Edit: Dứa

Từ Minh Lãng đang cầm bánh mì muốn đi tính tiền, mơ hồ nghe thấy tiếng cô gái hét chói tai, ban đầu cho rằng chỉ là ảo giác, lại dựng lỗ tai nghe lần nữa. Tiếng thét chói tai ấy vẫn chưa dừng lại.

“Không xong rồi.” Từ Minh Lãng thả bánh mì trong tay xuống chạy đi.

Chu Tuyết Vinh ở phía sau gọi: “Anh Lãng!” Cũng chạy theo phía sau.

Vòng qua từng tầng kệ hàng, Từ Minh Lãng và Chu Tuyết Vinh theo tiếng kêu đuổi tới, chỉ nhìn thấy Diệp Gia Văn mặc áo khoác bông lớn co rúm ở một chỗ, Từ Minh Lãng đỡ cô dậy hỏi: “Sao thế?”

Diệp Gia Văn cứ luôn cúi đầu, muốn co rụt bản thân thành một cục.

Đối diện với cô gái trẻ gần như sắp hỏng, Từ Minh Lãng kiên nhẫn khuyên bảo: “Đừng sợ đừng sợ, bây giờ không còn chuyện gì nữa, em ngẩng đầu lên nhìn anh này, cô gái nhỏ à đừng sợ.”

Diệp Gia Văn cẩn thận ngẩng đầu, biểu tình sợ hãi mà cẩn thận, ngay khi cô thấy rõ người trước mắt, mới nhỏ giọng khóc nức nở.

Từ Minh Lãng luôn luôn không nỡ nhìn con gái khóc, đặc biệt là cô gái trước mặt này, tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn kiềm nén tiếng khóc, khiến anh trong lúc nhất thời nhớ đến Tiết Oánh Oánh khi còn nhỏ.

Nghĩ đến người bạn gái đã biến mất của bản thân, có phải cô cũng đang ở một nơi xa lạ nào đó yên lặng khóc thút thít đúng không?

“Được rồi được rồi, bọn anh đều ở đây rồi, không có gì phải sợ hết.” Từ Minh Lãng an ủi nói.

Chu Tuyết Vinh đứng ở bên cạnh, liếc mắt nhìn hai người, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.

Đúng lúc Miêu Phóng cũng chạy đến, nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi sững sờ giữa đường.

“Vừa rồi tôi nghe thấy Diệp Gia Văn hét...”

Giọng điệu của Chu Tuyết Vinh không kiên nhẫn: “Rốt cuộc là bị làm sao? Nói rõ ràng.”

Diệp Gia Văn lau khô nước mắt: “Vừa rồi bỗng nhiên mất điện, em cảm thấy trong bóng tối có người, sau đó dùng đèn điện thoại chiếu thử... Em thấy trước mặt có rất nhiều hình nhân bằng nhựa, đôi mắt của chúng nó... Tất cả những đôi mắt đó đều đang nhìn chằm chằm em... Em bị chúng dọa.”

Hai người chú ý đến những hình nhân bằng nhựa được bày cách đó không xa, trên người mặc những bộ quần áo được tiêu thụ của quý khác, hiển nhiên là do nhân viên công tác chưa kịp sửa sang lại, tùy ý bày biện ra đó.

Con người ở trong bóng tối rất dễ mất đi cảm giác phương hướng, đặc biệt là ở một nơi xa lạ.

Chu Tuyết Vinh hỏi: “Vừa rồi cô nhìn thấy hình nhân đó, ngoại trừ đôi mắt đang nhìn cô, còn lại có cái gì kỳ quái nữa không?”

Diệp Gia Văn khó hiểu hỏi lại: “Chuyện kỳ quái?”

Chu Tuyết Vinh dừng lại một chút, vung tay, ý bảo quên đi. Diệp Gia Văn thấy vậy, lại nuốt sự nghi ngờ về lại,  tuy rằng cô cảm thấy sự xuất hiện của hình nhân bằng nhựa rất khó hiểu, nhưng dưới tình hình này, cô lựa chọn thuận theo bầu không khí, nói ít thì bớt chuyện.

Từ Minh Lãng đỡ Diệp Gia Văn dậy, quay đầu muốn đến quầy thu ngân tính tiền bánh mì, lại bị Chu Tuyết Vinh gọi lại. Trong tay Chu Tuyết Vinh cầm một chiếc áo khoác chùm đầu màu xanh quân đội, đưa cho Từ Minh Lãng nói: “Lấy chiếc ái bông này nữa đi, lạnh lắm.” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

“Không cần đâu, một lát nữa là về đến nhà rồi.” Từ Minh Lãng đáp.

