Edit: Dứa

Sau khi đi xuyên qua quầy thu ngân, họ đi đến các sạp hàng ở hàng ngoài. Sạp hàng ở hai 

bên ngay cả một người cũng không có, cho dù là sạp hàng bán bánh mì, văn phòng phẩm hay là sạp quần áo, lúc này đều chỉ còn lại những ánh đèn mờ nhạt trong tiệm, đến mức còn không chiếu đến được chỗ hành lang, tất cả đều một mảnh tối tăm, phải dùng đèn điện thoại để soi đường.

Trí tưởng tượng của Miêu Phóng được giải phóng, nghĩ đến những bộ phim mình thường xem, cậu ta nhìn xung quanh nói: “Nơi này cũng quá quỷ dị rồi, lúc chúng ta đến cũng như vậy, dọc đường đi không gặp lấy một người, liệu đây có phải kiểu ngày tận thế hay cuộc bao vây của tang thi, ngoại trừ chúng ta những người bên ngoài đều đã nhiễm virus rồi không nhỉ?”

Từ Minh Lãng không muốn tiếp lời, nhưng thấy lời cậu ta nói cũng có chút đáng sợ, mới nói: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, nếu con người bị nhiễm virus đều biến thành tang thi, sao tôi đi cả đoạn đường này đều chưa đụng trúng một con tang thi nào.”

Miêu Phóng: “Đừng dập tắt lá cờ đó có được không...”

Từ Minh Lãng không thèm để ý nữa, cánh tay bị Chu Tuyết Vinh kéo một cái, anh hỏi: “Sao thế?”

“Mấy sạp hàng quần áo này rất kỳ lạ.”

Từ Minh Lãng nhìn bốn phía xung quanh, bước chân vẫn không dừng lại, xung quanh ngoại trừ hai cửa hàng quần áo không có nhãn hiệu, những cửa hàng bán quần áo nữ còn lại đều có nhãn hiệu trước cửa, đều chỉ sáng đèn, vừa nhìn cũng không thấy có gì quá kỳ lạ.

Từ Minh Lãng còn định trêu chọc người cao to bên cạnh, bỗng nhiên phản ứng lại, toàn bộ các cửa hàng quần áo ở khu hành lang trưng bày này, vậy mà không có lấy một hình nhân người mẫu!

Cửa hàng quần áo tư nhân vì quy mô cửa hàng nhỏ nên việc không có người mẫu là điều rất bình thường, nhưng các chuỗi cửa hàng quần áo khác bình thường sẽ đặt người mẫu tại cửa sổ trưng bày và những nơi biệt dành riêng cho người mẫu. Nhìn các tủ kính trống rỗng trong lòng Từ Minh Lãng tràn lên một nỗi bất an, anh nghĩ đến những hình nhân người mẫu không cánh mà bay, mà siêu thị này ngay cả một nhân viên công tác đều không có, chẳng lẽ chúng còn có thể mọc chân bay đi?

Lại đi qua hai góc rẽ, mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy tấm rèm thông khí màu đỏ. Từ Minh Lãng chạy lên trước tiên, đẩy cửa lớn ra, vén rèm lên, lập tức một tấm cửa cuốn phòng cháy bằng thép được khóa chặt xuất hiện.

Trái tim Từ Minh Lãng lạnh hơn phân nửa, Miêu Phóng chạy theo phía sau khi nhìn thấy tấm cửa cuốn cũng thay đổi sắc mặt, nôn nóng đánh đánh vào cửa cuốn, Diệp Gia Văn đứng ở bên cạnh cúi đầu, vẻ mặt uể oải.

“Làm sao bây giờ, còn có lối ra khác không?” Từ Minh Lãng đè nén cảm xúc hỏi.

Miêu Phóng hung dữ đạp cửa cuốn một cái: “Đây rõ ràng là có người làm khó chúng ta, vẫn nên tìm một chỗ ngủ một giấc, đợi bọn họ mở cửa cho chúng ta thôi, nếu như còn có người ở đây.”

Từ Minh Lãng không còn cách nào khác, cũng gật đầu, Miêu Phóng càng nghĩ càng tức, đúng lúc nhìn thấy Chu Tuyết Vinh vẫn bình tĩnh thản nhiên ở bên cạnh, cậu ta lập tức như tìm được nơi chút giận đẩy đối phương một cái: “Này, sao anh ngay cả một chút phản ứng cũng không có vậy? Anh là người chết à?!”

Rõ ràng là giận chó đánh mèo.

