[ZHIHU] SAU KHI NỮ PHỤ THỨC TỈNH

C1


9 tháng


Sau khi bỏ thuốc Chu Khí Dã, tôi thức tỉnh được cốt truyện nữ phụ độc ác của mình.

Thì ra Chu Khí Dã là nam phụ thâm tình trong bộ truyện tổng tài này, sau khi bị tôi bỏ thuốc, anh bị buộc phải từ bỏ nữ chính.

Từ đó về sau anh hận tôi thấu xương, cuối cùng làm hại tôi cửa nát nhà tan, đích thân tống tôi vào t.ù.

Tôi giật bắn mình vì nội dung cốt truyện bất thình lình nảy ra trong đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay chạm vào thắt lưng anh nóng lên, vừa lăn vừa bò trốn xuống giường.

Nhưng giây tiếp theo tôi đã bị người đàn ông phía sau ôm vào lòng.

Đuôi mắt Chu Khí Dã ửng đỏ, quần áo nửa kín nửa hở, trên khuôn mặt lạnh lùng lưu manh lúc này tràn đầy ham muốn không được thỏa mãn.

"Sao không tiếp tục?"

(...)

1

"Tại sao không tiếp tục?"

Giọng Chu Khí Dã khàn khàn, anh ôm chặt lấy tôi, mùi trầm hương trên người anh tràn ngập cả khoang mũi.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai tôi, làm tôi ngứa ngáy đến rùng cả mình.

Tôi không thể không quay đầu lại nhìn.

Chu Khí Dã nửa người nằm trên giường, khóe mắt ửng đỏ, khuôn mặt lạnh lùng thanh khiết thường ngày giờ đây nhiễm đầy dục vọng, trong mắt phản chiếu dáng người của tôi.

Áo sơ mi của anh đã bị tôi cởi đến nửa hông, vòng hông rắn chắc ấy tôi chỉ cần duỗi tay là có thể chạm tới được.

Cảnh tượng này làm tôi kích thích đến nỗi muốn xuất huyết não, nhưng cốt truyện cứ lởn vởn trong đầu tôi, không ngừng nhắc nhở tôi về kết cục thảm hại của mình.

Thế giới chúng tôi đang sống nằm trong một cuốn tiểu thuyết ngọt sủng mang tên "Vợ yêu mang thai bỏ trốn".

Nhân vật nữ chính Thất Thất là một bông hoa nhỏ trắng tâm tư đơn thuần nhưng lại vô cùng ngoan cường. Khi cô ta đang làm việc trong một ktv thì gặp được nam chính Yến Tử Hành và nam phụ Chu Khí Dã, trong quá trình tiếp xúc với nữ chính, cả hai người đã dần dần có tình cảm với cô ta.

Còn tôi, một nữ phụ độc ác, từ nhỏ đã thích thanh mai trúc mã nam phụ Chu Khí Dã, nhưng chưa bao giờ được anh đáp lại.

Cuối cùng, trong một bữa tiệc, tôi đã xuống tay với Chu Khí Dã.

Sau đêm hoang đường đó, tôi bất ngờ có thai nên Chu Khí Dã bị ép phải lấy tôi.

Từ đó, anh hận tôi thấu xương, sau khi anh bày mưu khiến gia đình tôi phá sản, anh trai tôi cũng gặp tai nạn xe, còn cha mẹ tôi thì đột ngột qua đời.

Sau này tôi cũng bị anh tống vào tù.

Ngày tôi vào tù, bầu trời u ám, mưa trở nên nặng hạt.

Còn cái người bị tình yêu làm cho mù quáng là tôi đây, cho đến tận lúc đó, tôi vẫn rưng rưng nước mắt, ngây thơ hỏi anh: “Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, một giây anh cũng chưa từng để ý đến em sao?”

Mặt anh không hề gợn sóng, lạnh lùng nói: "Mỗi giây ở chung với cô đều khiến tôi vô cùng ghê tởm.”

