Ôn Dư tỉnh lại lần nữa là vì một giấc mơ, trong mơ bước vào một khoảng không, cô cũng giật mình tỉnh lại.

Mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy mặt trời lên cao, mà không biết lúc nào mà bản thân đã chui vào lòng Tưởng Vũ Hách, đáng sợ nhất chính là…

Chân cô đã gác trên người anh.

Bọn họ lấy một phương thức vô cùng hài hoài ôm nhau, thậm chí tư thế còn có một chút sắc tình.

Hình ảnh kích thích đến mức suýt chút nữa Ôn Dư đã kêu ra tiếng.

Nhất định là bản tính của mình khi ngủ không tốt, khi ngủ luôn cảm giác được bên cạnh như có một có thứ gì đó ấm áp sẽ dán lên.

Aaaaa, nhất định là như vậy.

Cũng may Tưởng Vũ Hách còn chưa tỉnh, cũng may tối hôm qua anh uống nhiều rượu như vậy, ngủ rất sâu, không phát hiện cô đột nhập vào.

Ôn Dư giống như một kẻ trộm lẻn vào phòng, tim đập như muốn bay lên, nhanh chóng xốc chăn lên bước xuống giường, đến cả dép cũng không dám mang, cứ chân trần như vậy chạy ra khỏi thư phòng.

Khi đi đến của lại không yên tâm quay đầu nhìn lại… Tưởng Vũ Hách vẫn giữ tư thế lúc nãy, còn chưa tỉnh.

Cô nhẹ nhàng thở ra, thừa dịp mọi chuyện còn chưa bị anh phát hiện, nhanh chóng mở cửa chạy về.

Quay về phòng Ôn Dư mới phát hiện bây giờ đã là bảy giờ năm mươi phút sáng, bình thường giờ này bọn họ đã thức dậy và sắp đi làm.

Quá nguy hiểm, nếu không phải mình bị giấc mộng làm thức giấc, nhất định hôm nay cô sẽ bị Tưởng Vũ Hách trêu chọc một trận.

Ôn Dư có thể tưởng tượng được khi Tưởng Vũ Hách tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng mình đang ngủ bên cạnh.

Cô che mặt hít sâu mấy lần, may mắn bản thân chạy ra ngoài trước khi Tưởng Vũ Hách tỉnh lại.

Sau khi nhịp tim bình thường lại, cảm giác ôm anh từ từ hồi phục lại trong ký ức, Ôn Dư không thể không thừa nhận…

Cảm giác được anh ôm vào lòng rất ấm áp, rất an toàn.

Cảm giác chân gác lên người anh cũng rất thoải mái.

Có lẽ ngủ một mình quá lâu rồi, đột nhiên bên cạnh có một người đàn ông, loại từ trường vô hình này đang hấp dẫn bọn họ đến gần nhau hơn.

Dù sao lúc nãy, Tưởng Vũ Hách ôm mình trong lòng cũng rất thuận tay.

Hình ảnh này không hiểu sao lại khiến người khác rộn ràng vào buổi sáng, giống như bí mật chỉ có chính bản thân mình biết được, Ôn Dư mím môi cười, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt khóe môi cũng cong lên một đường thật đẹp.

Nhưng niềm vui của tinh thần và cơ thể này rất nhanh bị thay thế bằng sự sợ hãi.

Khi đánh răng, Ôn Dư theo thói quen muốn tìm di động xem tin tức mới hôm nay thì phát hiện…

Di động còn đang ở trên giường trong thư phòng còn chưa lấy về.

Lúc nãy cô chạy quá gấp, trong đầu đều muốn nhanh chóng chạy khỏi hiện trường, quên cả việc hôm qua mình có mang theo di động đi.

Sau khi hôm qua bản thân lướt Weibo xong, hình như thuận tay để di động bên cạnh gối đầu.

Aaaaa!

Ôn Dư sắp điên rồi,

Người chạy ra ngoài, như nếu di động bị phát hiện, không phải là một búa càng đau hơn!