Chu Tuyết Vinh ngay cả mày cũng không nhăn lại chút nào, sự thản nhiên này của cậu lại càng khiến Miêu Phóng tức giận hơn, cậu ta kiễng chân muốn xách cổ áo của Chu Tuyết Vinh. Diệp Gia Văn ở bên cạnh khuyên can: “Anh đừng như vậy.”, khi phát hiện khuyên bảo không có hiệu quả thì đến phía sau kéo Từ Minh Lãng, muốn anh giúp khuyên ngăn một câu. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Từ Minh Lãng đối với đủ loại hành động trước kia của Chu Tuyết Vinh có ác cảm, lại thêm bây giờ quả thật có chút mệt mỏi, nên không quan tâm.

Miêu Phóng vẫn là thân hình thiếu niên, vóc dáng nhiều nhất là mét bảy lăm, còn không cao bằng Từ Minh Lãng, vì thế hành động muốn xách cổ áo của Chu Tuyết Vinh lên nhìn qua có chút buồn cười, đành phải tức giận thu tay lại, giả vờ ra vẻ “Lười so đo với anh”. Cậu ta chuyển đề tài: “Những người khác không biết đi đâu rồi?”

Từ Minh Lãng: “Vu Hại Hoài ở bên ngoài đợi, những người khác thì tôi không biết.”

Diệp Gia Văn: “Vừa rồi chị Tào Tĩnh còn đi cùng với em, lúc chị ấy chọn áo khoác thì em đi mua nước, lúc quay lại đã không thấy đâu rồi.”

Miêu Phóng nghe thấy Vu Hạo Hoài còn ở bên ngoài, đôi mắt sáng lên: “Có người ở bên ngoài là được, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ cách mở cửa ra.”

Từ Minh Lãng hỏi ngược lại: “Nhưng cũng có khả năng, là anh ta nhốt chúng ta ở lại chỗ này.”

Vẻ mặt Miêu Phóng khiếp sợ, Từ Minh Lãng cười nói “Nói đùa với cậu đó”, rồi kêu trước tiên đi tìm Tào Tĩnh và Triệu Đông Tường đã.

Mấy người bọn họ đều đồng ý, đi đến phía trước không bao xa thì phát hiện đến đường cùng, đành phải về lại chỗ cũ, rẽ sang một hướng khác.

Sau một lúc, dù đã tìm khắp hành lang các cửa hàng ở tầng này, nhưng cũng không tìm thấy ai khác ngoài ba người bọn họ, Diệp Gia Văn đoán có lẽ ba người đó đã đến siêu thị tìm bọn họ, đề nghị quay lại siêu thị tìm một vòng. Miêu Phóng lại không vui: “Thôi bỏ đi, tuổi ba người bọn họ cộng vào cũng hơn trăm rồi, có thể xảy ra chuyện gì chứ, trước tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi.”

Mấy người bọn họ chọn một cửa hàng dệt may, Từ Minh Lãng vừa mới ngồi lên một chiếc giường trong đó, thì Chu Tuyết Vinh cũng theo sau ngồi lên, điều này khiến anh có chút khó xử.

Từ Minh Lãng cứng đờ nằm ra đó, anh cảm thấy sau lưng vang lên tiếng hít thở đều đều, vừa quay đầu lại đã thấy Chu Tuyết Vinh nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt lộ ý cười, giống như đè nén sự say mê, Từ Minh Lãng nghi ngờ bản thân có phải người không, hay chỉ là một miếng bò bít tết. Anh sợ đến mức ngồi bật dậy, chính anh cũng cảm thấy bản thân giống như khuê nữ đài các.

Diệp Gia Văn ngủ ở giường bên cạnh cũng bị anh dọa giật bắn dậy, Từ Minh Lãng dùng tay ra hiệu tỏ vẻ xin lỗi, đè thấp giọng nói với Chu Tuyết Vinh: “Cậu làm gì vậy hả?”

Chu Tuyết Vinh nhắm mắt chợp mắt, mái tóc đen như mực rơi xuống trên vỏ gối trắng tinh, có một loại cảm giác thả lỏng, cho dù Từ Minh Lãng có chọc như thế nào cậu cũng không mở mắt ra, Từ Minh Lãng xem như hiểu được cái gì gọi là “Cậu mãi mãi sẽ không thể đánh thức được một người đang giả vờ ngủ”.

Diệp Gia Văn có hơi buồn đi vệ sinh, đứng dậy đi lại giày, Từ Minh Lãng đi với cô, đứng dậy xỏ giày.

Vốn Miêu Phóng đang chống nửa người ngồi dậy, vừa nghe thấy Từ Minh Lãng muốn đi, lại hậm hực nằm lại. Từ Minh Lãng rời khỏi chỗ, Miêu Phóng lập tức thấy Chu Tuyết Vinh cuộn chân nằm nghiêng, trên người vẫn như cũ đeo chiếc túi đen nặng trĩu.

Hai người hai mặt nhìn nhau nhưng không có ai chủ động đổi tư thế, Miêu Phóng mới hỏi: “Trong túi anh đựng gì vậy?”

