Edit: Dứa
Đó là một chiếc xe hơi Minibus màu bạc, chỉ cần có thể mở cửa, bảy người bọn họ vào đó ngồi thì sẽ không có vấn đề gì. Chuyện này đối với mọi người mà nói, quả thật là trong bất hạnh gặp vạn hạnh*.
(Trong bất hạnh gặp vạn hạnh: Trong bất hạnh lại thấy được may mắn.)
Miêu Phóng và Triệu Đông Tường ấn chốt tay cửa ở ghế điều khiển và ghế phụ, lại phát hiện cửa xe không mở được thì lại dùng khuỷu tay và cơ thể không ngừng va đập vào cửa xe, ngoại trừ cảm nhận được đau đớn, cửa xe không hề sứt mẻ chút nào.
Mọi người ở bên cạnh bị lạnh đứng run rẩy, nhìn cảnh này chẳng khác gì lữ khách đói khát nhìn thấy bánh mì nhưng không thể ăn được.
Từ Minh Lãng như may mắn ập đến, đi đến ghế sau nhẹ nhàng kéo chốt cửa xe một cái, cửa mở.
Triệu Đông Tường thấy cửa mở, hưng phấn đến mức giọng cũng run lên: “Trời không tuyệt đường người mà!”
Từ Minh Lãng mơ hồ cảm thấy kỳ quái, vì sao cửa ghế sau lại không khóa cơ chứ? Nhưng bên ngoài thật sự rất lạnh, anh không kịp suy nghĩ quá nhiều, trước tiên chui vào trước, cũng mở chốt xe bị khóa bên trong ra, những người còn lại liên tiếp chui vào trong.
Chỗ ngồi trong xe không ít cũng không nhiều, vừa đủ có bảy cái, tất cả đều vừa đủ. Ngoại trừ Chu Tuyết Vinh do người cao chân dài, không gian Minibus đối với hắn vẫn quá nhỏ hẹp, hắn chỉ có thể co hai chân lại, cúi đầu, cuộn người ngồi ở ghế phụ, nhìn qua giống như con báo hoa bị nhốt vào một cái lồng chật hẹp.
Từ Minh Lãng ngồi ở ghế điều khiển, anh vì sắp xếp chỗ cho Tào Tĩnh bị ngất, cùng Vu Hạo Hoài hai người cùng nhau hợp sức nâng cô ta vào hàng ghế sau, người cuối cùng cũng lên xe.
Đôi tay của anh nắm chặt vô lăng, vô lăng ấy cũng lạnh giống như tay anh, hơn nữa cực kỳ sạch sẽ, trong xe không có mùi gì, càng không có mấy thứ như mặt dây chuyền thú bông linh tinh thường được các tài xế trang trí trước chỗ lái.
Theo lý thuyết kiểu dáng của loại xe Minibus này đã có từ mấy chục năm trước, người mua loại xe này hơn phân nửa là dùng để kéo hàng hóa hoặc là chở người, không có khả năng một chút dấu vét từng sử dụng đều không có, nhưng chiếc xe này giống như mới từ xưởng sản xuất sản xuất ra, như mới được đặt trên nền tuyết ở đây.
Từ Minh Lãng bật đèn trong xe chiếu xuống dưới nhìn thử, sát bên phanh chân có một thứ gì đó nhỏ màu bạc, vậy mà lại là một chiếc chìa khóa! Anh lập tức tỉnh táo lại, cúi xuống nhặt chìa khóa lên tra vào ổ khóa khởi động xe, thân xe động một cái, phát ra tiếng vù vù quen thuộc.
Mọi người ở ghế sau vốn đang mê man, lúc này tất cả đều tỉnh lại, ồn ào muốn lái xe về lại nội thành, chờ ngày mai sẽ trả xe lại sau.
Triệu Đông Tường tự nhận mình là người lái xe có lịch sử dài nhất, muốn đổi chỗ ngồi với Từ Minh Lãng, để ông ta lái xe. Giữa bầu không khí vui sướng, mọi người tạm quên đi cái rét lạnh, Chu Tuyết Vinh nghe mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện, không nói một lời.
Từ Minh Lãng xuống xe đổi chỗ với Triệu Đông Tường, Chu Tuyết Vinh theo sau cũng xuống xe, nói ghế ngồi đằng sau rộng hơn một chút. Cứ như vậy, Triệu Đông Tường phụ trách lái xe, Vu Hạo Hoài ngồi ở ghế lái phụ, hai hàng ghế sau lần lượt là Diệp Gia Văn và Miêu Phóng, một hàng cuối cùng là Tào Tĩnh vừa mới tỉnh lại, cùng với Chu Tuyết Vinh và Từ Minh Lãng.