Ôn Dư cắn bàn chải đánh răng mở cửa xông ra ngoài, trong lòng thầm cầu nguyện Tưởng Vũ Hách còn đang ngủ, nhưng vừa đi đến cửa đã thấy một người đàn ông cả người ăn mặc chỉnh tề từ thư phòng bước ra.

Ôn Dư: “…”

Bàn chải đánh răng thiếu chút nữa rớt từ trong miệng ra ngoài.

Sắc mặt Tưởng Vũ Hách bình tĩnh đi lên phía trước, thấy vẻ mặt nhăn lại rất buồn cười của cô thì nhíu mày: “Em đang làm gì vậy?”

Ôn Dư há miệng: “Không có gì.”

“Vậy đứng ở đó làm gì?”

“… Muốn gọi anh rời giường.”

Hai người nhìn nhau mấy giây, Tưởng Vũ Hách bình tĩnh nhìn lướt qua cô: “Anh có chút chuyện nên đi trước, em tự mình ăn sáng đi.”

Ôn Dư còn chưa hoàn hồn, chợt nghe thấy âm thanh đóng cửa.

?

Không có chuyện gì xảy ra?

Anh không phát hiện?

Không kịp suy nghĩ, Ôn Dư lập tức chạy đến chiếc giường trong thư phòng, tìm một vòng mới phát hiện di động của mình ở dưới gối đầu.

Không trách được Tưởng Vũ Hách không nhìn thấy.

Ôn Dư ngồi trên tấm thảm bên cạnh chiếc giường sờ ngực, sáng nay tim cô cứ đập lúc cao lúc thấp, lên xuống như đi tàu lượn siêu tốc.

Cũng may lần này đến cả ông trời cũng giúp cô, không để Tưởng Vũ Hách biết chuyện nửa đêm mình trèo lên giường của anh.

Ôn Dư tổng kết lại một chút, chắc mình là người tốt nên được hồi báo tốt.

Ở bên kia, “ông trời” Tưởng Vũ Hách đã ngồi vào trong xe.

Ngay cả chú Hà cũng nhìn ra trạng thái hôm nay của anh không giống với những ngày khác.

Không nói ra được là không giống ở đâu, thậm chí anh không hề cười, nhưng có thể cảm nhận được sự thoải mái và nhàn nhã từ trên người anh tỏa ra.

“Tâm trạng của cậu chủ hôm nay có vẻ tốt!” Chú Hà nói.

Nhớ tới lúc nãy Ôn Dư cắn bàn chải đánh răng ra vẻ bình tĩnh, khóe môi Tưởng Vũ Hách khẽ cong lên.

Anh giả vờ ngủ lâu như vậy, thật vất vả mới đợi được cô tỉnh lại, ngay cả chạy trốn cũng không dọn sạch sẽ, còn để di động lại để mình phải phối hợp giả vờ như không nhìn thấy.

“Cậu chủ có phải thấy chuyện trên Weibo tối hôm qua nên mới vui như thế?” Chú Hà đánh bạo nói: “Tối hôm qua Nhân Nhân nói với tôi là cậu chủ lên xu hướng tìm kiếm rồi, tôi không chơi Weibo, nhưng nhìn thoáng qua, chắc chắn là cậu chủ đang nhìn Tiểu Ngư thôi, có phải hay không?”

Tưởng Vũ Hách liếc mắt nhìn chú ấy, thản nhiên nói: “Từ lúc nào mà chú bắt đầu bát quái rồi.”

Chú Hà cười ha ha hai tiếng: “Tôi chỉ bát quái chuyện của hai người thôi…"

Ý thức được từ này không thỏa đáng, chú Hà suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng nhớ tới một từ đang lưu hành mà Nhân Nhân chỉ chú ấy, gương mặt hiền từ của một người cha hiện lên nụ cười:

“Tôi chỉ đẩy thuyền hai người thôi.”

Tưởng Vũ Hách: “…”

Xu hướng tìm kiếm, thật ra đã có người báo trước chuyện này với Tưởng Vũ Hách.

