[ZHIHU] SAU KHI NỮ PHỤ THỨC TỈNH

C2


9 tháng


5

Khi tôi còn đang suy nghĩ thì bác sĩ đã đến kiểm tra phòng bệnh.

Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, mà tôi cũng không thích mùi thuốc sát trùng nên được xuất viện về nhà sớm.

Sau khi trở về nhà, lần đầu tiên Chu Khí Dã chủ động gọi điện cho tôi vài cuộc, nhưng tôi đang tắm nên không nghe máy được.

Đến khi tôi bước ra, nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ, tôi liền liên tưởng ngay đến cái kịch bản cũ rích, nam phụ thâm tình chất vấn tôi tại sao lại ác độc mà đẩy Bạch Thất Thất xuống hồ bơi như vậy.

Tôi cầm điện thoại bĩu môi, nghĩ nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện nên cũng không trả lời anh.

Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, ban ngày ở trong studio vẽ tranh, tận hưởng những ngày tháng nhàn nhã và thoải mái của mình.

Lần tiếp theo tôi gặp Chu Khí Dã là ở bữa tiệc chào mừng người bạn thân từ hồi nhỏ của tôi về nước- Trương Hằng.

Tôi sợ đụng độ phải nhóm nhân vật chính rồi lại xảy ra những chuyện chẳng tốt lành gì cho cam nên vốn dĩ tôi muốn từ chối.

Tuy nhiên, Trương Hằng lại năn nỉ ỉ ôi các kiểu, tôi và cậu ta lại chơi thân từ lúc nhỏ cho tới bây giờ, vì vậy tôi đành phải cắn răng sửa soạn đơn giản đi đến phòng bao riêng của Trương Hằng.

Vừa bước vào phòng, Trương Hằng đã đẩy tôi đến ngồi cạnh Chu Khí Dã.

Cậu ta biết tôi từ nhỏ đã thích Chu Khí Dã, nên ranh mãnh nhìn tôi.

Tôi câm nín, thực sự rất muốn kêu gào lên: “Thời thế thay đổi rồi người anh em ơi”.

Tôi ngồi bên cạnh Chu Khí Dã lặng lẽ uống rượu, nửa con mắt cũng không thèm liếc nhìn anh.

Nhất định là anh đang nghĩ tôi đúng là loại nữ phụ ác độc, dám đẩy "nữ chính" của anh xuống nước, chắc giờ vẫn còn đang ôm hận.

Tôi cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, tựa người vào ghế sofa lướt điện thoại. Một tay đang lướt điện thoại, tay kia với tới đĩa trái cây trên bàn.

Cầm không chắc, một quả cà chua nhỏ như một chiếc tàu lượn siêu tốc theo độ cong của bàn lăn xuống.

Tôi vội vàng đưa tay định nhặt, nhưng lại có một bàn tay với khớp xương hiện rõ đã nhanh chóng nhặt nó lên trước.

Tôi theo phản xạ có điều kiện lập tức rút tay ra, cái chạm ấm áp chỉ lướt qua giây lát.

Tim tôi đập thình thịch, tôi ngước lên, Chu Khí Dã cũng quay lại nhìn tôi.

Tôi tránh né ánh mắt của anh, mu bàn tay bị chạm vào như đang bốc cháy, khó chịu ngồi thẳng dậy.

Yến Tử Hành đưa Bạch Thất Thất đến đây, có thể thấy rõ hôm nay Bạch Thất Thất đặc biệt trang điểm, mái tóc đen mượt, một thân váy trắng, khuôn mặt dịu dàng, quả thực là nữ chính số khổ trong tiểu thuyết.

Bạn nối khố Trương Hằng này của tôi rất thích bày trò, khi thấy mọi người gần như đã đến đông đủ, cậu ta quẳng cờ cá ngựa một đằng, xúc xắc một nẻo, lập tức bắt đầu cầm chai rượu lên ầm ĩ đòi chơi Thật hay thách.

Vòng đầu tiên, Trương Hằng bắt đầu trước, cái chai lảo đảo lắc lư dừng lại trước mặt Bạch Thất Thất, Bạch Thất Thất như con thỏ con mở to đôi mắt hạnh của mình, sau đó có hơi xấu hổ cười nói: "Tôi chọn nói thật."

Trương Hằng cho rằng cô ta đi cùng Yến Tử Hành, thấy Yến Tử Hành quan tâm chăm sóc cô ta như vậy, cho dù không phải là người yêu nhưng chắc hẳn phải có cái gì đó giữa hai người họ, cho nên cậu ta hắng giọng, định ra tay giúp đỡ một phen.