Xe chậm rãi chạy, dần ném màn đêm lại phía sau, ánh đèn màu cam nhấp nháy một chút, sau đó hoàn toàn biến mất dần, giữa cánh đồng tuyết chỉ để lại những dấu vết như hoa trên lốp xe đi qua tạo thành.
Từ Minh Lãng dựa đầu vào cửa sổ xe, cảnh tuyết ngoài cửa sổ không ngừng vụt qua. Triệu Đông Tường là tài xế già đã lái xe được hơn hai mươi năm, lái xe thật sự rất vững vàng. Mọi người trên xe đều vừa mệt vừa đói, cái lạnh trên người vẫn chưa tan hết, lúc này đều nhắm mắt lại, trong xe lập tức truyền đến đủ loại tiếng hít thở nặng nề.
Nghĩ đến tất cả những chuyện vừa xảy ra, Từ Minh Lãng cho dù rất mệt cũng không buồn ngủ, nhắm hai mắt lại suy nghĩ linh tinh. Ngọn lửa lớn kỳ quái trong khu căn cứ, hay bỗng nhiên xuất hiện một người quái dị, khiến người ta hoàn toàn cảm thấy không hề chân thật.
Từ Minh Lãng không tiếp tục tự hỏi nữa nhắm mắt lại tính nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm thấy trên cổ có chút ấm áp, anh nhanh chóng né đi, đầu đập vào cửa kính xe đau đến mức anh phải hít sâu một hơi, mà người hại anh đau đến che đầu nhe răng lại ngả đầu mình ra sau vai anh, thanh niên tóc đen hướng môi đối diện với cổ anh, hơi thở ấm áp phun ra phả vào da anh, khiến Từ Minh Lãng vừa ngứa lại xấu hổ. Đảo Cá Mập t.y.t
Từ Minh Lãng thở dài đỡ lại người cao to bên cạnh, người đó phát ra giọng mũi đặc sệt như trẻ con, lông mi đan chéo nhau giống như cánh quạt khẽ run rẩy, khiến người ta tò mò bên trong đang cất giấu đôi mắt như thế nào.
Trong nháy mắt Từ Minh Lãng vậy mà cảm thấy hình ảnh này có chút quen thuộc, anh thậm chí còn nâng tay, muốn đè nó lại. Ngay khi anh phản ứng lại, bàn tay anh xấu hổ dừng giữa không trung, quay ngược tay lại làm động tác gãi cổ mình.
Đột nhiên có một trận xóc nảy, cái đầu nặng bên cạnh lại lần nữa quay lại vai của Từ Minh Lãng, điểm khác biệt với lúc nãy chính là, cổ hai người đan chéo thành một không gian bí ẩn, Từ Minh Lãng bị cơ thể ở phía sau đè lên cửa kính xe ô tô, mà tay Chu Tuyết Vinh lại rơi xuống vị trí bụng dưới của Từ Minh Lãng, như vô thức chậm chạp vuốt ve.
Tào Tĩnh ở ghế sau phát ra mấy tiếng lẩm bẩm nói mớ, một trận xấu hổ buồn bực lập tức chạy dọc theo sống lưng của Từ Minh Lãng, anh từ kẽ răng thở ra một hơi tức giận, dùng sức đẩy thanh nhiên phía sau lưng ra, cũng ném bàn tay đang ở trên người mình ra.
Một lúc sau, hàng ghế đằng trước vang lên tiếng của Triệu Đông Tường: “Còn ít nhất hai giờ nữa mới về đến nội thành, mọi người có muốn xuống xe ăn chút gì đó không?”
Lăn lộn cả một buổi chiều, không riêng gì Triệu Đông Tường, tất cả mọi người đều bụng đói kêu vang.
Từ Minh Lãng lau sạch lớp sương mù trên cửa kính, đường lớn đối diện với một dãy siêu thị đang mở, bảng hiệu làm bằng đèn neon ở trong bóng tối phát sáng cực kỳ dễ thấy, ngay cả cái quảng cáo đồ ngọt trước đây chưa từng xem qua lấy một lần, giờ cũng trở nên cực kỳ hấp dẫn, khiến người khác liếc mắt một cái thì khó có thể bỏ qua sự than khóc của cái dạ dày.
Miêu Phóng không đồng ý: “Tôi không đói bụng, tôi chỉ muốn nhanh chóng quay về nội thành.”
Triệu Đông Tường có chút xấu hổ, Vu Hạo Hoài quay đầu hỏi những người khác: “Còn mọi người thì sao? Có đói không?”