Loại đá biến thành vàng như vậy của cô vốn muốn lên xu hướng tìm kiếm, tất nhiên sẽ có người báo trước, nếu như người trong cuộc không muốn, ai cũng không cọ được lưu lượng của anh.

Bởi vậy cư dân mạng mới có thể nhìn thấy vị trí cao nhất trên xu hướng tìm kiếm, cũng là Tưởng Vũ Hách trầm mặc.

Dù sao sớm muộn gì mối quan hệ của anh và Ôn Dư sẽ bị mọi người biết, xu hướng tìm kiếm lần này coi như là cho cư dân mạng ghi nhớ trước. Đợi khi bọn họ chính thức công khai quan hệ, xu hướng tìm kiếm lần này sẽ trở nên có ý nghĩa hơn.

Ăn cơm sáng xong, Ôn Dư cũng bắt đầu một ngày làm việc.

Đêm qua tại đêm hội điện ảnh Á Thịnh gặp được nhiều ông lớn trong vòng này, Ôn Dư biết rõ mình còn đoạn đường rất dài phải đi, mà lúc này chính là nước cờ tốt nhất, đó là IP đang khai phá trên tay.

Hôm nay là ngày mà đoàn phim <Khoảnh khắc> chọn diễn viên thử vai chính vòng cuối cùng.

Vì thể hiện sự coi trọng, Trần Hữu Sinh và Chung Bình đều đến hiện trường, Ôn Dư là người đầu tư lớn nhất đương nhiên cũng không thể vắng mặt.

Tới thử vai lần này có khoảng hai mươi diễn viên, đều đã trải qua nhiều tầng tuyển chọn.

Lần này Vưu Hân cũng tham gia thử vai.

Dưới sự đề cử của Ôn Dư, cô ấy tham dự tranh cử vị trí nữ hai trong bộ phim.

Dựa theo nghĩa khí mà Ôn Dư đối với bạn bè, có cơ hội như vậy cô nhất định sẽ tận hết sức mình giúp Vưu Hân đóng nữ chính, nhưng trải qua chuyện thử vai ở điện ảnh Á Thịnh lần trước, cô biết mỗi một diễn viên, mỗi vai diễn đều có đặc điểm riêng của mình, không phải ai cũng là người thích hợp.

Do vậy sau khi so sánh cẩn thận, Ôn Dư đề cử Vưu Hân diễn vai nữ hai, mà quyết định cuối cùng cũng giao cho đạo diễn.

Là bạn thân thì nhất định sẽ kéo cô ấy, nhưng cũng phải kéo cô ấy đến vị trí thích hợp.

Sẽ không giống trước đây chỉ dùng những người thân thiết, cũng là Tưởng Vũ Hách dạy để cô trưởng thành.

Khi thử vai tiến hành đến buổi trưa, Hoắc Nham cũng tới.

Cậu ta cũng coi như là một trong những nam chính mà đạo diễn và Ôn Dư chọn, trừ cậu ta ra còn có hai diễn viên nam cũng đang xem xét.

Về cơ bản thì nam chính sẽ là một trong ba người ở đây.

Bởi vì Hoắc Nham đến thử vai nên mọi người rất xem trọng, sau khi hóa trang xong, thì diễn thử một đoạn ngắn.

Thời gian đạo diễn cho đặc biệt dài, sau khi thử vài đoạn mới kết thúc.

Ôn Dư từ ánh mắt đạo diễn có thể nhìn ra, so ra thì vừa ý cậu ta nhất.

Quả nhiên, sau khi Hoắc Nham rời đi, Trần Hữu Sinh xoay qua hỏi ý kiến của Ôn Dư: “Cô cảm thấy thế nào?”

Ôn Dư gật đầu: “Kỹ năng diễn xuất không tệ, nhưng tôi luôn cảm thấy khí chất của cậu ta thiên về trung tính, thiếu một chút khí phách, không biết tạo hình có thể thay đổi được hay không.”

Trần Hữu Sinh và Chung Bình cũng tán đồng: “Về điểm này thì Lộ Trần biểu hiện tốt hơn.”