Sau khi hoàn hồn, tôi nhìn Chu Khí Dã phía sau chỉ cảm thấy toát mồ hôi lạnh, sự căm ghét trong giọng nói của anh vẫn còn quanh quẩn ở bên tai tôi.

Tôi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh rồi nhảy ra khỏi giường cách xa anh hai mét.

Ánh mắt Chu Khí Dã dần dần tỉnh táo, ánh mắt lạnh lùng nhìn một loạt hành động của tôi.

Nhìn chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh bị tôi vò nát, tôi cười ngượng ngùng: "Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Em uống nhiều quá nên nhận nhầm người. Cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhé. Hẹn gặp lại!"

Dứt lời, tôi không dám quay đầu lại nhìn lấy một cái, nhanh chóng chạy mất dép.

2

Ngày hôm sau, bạn thân Lâm Dao và một đám chị em của tôi hẹn tôi đến quán bar tụ tập.

Vừa ló cái mặt ra, nụ cười của Lâm Dao dần trở nên bỉ ổi, cô ấy hỏi tôi: "Thư Ý, tối qua thế nào rồi?"

Tôi phớt lờ cô ấy, tự mình uống một ly rượu.

Đám chị em của tôi đối mặt nhìn nhau, không hiểu tại sao tôi lại phản ứng như vậy.

Lâm Dao nhìn bộ dáng nặng nề của tôi, vuốt cằm trầm tư: “Chẳng lẽ anh Diệp không được?”

Nhìn vẻ mặt hoặc là ngơ ngác hoặc là sửng sốt của mọi người, tôi hít một hơi thật sâu: "Các chị em, tớ sắp tiêu rồi."

Vẻ mặt điên khùng của tôi làm cho mọi người bối rối cả lên, bọn họ còn chưa kịp hỏi thêm gì thì một tiếng động lớn đột nhiên phát ra từ đám đông.

Nhóm chúng tôi nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nữ chính Bạch Thất Thất đang hoảng sợ đứng một mình trong đám đông, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy bất lực.

Một người đàn ông mập mạp tóc bóng dầu nắm tay cô ta không chịu buông.

"Quần áo của tao trị giá mấy vạn, mày chỉ nói không cẩn thận là xong chuyện à? Không được, hôm nay mày nhất định phải làm ra lẽ chuyện này cho tao!"

Ông chú say rượu kia ồn ào nắm lấy cổ tay Thất Thất.

Ngay lúc chúng tôi chuẩn bị đi xuống xem xét tình hình thì Chu Khí Dã và nam chính Yến Tử Hành đã đến hiện trường.

Tôi dừng lại ở cầu thang, im lặng nhìn Chu Khí Dã đến gần Bạch Thất Thất.

Khuôn mặt anh luôn vô cảm, đôi mắt lạnh lùng khiến người khác khó gần.

Chỉ là động tác của anh đối với Bạch Thất Thất lại quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến tim tôi không khỏi đau nhói.

Thất Thất đôi mắt ngấn lệ ngước lên, thê lương mà gọi một tiếng: "A Dã."

Hốc mắt tôi bắt đầu đau nhức, nhưng tôi vẫn cứ tự ngược mình tiếp tục nhìn động tác của Chu Khí Dã.

“Nhìn vài lần nữa chắc là sẽ quen thôi.” Tôi tự an ủi mình.

Chu Khí Dã ở tầng dưới dường như cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên, tôi cúi đầu tránh ánh mắt của anh.

Đám chị em phía sau nhìn thấy Chu Khí Dã đang bảo vệ Bạch Thất Thất thì liền cẩn thận quan sát vẻ mặt của tôi.

Lâm Dao liếc nhìn tôi vài lần, sau đó cẩn thận nói: "Anh Dã chắc chỉ là gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ mà thôi, Thư Ý, cậu đừng nghĩ nhiều.

