Quận Chúa Muốn Được An Nhàn

Chướng 4: Thẩm Tranh bàn hôn sự


9 tháng


Nhà Ngô Tam nương nằm ở đầu thôn, cách Thẩm gia hai ba nhà. Ngô Tam nương là một quả phụ, gả vào chưa tròn hai năm thì phu quân nàng tòng quân không may hi sinh trên chiến trường. Nàng cứ thế ở vậy nuôi con, con trai nàng năm nay cũng được năm tuổi rồi.

Vốn Mễ Nhi đi đến nhà Ngô Tam nương để tìm Tưởng thị. Nhưng chưa đến nơi đã thấy Tưởng thị ngồi trong Thẩm gia.

Thẩm gia hôm nay đông đúc thế? Bà mối Trương? Là bàn hôn sự Đại Hổ ca với Nhu Nhi tỷ sao?

Mà hình như cũng không phải, hôn sự Nhu Nhi tỷ nàng nghe nói đã định ra rồi, là tháng ba sang năm cơ mà?
Mễ Nhi đang phân vân có nên vào hay không vào thì đã bị một người nắm tay kéo vào.

"Á, Tiểu Lan, sao muội kéo ta, từ từ té bây giờ!"

Nàng bị Thẩm Hạ Lạn kéo vào trong nhà đứng trước mặt các trưởng bối, đành cười gượng.

"Cháu, cháu tìm a nãi về ăn cơm..."

Nhưng nàng nói chưa xong đã bị tiếng nói của Thẩm Hạ Lan át đi: "Người nhị ca thích là Mễ Nhi tỷ! Huynh ấy mới không thích Ngô Ý Nhi, cũng không cần làm mối, bà Trương về đi!"

Mễ Nhi:..?...

Vẻ mặt bà mối Trương sượng trân nhìn nàng, hồi nãy tung hô Ngô Ý Nhi kia quá trớn, cái gì xinh đẹp nhất mấy thôn xung quanh đây, ôi, cảm giác gượng miệng quá.

Cha mẹ Thẩm là một bộ xấu hổ, Thẩm Tranh đứng cạnh, từ lúc thấy Thẩm Hạ Lan kéo Mễ Nhi vào cũng chẳng suy nghĩ được gì nữa, chỉ nhìn nàng, sau lời của Thẩm Hạ Lan lại xấu hổ cuối đầu, mặt mũi đỏ như quả cà chua.

Gương mặt Mễ Nhi cũng đỏ lên, không biết nói gì. Vẫn là Tưởng thị hiểu tình hình. Bà kéo Mễ Nhi lại cạnh mình nói với bà mối Trương.

"Bà mối Trương, tụi nó còn nhỏ, mấy chuyện này hay là để sau đi. Nhị Ngưu cũng sắp thi viện, phải chú tâm vào việc đọc sách. Phiền bà sang nhà bên kia nói một tiếng."

"Nhưng mà..." Bà mối Trương còn định nói gì đó, nhưng đã bị mẹ Thẩm chặn lại.

"Thím Ngô nói đúng, bà mối Trương, tâm ý của đứa nhỏ nhà ta bà cũng thấy đó, chuyện này không thể nào thành a!"

Nhà người ta đã nói vậy bà mối Trương cũng chẳng thể làm gì khác hơn dành ra về.

Đợi bà mối Trương đi rồi, mẹ Thẩm mới cười hướng Tượng thị cùng Mễ Nhi đang đứng nấp sau lưng nàng cười nói.

"Hôm nay đa tạ thím nói giúp đứa nhỏ nhà ta, thú thật lúc nãy ta và cha tụi nhỏ cũng không biết làm sao. Phụ thân Ngô Ý Nhi chính là cử nhân lão gia duy nhất trong thôn, đắc tội hắn cũng không tốt, cũng không hiểu sao lại để ý Nhị Ngưu nó nữa, trong thôn cũng không thiếu người đậu đồng sinh, thế mà cứ muốn Nhị Ngưu định hôn cùng nữ nhi nhà hắn." Mẹ Thẩm vừa nói vừa thở dài nhìn Thẩm Tranh.

