Quận Chúa Muốn Được An Nhàn

Chương 2: Tiểu cô nương đã tỉnh


9 tháng


Thẩm Nhu Nhi vừa đi đến cổng nhà lý chính đã thấy Tưởng Thị, nàng là thê tử của lý chính Ngô Phàm, hai người đã lớn tuổi mà vẫn chưa có con cái gì, chỉ có hai vợ chồng bầu bạn.

“Lý chính thẩm!”

"Nhu Nhi à? Đến tìm Nhị Ngưu sao, hắn đang ở trong , cháu vào đi." Tưởng thị thấy là Thẩm Nhu Nhi đến, vui vẻ mời vào.

“Vâng, nhà cháu mang sang ít thịt hầm đây ạ..”

Tưởng thị cũng biết là do Thẩm gia nhờ tướng công nàng chăm sóc tiểu cô nương kia. Khách sao mấy câu mới nhận. Tướng công nàng là thầy thuốc duy nhất của thôn, cứu người là đương nhiên a.

Lúc Thẩm Nhu Nhi đi vào phòng nhỏ, liền thấy đệ đệ nhà mình cùng trưởng thôn đang ngồi bên cạnh giường. Mà trên giường có một người đang ngồi, là tiểu cô nương kia, nàng đã tỉnh rồi.

"Lý chính thúc". Thẩm Nhu Nhi chào lý chính một tiếng.

Thiếu niên bên cạnh quay đầu lại, “Đại tỷ”

Lúc Thẩm Tranh xoay người lại, Thẩm Nhu Nhi mới thấy rõ diện mạo của tiểu cô nương phía sau hắn. Nàng có hơi ngẩn người. Tiểu cô nương giương mặt có hơi nhợt nhạt vì bị thương, nhưng vẫn nhìn rất xinh đẹp, diện mạo so với bông hoa xinh đẹp nhất thôn Ngưu Đầu này là Ngô Ý Nhi còn đẹp hơn mấy lần. Tiểu cô nương rất điềm tĩnh, thấy Thẩm Nhu Nhi liền gật đầu chào hỏi. Nhìn là biết tiểu thư phủ thành, con nhà gia giáo được học lễ nghi rất tốt, mỗi hành động cử chỉ đều tao nhã mang khí chất của bề trên mà Thẩm Nhu Nhi không lý giải được. Nàng vận y phục bằng tơ lụa, trên đầu cũng có trâm cày hoa tai, Thẩm Nhu Nhi biết, người này thân phận không tầm thường. Lại nhìn nhị đệ nhà mình, hắn đang thất thần. Trong nhà, chỉ có Thẩm Tranh là người đọc sách, vì thế hắn là người thông minh cơ trí nhất nhà, nhưng bây giờ hắn lại thất thần. Thẩm Nhu Nhi không trách được, bởi tiểu cô nương này quá mức nổi bật đi, đến nàng còn thất thần trong phút chốc huống chi một thiếu niên mới lớn như Thẩm Tranh. Tiểu cô nương này, đợi khi lớn lên nhất định sẽ kinh diễm hơn thế nữa, thêm thân phận của nàng, nhà bọn họ với không tới a!

Tiểu cô nương thấy không khí khó xử liền mở miệng nói chuyện. Nàng bị thương nặng trên đầu, tay chân đều có vết thương lớn nhỏ, không tiện rời giường, huống chi trên người đau đớn âm ĩ, đau chết nàng rồi! Bây giờ nếu muốn ở lại nơi đây chỉ còn một cách mà thôi…

"Các người là ai? Ta là ai, sao ta lại ở đây vậy..." Nàng ngơ ngác hỏi.

Bốn người trong phòng đều bị câu hỏi của nàng làm cho ngớ người lần hai.

Đây, là mất trí nhớ rồi sao?

Hai tỷ muội Thẩm gia nghi hoặc nhìn lý chính. Lý chính lắc đầu nói.

“Vết thương trên đầu nàng lớn như vậy, mất trí nhớ cũng là bình thường. Về sau nhớ lại được hay không cũng không chắc, nhặt được cái mạng nhỏ về là may mắn lắm rồi”

"Tiểu muội muội, muội có nhớ tên mình hay không? Muội bị thương, ngất ở trên núi, là đệ đệ ta cứu muội về." Thẩm Nhu Nhi đi đến bên giường ngồi cạnh dịu dàng nói với nàng.

"Ta, tên của ta là, là, a, đầu ta đau quá, tỷ, ta không nhớ gì cả..." Tiểu cô nương nữa ngồi dựa vào đầu giường, đáng thương rơi nước mắt đầy mặt, làm cho người ta đau lòng không thôi.

“Không sao, không cần nhớ nữa, muội đừng khóc”

Thẩm Nhu Nhi hoảng hốt ôm nàng trấn an, tiểu cô nương dựa vào vai nàng hít hít cái mũi nhỏ, mặt mũi vì khóc mà đỏ bừng lên.

