[ZHIHU] SAU KHI NỮ PHỤ THỨC TỈNH

C3


9 tháng


9

Trần Bách Hào và tôi vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp với nhau. Chẳng qua mỗi lần gặp mặt, chúng tôi giống đang đi gặp gỡ bàn chuyện công việc hơn.

Trần Bách Hào mời tôi làm bạn cặp của anh ta, cùng tham dự một bữa tiệc của một công ty ở Bắc Kinh.

Tôi vừa đến salon mà tôi thường hay làm tóc thì liền đụng phải Bạch Thất Thất đang thử váy, bên cạnh còn có Yến Tử Hành đi cùng.

Nghe nói gần đây nhà họ Yến đang sắp xếp buổi xem mắt cho Yến Tử Hành, mà Yến tử Hành lại chống đối gia đình bằng cách thường xuyên dẫn theo Bạch Thất Thất đến tham dự các buổi tiệc khác nhau.

Nhưng chuyện của đám nhân vật chính dù sao cũng không phải là chuyện của tôi. Tôi vẫn còn đang ghi thù vụ cô ta đẩy tôi xuống bể bơi đây.

Khi tôi và Trần Bách Hào đến khách sạn, đã có rất nhiều người ở đó.

Để hợp với bộ váy hôm nay, tôi đã đi một đôi giày cao gót hơi ôm chân. Nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra đoan trang xinh xắn, nắm tay Trần Bách Hào đi khắp nơi chào hỏi xã giao.

Vừa ngước mắt lên tôi đã nhìn thấy Bạch Thất Thất ăn diện đẹp đẽ, khoác tay Yến Tử Hành, cười nói giữa đám đông.

Còn Chu Khí Dã thì ở bên kia cầm ly rượu, được rất nhiều người vây quanh.

Lâm Dao nhìn thấy cảnh này, nhẹ nhàng nói: “Tớ nghe nói dì Yến không thích cô ta cho lắm, còn dùng chi phiếu để đuổi cô ta đi. Ai mà ngờ Bạch Thất Thất gan to dám xé nát tờ chi phiếu ngay tại chỗ, nói dì Yến là đang xúc phạm tình yêu của bọn họ, vừa quay đầu là đi mách lẻo với A Hành. Hiện tại mối quan hệ giữa A Hành và dì Yến cứ như nước với lửa.

“Hơn nữa cậu nhìn vẻ mặt đắc ý hiện giờ của cô ta khi đi bên cạnh A Hành xem. Trong giới đang đồn rằng cô ta một bên thì ở cùng A Hành, một bên thì đong đưa với những thiếu gia khác. Rất nhiều người trong số họ đã rơi vào bẫy của cô ta.”

Tôi nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nghe Lâm Dao nói chuyện phiếm.

Chuyện này cũng bình thường thôi, chàng trai phóng đãng nổi loạn ăn thịt cá ngán rồi thì lại cảm thấy cháo trắng rau xào mới là chân ái.

Bạch Thất Thất tuy xuất thân từ một gia đình nghèo khó nhưng lại mang đến cho mọi người cảm giác giản dị không rành thế sự, đơn thuần giống mấy đứa bị thiểu năng trí tuệ. Còn những thiên kim tiểu thư giàu có với học vấn khủng thì lại nhàm chán, không thể mang đến cho bọn họ cảm giác mới mẻ.

Cô ta sẽ dẫn hai người họ đi ăn mì thịt bò bụi bặm ở quán ven đường, sẽ đi đốt những cây pháo bông rẻ tiền kém chất lượng.

Nghe nói mấy ngày hôm trước cô ta đã dầm mưa đi về nhà với Yến Tử Hành bởi vì cô ta không muốn tốn tiền gọi taxi. Sau đó lại nghe nói Yến Tử Hành dầm mưa về thì bị sốt ba ngày, đồng thời còn bị viêm dạ dày cấp tính.

Haiz, đúng là lãng mạn quá mà.

Tôi không có hứng thú nghe bọn họ bàn tán nữa, bèn lười biếng chạy lên sân thượng hóng gió.

Lên sân thượng không được bao lâu thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

Chu Khí Dã cầm miếng băng cứu thương trên tay từ từ tiến lại gần tôi, dường như anh đã quên sạch nội dung cuộc trò chuyện lần trước của chúng tôi.

Tôi ngồi trên chiếc xích đu trên sân thượng, tránh sự đụng chạm của anh, cầm lấy miếng băng cứu thương trên tay anh rồi nhẹ nhàng nói “cảm ơn”.