Đám chị em phía sau trợn trắng mắt, vỗ vỗ Lâm Dao, ra hiệu cho cô ấy im lặng.

Ông chú ở dưới lầy nhìn thấy Chu Khí Dã và Yến Tử Hành tới thì đen mặt bỏ chạy.

Tôi không để ý đến tình hình ở tầng dưới nữa, cầm túi xách lên rồi nói với đám chị em Lâm Dao: “Tớ có việc nên về trước đây.”

Sau đó tôi xuống tầng dưới, rời khỏi quán bar.

Về đến nhà, đúng lúc anh trai tôi đang làm việc, nhìn thấy tôi anh có chút ngạc nhiên nói: “Đại tiểu thư hôm nay về sớm thế?”

Tôi phớt lờ anh, đi thẳng vào bếp, rót một tách cà phê rồi đưa cho anh.

Đôi mắt của anh trai hơi mở to, thấy tôi quan tâm chăm sóc nên bắt đầu lo sợ.

"Đại tiểu thư của tôi hôm nay sao thế? Không đủ tiền xài à?"

"Anh, sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt với thiếu gia Trần Bách Hào ở Hồng Kông đi."

Động tác uống cà phê của anh trai tôi khựng lại giữa không trung: "Này là sao đây? Không theo đuổi Chu Khí Dã nữa à."

"Yêu đương thì ích gì? Em cũng muốn cống hiến cho sự nghiệp của gia đình mình."

Tôi ôm cánh tay anh trai nũng nịu nói.

Kể từ ngày hôm qua, sau khi thức tỉnh cốt truyện, tôi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Bởi vì tôi quá yêu Chu Khí Dã, cuối cùng lại chỉ vì một người đàn ông mà khiến anh trai và cha mẹ tôi chết thảm.

Nếu hiện tại đã biết cốt truyện, sao tôi có thể tiếp tục làm một cô tiểu thư không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn no ngồi chờ chết được, phải thay đổi kết cục này mới được.

"Nhà chúng ta không cần bán con gái để duy trì công việc kinh doanh. Thư Ý, anh trai và bố mẹ chỉ mong em có được một cuộc sống hạnh phúc."

Anh trai âu yếm xoa đầu tôi, hốc mũi tôi chợt đau nhức, tôi nghẹn ngào lao vào vòng tay anh.

Tôi yêu bố mẹ, yêu anh trai, yêu gia đình của tôi rất nhiều, tôi muốn một nhà chúng tôi có thể vui vẻ hạnh phúc sống cùng nhau.

3

Cuối cùng tôi cũng được anh trai sắp xếp một cuộc hẹn với Trần Bách Hào.

Khi chúng tôi ngồi trong nhà hàng, tôi giơ tay chỉnh lại mái tóc dài hơi xoăn của mình, quan sát kỹ người đàn ông ngồi đối diện.

Trên người là một bộ vest chỉnh tề, các đường nét trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Anh ta hơi nhướng mày, mỗi động tác đều toát lên vẻ điềm tĩnh của một quý ông.

"Cảm ơn."

Trần Bách Hào mỉm cười, nói với nhân viên phục vụ phục vụ đồ ăn.

Tôi âm thầm ghi điểm trong lòng, biết tiến biết lùi một cách chừng mực, vừa lịch sự vừa nhã nhặn.

Cho dù không có tình yêu nhưng tôi nghĩ chung sống với một người như vậy cũng không tệ cho lắm.

Khi chúng tôi đang trò chuyện vui vẻ với nhau, chiếc khuyên tai của tôi vô tình vướng vào tóc, vành tai tôi đỏ bừng lên, tôi nghiêng đầu cố gắng gỡ chiếc khuyên tai của mình ra.

Trần Bách Hào thấy vậy hơi cúi người hỏi: "Có cần tôi giúp không?"

