Quận Chúa Muốn Được An Nhàn

Chương 1: Cứu người


9 tháng


Thôn Ngưu Đầu.

“Ngươi nghe gì chưa, chạng vạng tối hôm qua Thẩm nhị lang đi hái thuốc trên núi Tây nhặt về một tiểu cô nương đấy, nghe nói là bị thương ngã từ trên núi xuống, trên người không có chỗ nào lành, máu nhiễm đỏ cả y phục!”

“Thím nói thật à? Còn sống nổi không chứ?”

“Ai dô, ta có nghe qua đấy, còn sống, đang nằm ở nhà lý chính đấy. Nhà ta sát vách, ông nhà ta có qua xem thử, tiểu cô nương tầm mười hai mười ba tuổi thôi, hình như không phải người thôn ta, cũng không giống người thôn Hạ, nhìn y phục nàng mặc có lẽ là người trấn trên kia.”

“Ai, đáng thương cho đứa trẻ mới bao lớn, không biết trong nhà có chuyện gì mà tới nông nỗi này a!”

“Chuyện này thì không biết, phải đợi nàng tỉnh lại mới có thể rõ, còn tỉnh được hay không cũng không nói trước được...”

Mấy phụ nhân này là ở bờ sông giặc quần áo tám chuyện, lời nói không khỏi có chút lớn, Thẩm Nhu Nhi ngồi cách đó không xa đều nghe rõ mồn một. Nàng suy nghĩ lời nói của mấy phụ nhân đằng kia, cũng thấy tiểu cô nương kia thật đáng thương. Lại nghĩ về nhà sẽ nói với nhị đệ, qua nhà lý chính xem tình hình tiểu cô nương kia thế nào, người là nhị đệ nàng cứu về, đã không cứu thì thôi, cứu về rồi cũng phải có trách nhiệm tới cùng nếu không sẽ ảnh hưởng lớn tới danh tiếng của nhị đệ nàng, hắn cũng sắp thi đồng sinh, danh tiếng rất quan trọng.

Suy nghĩ vậy rồi, Thẩm Nhu Nhi cúi đầu giặc nhanh quần áo trong thúng rồi nhanh nhanh đi về nhà.

Người nhà họ Thẩm lúc này còn chưa ra đồng, cha Thẩm_Thẩm Qua, cùng đại nhi tử Thẩm Đại Hãn đang chẻ củi trong sân, mẹ Thẩm_Ngô Huệ Gia cùng đại nhi tức Liên Sương đang trong bếp nấu đồ ăn sáng, cả nhà ai cũng chia nhau công việc để làm.

Thẩm gia cũng không tính là đông con cháu. Cha Thẩm ra riêng lúc chưa đầy mười lăm, vì mâu thuẫn trong nhà đông anh em mà phụ mẫu lại thiên vị, phân gia không bao lâu liền cắt đứt quan hệ với nhà Thẩm gia bên kia, một mình bỏ tới thôn này sống, sau đó cưới mẹ Thẩm liền định cư ở đây. Về sau trong thôn Ngưu Đầu liền có thêm một Thẩm gia, cha mẹ Thẩm sinh được bốn con, đại nhi tử là Thẩm Đại Hãn mười tám tuổi, tháng trước vừa mới lập gia đình, cưới con gái lớn của Liên gia bên thôn Hạ, nhị nhi tử là Thẩm Nhị Đầu, mười bốn tuổi, là người đọc sách, còn phải thi đồng sinh nên đặt tên tự là Thẩm Tranh để tiện báo danh, vì chưa lập gia đình nên người trong thôn đều gọi hắn là Thẩm nhị lang. Ngoài ra, Thẩm gia còn có hai nhi nữ, con gái lớn là Thẩm Nhu Nhi mười lăm tuổi và Thẩm Hạ Nhi mười tuổi.

Thẩm Nhu Nhi vừa mới về, Thẩm Hạ Nhi đã nhanh nhẹn chạy ra giúp nàng phơi quần áo, giọng của tiểu cô nương lanh lãnh, “Đại tỷ, hôm nay Hổ ca mang qua nhà mình một con gà rừng và một con thỏ, mẹ cùng đại tẩu nói sẽ hầm cho chúng ta ăn đó.”

“Muội đó, thấy đồ ăn là sáng mắt lên, quỷ tham ăn, ta xem sau này ai dám lấy muội đây!” Thẩm Nhu Nhi sắc mặt có chút hồng, nhéo nhéo bên má của Thẩm Hạ Nhi giả bộ trách cứ.

Tiểu cô nương không sợ, nàng thè lưỡi với Thẩm Nhu Nhi rồi cười ha ha chạy vào nhà trong.

Ngô thị từ trong bếp nói vọng ra, "Tiểu Lan biết da mặt tỷ con mỏng, suốt ngày cứ trêu tỷ con a! Nhu Nhi, vào giúp mẹ bưng tô thịt hầm này sang nhà lý chính, sẳn tiện gọi Nhị Ngưu về ăn cơm."

"A, nhị đệ sang lý chính thúc thôn thăm tiểu cô nương kia rồi ạ?" Thẩm Nhu Nhi vừa đi vừa hỏi.

Liên thị từ trong bếp cấm tô thịt hầm nóng hổi đưa cho nàng, cười nói, "Ừ, lúc sáng đệ ấy đi lên núi hái thuốc, vừa về liền đi sang bên kia xem tình hình tiểu cô nương kia, vẫn chưa về."

"Tốt rồi, muội còn tính kêu đệ ấy qua xem thử, người là đệ ấy cứu về, người trong thôn đều biết đấy, giúp người giúp cho chót, không lại mang tiếng mất!" Nàng nhận lấy tô thịt từ tay Liên thị, gấp gáp bưng sang bên kia, nàng còn rất tò mò chưa thấy qua tiểu cô nương kia nữa. Là người biết điều thì không nói, chỉ sợ người lòng lanh dạ sói, lấy oán báo ơn thì khổ.

Người nhà Thẩm gia cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ là không ai nói mà thôi, muốn trách Thẩm Tranh cũng không trách được, hắn là người đọc sách, thấy chết không cứu thì làm sao xứng đọc sách nữa? Nhưng thời thế thay đổi, lòng người hiểm ác cũng không thể không phòng. Huống chi tiểu cô nương kia lai lịch không rõ ràng, sợ vẫn sợ nhưng cứu cũng cứu rồi đành vậy. Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không tài nào tránh khỏi cứ thuận theo tự nhiên.

Bọn họ tự nhiên không biết, bọn họ thế mà đoán đúng một nửa. Đúng là tiểu cô nương lai lịch không tầm thường. Sau này nàng và tiểu tử nhà họ sẽ có một đoạn duyên phận, khoảng cách lớn nhất chính là lai lịch không rõ ràng này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play