Bây giờ Tiêu Cẩn Sâm đã nắm quyền cửu thiên, thế nên Chu gia cũng như coi là nước lên thì thuyền được lên, vì vậy người ở trong kinh thành này không dám nhắc đến những lời đồn đại về Chu thị trước mặt Chu lão thái thái.
Nhưng lời này trong miệng Từ lão thái thái nói ra lại vô cùng hùng hồn, nếu không phải Chu thị kia chiếm lấy vị trí chính thất của Tô Chính, vậy Từ thị cũng không chỉ là một tục huyền, nói tới nói lui, đối với việc này thì Từ gia cùng với Thừa ân hầu phủ là khổ chủ.
Trên đời này còn có đạo lý không cho khổ chủ khóc lóc kể lể sao.
Nhưng đời này Chu lão phu nhân sợ người ta nhắc đến chuyện này nhất, đây chính là đến chết cũng không thể nói ra!
Ai nào mà ngờ người nam nhân mà ông lão nhà mình giấu trong biệt viện là Thụy vương đâu? Ai nghĩ đứa khuê nữ đã hứa hôn kia của bà ta, lại có một đoạn quan hệ với hắn ta!
Lúc ấy tiên đế bệnh nặng, nhưng hễ trong nhà có nữ nhi đến tuổi lập gia đình, đều vội vàng thành thân, chỉ sợ một năm thủ hiếu sẽ làm trễ hôn sự.
Thừa ân Hầu phủ cũng vì vậy mà đến cửa bàn luận cho hai trẻ thành thân sớm, khi đó bọn họ đã rất hoảng loạn, đúng lúc Tô gia lại đề xuất ra điều kiện như vậy, chẳng phải là chuyện tốt đưa đến cửa sao?
Chu lão phu nhân liền quyết tâm đem gả khuê nữ đi.
Lúc đó bà ta có ý đồ riêng, nhưng nếu không phải vì có ý đồ đó, thì sao Thừa ân hầu phủ có ngày hôm nay chứ? Nếu không thì Tô Hiểu Nguyệt lại có tình cảm thanh mai trúc mã với Tiêu Cẩn Sâm, rồi được sắc phong lên làm thái tử phi?
Nghĩ như vậy, Chu lão phu nhân lại cảm thấy mình có đầy lý lẽ, mở miệng nói: "Nếu không phải lúc đó có ta trèo cao, thì sao các ngươi lại có ngày hôm nay."
Từ lão thái thái nghe xong lời này thì vô cùng tức giận, Từ thị gả cho Tô Chính một người bị cho đội nón xanh, bà đang còn cảm thấy bị thiệt thòi, bà tức giận đến mức không kìm chế được tâm trạng, liền đập chén trà xuống.
——
Tô lão thái thái còn đang ở hạc thụy đường chờ hai vị thông gia kia đến, bên ngoài lại có bà tử vội vã chạy vào nói: "Bẩm lão thái thái, xảy ra chuyện rồi, hai vị phu nhân đang đánh nhau ở trong sảnh!"
Từ thị giật mình liền dẫn người đi qua, trong sảnh rất bừa bộn, bàn ghế đều nằm đổ xuống, hai vị lão nhân gia đã được nha hoàn của riêng mình kéo ra xa, ngồi ở trong sảnh.
Bọn nha hoàn đang quỳ xuống đất thu dọn chén trà.
Quả tim Từ thị đập thịch một cái, đây chính là bộ tách trà màu xanh của bầu trời sau cơn mưa do nghệ nhân gốm của triều đình làm ra, bình thường bà đều không có nỡ lấy ra dùng, nếu không phải gần đây có nhiều khách đến thăm, muốn giữ thể diện cho Hầu phủ, thì bà đã cất nó đi rồi!
Bây giờ thì tốt rồi, một bộ chén trà đang tốt đẹp, lại thiếu đi mất một bộ...
Tô lão thái thái cũng đi theo đến đây, thấy hai vị thông gia đang thở hổn hển ngồi trong sảnh, chỉ có thể cười trừ nói: "Sao hai vị thông gia lại tức giận đến như vậy, nếu mà bị truyền ra ngoài, thì tưởng Hầu phủ lại không tiếp đón chu đáo."
Bài vị của hoàng đế vẫn còn được đặt ở Càn Khôn điện kìa, mỗi ngày nhóm mệnh phụ đều vào cung thắp hương, trong ngày quốc tang lại còn lén đi thăm họ hàng, bạn bè, chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì không tốt cho danh tiếng.
Gương mặt Chu lão phu nhân càng ngày càng đen, dù sao rốt cuộc bà ta cũng đuối lý, nở một nụ cười lạnh lùng, thấy Tô Hiểu Nguyệt không có ở đây, cố ý hỏi: "Tam cô nương nhà ngươi không có ở đây sao?"
Tô Hiểu Nguyệt đi đứng không tiện lợi, bọn nha hoàn còn đang đẩy xe lăn đến đây.