Chu Tuyết Vinh nhắm mắt lại, không để ý đến cậu ta.

***

Bên ngoài nhà WC.

“Em đừng sợ, anh đợi ở bên ngoài, em xong thì cứ gọi anh.” Từ Minh Lãng đứng ở cửa nhà WC nói. 

Diệp Gia Văn vừa mới mở cửa một phòng WC ra, nghe thấy lời Từ Minh Lãng nói thì ngẩn ngơ.

“Cảm ơn anh.”

Giọng nói của cô gái trẻ trong nhà WC trống không vang lên có chút kỳ ảo.

Từ Minh Lãng đáp: “Cảm ơn cái gì chứ, đều là việc nhỏ thôi.”

Từ Minh Lãng dựa tường nhắm mắt dưỡng thần, trong không gian yên tĩnh anh như nghe thấy tiếng vang giòn tan, như có thứ gì đó cứng rắn đập trên mặt đất.

Từ Minh Lãng thử hỏi: “Miêu Phóng? Chu Tuyết Vinh?”

Giọng của Diệp Gia Văn từ trong nhà WC truyền đến: “Sao thế ạ?”

“Anh hình như nghe thấy tiếng động của ai đó...” Từ Minh Lãng nghĩ đến quái nhân trong khu căn cứ, không khỏi cẩn thận hơn, sửa miệng nói: “Em trước tiên đừng ra đây, để anh đi xem thử.” Nói xong không đợi Diệp Gia Văn khuyên can, đã móc điện thoại bật đèn chiếu đường đi trước.

Ánh đèn chiếu ra hình dáng của người đang đến, có thể nhìn ra thân hình người nọ cao hơn Diệp Gia Văn một chút, đường con cơ thể nữ tính quyến rũ, đi thẳng về phía Từ Minh Lãng.

Ngoại trừ Diệp Gia Văn còn trong nhà WC, cô gái còn lại chỉ còn Tào Tĩnh, Từ Minh Lãng đi lên phía trước.

“Chị Tào Tĩnh? Lúc trước chị đi đâu vậy?” Từ Minh Lãng giơ đèn chiếu thẳng mặt cô gái đó, lại thấy một khuôn mặt cực kỳ trơn nhẵn của hình nhân!

... Đây là gì vậy?

Từ Minh Lãng hoàn toàn không thể tin vào hai mắt mình được nữa, cơ thể phản ứng nhanh hơn so với đầu óc, anh sợ đến mức lùi về phía sau hai bước. Anh nhịn không được muốn xoay người trốn vào nhà WC, lại lo sẽ lôi kéo Diệp Gia Văn vào chuyện này, nên lùi từng bước về phía sau. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hình nhân bằng nhựa ép sát từng bước, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười cứng đờ không đổi, hai mắt mở to, đôi môi đỏ tươi cùng hàm răng trắng toát, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Từ Minh Lãng hoàn toàn hoài nghi bản thân đang nằm mơ, anh mong tất cả chỉ là giấc mơ, nhưng hình nhân phía đối diện lại hoàn toàn không phải ảo giác, thậm chí còn bước nhanh dần về phía Từ Minh Lãng.

Đúng lúc này, Diệp Gia Văn từ nhà WC ló đầu ra nói: “Em xong rồi.”

Từ Minh Lãng sợ hãi kêu lên một tiếng: “Đừng!”

Không trung một mảnh tối đen, Diệp Gia Văn vẫn chưa biết đang trong tình huống nguy hiểm, còn đang nhìn xung quanh hành lang.

Giờ phút này, nếu ai hỏi Từ Minh Lãng cái gì đáng sợ hơn so với hình nhân sống dậy, thì đó chính là hình nhân đang bước từng bước trước mặt, chỉ thấy đầu nó chậm rãi chuyển động quay đầu về phía sau, tiếng đồ nhựa ma sát với nhau rợn người vặn vẹo xoay 180 độ, toàn bộ cơ thể giống như xoay tròn xoắn vào nhau.

Trong lòng Từ Minh Lãng kêu to không ổn, mắt thấy hình nhân đang bước dần về phía Diệp Gia Văn, Từ Minh Lãng cắn răng, làm ra một quyết định vô cùng dũng cảm, anh nhảy lên lao về phía lưng của hình nhân, đánh gục nó xuống mặt đất, hai tay khóa chặt cổ của hình nhân, quát về phía Diệp Gia Văn: “Thất thần ở đó làm gì! Mau chạy đi! Gọi người đến đây!!”

Cũng may tâm lý của cô gái trẻ vẫn còn tốt, cô lập tức phản ứng lại chạy về hướng trung tâm mua sắm. Cô chân trước vừa chạy đi, cổ Từ Minh Lãng đã bị bóp chặt lấy một cách thô bạo, ngay sau đó cả người đều bị ấn chặt trên mặt đất.