"Tôi đã xem những bức tranh em đăng trên weibo, vẽ rất đẹp. Tôi có một người bạn làm việc tại Học viện Mỹ thuật, đặc biệt am hiểu về tranh thủy mặc. Nếu em có hứng thú, tôi có thể giới thiệu giúp em."

Tôi không đáp lời, Chu Khí Dã vẫn đang tự lẩm bẩm.

Cuối cùng tôi không chịu được nữa nên lạnh lùng ngắt lời: “Anh quên rồi à? Lúc trước anh còn bảo tôi vẽ xấu như quỷ đấy.”

Chu Khí Dã mím môi, im lặng một lát: "Bởi vì người em vẽ ngày đó là Trương Hằng."

10

Tôi và Chu Khí Dã nhìn nhau không nói nên lời, bầu không khí im lặng bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của Bạch Thất Kỳ.

"A Dã."

Giọng nói của Bạch Thất Thất rất nhẹ nhàng, Chu Khí Dã hoàn toàn che trước mặt tôi, khiến Bạch Thất Thất không nhìn thấy sự hiện diện của tôi.

Chu Khí Dã hơi nghiêng người, mí mắt rất mỏng, lông mi rũ xuống.

Một cơn gió đêm nhẹ thổi qua, chỉ có ánh trăng lốm đốm phản chiếu khuôn mặt anh, khiến anh càng có vẻ thêm xa cách lạnh lùng.

Bạch Thất Thất cắn môi, giọng điệu thận trọng nói: “Em nghe A Hành nói anh thích nhất là món Hồ Nam, gần đây em đã học được hai món, có thời gian tới nhà em không? Em muốn cảm ơn anh đã giúp em ở quán bar lần trước.”

Tôi nhàn nhã ngồi trên xích đu xem màn kịch lôi lôi kéo kéo giữa nữ chính và nam phụ với khoảng cách cực kỳ gần.

Vẻ mặt Chu Khí Dã không thay đổi, nhưng lời nói lại tràn đầy lạnh lùng, không hề có chút thương xót.

“Không phải tôi thích món ăn Hồ Nam mà là Thư Ý thích nên tôi mới ăn.”

"Lần trước ở quán bar cũng là vì mặt mũi của Yến Tử Hành, nhưng lần đó cô cố ý dựa vào trong ngực của tôi, không quan tâm đến cảm xúc của Yến Tử Hành sao?"

"Còn những tin nhắn cô gửi đến tài khoản WeChat của tôi mỗi ngày thực sự khiến tôi gặp rất nhiều rắc rối đó, cô Bạch."

Khuôn mặt vốn đang đỏ bừng của Bạch Thất Thất sau khi nghe những lời này bèn trở nên tái nhợt, những giọt nước mắt đọng trên mi, xinh đẹp buồn bã đến mức tôi không khỏi cảm thấy thương hại cho cô ta.

"A Dã, tại sao anh..."

"Làm phiền mọi người rồi."

Một giọng nam cắt đứt tiếng nghẹn ngào của Bạch Thất Thất, Yến Tử Hành đang dựa vào cánh cửa phía sau lưng cô ta.

Sắc mặt anh ta âm trầm nhìn Bạch Thất Thất không chớp mắt, không biết anh ta tới đây từ khi nào, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu.

Bạch Thất Thất tức khắc hoảng loạn không thôi, ngơ ngác nhìn Yến Tử Hành đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Chu Khí Dã cầm lấy miếng băng cứu trong tay tôi, ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân của tôi rồi dán vào.

Khi Chu Khí Dã ngồi xổm xuống, Bạch Thất Kỳ lập tức nhận ra tôi vẫn còn ở đó.

Cô ta đứng bất động tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như một tác phẩm điêu khắc.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi méo mó, đôi mắt đẹp đầy tủi nhục cùng xấu hổ.

Chu Khí Dã cởi áo khoác vest, khoác lên đôi vai hơi lạnh của tôi rồi dẫn tôi ra khỏi sân thượng.

Trước khi rời đi, tôi mơ hồ nghe thấy Yến Tử Hành nói: “Bạch Thất Thất, em giỏi lắm.”

11

"Bạch Thất Thất gần đây dường như đã rơi vào tình trạng suy sụp, nghe nói A Hành đã đi xem mắt theo sự sắp xếp của người trong nhà rồi."

Lâm Dao nằm trên ghế sofa trong phòng ngủ của tôi hút trà sữa, không nói rõ.

Tôi đắp mặt nạ lên, thản nhiên trả lời: “Cãi nhau thôi mà, qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi.”

Lâm Dao suy nghĩ một chút, đột nhiên hứng thú bừng bừng tiến đến gần tôi, hỏi: "Này, anh Dã gần đây đuổi theo cậu cuồng nhiệt như vậy, cậu thấy sao hả?"