Dưới góc nhìn như vậy, trong mắt người ngoài giống như chúng tôi đang hôn nhau.

"Thư Ý?"

Một giọng nói của đàn ông vang lên phía sau chúng tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Yến Tử Hành và Chu Khí Dã.

Yến Tử Hành dò xét nhìn tôi và Trần Bách Hào, trong khi Chu Khí Dã ở bên cạnh sắc mặt trông có vẻ u ám, giống như một người chồng đang bắt quả tang vợ mình ngoại tình vậy.

Tôi tháo đôi khuyên tai ra, nắm trong lòng bàn tay, không thèm nhìn Chu Khí Dã, khẽ gật đầu với Yến Tử Hành, rồi sau đó không thèm để ý tới hai người bọn họ nữa.

Yến Tử Hành nhận ra Trần Bách Hào là một CEO Hồng Kông gần đây mới đến đại lục để phát triển nên đi đến chào hỏi anh ta.

Chu Khí Dã đứng bên cạnh tôi, mùi trầm hương thoang thoảng xộc thẳng vào mũi.

Tôi cúi đầu cắt miếng bít tết, mái tóc dài hơi xoăn xõa qua vai vừa đủ để che khuất tầm nhìn của Chu Khí Dã.

Nhưng trong đầu tôi không khỏi nhớ lại cái đêm đáng xấu hổ kia.

"Mẹ tôi nói đã lâu rồi em không sang nhà chơi, ngày mai đi cùng với anh trai em qua nhà tôi dùng cơm đi."

Những suy nghĩ mơ hồ trong đầu tôi bị cắt ngang bởi giọng nói của Chu Khí Dã.

Tôi im lặng một lúc lâu, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Ngày mai anh trai tôi có việc phải làm, tôi cũng đã hẹn với một người bạn, nên gửi lời xin lỗi dì giúp tôi.”

Cốt truyện thức tỉnh khiến tôi càng thêm oán hận, dường như vô tình thêm vào một câu: “Anh có thể mời Bạch Thất Thất đi.”

Chu Khí Dã không nói lời nào, còn tôi thì vẫn đang giả vờ rất bận rộn cắt bò bít tết.

Mãi cho đến khi hương trầm kia tan đi, cơ thể căng thẳng của tôi mới dần thả lỏng.

Thực ra tôi từ chối cũng có lý do.

Thứ nhất, tôi quả thực đã hẹn Lâm Dao tham gia một tiệc tân gia vào ngày mai.

Thứ hai, từ sau khi biết được cốt truyện, tình cảm của tôi với Chu Khí Dã trở nên rất phức tạp, tôi hận anh tàn nhẫn, cũng hận bản thân mình vì yêu mà không màng đến bất cứ thứ gì.

Nhưng chỉ cần anh xuất hiện, tình yêu vốn bị lý trí đè nén trong lòng tôi dường như được tự động lập trình kích hoạt cho nó bùng lên trở lại.

Cảm xúc rối rắm này khiến tôi trở nên căng thẳng mỗi khi nhìn thấy Chu Khí Dã.

Tôi ghét anh ấy, càng ghét sự ngu ngốc của tôi.

Trần Bách Hào nhìn tôi đang sững người, lại nhìn Chu Khí Dã rời đi, trầm ngâm như đang suy tư gì đó.

4

Tình cờ là gần đây dường như Trần Bách Hào có một số giao dịch kinh doanh với nhà họ Lâm.

Ngày hôm sau, tôi đã hẹn Trần Bách Hào cùng nhau đi đến biệt thự ven núi mới mua của Lâm Dao, tham dự bữa tiệc tân gia mà cô ấy tổ chức.

Món quà tôi tặng cô ấy là bức tranh mới nhất của tôi.

Tôi vẫn luôn thích tranh thủy mặc, chẳng qua khi còn nhỏ, Chu Khí Dã thường chê tôi vẽ xấu như quỷ, nên hứng thú với việc vẽ tranh của tôi dần dần mất đi.