Tưởng thị đứng bên ngoài lúc này mới nói, “Lúc ta lau người cho nàng thấy có chiếc vòng cổ, mấy nhà giàu trấn trên thường khắc tên vào vòng cổ cho con cháu đeo làm kỷ niệm, Nhu Nhi, xem xem trên đó có khắc chữ hay không, Nhị Ngưu biết chữ đấy.”

Thẩm Nhu Nhi nghe vậy liền nhìn về phía tiểu cô nương, thấy nàng gật đầu mới dám lấy chiếc vòng cổ đưa ra. Vòng cổ nhìn rất đơn giản, chỉ là một sợi dây màu đỏ liên kết với một khối ngọc ánh tím hình trăng tròn. Tuy nhìn đơn giản nhưng mấy người xung quanh chưa bao giờ thấy khối ngọc đẹp như vậy, khẳng định là rất đắt tiền. Thẩm Nhu Nhi không vội đưa cho Thẩm Tranh mà là hướng mặc dây chuyền có chữ đưa đến trước mặt tiểu cô nương.

“Muội đọc được chữ trên đây không?”

Tiểu cô nương nhìn nhìn một lát tròn mắt nói với Thẩm Nhu Nhi, : “Mễ, Mễ Nhi, ta tên Mễ Nhi sao?”

Lý chính, Tưởng thị và Thẩm Tranh rất ngạc nhiên, tiểu cô nương cư nhiên biết chữ?

Chưa đợi mọi người nói gì, tiểu cô nương đã hướng Thẩm Tranh nói, "Là ca cứu ta sao? Đa tạ ca. Đa tạ mọi người, ta, đợi ta khỏi thương thế sẽ đi ngay, sẽ không phiền mọi người nữa." Nàng nhìn lại trên người mình, cố gắng nhịn đau nhấc tay lên gỡ mấy cây trâm từ trên đầu xuống, nói tiếp, “Ta không có tiền, trên người chỉ có mấy thứ này, không biết có đáng giá hay không, đều cho mọi người hết, còn dây chuyền này, có lẽ không đưa được, khi ta khỏi thương ta muốn dùng nó để tìm người thân...”

Nhìn thấy tiểu cô nương hiểu chuyện như vậy, Thẩm Nhu Nhi cũng yên tâm phần nào. Nàng nhìn phía trưởng thôn, nhẹ nói: “Lý chính thúc, Mễ Nhi nàng cũng là hài tử mệnh khổ. Nhà ta có nhiều người, Nhị Ngưu cũng sắp thi đồng sinh, trong nhà có nữ tử lạ khó có thể mang tiếng lành. Nhị Ngưu đã giúp người thì cũng phải giúp cho chót, hay là để cho Mễ Nhi ở tạm nhà ngài, mọi chi phí của nàng nhà ta sẽ chịu trách nhiệm, ngài xem...”

Lý chính nhìn Mễ Nhi do dự không quyết định, ông làm thầy thuốc đã mấy chục năm, nhìn thương thế của Mễ Nhi không giống dân chạy nạn. Lại đoán lờ mờ thân phận nàng không tầm thường. Vì lí do gì lưu lạc bọn ông không biết được, ngộ nhỡ đâu mang hoạ vào người thì chết cả thôn a!

Thấy ông chưa quyết định, Thẩm Tranh lúc này mới lên tiếng.

“Lý chính thúc, cứ để nàng ở lại dưỡng thương tốt, đến lúc đó đi cũng không muộn. Giờ nàng mang thương trong người đi đứng cũng khó khăn, có mệnh hệ gì thôn chúng ta mang tiếng cứu người không tận lực.”

Mễ Nhi nghe bọn họ bàn bạc, nàng chỉ cuối đầu không nói gì. Bọn họ chỉ là dân thường, tầng lớp nàng khác bọn họ, họ đề phòng nàng cũng đúng.

“Ca ca nói đúng, vết thương khỏi ta sẽ đi ngay.”

"Ài, lão già này, ông dở chứng gì đó? Ở thì ở có sao đâu. Mấy cháu đừng để ý tới lão già đó nữa. Mễ Nhi, cháu mới tỉnh dậy, hẳn đói rồi, ta nấu ít cháo, Thẩm gia đem qua ít thịt hầm, cháu ăn đi cho mau lấy lại sức." Tưởng thị đã chuẩn bị đồ ăn cho Mễ Nhi, trong lúc đợi bọn họ nói chuyện nàng đã mang lại rồi.

Nàng là lớn tuổi không có con cháu, thế nên để Mễ Nhi ở đây nàng rất vui mừng, nàng còn lâu mới phản đối.

Cứ thế quyết định, Mễ Nhi tạm ở tại nhà lý chính đến khi thương thế khỏi. Trong thời gian đó, Thẩm gia cũng qua lại hỏi thăm thường xuyên, Thẩm Tranh  học ít y thuật của trưởng thôn, thường xuyên lên núi hái thuốc, một phần đem cho trưởng thôn một phần mang lên trấn bán lấy tiền nên thường xuyên gặp Mễ Nhi, mối quan hệ cũng thân thiết hơn không ít.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play