Chung Bình nói: “Ngô Dã thì tổng hợp lại có tố chất tốt nhất, nhưng kỹ năng diễn xuất thì hơi thiếu một chút.”

Quay xung quanh ba nam diễn viên, mấy người họ ở trong phòng thảo luận rất lâu, đến sáu giờ chiều mới kết thúc buổi thử vai lần này.

Vưu Hân luôn đứng bên ngoài đợi Ôn Dư, sau buổi biểu diễn, khi cả hai đang muốn rời đi, thì thấy xe của Hoắc Nham dừng lại ở ven đường.

Cậu ta từ trên xe bước xuống, đầy thành ý hỏi: “Sếp Ôn, không biết phần biểu diễn vừa rồi của tôi, chị cảm thấy thế nào?”

Ôn Dư lễ phép cười: “Rất tốt.”

“Cám ơn.” Cậu ta nói: “Nếu không đêm nay tôi mời chị ăn cơm? Tôi có một người bạn vừa mới khai trương một nhà hàng, tôi cũng qua ủng hộ một chút.”

Ôn Dư hơi sửng sốt, rõ ràng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Dù sao bọn họ cũng không thân đến mức có thể cùng nhau đi ăn cơm.

Hoắc Nham thấy biểu cảm nhỏ của cô lập tức nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là thuận đường, vừa hay cũng đến giờ ăn cơm.”

Ôn Dư lắc đầu, chỉ vào Vưu Hân bên cạnh nói: “Không cần đâu, tôi có hẹn với bạn rồi.”

Hoắc Nham cũng không miễn cưỡng: “Vậy được, tạm biệt.”

Trở lại trong xe, đóng cửa sổ lại, lúc này người đại diện mới hỏi: “Thế nào rồi?”

“Cái gì thế nào, còn phải hỏi sao? Nếu mời được tôi sẽ lên xe một mình sao?” Giọng điệu Hoắc Nham mang theo sự tức giận.

Người đại diện nhanh chóng đưa nước cho cậu ta: “Đừng gấp, từ từ, tôi nghe được bây giờ sẽ chọn một trong ba người là cậu và Lộ Trần, Ngô Dã sẽ làm nam chính, cậu phải nghĩ biện pháp dỗ vị sếp nhỏ Ôn này cho tốt.”

Hoắc Nham yên lặng thật lâu, mới không kiên nhẫn trả lời một câu: “Biết rồi.”

Sau khi Hoắc Nham rời đi, Vưu Hân mới trêu ghẹo Ôn Dư: “Không phải cậu ta có ý với cậu chứ?”

Ôn Dư: “Cậu ta còn nhỏ hơn tôi hai tuổi, sao có thể?”

“Cái gì mà không thể chứ? Trong vòng giải trí này chuyện tình chị em còn ít sao?” Vưu Hân phân tích đạo lý rõ ràng: “Nếu không phải cậu ta có ý với cậu, thì để cậu có ý với cậu ta.”

Ôn Dư lý giải vài giây: “Ý cậu nói là, cậu ta muốn bị tôi dùng quy tắc ngầm?”

Vưu Hân gật đầu: “Còn không phải sao, nhà đầu tư muốn thay ai không phải chỉ là chuyện của một câu nói thôi.”

Ôn Dư chỉ xem như Vưu Hân đang nói giỡn: “Tôi đối với loại tình chị em như cậu ta không có hứng thú.”

“Không thích chó săn nhỏ?”

Ôn Dư nói những lời ngông cuồng: “Tôi thích chó săn lớn.”

Giỏi thật.

Vưu Hân nhìn gương mặt đầy ý xuân của Ôn Dư, nói: “Thế nào, nếm qua mùi vị của chó săn lớn rồi sao?”

Đột nhiên Ôn Dư nhớ lại bộ dạng Tưởng Vũ Hách hôn chân mình, trên mặt cũng bốc lên một cơn nóng.

Không thay đổi sắc mặt nói: “Không có.”