"Ở đây có người nào cô thích không?"

Mặt Bạch Thất Thất đột nhiên đỏ bừng lên, nhưng thật không ngờ, cô ta không nhìn Yến Tử Hành, mà lại nhìn về phía Chu Khí Dã.

Lòng hiếu kỳ của mọi người chợt nổi lên, những ánh mắt hóng chuyện đảo quanh ba người chúng tôi.

Cô ta cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, mặt mày lệ, nhẹ nhàng nói "Có”.

6

Không có tiếng la ó như trong dự đoán, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, rồi cuối cùng bọn họ đồng loạt nhìn về phía tôi.

Trong bàn ngoại trừ Bạch Thất Thất thì tất cả mọi người đều biết tôi từ nhỏ đã theo đuổi Chu Khí Dã, bây giờ nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim (*)? Vậy Yến Tử Hành kia thì sao?

(*) Trình Giảo Kim [Thành ngữ]: ý chỉ những chuyện xảy ra bất ngờ, đương sự hoàn toàn không liệu trước được.

Mặt khác, những người trong tầm ngắm của câu chuyện là chúng tôi, khi nghe thấy câu trả lời này, Chu Khí Dã thậm chí còn không thèm liếc mắt lấy một cái, dường như không quan tâm đến câu trả lời kia của Bạch Thất Thất, chỉ dùng ngón tay thon dài châm một điếu thuốc. .

Tôi cũng làm ra vẻ không có chuyện gì, nhưng Yến Tử Hành lại có hơi thất thần.

Tới lượt Bạch Thất Thất xoay chai.

Cô ta dùng đôi tay mảnh khảnh nhẹ nhàng làm cho cái chai chuyển động, cũng không biết là cố ý hay vô ý, cái chai dừng lại ở ngay trước mặt Chu Khí Dã.

Anh chẳng có vẻ gì là hứng thú, nhướng mi lên, giọng khàn khàn nói: “Nói thật.”

Khuôn mặt Bạch Thất Kỳ đỏ ửng lên: “Ở đây có người mà anh thích không?”

Sương khói lượn lờ làm tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc mũi cao và đôi môi mỏng nửa bên mặt.

Mọi người nín thở chờ đợi câu trả lời từ anh, chỉ nghe thấy anh nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng nói: “Có.”

Những tiếng hít thở lần lượt vang lên, người lạnh lùng trầm tĩnh như Chu Khí Dã vậy mà đã có người mình thích, người đó còn đang ở ngay tại đây.

Lời nói của anh như sấm sét giáng xuống đất, khiến mọi người chấn động đến tận mang tai, họ đều cảm thấy bữa tiệc lần này vô cùng đáng giá khi có thể moi được thông tin từ Chu Khí Dã.

Trong số những người ngạc nhiên, chỉ có tôi là giữ vẻ mặt như bình thường, không những không kinh ngạc mà thậm chí còn thể hiện ra dáng vẻ quả nhiên là vậy.

Nam chính dù có lạnh lùng đến đâu thì vẫn có trái tim, hơn nữa trái tim của anh rất phù hợp với quy luật trong tiểu thuyết lãng mạn, chỉ yêu độc nhất nữ chính là điều hoàn toàn bình thường.

Chu Khí Dã phớt lờ ánh mắt hóng chuyện của mọi người, ngón tay thon dài cầm lấy cái chai.

Anh thậm chí còn không xoay nó mà chỉ thẳng về phía tôi.

Hành động của anh làm cho vẻ mặt của mọi người đều đầy dấu chấm hỏi… còn có thể chơi kiểu này nữa à?

Khuôn mặt của anh cực kỳ nổi bật và thanh tú, ngay cả khi anh ngồi một bên, không biểu thị bất cứ cảm xúc gì thì vẫn toát ra khí chất trang nghiêm làm người khác không thể phớt lờ.

Nhưng bây giờ anh lại kiên định nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng ấy dường như có thể hớp hồn tất cả mọi người ở đây.

Mọi người nín thở, vừa mong chờ vừa suy đoán xem anh sẽ hỏi tôi điều gì thì anh lên tiếng.

“Tôi gọi cho em rất nhiều lần, tại sao lại không nghe máy?”

7

Đồng tử tôi giãn ra, sống lưng tôi hơi cứng đờ, không thể tin được nhìn anh.

Trương Hằng kích động đến mức đập bàn, gầm lên một tiếng.