Bàn tay cầm áo khoác của Chu Tuyết Vinh duỗi thẳng về phía trước, ánh mắt rất kiên định, giống như không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

“Thật sự không cần đâu.”

Từ Minh Lãng nghĩ thầm, anh còn lâu mới vì hai giờ đi xe mà mua chiếc áo khoác lông này giúp đẩy mạnh tiêu thụ cho siêu thị.

Chu Tuyết Vinh: “Tin tôi, anh sẽ cần nó.”

Từ Minh Lãng không muốn nói nữa, xoay người muốn rời đi, lại bị Chu Tuyết Vinh dùng một tay nhét chiếc áo mũ lông vào ngực.

“Tin tôi một lần thôi, có được không?”

Mắt thấy Chu Tuyết Vinh chân thành tha thiết muốn đẩy mạnh tiêu thụ chiếc áo bông này như thế, ai không biết còn cho rằng cậu là nhân viên siêu thị hướng dẫn mua hàng, Từ Minh Lãng nói cho có lệ: “Được được được.” Mặc áo bông vào.

Sau đó Chu Tuyết Vinh tiện tay ném một chiếc áo bông màu đen cho Miêu Phóng, giọng điệu đáng tin chân thành nói: “Mặc vào đi. Nếu cậu không muốn bị lạnh chết.”

Miêu Phóng vừa định bỏ áo bông xuống, Diệp Gia Văn lập tức khuyên nhủ: “Vẫn nên mặc vào thì hơn, bên ngoài thật sự rất lạnh.”

Miêu Phóng nhìn quần áo bị ướt lạnh lẽo trên người, mím môi lại, ghét bỏ cỏ lại áo bông màu đen đó về lại trên giá, chọn lấy một chiếc áo màu xám đậm trên giá khoác lên người nói: “Màu đen quá xấu.”

Diệp Gia Văn móc từ chiếc túi trong ngực ra ba đôi tất trơn, lần lượt đưa từng cái cho ba người họ, nói: “Đi tất ướt cũng không thoải mái.”

Ba người nhận lấy tất, Từ Minh Lãng thấy Chu Tuyết Vinh cũng mặc chiếc áo bông màu xanh quân đội giống mình, chẳng qua là lớn hơn, nhưng vì do cơ thể quá cao lớn, vạt áo xấu hổ lắc lư dưới xương hông của đối phương, nhìn thoáng qua không hề nhận ra được chiếc áo đó là kiểu áo lớn.

“Gặp ở đâu, đã gặp anh ở đâu, nụ cười của anh quen thuộc làm sao, nhưng em nhất thời không thể nhớ ra, à— Trong giấc mơ, đã gặp anh trong giấc mơ,...”

Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng nhạc, mấy người bọn họ trong phút chốc cứng đờ tại chỗ.

Từ Minh Lãng cũng lập tức nghe ra đó là bài hát “Ngọt ngào” của Đặng Lệ Quân, bài hát này xem như kỉ niệm hồi thơ ấu của anh, khi anh còn nhỏ thường xuyên nằm trên tấm chăn được phơi nắng dưới ánh mặt trời nên rất ấm áp thoải mái, nhìn bóng dáng khi mẹ trang điểm, vừa nghe bài hát này, vừa suy nghĩ xem sao tấm màng nhựa mỏng của trong máy nghe băng lại có thể phát ra âm thanh dễ nghe như vậy cơ chứ.

“Ngọt ngào, cười rất ngọt ngào— Là anh— Là anh— Em mơ thấy chính là anh. Gặp ở đâu, gặp được anh ở đâu, nụ cười của anh quen thuộc làm sao—”

Vẻ mặt của Miêu Phóng căng thẳng: “Sao đang yên lành bỗng nhiên lại bật nhạc cơ chứ?”

Sắc mặt của Diệp Gia Văn cũng trắng bệch, chuyện này lại càng kích thích thần kinh nhạy cảm của cô, dù sao đây là siêu thị ở nơi dân cư thưa thớt, bỗng nhiên phát những bản nhạc cổ điện của Thượng Hải xưa kia, quả thật sẽ khiến người khác suy nghĩ miên man không thôi.

“Không có việc gì đâu, âm thanh truyền đến từ khu đồ điện thôi.”

Ngoài miệng Từ Minh Lãng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ, theo lý thuyết khu đồ điện của siêu thị quả thật sẽ phát những hình ảnh hoặc ca khúc để biểu diễn tính năng của sản phẩm, thường sẽ phát những bài hát thịnh hành để hấp dẫn khách hàng, “Ngọt ngào” tuy rằng kinh điển, nhưng dù sao đối với phần lớn người tiêu dùng mà nói nó vẫn có chút xa lạ.