Vưu Hân cười nhẹ nhìn cô: “Cậu lại giả vờ, là tổng giám đốc Tưởng không được sao, hai người ở chung còn chưa lăn qua hả? Không thể nào.”

“Là thật.” Gương mặt Ôn Dư nghiêm túc nhìn bạn thân: “Tôi rất đứng đắn.”

Vưu Hân: “…”

Cũng phải, trước đây Ôn Dư cùng Thẩm Minh Gia ở bên nhau gần một năm đều không phát sinh quan hệ, mà sếp Tưởng này, rút ngắn thì cũng phải nửa năm chứ.

Như thế nào thì cũng là ông chủ của mình, Vưu Hân nói giúp một câu có lương tâm:

“Thật ra, có đôi lúc, không đứng đắn cũng thích hợp để hai bên đẩy nhanh tốc độ phát triển tình cảm, nói không chừng sẽ thu được hiệu quả không ngờ đến đó.”

Ôn Dư: “…”

Sau khi tiễn Vưu Hân, Ôn Dư trở lại khu nhà phía nam một chuyến.

Sau khi dọn đi thì Ôn Dư chưa từng trở về, bình thường chỉ dùng Weibo liên hệ với Ôn Thanh Hữu, nhưng mấy ngày gần đây không những gọi không nghe máy, cả Weibo cũng không trả lời.

Phòng làm việc của hai anh em cùng một tầng, Ôn Dư bớt chút thời gian đi qua nhìn xem, mới nghe thấy Ôn Thanh Hữu nói với thư ký chuyện gần đây anh ấy muốn thanh lý công ty.

Ôn Dư không yên tâm, mới đích thân chạy đến đây một chuyến, tính trở về hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Buổi tối bảy giờ, Ôn Thanh Hữu không đi ra ngoài, đang ở nhà chuẩn bị ăn cơm chiều.

“Sao chỉ có một mình anh?” Sau khi vào cửa Ôn Dư nhìn một vòng, phát hiện Tưởng Lệnh Vi cũng không có ở đây.

Ôn Thanh Hữu để tay trong túi quần, tay còn lại cầm một ly nước, nhẹ nhàng cười: “Anh nên hai người sao.”

Ôn Dư nghe thấy có gì đó không đúng: “Chị Tưởng đâu, không phải hai người ở bên nhau sao?”

Ôn Thanh Hữu uống một ngụm nước, giống như không có chuyện gì, rất lâu mới nói: “Bọn anh đã kết thúc rồi.”

Ôn Dư: “…”

Kinh ngạc đứng tại chỗ hơn nửa ngày, Ôn Dư mới ngạc nhiên mở miệng, “Tại sao? Không phải lần trước hai người còn rất tốt sao, sao đột nhiên lại…"

Đột nhiên sao?

Trong lòng Ôn Thanh Hữu nhẹ nhàng cười.

Thật ra một chút cũng không đột nhiên.

Trước đến nay Tưởng Lệnh Vi không phải là một cô gái tình nguyện an ổn, cô ấy không muốn cuộc sống của mình bị bất cứ mối quan hệ nào trói buộc sự tự do.

Tình yêu sẽ trói buộc cô ấy, cho nên cô ấy không cần nữa.

Về điểm này, từ lúc bọn họ quen biết, bản thân nên hiểu rõ.

Không phải mỗi người chơi đều nguyện ý lên bờ.

Mà Ôn Thanh Hữu luôn cho rằng, bản thân là người có thể thay đổi được cô ấy.

Ôn Thanh Hữu không muốn nhắc nhiều đến chuyện của mình và Tưởng Lệnh Vi, ngẩng đầu hỏi Ôn Dư: “Sao đột nhiên em lại trở về.”

Ôn Dư nói: “Thư ký của anh nói là anh muốn thanh lý công ty, em đến đây nhìn xem, không ngờ anh cùng chị Tưởng…”

“Không có gì, thích hợp thì ở bên, không thích hợp thì giải tán.” Thoạt nhìn thì Ôn Thanh Hữu rất bình tĩnh: “Cuối tuần anh sẽ trở về Mỹ, em ở trong nước phải tự chăm sóc mình.”