Trong lòng Chu lão phu nhân đang tính toán, bây giờ Tiêu Cẩn Sâm đã kế vị, đương nhiên Tô lão thái thái không làm chủ được cho hắn, hắn thích Tô Hiểu Nguyệt, muốn đem ngôi hoàng hậu đưa cho Tô gia, cái này cũng không có gì. Nhưng làm Hoàng đế, ai mà không có tam cung lục viện, Chu gia bọn họ chính là nhà ngoại của Hoàng đế, chẳng lẽ đến chức vị quý phi cũng không cho được sao?
Chỉ cần Tô Hiểu Nguyệt chịu gật đầu, không cần lo việc không tặng được người đến bên Tiêu Cẩn Sâm.
Ngược lại Từ thị có chút xấu hổ, thấy dường như Từ lão thái thái vẫn đang tức giận, không nhịn được mà tự nâng chén trà qua nói: "Sao mẫu thân lại đến đây, mẫu thân có gì chỉ bào, gọi con về bá phủ cũng được mà."
Từ lão thái thái liền cố ý nói: "Bây giờ ngươi là dưỡng mẫu của thái tử, ta làm gì dám hô hào gọi ngươi đến."
Từ thị biết đây là do bà nói lẫy, có điều lời này của bà cũng làm cho Từ thị mặt đỏ bừng, lại nghĩ đến Tiêu Cẩn Sâm yêu thương Tô Cẩn Sâm như vậy, những ngày tháng tốt đẹp của Tô gia còn đang chờ ở phía sau, trung nghĩa bá phủ bọn họ có thể hưởng được chút ít lợi lộc, đây cũng là điểm vinh quang trên mặt bà.
Bên này đang nói chuyện, Tô Hiểu Nguyệt đã ngồi trên xe lăn đến, bây giờ nàng có thể đi đường thuận lợi rồi, xe lăn để ở dưới hiên, nha hoàn giúp nàng vén rèm lên, Tô Hiểu Nguyệt cúi đầu đi vào, liền thấy đại cữu mẫu Lưu thị của mình nở một nụ cười tươi như hoa chạy đến đón mình.
"Kiều Kiều đến rồi à" Lưu thị cười tươi đến chào đón, định kéo Tô Hiểu Nguyệt lại nói chuyện thân thiết vài câu, Hồng Tiên đã ngay lập tức xuất hiện trước mặt bà ta: "Vị phu nhân này, tiểu thư nhà chúng tôi đi đường còn chưa ổn định, ngài cũng đừng đụng vào tiểu thư."
Thân hình Hồng Tiên cao gầy, mặc dù ăn mặc kiểu nha hoàn, nhưng lại có mang chút phong tình của dị quốc, làm cho người ta nhìn vào mà cũng có chút sợ sệt, Từ thị chỉ cười nói: "Đại tẩu tử, đây là nha hoàn thiếp thân do thái tử điện hạ ban cho Kiều Kiều, biết võ công."
Lưu thị bất giác lui về phía sau một bước, trên mặt nở một nụ cười lúng túng, đi đến bên người Từ lão thái thái, nhỏ giọng nói: "Lão thái thái, chuyện Trường Vinh của nhà chúng ta..."
Từ lão thái thái chẳng thèm quan tâm bà ta, thuận miệng qua loa nói: "Sao có thể mở miệng ở trước mặt mọi người được?"
Từ thị đều nghe không hiểu Lưu thị muốn nói cái gì, còn muốn hỏi rõ ràng, Từ lão thái thái đã nhanh tay giữ bà ta lại.
Lưu thị đang muốn mở miệng, bên ngoài lại truyền tới loạt tiếng bước chân, thì ra là mấy bà tử Chu gia chạy đến, nói với Chu lão phu nhân: "Có thánh chỉ trong cung đến, phu nhân bảo lão phu nhân mau về tiếp chỉ!"
Chu lão phu nhân đang vì hôn sự của hai đứa cháu gái kia mà chỵ ngược chạy xuôi, nghe thấy hai chữ thánh chỉ, liền nghĩ chắc Tiêu Cẩn Sâm đã nghĩ thông suốt rồi, muốn cô nương Chu gia bọn họ tiến cung, cũng quên đi cơn tức giận trước đó, đứng dậy nói với Tô lão thái thái: "Nhận được sự quan tâm của điện hạ, ta phải hồi phủ tiếp chỉ đây, ngày khác trở lại đến thăm thông gia."
Chu lão phu nhân vừa đi, lúc này Từ thị mới lên tiếng hỏi: "Sao mẫu thân lại đi đánh nhau với bà ta vậy?"
Từ lão thái thái lại nở nụ cười, lén lấy khăn che miệng nói với Từ thị: "Ta làm vậy chẳng phải là vì con sao, dù hiện tại khuê nữ của bà ta chính là mẫu thân ruột của bên trên, đó cũng là thiếu đức hạnh, chẳng lẽ ta nói sai rồi? Bà ta tự biết khuê nữ mình không có đức hạnh, còn gả đến Hầu phủ, không phải coi kẻ khác là ngu ngốc sao, có điều... Bây giờ bên ngoài đều nói là Hầu phủ cố ý làm vậy, nhìn như vậy thì sợ bài vị kia phải dọn ra ngoài rồi, đến lúc đó con chính là vợ cả chính thất của Hầu gia."