Những âm thanh “Ồ~” hết đợt này đến đợt khác vang lên khắp bốn phía.

Chỉ có Bạch Thất Thất là tái cả mặt.

Câu hỏi tiếp theo của anh hoàn toàn phớt lờ các quy tắc, giống như tung ra một loạt đòn tấn công vào tôi.

"Tôi đã gọi trợ lý đặc biệt đến chăm sóc cho em. Chờ đến khi tôi giải quyết xong việc của công ty, đến bệnh viện thì bác sĩ nói em đã xuất viện."

“Lần trước tôi mời em đến nhà tôi ăn tối, em cũng lảng tránh.”

"Em đang tránh tôi phải không?"

Từ nhỏ tới lớn, nào có ai nghe thấy người tích chữ như vàng như Chu Khí Dã lại một hơi nói nhiều như vậy cơ chứ.

Tuy giọng điệu của anh rất bình tĩnh nhưng có ai nghe mà không hiểu, trong giọng điệu của anh ẩn chứa nhiều bất bình như vậy.

Tôi ngơ ngác nhìn Chu Khí Dã đang cau mày chờ đợi câu trả lời từ tôi.

Ánh mắt hóng drama của Trương Hằng và mọi người đổ dồn về phía chúng tôi khiến tôi không còn nơi nào để trốn tránh.

Tôi đứng dậy kéo Chu Khí Dã ra khỏi phòng bao, vừa đi đến một nơi không có người xung quanh, tôi liền lớn tiếng hỏi: "Anh điên à? Anh đang làm gì vậy?"

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhưng trong mắt lại không có ý cười.

"Thật ra điều tôi muốn hỏi nhất là, ngày đó em nhầm tôi với ai?"

Tôi mở miệng nhưng không nói nên lời.

Ngay sau đó anh nói: "Toàn bộ cơ thể tôi em đều đã chạm qua rồi, bây giờ lại không muốn chịu trách nhiệm ư?"

“Tôi là đồ chơi mà em có thể tùy ý đùa bỡn à?”

"Trả lời tôi đi, Dương Thư Ý."

Tôi như chết cứng tại chỗ, đây có phải là Chu Khí Dã mà tôi biết không? Mấy lời hổ báo này là do từ miệng Chu Khí Dã nói ra đó trời ạ!

Ngày tôi bị đưa vào tù, khuôn mặt thờ ơ xa cách của anh dần dần đan xen với khuôn mặt ủy khuất cau mày muốn đòi lại công đạo cho mình.

Kết quả là… tôi bỏ chạy thục mạng.

8

Tôi ngồi trên giường trong phòng ngủ, nhìn ánh trăng bên ngoài, chỉ cảm thấy thế giới càng ngày càng kỳ quái.

Không chân thực chút nào, bây giờ tôi có cảm giác như mình đang giẫm phải bông.

Vậy Chu Khí Dã có ý gì? Có giống với cái mà tôi đang nghĩ không?

Tôi suy ngẫm kỹ lưỡng một chút, chẳng lẽ anh cho rằng tôi là người đã đẩy Bạch Thất Thất xuống nước ư? Nếu tôi mà không biết cốt truyện thì tôi vẫn còn là một nữ phụ bám đuôi, việc trả thù tôi đối với anh dễ như trở bàn tay.

Nhưng hiện tại rõ ràng là tôi đã tránh đụng độ nhân vật chính, hay là vậy nên kỵ sĩ nam phụ của nữ chính lại chọn phương pháp này để trả thù tôi?

Đã tránh xa đám nhân vật chính rồi, một lần nữa bắt đầu cuộc sống của riêng mình. Vậy mà tại sao đám nhân vật chính này vẫn cứ âm hồn không tan vậy kia chứ?

Càng nghĩ tôi càng không thể ngồi yên, nếu anh có ý định trả thù, tôi sẽ không bao giờ có thể đánh bại được Chu Khí Dã.

Tôi đã gửi một tin nhắn cho anh trai tôi đang đi công tác nước ngoài, để nói với anh ấy rằng hãy cẩn thận với Chu Khí Dã. Sau khi đi đi lại lại trong phòng một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng gửi tin nhắn cho Chu Khí Dã.

"Tôi không đẩy Bạch Thất Thất. Không tin thì anh cứ kiểm tra camera!"

Sau đó tôi kéo anh vào danh sách đen, xong xuôi mới cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.

Sáng sớm hôm sau, Chu Khí Dã đột nhiên đến thăm tôi, chặn tôi ngay trước cửa nhà.