Xem như tạm thời giải quyết được rắc rối, nhưng bên kia chỉ sợ sau này sẽ gây khó dễ Thẩm Tranh đọc sách, con đường này đã không dễ dàng gì bây giờ lại khó khăn thêm.

"Tới đâu tính tới đó thôi, sợ cái gì. Dù sao mấy người chúng ta vẫn luôn bên cạnh con mà!" Cha Thẩm cười hai tiếng vỗ vào vai Thẩm Tranh.

"Đúng vậy, nhị ca thông minh nhất, nhất định có cách giải quyết!" Thẩm Hạ Lan cười nói.

"Tiểu Lan nói đúng đó, Thẩm nhị ca đừng suy nghĩ nhiều. Nếu nhà bên kia cũng từng là người đọc sách vậy họ sẽ biết cái gì nên và không nên làm, danh tiếng của người đọc sách quan trọng lắm, họ không dám đem ra đánh cược đâu." Mễ Nhi đứng ngoài thấy tình cảm gia đình của Thẩm gia thật đáng quý, nàng cũng mở miệng động viên vài câu.

"Được, ta biết rồi, đa tạ mọi người." Thẩm Tranh vừa nói vừa nhìn nàng cười, nàng cũng cười đáp lại.

Nàng mong rằng con mắt nhìn người của mình không lầm, Thẩm Tranh rất có hi vọng phía trước, chỉ là hắn quá mức kiệm lời, ngay thẳng và chưa va chạm nhiều. Sau này, vấp ngã sẽ khiến hắn tỉnh ngộ mà thôi. Nếu hắn vượt qua và học được bản lĩnh "giả" của nhân sinh ngoài kia, tương lai phía trước nhất định trãi rộng, còn không, chỉ loanh quanh mãi trong cái thôn bình yên này mà thôi.

"Vậy ta về trước nhé, một hồi lão già kia lại đi tìm bà cháu ta thì phiền." Tưởng thị nói lời tạm biệt rồi kéo Mễ Nhi ra cửa.

"A nãi đợi cháu chút" Nàng quay người lại nói với Thẩm Tranh, "Ngày mai huynh học ở học phủ trấn trên đúng chứ? Ta muốn đi cùng được không, ý ta là đi lên trấn, ta muốn mua chút đồ, được chứ?"

"A, được, được!" Thẩm Tranh vội vàng gật đầu, sợ nàng không thấy rõ lại nói thêm.

Mễ Nhi nhìn hắn ngốc nghếch như vậy liền không nhịn được cười, "Được, vậy sáng mai gặp lại! Tạm biệt chú Thẩm, thím Thẩm cháu về, làm phiền nhiều rồi ạ."

"Không sao, không phiền, nhà ta mới là làm phiền tới cháu đấy a."Mẹ Thẩm mỉm cười nói, sau đó kéo Thẩm Tranh vào nhà trong. Trong khi chính chủ vẫn đang đứng ngóng người.

Mễ Nhi và Tưởng thị về tới nhà, lý chính đã đợi sẳn ở rồi. Nàng để Tưởng thị ngồi trò chuyện với ông,  còn mình thì vào bếp hâm nóng đồ ăn mang ra.

"Hắc hắc, hôm nay Mễ Nhi nhà ta nấu ăn luôn đấy à" Lý chính nhìn nàng mang cơm dọn ra, cười nói.

"Tài nấu cũng khá đấy chớ"

Mễ Nhi được khen thì cười đắc ý. Mười mấy năm sống ở nhà kia ngoại trừ mẫu thân thì không ăn khen nàng, khi mẫu thân mất thì nàng không nghe lời khen nào nữa. Dù có cũng là giả nhân giả nghĩa, mặt ngoài mà thôi.

"Nếu a gia a nãi cảm thấy ngon thì sau này nếu có cơ hội cháu sẽ nấu cho hai người ăn nữa nha." Nàng cười nói.

"Được a, được a"

Chỉ là không biết cơ hội này bao giờ mới đến, nàng không thể đoán trước được tương lai. Cũng như không thể trốn mãi ở đây được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play