Từ Minh Lãng nâng cánh tay lay tỉnh Chu Tuyết Vinh, hỏi: “Cạnh đây có siêu thị, cậu muốn ăn gì không?”
Chu Tuyết Vinh: “Đều nghe theo anh.”
Từ Minh Lãng cười gượng một tiếng, nghĩ thầm người này có phải thân thiết hơi quá hay không, cái gì mà đều nghe theo anh cơ chứ...
Từ Minh Lãng không muốn xuống xe, anh cũng muốn về nhà sớm một chút để lập kế hoạch lâu dài hơn, nhưng nghĩ đến trên xe vẫn còn có hai cô gái nữa, vỗn dĩ đã bị lạnh quá mức, quần cũng ướt, dù sao cũng phải mua đôi tất cái khăn gì đó để thay ra, cũng đồng ý. Tào Tĩnh vừa mới tỉnh lại cũng kêu gào bản thân chân đầy nước tuyết, cảm giác đau đầu nhức óc.
Miêu Phóng khinh thường cười, Tào Tĩnh lại lẩm bẩm lầm bầm một lúc, khiến Triệu Đông Tường phải vội vàng mở cửa ngay lập tức, mọi người lần lượt xuống xe dẫm lên trên tuyết, đi đến siêu thị trước mặt, bỗng nhiên Từ Minh Lãng cảm thấy trong lòng khó chịu, cảm giác đó như là không thể đứng thẳng được.
Những bảng hiệu đèn neon của dãy siêu thị trước mắt tùy ý nở rộ trong đêm, nhưng không có mấy người qua đường qua lại hay người sống ở đây, siêu thị to như vậy đứng sừng sững như thành phố ánh sáng , những bông tuyết bay du dương khiến Từ Minh Lãng cảm thấy bản thân dường như đang ở trong thế giới của quả cầu thủy tinh.
“Bây giờ mới có mấy giờ chứ, sao trên đường lại không có ai?” Triệu Đông Tường vừa đi vừa nói chuyện.
Diệp Gia Văn nắm chặt cái áo khoác trên người: “Đột nhiên giảm nhiệt độ lại rơi tuyết lớn, mọi người không ra khỏi cửa cũng rất bình thường.”
Miêu Phóng nói tiếp: “Dù sao đây cũng là vùng ngoại thành mà.”
Diệp Gia Văn không đáp lại.
Từ Minh Lãng do dự không muốn đi vào đó lắm, nhưng so với việc ở bên ngoài chờ dưới cái rét lạnh, anh vẫn muốn vào trong tìm quần áo khô ráo để thay hơn. So với anh thì Chu Tuyết Vinh ở đằng sau có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, cậu mặc chiếc áo hoodie đơn giản, đằng sau vẫn như cũ đeo chiếc cặp xách màu đen, trên mặt dù là chút biểu cảm khó chịu cũng không có.
Từ Minh Lãng run rẩy nhìn từng người nối tiếp nhau đi vào cửa siêu thị, trong lòng anh bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi khó hiểu, Chu Tuyết Vinh đi đằng trước anh dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của anh, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu qua, động tác tự nhiên hất bông tuyết đọng trên đỉnh đầu anh xuống: “Bên ngoài lạnh lắm, mau vào thôi, anh Lãng.” Chu Tuyết Vinh nói.
Từ Minh Lãng nhìn về phía những bỗng tuyết rơi trên không trung, cảm thấy bản thân dường như sắp bị hút vào hắc ám vô tận.
“Cậu nói xem, khi nào tuyết mới ngừng rơi?” Từ Minh Lãng lẩm bẩm nói.
“Nhanh thôi,” Chu Tuyết Vinh sửng sốt lặp lại lần nữa: “...Nhanh thôi.”
Từ Minh Lãng nắm chặt quần áo, cùng Chu Tuyết Vinh hai người bước nhanh vào trong lối vào của siêu thị.
***
Lối vào của siêu thị bày một dàn đồ ăn vặt các thứ, lúc này chỉ có mấy bảng hiệu sáng lên, bên trong vậy mà một người cũng không có. Vu Hạo Hoài dựa vào cây cột trước cửa siêu thị hút thuốc, anh ta nhìn hai người đang bước đến gần, thuốc lá còn ngậm trong miệng đi lên trước hỏi: “Đi linh tinh đâu thế?”
Từ Minh Lãng vì yêu cầu của công việc, bình thường rất để ý đến việc bảo vệ giọng nói, từ khi vào đại học chưa từng chạm qua thuốc lá, bây giờ bị mùi khói thuốc phả vào mặt, khiến anh sặc phải quay đầu đi.