Chu Tuyết Vinh chủ động nói: “Đứng yên đây đừng nhúc nhích, tôi đi nhìn thử.” Từ Minh Lãng cũng muốn đi theo, hai người kia cũng không muốn đứng đây đợi, vội vàng đi theo.

Bốn người bọn họ theo tiếng nhạc đến khu đồ điện, trên kệ hàng bày bốn năm chiếc TV LCD to nhỏ không giống nhau, đều đang phát bài nhạc “Ngọt ngào” mà Đặng Lệ Quân hát.

Mấy người bọn họ chưa làm ra phản ứng gì, thì thấy mấy chiếc TV khác bắt đầu bị nhiễu, giọng hát cũng bắt đầu lạc nhịp dần.

Cũng vào ngay lúc này, mấy người bọn họ bỗng nhiên thấy khu siêu thị trong đêm khuya, ngoại trừ bọn họ, vậy mà lại có vô số các khách hàng khác.

Không khí nhất thời có chút quỷ dị.

Chu Tuyết Vinh: “Đừng nhìn, cùng lên xe.”

“Trước tiên tìm Tào Tĩnh và chú Triệu đã.” Từ Minh Lãng bổ sung.

“Có lẽ bọn họ đã sớm về lại xe rồi.” Giọng điệu của Chu Tuyết Vinh lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút vội vàng nào.

“Tôi đi tính tiền...” Diệp Gia Văn nói.

Miêu Phóng: “Ôi trời, trước đừng nghĩ chuyện này nữa.”

Từ Minh Lãng cẩn thận muốn đề phòng, vẫn quyết định về lại xe trước. Vì thế mấy người bọn họ dựa theo đường cũ quay lại, lại đi ngang qua khu quần áo lúc nãy, bỗng nhiên Miêu Phóng hỏi một câu: “Ơ? Những hình nhân ban nãy đâu rồi?”

Từ Minh Lãng quay đầu nhìn thử, chỉ thấy chỗ trong góc vừa rồi còn chất đống người mẫu hình nhân, lúc này đã trống không không còn thứ gì nữa.

Là ai đã di chuyển những hình nhân đó đi? Chẳng lẽ là các nhân viên công tác? Cái siêu thị này còn những nhân viên công tác khác sao?

Miêu Phóng gọi to mấy câu, hy vọng tiếng ồn sẽ thu hút sự chú ý của người khác, nhưng trước sau vẫn không có ai đáp lại.

Chẳng lẽ cái siêu thị này ngoại trừ bọn họ, thật sự không còn những người khác sao?

Da đầu Từ Minh Lãng tê dại, mấy người bọn họ vội vàng đi càng ngày càng nhanh về phía lối ra vào của siêu thị, gần như là chạy suốt một đường, nhưng ngay khi bọn họ nhìn thấy lối ra vào, lại biến sắc.

Nơi vốn là lối ra vào, bây giờ lại biến thành cửa sắt bị khóa chặt.

Từ Minh Lãng chạy lên phía trước cuốn tấm cuốn lên nhưng không được, anh có thể cảm thấy tấm rèm cuốn này hoàn toàn không giống với tấm rèm cuốn chống trộm, cho dù là chất liệu hay độ dày đều cứng rắn nặng hơn nhiều, thậm chí giống như một bức tường sắt. Miêu Phóng ở đằng sau nhìn mà lo lắng, cũng không quan tâm bản thân xấu mặt trước Diệp Gia Văn, khập khiễng chạy đến, muốn dùng sức của hai người nâng tấm rèm cuốn lên. Diệp Gia Văn thấy hai người bọn họ cố gắng hết sức như vậy, cũng chạy đến hỗ trợ.

Mà Chu Tuyết Vinh đứng ở bên cạnh, tai phải vuốt ve móc khóa trên vai. Anh thảnh thơi khiến Miêu Phóng khó chịu, Miêu Phóng cắn răng trách mắng nói: “Trưởng thành cao lớn như vậy để làm gì? Mau đến đây hỗ trợ đi!”

Từ Minh Lãng cố thử hai lần, phát hiện thật sự không thể nâng lên, lập tức dùng sức đá tấm rèm cuốn.

Anh vừa đá vừa kêu: “Vu Hạo Hoài! Anh có ở bên ngoài không?!!”

Miêu Phóng hỏi: “Cái gì? Vu Hạo Hoài ở bên ngoài ư? Vậy tấm rèm cuốn này là do anh ta hạ xuống à?”

Từ Minh Lãng thành thật trả lời: “Tôi không biết.”

“!!!” Miêu Phóng tức muốn hộc máu đá cửa, âm thanh vang trời.