"Bố mẹ tớ vẫn khá thích Trần Bách Hào, nhưng anh trai tớ lại không thích anh ta cho lắm."

Lâm Dao cong môi: "Tớ cũng không thích Trần Bách Hào. Tớ luôn cảm thấy anh ta vừa đạo đức giả lại vừa ích kỷ."

"Cậu còn nhớ lần trước cậu rơi xuống bể bơi không? Thấy cậu ngã xuống, Chu Khí Dã giống như mạng cũng không cần, lập tức nhảy xuống cứu cậu."

"Còn anh ta, mọi người cứu cậu lên anh ta mới lại phụ một chút."

Tôi đang thoa mỹ phẩm dưỡng da tay thì bỗng nhiên dừng lại: "Không phải Trần Bách Hào là người đã cứu tớ sao?"

"Đương nhiên là không phải trời ạ, hơn nữa gia đình tớ cũng không có quan hệ làm ăn gì với anh ta. Không biết tại sao, nhưng tớ cảm thấy người này..."

Những lời còn lại tôi không thể tập trung nghe tiếp được nữa, tôi luôn cho rằng Trần Bách Hào là người đã cứu tôi, lần trước tôi hỏi anh ta, anh ta cũng không phủ nhận, chẳng lẽ là Chu Khí Dã…

12

Vài ngày sau, Trần Bách Hào mời tôi đi ăn tối.

Tôi nhìn người đàn ông ngồi đối diện, trong lòng lại nhớ tới lời Lâm Dao nói.

Chúng tôi đang yên lặng dùng cơm thì đúng lúc Chu Khí Dã cùng vài người trong công ty của anh bước vào nhà hàng.

Vừa bước vào cửa, anh giống như đã được lắp radar, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấy tôi.

Theo sau đó là một nhóm người ngồi xuống bàn bên cạnh chúng tôi.

Cơ thể tôi cứng đờ, len lén nhìn sang.

Anh thản nhiên dựa vào ghế, dùng ngón tay châm một điếu thuốc, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, lạnh lùng nghiêm nghị nhưng cũng có chút cô đơn.

Ăn xong, tôi và Trần Bách Hào lần lượt rời khỏi nhà hàng.

Chiếc xe đậu cách đó không xa, chúng tôi vừa bước lên vỉa hè thì một chiếc ô tô lao thẳng về phía tôi.

Hơi thở của tôi lúc này như ngừng lại, tôi đờ đẫn nhìn chiếc xe cách tôi ngày càng gần, nhưng lại không thể bước thêm một bước nào để thoát thân.

Giây tiếp theo, tôi đột nhiên được một vòng tay ấm áp ôm lấy.

Tim tôi như nghẹt thở, tôi bàng hoàng ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, đầu óc tôi trống rỗng.

“Em còn muốn tiếp tục sàm sỡ tôi đến bao giờ nữa đây?”

Khi câu nói ẩn chứa ý trêu chọc này vang lên, tôi mới định thần lại, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó chính là Chu Khí Dã.

Tôi lập tức đẩy anh ra, khuôn mặt anh rên rỉ đau đớn, lúc này tôi mới nhận ra cánh tay của anh hình như bị thương.

Tôi một bên vội báo cảnh sát, một bên thì lái xe chở anh đến bệnh viện, hoàn toàn quên mất Trần Bách Hào bên cạnh.

Sau khi được bệnh viện kiểm tra chẩn đoán, phát hiện cánh tay trái của anh bị gãy nhẹ.

Tôi lái xe chở Chu Khí Dã về nhà, do áy náy trong lòng nên khi anh nói rất muốn ăn món cháo tôm tôi làm, tôi liền lập tức đến siêu thị mua tôm về phòng bếp nhà anh nấu.

Điều tra của cảnh sát lúc này cũng đã có kết quả, tài xế gây ra vụ tai nạn đã lái xe trong tình trạng say xỉn.

Tôi cười khẩy một tiếng, tôi thấy người lái xe tông vào tôi vô cùng tỉnh táo, rõ ràng là đang nhắm về phía tôi.

Chu Khí Dã nghe được kết quả này, ngón tay vân vê, lông mày lạnh lùng đầy sương giá.

Tôi vào bếp bưng cháo tôm đã nấu chín ra.

Chu Khí Dã dùng bàn tay lành lặn kia của mình cầm một thìa lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Hồi cấp ba trước đây em đã từng làm cái này cho tôi ăn."

Tôi cụp đôi mắt xuống, không trả lời.

"Vậy tại sao hiện giờ em lại ghét tôi như vậy, Thư Ý, em nên nói cho tôi biết lý do chứ."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play