Chu Tuyết Vinh đẩy Vu Hạo Hoài đang cầm thuốc lá trên tay ra, Vu Hạo Hoài cũng ném thuốc lá đi, vuốt vuốt cằm nói: “Đoán xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
“11giờ 40?”
Vu Hạo Hoài: “Đã muộn như thế này, siêu thị lại không đóng cửa, không thấy kỳ quái sao?”
... Quả thật có chút kỳ quái.
Chu Tuyết Vinh không nói lời nào, kéo Từ Minh Lãng đi về phía siêu thị. Phía sau truyền đến tiếng của Vu Hạo Hoài.
“Lão Triệu mau tìm đồ ăn đi, có lẽ Miêu Phóng đi theo hai cô kia tìm quần áo rồi, tôi ở đây canh. Mọi người muốn mua thứ gì thì lấy nhanh lên, tôi ở đây chờ mọi người.”
Vu Hạo Hoài nhìn bóng lưng của hai người bọn họ biến mất ở lối vào siêu thị, dùng mũi chân dập tắt điếu thuốc.
Trong khu quần áo ở tầng hai, trên người Diệp Gia Văn khoác áo khoác màu kaki, trong ngực ôm một lốc tất trơn, đang ở lối vào mỏi mắt trông mong đợi Tào Tĩnh chọn xong quần áo.
Tào Tĩnh không nhanh không chậm, đẩy hết mấy cái áo bông trên giá áo nói: “Cô em à, bộ đồ trên người cô thật sự quá xấu, màu sắc quá cũ mặc vào tạo cảm giác có vẻ lớn tuổi, vòng eo cũng quá béo không lộ được dáng người, nghe chị đây đổi bộ khác đi.”
“Không cần, bộ này là được rồi.” Diệp Gia Văn nhìn bảng giá trên vạt áo, nhìn xung quanh nói: “Cái đó... Chị à, có phải chúng ta nên nhanh hơn hay không, em sợ mọi người đều đã mua xong rồi, đợi chúng ta lâu quá sẽ không hay lắm...”
“Ôi chao yên tâm đi, chị nhanh lắm.” Tào Tĩnh nói cho có lệ.
Nói đến đây, Diệp Gia Văn cũng không thúc giục nữa, nhưng nhìn tư thế kén cá chọn canh của Tào Tĩnh, sợ là trong chốc lát cũng không mua được chiếc áo nào thích hợp, vì thế cô chào trước, ôm mấy đôi tất cho bảy người, đi bộ đến khu thực phẩm.
Miêu Phóng đang ở trước kệ hàng lấy nước, bên chân cậu ta đặt một giỏ nhựa, bên trong có mấy chai nước khoáng, khi định với tay vào trong lấy thêm mấy chai nữa, thì nhận ra kệ hàng đã trống không, vì thế cậu ta khập khiễng đi đến kệ hàng bên cạnh để lấy thêm, vừa lúc nhìn thoáng qua Diệp Gia Văn phía đối diện, cô gái trẻ như được bọc trong vỏ chăn bông cũ, chỉ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, ngược lại càng thêm nét đáng yêu, bước chân của Miêu Phóng lập tức ngừng lại.
Cơ thể Miêu Phóng cứng đờ, giấu chân trái đi, lại không có ý muốn chào hỏi.
Diệp Gia Văn nhìn giỏ nhựa, trong lòng biết tuy rằng Miêu Phóng nói chuyện có hơi cay nghiệt, nhưng thời điểm quan trọng vẫn rất biết chăm sóc người khác, chủ động mở miệng nói chuyện: “Mua nhiều nước vậy à.”
“Đừng nghĩ nhiều, tất cả là tôi mua cho bản thân thôi.”
Diệp Gia Văn vốn định mượn cơ hội này để xóa bỏ hiềm khích lúc trước, lại không ngờ thanh niên vẫn gay gắt như vậy, cô đứng ở bên cạnh, muốn đợi thanh niên rời đi mới lấy nước sau.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được thấy tủi thân, hít sâu một hơi nói: “Nếu anh có ý kiến với tôi, bây giờ nói luôn ra đi, không cần phải như vậy đâu.”
Động tác cong lưng lấy nước của Miêu Phóng dừng lại: “À, tôi đối với cô có thể có ý kiến gì cơ chứ, mọi người đều là lần đầu gặp mặt mà.”
Diệp Gia Văn chớp mắt, giọng điệu bỗng nhiên hoảng loạn: “Trước kia anh biết tôi à?”
Miêu Phóng nhìn cô một cái: “Không.”