“?”

Lần này Ôn Dư thật sự ngây người: “Đi? Tại sao phải đi? Anh đừng đi mà.”

“Bệnh cũ của mẹ lại tái phát, anh muốn trở về nhìn xem, hơn nữa thời gian lần này anh trở về sẽ hơi lâu.” Anh ấy dừng một chút, giọng điệu khó tránh có chút thất bại: “Có một số chuyện nằm ngoài nguyên tắc của anh, bây giờ là lúc nên quay lại.”

“…”

Chia lìa là một chủ đề nặng nề, hai anh em vì vậy mà im lặng rất lâu, Ôn Thanh Hữu mới phá vỡ bầu không khí hỏi Ôn Dư: “Đã ở cùng với cậu ta rồi, sao chưa thấy hai người công khai quan hệ.”

Ôn Dư biết anh ấy đang hỏi Tưởng Vũ Hách, giải thích: “Là em yêu cầu, em muốn làm ra một ít thành tích mới công khai.”

“Phải không.” Ôn Thanh Hữu nói: “Cậu ta cũng không muốn công khai.”

“Anh đừng có thành kiến với anh ấy, thật sự là em yêu cầu.”

“Tóm lại nếu cậu ta đối với em không tốt, lập tức đến Mỹ tìm anh, biết không.”

Ôn Thanh Hữu dịu dàng xoa đầu Ôn Dư, một lúc lâu, mới bất đắc dĩ nói một câu cảm khái: “Chỉ sợ cậu ấy sẽ giống với chị gái của cậu ấy.”

“…”

Mặc kệ Ôn Dư hỏi Ôn Thanh Hữu bao nhiêu lần rốt cuộc anh ấy và Tưởng Lệnh Vi đã xảy ra chuyện gì, nhưng Ôn Thanh Hữu đều nói năng thận trọng.

Một chữ cũng không nhắc đến.

Trên đường trở về, Ôn Dư luôn nghĩ đến chuyện này, không thể bình tĩnh lại, luôn cảm thấy cuộc sống đang hoàn mỹ đột nhiên bị xé ra một lỗ hổng.

Sau khi đến nhà, trong nhà đã sáng đèn. Tưởng Vũ Hách ngồi trên ghế sofa ở phòng khách nhìn máy tính, thấy Ôn Dư đi vào, thuận miệng nói: “Về rồi sao?”

Ôn Dư buồn bã không vui trả lời.

Tưởng Vũ Hách nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của Ôn Dư không tốt, ngẩng đầu: “Làm sao vậy.”

Ôn Dư ném túi qua một bên, ngồi vào một bên của sofa, ôm lấy cánh tay của Tưởng Vũ Hách: “Anh của em muốn đi.”

“Đi?” Tưởng Vũ Hách nhíu mày: “Đi đâu.”

“Trở về Mỹ.”

“Ồ, thật đáng chúc mừng.”

“…” Đột nhiên Ôn Dư đứng lên đánh Tưởng Vũ Hách mấy cái: “Anh có phiền hay không.”

Tưởng Vũ Hách ngậm miệng lại, ánh mắt lần nữa dừng trên máy tính.

Ôn Dư khó chịu lần nữa: “Hơn nữa anh ấy đã chia tay với chị của anh.”

Tưởng Vũ Hách không hề kinh ngạc: “Nằm trong dự kiến.”

“Vì cái gì?”

“Không có vì cái gì, trực giác thôi.”

“…”

Ánh mắt Tưởng Vũ Hách luôn rất chuẩn, bất luận là nhìn người hay đầu tư, thì đều rất chính xác.

Anh đều nói không được, Ôn Dư càng uể oải.

“Nhưng em có thể nhìn ra, anh em còn rất yêu chị anh.”

Tưởng Vũ Hách không phản ứng.

Ôn Dư đẩy anh một chút: “Anh cho em một chút phản ứng được không.”

Tưởng Vũ Hách: “Em muốn phản ứng gì.”