Sức của hình nhân lớn đến đáng sợ, Từ Minh Lãng có thể cảm nhận được thanh quản của bản thân sắp bị ngoại lực chèn chặt, không thể tự mình hít thở được, nước miếng chảy vào khí quản, anh gần như nghi ngờ bản thân không chịu được nổi năm giây, không thể hít thở được mà chết ngạt, đầu và cổ cũng tách rời.

Trước khi chết Từ Minh Lãng còn cho rằng đến phút cuối anh chỉ có thể nhìn thấy cái miệng đầy máu trước mặt, hối hận bản thân vừa rồi sao lại chọn khóa cổ hình nhân cơ chứ, anh nên sớm nhớ ra rằng hình nhân không cần hô hấp...

Nước mắt sinh lý dâng lên làm nhòe đi đôi mắt của Từ Minh Lãng, thậm chí cơ thể của anh cũng bắt đầu co giật, trong lúc nhất thời sự sợ hãi và hối hận cũng không thể khiến anh làm ra phản ứng gì khác. Anh biết đây là cảm giác khi gần cạnh giây phút tử vong, anh muốn biết Tiết Oánh Oánh bây giờ đang ở đâu, có đang chịu khổ hay không. Anh vắt hết đầu óc muốn lấy Tiết Oánh Oánh làm hình ảnh còn lại trong giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, nhưng dù cố gắng như thế nào cũng không thể làm được. 

Giữa lúc hỗn loạn, anh vậy mà lại nghe thấy giọng nói của người đó, nhưng không phải giọng nói của Tiết Oánh Oánh, mà là giọng nam trong sáng hơn...

“Nắm chặt tay của em, em ở đây...” Giọng nói ấy với hơi thở đứt quãng, như đang chịu đau đớn thống khổ.

Từ Minh Lãng nghe thấy giọng mình lẩm bẩm, giống như đáp lại lời của đối phương, cánh tay phải bỗng nhiên cực kỳ đau đớn, ánh mắt anh di chuyển đến chỗ cánh tay phải, lập tức nhìn thấy một cảnh tượng khác:

Anh bị đè giữa một mảnh phế tích, cơ thể bị những mảnh thép và mảnh gạch ghim chặt bất động không thể nhúc nhích, chỉ có thể giữ nguyên tư thế cổ quay sang phải, mắt trái bị hỗn hợp bùn đất chặn lại, chỉ có mắt phải còn có thể mở nhìn.

“Nắm... tay em.”

Là ai đang nói chuyện? Từ Minh Lãng chuyển động tròng mắt, muốn nhìn thêm một chút nữa.

Cách xa đó chưa đầy hai mét, cũng là một mảnh phế tích xám xịt, có một đôi mắt sáng lấp lánh, hãm sâu trong đôi mắt đó là cái bóng do đá tạo thành thỉnh thoảng lóe lên, một cánh tay trần trụi lộ ra bên ngoài, ngón tay mảnh dài vô lực giãy dụa, giống như đang tuyên bố sự yếu ớt của chủ nhân của nó.

Mà ở một nơi khác, chính là cánh tay phải của bản thân, nó đang kịch liệt đau đớn sưng to, mỗi khi nhúc nhích đều sẽ tạo thành tra tấn rất lớn với thần kinh, nhưng nó vẫn làm trái ý ý chí muốn di chuyển về phía trước, chỉ khát vọng có thể chạm đến ngón tay của người đang cách xa nó mấy centimet. 

Phía chân trời truyền đến tiếng nổ vang dữ dội, sau đó là âm thanh trầm đục dần, âm thanh càng lúc càng lớn, Từ Minh Lãng cuối cùng cũng nhìn ra thứ gì đang rơi xuống, chặn mất tầm mắt của anh.

Một luồng ánh sáng trắng vụt qua, anh hoàn toàn không còn cảm nhận được sự tồn tại của cánh tay phải, Từ Minh Lãng chậm rãi rơi vào một cảm giác ấm áp mềm mại, cho dù là cảm giác ngạt thở khi bị hình nhân bóp chặt cổ, hay là đau đớn bị đè dưới tảng đá, lúc này đều chậm rãi rời xa anh.

Bên tai truyền đến tiếng khóc quen thuộc, anh giống như có thể nhìn thấy những đầu ngón tay vươn ra từ đống đổ nát chạm vào bàn tay bị chặt đứt, nghẹn ngào mà yếu ớt bật ra những tiếng than khóc khàn khàn như dã thú đang hấp hối.

Trái tim anh quặn đau, cơ thể lại càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhẹ dần...

-------------------------------------

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play