"Có thể giữa chúng ta có hiểu lầm, nói chuyện với tôi một chút, được chứ?"

Đi đến vườn hoa, tôi khoanh tay quay lưng về phía anh, bầu không khí này khiến tôi có chút bất an, nên tôi giục nói: “Anh nói đi.”

"Tôi không có quan hệ gì với Bạch Thất Thất."

Nghe vậy tôi trợn trắng mắt, vặn lại: "Tôi cũng không nói là hai người có quan hệ. Nhưng có vẻ anh rất quan tâm đến cô ta."

Vừa nhắc đến cái tên Bạch Thất Thất này, tôi lại nhớ đến cái ngày mà cô ta đã vô cớ đẩy tôi xuống bể bơi.

Tôi trực tiếp đốt lửa, quay người lạnh lùng nói: "Tôi và cô ta chẳng có liên quan gì đến nhau cả. Tại sao tôi lại quan tâm đến chuyện của cô ta? Hay là anh để ý đến cô ta nên người khác làm gì anh đều phải suy đoán?"

"Tôi quả thực không tài nào hiểu được. Nếu anh đến đây chỉ để nói về chuyện này, thì Chu Khí Dã, tôi nghĩ chúng ta không cần phải tiếp tục nói nữa đâu."

"Yên tâm, tôi không còn thích anh, cũng sẽ không làm gì Bạch Thất Thất. Phiền anh trông chừng cô ta cho thật tốt vào, đừng để cô ta đến gây chuyện với tôi nữa."

Nói xong, tôi phớt lờ vẻ mặt biến sắc của Chu Khí Dã, nhấc chân muốn rời đi.

Khi đi ngang qua anh, Chu Khí Dã giữ chặt cổ tay tôi, khuôn mặt sắc bén lúc này lộ ra vẻ hoảng sợ gần như tan vỡ.

"Ý tôi không phải như vậy."

Giọng điệu vô cùng căm ghét khi tôi vào tù của anh, cùng với thảm cảnh cuối cùng của cha mẹ và anh trai tôi, thường khiến tôi phải toát mồ hôi lạnh thức dậy giữa đêm.

Có lẽ vì tôi đã dần buông bỏ, có lẽ vì tôi không muốn dẫm lên vết xe đổ trước đó nữa.

Nhìn vẻ mặt của anh lúc này, trong lòng tôi không hề có chút cảm xúc nào, chỉ cười khẩy: “Vậy ý anh là gì hả Chu Khí Dã, tôi sợ anh nhìn thấy tôi sẽ cảm thấy vô cùng ghê tởm, cho nên tôi tự mình tránh xa anh nhất có thể."

"Như thế này còn chưa đủ sao? Tại sao anh cứ tới làm phiền tôi? Cứ thích làm cho tôi cảm thấy không thoải mái vậy hả?”

Nói xong những lời này, trái tim tôi đau đến mức như bị bóp chặt, tôi vẫn không chịu cúi đầu, nhìn chằm chằm vào anh.

"Tôi ghê tởm em khi nào? Có tức giận thì cũng đừng nói những lời như vậy, tôi cũng sẽ cảm thấy khó chịu."

"Bạch Thất Thất và tôi chẳng liên quan gì tới nhau cả, em tức giận chẳng lẽ là vì chuyện lần trước ở quán bar?"

“Nếu em không thích thì tôi sẽ không tiếp xúc với cô ta nữa.”

Tay của Chu Khí Dã vẫn giữ chặt lấy tôi không chịu buông ra, anh vốn luôn trầm tĩnh lúc này dường như tay chân có chút luống cuống.

"Này, bây giờ ý anh là sao? Không phải anh thích tôi đó chứ."

"Đúng, tôi thích em."

Sự thẳng thắn của anh khiến đầu óc tôi trống rỗng, những lời tiếp theo mà tôi muốn nói bị nuốt trở lại.

Tôi im lặng hồi lâu rồi giả vờ bình tĩnh nói.

"Anh thích Bạch Thất Thất, chỉ là bây giờ anh không nhận ra. Cho dù bây giờ anh không thích cô ta, thì sau này anh cũng sẽ thích."

“Tôi không muốn can dự vào tình cảm của anh.”

Sự nhiệt tình của anh, tôi chẳng muốn đặt cược vào. Cái giá phải trả quá đắt cho nên tôi cược không nổi.

Vì vậy tôi hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nếu anh thực sự thích tôi thì đừng liên lạc với tôi nữa, coi như vì tình cảm nhiều năm giữa chúng ta đi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play