Sau khi thức tỉnh cốt truyện, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên lại bắt đầu sở thích này.

Vừa xách theo quà mừng bước vào nhà, tôi đã nhìn thấy một vài vị khách không mời mà đến.

Yến Tử Hành đang ngồi ngoài ban công, dạy Bạch Thất Thất chơi cờ.

Còn Chu Khí Dã thì dựa vào ghế sô pha, mái tóc rũ xuống hơi che mắt, chỉ lộ ra góc cạnh hàm rõ nét.

Nghe thấy tiếng tôi mở cửa, khuôn mặt lạnh lùng của anh nhìn sang, ánh mắt của chúng tôi giao nhau giữa không trung, sau đó anh lại quay lại nhìn Trần Bách Hào bên cạnh tôi.

Tôi quay mặt đi trước, cho nên không nhìn thấy vẻ u ám trong mắt anh.

Lâm Dao mỉm cười đi tới, nhận lấy món quà từ tay tôi, sau đó ở bên tai tôi thì thầm: "Tớ cũng không biết tại sao Bạch Thất Thất lại đến đây cùng với bọn họ. Chị em tốt của tớ ơi, xin lỗi cậu nha."

Tôi xua tay, trò chuyện với đám chị em của tôi một lúc rồi đi về phía bể bơi.

Tôi chán nản nằm trên chiếc ghế gần bể bơi, lướt hot search hóng chuyện.

Đột nhiên có người đến bên cạnh tôi, tôi ngước mắt lên, vậy mà lại là nữ chính Bạch Thất Thất ngây thơ đơn thuần, trong lòng tôi đột nhiên có dự cảm không tốt.

Tôi đứng dậy định rời đi, Bạch Thất Thất lại bỗng nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi cau mày nghi hoặc, chỉ thấy trên mặt cô ta nở nụ cười, nhẹ nhàng nói với tôi: “Xin lỗi nha.”

Giây tiếp theo, tôi cảm thấy như bị một lực kéo, và cả hai chúng tôi cùng rơi xuống bể bơi.

Nước hồ bơi lạnh buốt xộc vào miệng và mũi tôi, khuôn mặt tôi nhăn nhó, vừa đau đớn vừa bất lực, cố gắng bắt lấy thứ gì đó.

Trên bờ hình như có ai đó đang hét lên, ý thức của tôi dần dần mơ hồ, chỉ nhìn thấy một bóng người đang bơi về phía mình.

Lần nữa tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.

Trần Bách Hào cầm bình giữ nhiệt đẩy cửa bước vào.

Khuôn mặt anh ta thanh tú, nhưng trong đó lại toát lên vẻ dịu dàng tạo cho người ta cảm giác gần gũi.

"Em tỉnh rồi à? Đúng lúc anh lấy chút nước ấm đến cho em này."

“Anh đã cứu tôi à?” Chỉ mới vừa mở miệng nói được vài từ, tôi đã cảm thấy cổ họng mình khô khốc và đau đớn.

Trần Bách Hào rót cho tôi một ly nước, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ, hắt lên dáng người thanh tú của anh ta, đôi mắt lại mang theo vẻ dịu dàng.

"Em uống chút nước trước đi."

Tôi cầm lấy cốc nước, chợt nhớ tới cái người đã kéo tôi xuống bể bơi Bạch Thất Thất, tôi vội đứng dậy hỏi.

"Bạch Thất Thất đâu?"

“Cô ấy được Yến tổng cứu, hiện tại cô ấy đã ổn rồi.”

Tôi chậm rãiuống lynước trên tay, trong đầu bắt đầu đặt ra những giả thiết.

Rõ ràng cô ta kéo tôi vào bể bơi là có chủ ý, nhưng tại sao cô ta lại làm vậy, làm vậy thì ích gì cho cô ta kia chứ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play