Quận Chúa Muốn Được An Nhàn

Chương 3: Thẩm Tranh


9 tháng


Hai tháng sau.

“Thẩm nhị ca! Huynh đến đưa thuốc cho a gia sao?”

Mễ Nhi vừa hái rau dại trên núi về thì gặp Thẩm Tranh đứng trước cổng nhà liền vẫy tay gọi hắn.

Qua hai tháng vết thương của nàng đã tốt lên có thể đi lại, nàng ở nhà trưởng thôn, thân thiết gọi là gia gia cùng nãi nãi, mọi người trong thôn cũng quen biết nàng.

"Đúng rồi, lý chính thúc không có nhà sao?" Thẩm Tranh cười hỏi.

Theo đánh giá của Mễ Nhi, Thẩm Tranh không được cho là xuất chúng, hắn là con nhà nông, tuy là người đọc sách nhưng vẫn giúp việc lặt vặt trong nhà chứ không phải thư sinh không ra khỏi cửa, cũng khá là tuấn tú, chỉ là hơi gầy nên nhìn không được thanh tú như thư sinh mặt hoa da phấn trên trấn.

"A gia đi sang Hạ Thôn bàn việc bán đất gì đó, a nãi thì qua nhà Ngô Tam nương mua ít hạt giống rau củ về trồng rồi." Mễ Nhi cười nói.

Từ ngày Mễ Nhi đến thôn này, nhà trưởng thôn rạng rỡ hẳn lên, nghe mọi người nói Thẩm Tranh cũng đi lại nhiều, lúc trước chỉ có lên núi hái thuốc rồi về đọc sách chả có qua lại nhiều với thôn dân đâu.

Thẩm Tranh thấy nàng cười thì lúng túng quay sang chỗ khác, hắn đưa nàng giỏ thuốc trong tay, muốn rời đi.

“Đây là thuốc ta hứa hái giúp trưởng thôn, muội cầm lấy đi, ta về trước.”

Hắn mười bốn Mễ Nhi mười ba, ở nông thôn bọn họ chưa được xem là trưởng thành. Đổi lại là nơi kia, nàng có lẽ đã sớm cuốn vào cuộc tranh đoạt quyền lực của mấy lão già kia rồi.

"Thẩm nhị ca, đợi chút đã, nay ta đi lên rừng hái rau dại, may mắn tìm bắt được hai ổ trứng gà rừng. Ca đem một ổ về ăn đi, ca vừa đậu đồng sinh mà, ba tháng nữa là thi viện thí, phải bồi bổ cho tốt." Mễ Nhi vừa nói vừa để một ổ chừng năm sáu trứng vào trong giỏ của Thẩm Tranh. Biết hắn sẽ cự tuyệt, nàng sau khi bỏ trứng vào liền nhanh nhẹn chạy vào nhà rồi. Thẩm Tranh không kịp cự tuyệt đành bất lực quay về.

Mễ Nhi thấy nãi nãi cùng gia gia chưa về, nàng bắt tay nấu cơm trưa. Nấu ăn không phải sở trường của nàng, nhưng nàng vẫn biết chút ít. Trước tiên là nấu ít cháo loãng, thôn này quá nghèo, lương thực cũng không đủ ăn, mỗi ngày chỉ ăn được cháo. Sau đó, nàng lấy rau dại đã hái về, luộc một dĩa, trứng thì cho thêm ít muối đem đi hấp cách thủy, bữa ăn như vậy hoàn thành.

Khác mới lúc được cứu về, nàng bây giờ không ăn mặc nổi bậc gì, y phục trước kia rách không nhiều, nàng vẫn cất sang một bên cùng với đống trang sức, quần áo bây giờ nàng mặc là đồ cũ của Thẩm Nhu Nhi, là vải bố thô sơ, nhìn qua chẳng khác nào cô thôn nữ nghèo cả.

Như vậy rất tốt, ít nhất không cần đấu trí để tìm kiếm đường sống, nhưng cứ ở đây mãi cũng không phải kế hoạch lâu dài a.

Mễ Nhi ngồi bên góc hoè vừa cho gà, vịt trong nhà ăn vừa ngẩn ngơ nghĩ ngợi. Đằng nào cũng phải trở về mà thôi.

Nàng vẫn chưa biết bọn người kia đã bỏ cuộc trở về hay chưa, theo như tính cẩn thận của tên kia chắc sẽ không bỏ cuộc. Trừ khi tìm được xác nàng. Có lẽ nàng nên lên trấn trên thăm dò một chuyến xem sao.

Lý chính về tới nhà, thấy Mễ Nhi ngồi ngẩn người bên góc hoè thì cười trêu chọc: “Nhị Ngưu còn chưa đưa thuốc đến à?”

Khi ấy bọn họ định để nàng hồi phục thương thế rồi sẽ rời đi, nhưng qua hai tháng chung sống, nàng đã trị khỏi hẳn mà việc rời đi cũng chẳng nghe ai nhắc cả. Lý chính cùng vợ ông đã thật sự xem nàng là con cháu trong nhà, có nàng bọn họ mới không cô quạnh như trước kia, là không nỡ để nàng đi.

"A gia! Huynh ấy vừa mới đưa thuốc tới lúc nãy, người cũng đã về nhà rồi." Mễ Nhi giả bộ hờn dỗi nói, “A nãi còn chưa trở về, cháu sang nhà Ngô Tam nương tìm a nãi về ăn cơm đây.”

Nói rồi nàng lại chạy đi, lý chính đứng phía sau vuốt râu cười ha hả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play