Từ Minh Lãng nghĩ đến đằng sau còn một người nữa, vừa quay đầu lập tức đối diện với đôi mắt của Chu Tuyết Vinh, ánh mắt đó rất bình tĩnh, hoàn toàn khác một trời một vực với dáng vẻ thở hồng hộc của Từ Minh Lãng. Từ Minh Lãng không hiểu vì sao Chu Tuyết Vinh lại có thể bình tĩnh như vậy, hai người đối diện nhau mấy giây, cho đến khi Chu Tuyết Vinh đành phải lắc đầu mấy cái.

Động tác này va vào ánh mắt của Từ Minh Lãng, nhưng anh vẫn không hiểu động tác này là đại diện cho điều gì, vì thế anh từ bỏ quá trình tự hỏi.

Ba người từ bỏ, quyết định tìm lối ra khác.

Chu Tuyết Vinh từ kệ hàng bên cạnh cầm lấy hai gói đậu phụ khô và đồ ăn vặt với coca, đưa đậu phụ khô cho Từ Minh Lãng, những thứ còn lại thì cho hai người kia.

Từ Minh Lãng nhận lấy nói: “Cảm ơn.” Anh luôn luôn thích ăn đậu phụ khô, vừa mới xé vỏ gói, lập tức nhận ra đậu phụ khô trong tay giống hệt nhãn hiệu bình thường anh thích ăn nhất, anh cũng đã từng ăn thử đậu phụ khô của các nhãn hiệu khác, nhưng loại đậu phụ khô trong tay anh có mùi thơm ngào ngạt, chất lượng cũng chắc, càng nhai càng thơm, cho nên từ trước đến nay anh chỉ chọn đúng hãng này mới mua.

Vì sao cậu cố tình đưa đúng loại hãng đậu phụ khô này cho anh chứ? Là do trùng hợp sao? ( truyện trên app T𝕪T )

Từ Minh Lãng nhai đậu phụ khô, ngẩng đầu nhìn Chu Tuyết Vinh, đối phương đang ăn khoai lát, ánh mắt rũ xuống mặt đất, giống như trên mặt đất có tiền vậy.

Miêu Phóng bỗng nhiên phun một ngụm coca ra: “Khụ, lon coca này sao có vị lạ như vậy cơ chứ?” Cậu ta nhìn lon coca trong tay, muốn nhìn kĩ bao bì.

“Là hương vị chính gốc, sao lại có mùi giống như uống nước tiểu vậy?”

Từ Minh Lãng vừa nghe lời đó, chậc lưỡi, cảm thấy hương vị đậu phụ khô hình như cũng không đúng lắm, hình như thiếu vị mặn lại ngọt hơn một chút, kết cấu bánh cũng mềm.

“Này không phải là hàng giả đó chứ? Hàng siêu thị này không nên làm như vậy chứ, để tôi nếm thử coca xem.” Từ Minh Lãng giơ tay ra, nhận lấy lon coca Miêu Phóng đưa cho đổ vào miệng nếm thử.

Miêu Phóng trêu chọc: “Hừ, vội vàng uống nước tiểu như vậy.”

Uống vào một ngụm này, Từ Minh Lãng suýt chút nữa đã phun ra, anh còn tưởng Miêu Phóng nói điêu, mới không tin mà uống thử, kết quả lon coca này, càng giống như nước siro ho, đã không đủ ga lại còn hơi đắng, vị lưu lại còn hơi khai, không cần nghĩ thử cũng biết đây một trăm phần trăm là hàng giả.

Diệp Gia Văn thấy vậy cũng ném đống đồ ăn trong tay xuống, sợ bản thân ăn vào thứ gì đó không tốt.

Bốn người bọn họ xuyên qua các kệ hàng, vẫn không nhìn thấy Tào Tĩnh và Triệu Đông Tường, cũng không thấy bất kỳ nhân viên công tác nào khác, chỗ thu ngân càng không có một bóng người, ngược lại ánh đèn chiếu vào chỗ kim loại trên quầy thu ngân phản xạ ra ánh sáng bạc rất dễ thấy. Cho dù cảnh tượng có cực kỳ khác thường, mấy người bọn họ cũng không có tâm tư để ý đến, bởi vì bọn họ đều nhìn thấy mặt sau của cửa hàng từ quầy thu ngân, bình thường mà nói, siêu thị sẽ có hai lối ra vào, hành lang của cửa hàng khi đi quanh chỗ mua sắm và hàng lang đi ra vào sẽ thông nhau, thành nửa vòng tròn vây quanh siêu thị, nói cách khác chỉ cần có thể đi theo vòng tròn là có thể tìm được một lối ra vào khác.

Có mục tiêu, mấy người bọn họ một đường chậm rãi đi qua.

------------------------------------

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play