn hộp quà Tưởng Vũ Hách hỏi: "Việc phải làm là tặng quà cho anh sao?"
Ôn Dư lắc đầu. Tất nhiên là nhiều hơn thế. Chưa bao giờ thời gian của tối nay lại tốt đến thế với cô. Có lẽ nó đã được tôi luyện bởi những khó khăn và lòng biết ơn cùng sự yêu mến đối với người đàn ông này nên càng trở nên lớn hơn.
Có thể do hợp thời tiết hoặc do không muốn giữ lại sự tiếc nuối ban đầu. Cô nhẹ nhàng mở lớp giấy gói, khi sắp mở xong, cô mím môi nói với Tưởng Vũ Hách: "Nhắm mắt lại."
Tưởng Vũ Hách hiếm khi sẵn sàng nhắm mắt trước mặt người khác, đây là dấu hiệu của việc anh hoàn toàn buông lỏng cảnh giác. Nhưng không biết vì sao, Ôn Dư đêm nay thật khó từ chối.
Sau khi nhìn cô thăm dò một lúc, cuối cùng anh cũng chốt lại trong sự thỏa hiệp.
Trong phòng rất yên tĩnh, Tưởng Vũ Hách nghe thấy tiếng hộp mở ra, rất nhanh đã cảm giác được tay Ôn Dư đang đặt ở trên eo của mình, nhẹ nhàng mà chậm rãi vòng qua một vòng, eo anh bị một lực lượng siết chặt.
"Được rồi." Ôn Dư nói.
Trên thực tế, Tưởng Vũ Hách đã đoán được những gì Ôn Dư mang đến, nhưng khi anh mở mắt ra và thực sự chắc chắn thì anh vẫn cảm thấy một sự xúc động không thể kiểm soát.
Trái tim cô đang muốn chinh phục anh.
Tưởng Vũ Hách ngước mắt lên nhìn Ôn Dư, cơ thể anh chậm rãi tiến về phía trước.
"Đây có phải là thứ mà em đã định tặng cho anh?" Anh hỏi.
Cơn mưa đêm hè như muốn chứng kiến niềm đam mê lâu ngày không dứt này, nó càng lúc càng dữ dội.
Căn phòng yên tĩnh, và Ôn Dư bị đẩy vào tường. Hai người nhìn nhau một lúc, cô khẽ mỉm cười, dùng ngón trỏ móc chiếc thắt lưng đen quanh eo Tưởng Vũ Hách, mơ hồ mà nhỏ nhẹ kéo vào trong lòng, tức giận nói bên tai anh: "Nhưng em đã bắt được anh rồi… Anh trai."