“Chính là, anh có thể gọi hỏi chị anh một chút không, ít nhất để em biết rốt cuộc giữa bọn họ đã có vấn đề gì, anh trai em còn cơ hội hay không.”

“Sao anh phải giúp anh ấy?” Giọng điệu của Tưởng Vũ Hách thản nhiên: “Không phải em không biết anh không hợp với anh trai em.”

“…” Ôn Dư làm nũng kéo tay áo anh: “Em cầu xin anh mà.”

Tưởng Vũ Hách bỏ laptop xuống, vô cùng lạnh lùng nói: “Không gọi.”

Cứ như vậy Tưởng Vũ Hách trở về thư phòng.

Ôn Dư lầm bầm hai tiếng, một mình ở phòng khách suy nghĩ, thời gian này cô hoàn toàn trầm mê trong chuyện yêu đương hoàn toàn xem nhẹ Ôn Thanh Hữu, không biết anh ấy đã gặp chuyện khó chịu như vậy.

Trong lòng Ôn Dư thật áy náy, bất luận thế nào cũng muốn giúp anh trai hết sức thử một lần nữa.

Nếu thật sự đi Mỹ, hai người sẽ khó có khả năng.

Cô nhìn về hướng thư phòng suy nghĩ, rốt cuộc phải làm sao để Tưởng Vũ Hách cao ngạo này mở miệng chứ.

Bỗng dưng, những lời Vưu Hân nói buổi chiều hiện lên trong đầu…

“Có đôi lúc, không đứng đắn cũng thích hợp để hai bên đẩy nhanh tốc độ phát triển tình cảm, nói không chừng sẽ thu được hiệu quả không ngờ đến đó.”

… Hiệu quả không tưởng tượng được?

Ôn Dư suy nghĩ một lúc, mơ hồ cảm thấy như bản thân đã tìm được biện pháp.

Mười lăm phút sau.

Ôn Dư đẩy cửa thư phòng, thấy Tưởng Vũ Hách còn đang làm việc, ho một tiếng, bưng một ly cà phê đi vào: “Em pha cho anh đó.”

Tưởng Vũ Hách cười khẩy, không ngẩng đầu lên hỏi: “Em như vậy là muốn hối lộ anh giúp em sao?”

“Đương nhiên không phải.” Ôn Dư từ bên kia vòng qua sau lưng Tưởng Vũ Hách, giả vờ giúp anh bóp: “Vậy ý anh có phải là, em có thể tìm cách hối lộ anh, thì anh sẽ đồng ý giúp em gọi cuộc điện thoại đó.”

Tưởng Vũ Hách cũng không chú ý, thái độ vẫn rất lạnh nhạt: “Em cảm thấy bản thân có cái gì có thể hối lộ anh?”

Vài giây sau, Ôn Dư đột nhiên buông vai anh ra, xoay bên cạnh, sải bước ngồi trên đùi anh.

Trong nháy mắt trên người có một sức nặng mềm mại, mùi hương cũng xông vào chóp mũi.

Tưởng Vũ Hách ngừng một chút, lẳng lặng nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt.

Bình tĩnh một lúc, vẫn không cảm kích như cũ.

“Ngồi lên cũng vô dụng thôi.” Anh nói.

Ôn Dư trừng mắt nhìn: “Anh cúi đầu nhìn xem có tác dụng gì không.”

Tưởng Vũ Hách không biết Ôn Dư muốn giở trò gì, theo bản năng nhìn xuống.

Một đôi chân thon dài bị bao phủ bởi màu đen trong suốt, mịn màng bóng loáng, giống như trong suốt, dưới ánh đèn vừa chạm vào sẽ bị vỡ.

“…”

Im lặng mấy giây, Tưởng Vũ Hách bưng ly cà phê lên uống một ngụm, khi hầu kết nuốt một ngụm không ngừng chuyển động.

“Có thể.” Anh để ly xuống, giọng điệu cũng khàn ba phần: “Ôn Dư em có bản lĩnh hơn rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play