Đời này Từ lão thái chưa từng sinh qua khuê nữ, chỉ có ba con trai, đều không bằng Từ thị tri kỷ, bởi vậy cũng thật lòng suy nghĩ cho Từ thị.
Vành mắt Từ thị đỏ lên, Tô lão thái thái ở bên cạnh mở miệng nói: "Bà thông gia nói rất đúng, có điều trước mắt là tân đế đăng cơ, mọi thứ đều chưa ổn định, vẫn còn chưa bắt được Vĩnh định hậu Trịnh Trùng, sợ là phải chờ thêm nữa."
Lưu thị ở một đã thấy Chu lão thái thái rời đi, càng trở nên hấp tập, cười tươi như hoa.
Từ lão thái thái nhìn thấy bà ta như vậy, rất khinh thường, cố ý nói: "Ngươi có lời gì thì tự nói với cô em chồng này đi, cũng không phải là người ngoài."
——
Trong cung ngay đang xử lý tang sự, ở cửa ngự thư phòng có treo một chiếc cờ tang, có mấy quan triều vừa lui ra ngoài, Lễ bộ vừa mới đến đưa trình tự nghi thức đại điển đăng cơ vào ngày mai, sau khi Tiêu Cẩn Sâm xem xong liền để sang một bên.
Y giám còn mới đưa chiếc long bào đến, được làm từ gấm hoa, hình Cửu Long Hí Châu được thêu rất là tỉ mỉ và tinh xảo, vừa nhìn là biết do một người thợ giỏi làm ra, cái gọi là một đời vua một đời thần, sau hai ngày chỉnh đốn, những lão cáo già trong cung này đều khôn ngoan, xảo quyệt như nhau.
Tiêu cẩn sâm ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không có người ở đó bên cạnh, thấy việc ngồi lên vị trí cao cao tại thượng này, dường như cũng không thỏa mãn như người ta tưởng tượng.
Hắn không nhịn được mà cong khóe môi, đem a Phúc kêu tiến đến, còn chưa kịp mở miệng, người nọ đã hỏi trước: "Hoàng thượng đang nhớ đến đại tiểu thư sao?"
"Ngày mai mới là đại điển đăng cơ, hiện tại cô vẫn chỉ là thái tử." Tiêu Cẩn Sâm nghiêm túc nhắc nhở một câu, nhưng lập tức lại nhịn cong cánh môi lên nói: "Ngươi tự mình đến Hầu phủ, đón muội ấy vào cung."
——
Từ thị nghe tẩu tử Lưu thị nói, thì sửng sốt một lát, đang muốn nói thật, thì thấy Từ lão thái thái bình tĩnh hắng giọng một cái, đưa ánh mắt về phía bà.
Lúc trước đúng là Từ thị rất muốn gả Tô Hiểu Nguyệt cho Trường Vinh, nhưng thời điểm đó Lưu thị chính là mắt cao hơn đầu, bởi vì Tô Hiểu Nguyệt đi đứng không tiện, liền từ chối đủ kiểu, một dáng vẻ vô cùng coi thường, bây giờ có được cơ hội vả mặt như thế, Từ lão thái thái cũng liền thuận nước đẩy thuyền đem mặt của bà ta đưa cho Từ thị đánh.
"Tẩu tử..." Từ thị nở một nụ cười đầy khó xử, lại quay đầu nắm tay Tô Hiểu Nguyệt nói: "Tẩu tử thích Kiều Kiều nhà ra, đây là phúc phần của con bé, chỉ tiếc..."
Bà còn chưa nói ra, Lưu thị đã cướp lời: "Ta biết Kiều Kiều đi đứng không tiện, ngươi yêu thương nàng, không có chuyện gì, ta là mợ của con bé, còn cón thể ghét bỏ sao? Tuy bây giờ con bé không thể chạy nhảy, nhưng cũng đã có thể đứng lên đi được vài bước, chỉ cần làm phu nhân của Từ gia chúng ta là đủ rồi."
Lưu thị nghĩ thầm, đây chính là uy hiếp Tô Hiểu Nguyệt, nàng nhiều lời vài câu, kiểu gì Từ thị cũng nhả ra, liền nói tiếp: "Bây giờ Kiều Kiều còn nhỏ, ta cũng không vội, trước tiên định ra hôn sự, dù sau này Kiều Kiều khó sinh con, thì ta sẽ đưa vào thêm mấy người vào phòng của cháu ngươi, tóm lại là sẽ không để con bé chịu khổ."
Từ lão thái thái nào ngờ Lưu thị lại không biết xấu hổ như thế, càng nói càng khó nghe, ngay cả bà cũng nghe không nổi nữa, chỉ đứng lên quát lớn: "Ngươi bị điên hả! Ngươi cho rằng Kiều Kiều không gả ra được, cũng chỉ xứng gả đứa con kia của ngươi hả? Ta cho ngươi biết..."
Lão thái thái đang muốn mở miệng dạy dỗ, gã sai vặt ở ngoài cửa chạy vào nói: "Bẩm phu nhân, trong cung phái người đến, nói là Thái tử điện hạ muốn đón thái tử phi vào cung!"