Diệp Gia Văn nhìn chằm chằm Miêu Phóng một lúc, hai người cách nhau một lối đi nhỏ năm mét đứng từ xa nhìn nhau, không khí không biết vì sao có chút xấu hổ, cuối cùng cô gái trẻ nói muốn ăn đồ ngọt, nên xoay người rời đi.
Kệ hàng đồ ăn vặt đi hai bước là đến, nhưng Diệp Gia Văn đang có tâm sự, cứ ôm tất cúi đầu đi nhanh, ngay cả Triệu Đông Tường chào hỏi cô cô cũng không nghe thấy, lại lơ đãng quay lại chỗ mua quần áo, nhưng không thấy bóng dáng của Tào Tĩnh đâu.
Cô xuyên đống quần áo cao hơn nửa người, vừa kêu to: “Chị Tào Tĩnh, chị đâu rồi?”
Không thấy ai trả lời, Diệp Gia Văn chỉ cho rằng Tào Tĩnh đã đến chỗ thu ngân, lúc xoay người định đi, đèn bỗng nhiên tắt.
Toàn bộ siêu thị rơi vào bóng đêm, Diệp Gia Văn hoảng sợ kêu lên: “Sao lại mất điện cứ? Chị Tào Tĩnh chị ở đâu?”
Liên tục kêu to thêm mấy tiếng nữa cũng vẫn không được đáp lại, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Tim Diệp Gia Văn đập như đánh trống, ở yên một chỗ không dám động đậy, cố gắng từ chiếc áo bông sờ đến túi quần, muốn dùng đèn điện thoại chiếu sáng.
Diệp Gia Văn thấy sống lưng lạnh rợn người, cảm giác đó giống như có ai đó ở trong bóng tối đang chăm chú nhìn cô...
Cô luống cuống tay chân mở đèn điện thoại lên, chậm rãi xoay điện thoại quanh bốn phía, nhưng ngay khi cô cuối cùng cũng thấy rõ thứ trước mặt, hai tay run lên, điện thoại ngay tức thì rơi xuống mặt đất...
Phía trước cô đứng hai hàng “Người”, hàng đầu tiên thậm chí còn cách cô chưa đến hai nắm tay, chất liệu polime được sơn màu da thịt, ý đồ ngụy trang thành xúc cảm như con người, khuôn mặt bóng loáng kỳ dị với đôi mắt vô hồn, lông mi thô dày cùng đôi môi đỏ như máu, đều lộ rõ bọn chúng không phải con người thật sự.
“A... Đây là...”
Diệp Gia Văn muốn lùi lại phía sau, lại nhận ra hai chân mình mềm nhũn như sợi mì, cho dù cô biết những thứ đó chỉ là búp bê bằng nhựa, căn bản sẽ không thể gây cho cô bất kì tổn thương gì, nhưng hiệu ứng Uncanny Valley* lại khiến cô sợ hãi.
(*Hiệu ứng Uncanny Valley hay còn gọi là hiệu ứng thung lũng là một hiện tượng xảy ra trong tâm lí và nhận thức của con người liên quan đến các vật thể giống người (thường là robot và hình ảnh), và xác định phản ứng của chúng ta đối với vật thể đó. Đây vẫn chỉ là một giả thuyết, và nó được cho là nếu một vật thể không phải người nhưng ngày càng trở nên giống người hơn, thì sẽ nhận được phản ứng tích cực và mạnh mẽ đến từ những người quan sát. Tuy nhiên, khi vật thể này đạt đến một ngưỡng giống nhất định (có da, tóc và mắt giả, cảm xúc gương mặt…), khiến nó càng trở nên y hệt người, thì phản ứng nhanh chóng đổi ngược lại: mọi người trở nên kinh sợ nó.
Vì vậy, thung lũng kì lạ có thể được định nghĩa là phản ứng tiêu cực của mọi người đối với một số robot giống như thật.)
Diệp Gia Văn an ủi bản thân đừng nên phản ứng quá độ, nhặt điện thoại lên, bỗng nhiên cả người run lên...
Không đúng, trước khi mất điện cô và Tào Tĩnh đang ở khu quần áo, sao cô không nhớ đã nhìn thấy nhiều Giả nhân như vậy cơ chứ?
Lập tức cơn ớn lạnh.chạy dọc sống lưng cô.
Diệp Gia Văn cứng đờ xoay người lại, chiếu ánh đèn ngay khuôn mặt của Giả nhân...
!!!
Chỉ thấy đôi mắt được sơn bằng sơn dầu kém chất lượng bỗng hoạt động đang nhìn về phía cô!
“A—!!!”
Diệp Gia Văn sợ đến mức hét chói tai, ánh đèn lập tức sáng lên.
-----------------------------------------------------