Edit: Dứa

Vu Hạo Hoài cũng lao ra ngoài.

“Hai người đang làm gì vậy? Không phải nói có người đang đuổi theo cậu sao? Ở đâu vậy?”

Từ Minh Lãng một lần nữa lặp lại những gì mình vừa thấy ở chỗ đó.

Vu Hạo Hoài nghe xong nheo mắt lại: “Thứ đó không phải là người đã gửi thư mời cho chúng ta đấy chứ.”

Từ Minh Lãng lắc đầu: “Chắc không phải đâu, tuy rằng tôi không thấy rõ mặt người kia, nhưng từ thân hình và động tác có thể nhìn ra, trí tuệ của người này hẳn không cao.” Anh nhớ lại động tác cứng đờ đó, lại thấy da đầu một trận tê dại.

Vu Hạo Hoài nghĩ đến đêm nay có lẽ phải ngủ lại ở phòng sinh hoạt một đêm, lại cất giấu một người xa lạ có hành động kỳ quái ở căn cứ thật sự rất nguy hiểm, vì thế kêu Từ Minh Lãng về lại phòng sinh hoạt ngồi đợi, tóm tắt những phần trọng điểm rồi đến hành lang kiểm tra.

Từ Minh Lãng lo lắng một người đi sẽ gặp nguy hiểm, cũng muốn đi theo, Chu Tuyết Vinh thấy vậy cũng đề cử bản thân muốn đi theo.

Ba người đến cuối hành lang, dựa vào ánh sáng điện thoại kiểm tra trong ngoài phòng máy tính, lại không thấy bóng người nào, khi định rời đi, Chu Tuyết Vinh động động cái mũi, trực tiếp đi đến trước cái bàn, nhặt lên một cái túi nilon.

Vu Hạo Hoài vội vàng chiếu đèn về thứ trong tay Chu Tuyết Vinh, chỉ thấy trên túi nilon phủ đầy máu, nếu không phải trên mặt túi còn lưu lại ít lông và thịt nát, chỉ liếc mắt một cái còn sẽ cho rằng đây là lẩu cay ăn còn thừa.

Vu Hạo Hoài nhìn thoáng qua nói: “Đây là xác động vật.”

Chu Tuyết Vinh bổ sung: “Là chuột.”

Vu Hạo Hoài ngẩng đầu liếc nhìn Chu Tuyết Vinh một cái, Từ Minh Lãng cũng ghé sát qua, ngay sau đó lập tức ngửi được mùi tanh hôi và mùi nước tiểu hỗn hợp trên túi nilon tỏa ra, đây chắc chắn không phải điều mà một người bình thường có thể cắn nuốt ăn được. Từ Minh Lãng nghĩ đến người đó vừa nãy còn ở đây gặm cắn thịt chuôt, dạ dày lập tức dâng lên một trận buồn nôn. - Đảo Cá Mập t.y.t

Thời gian đã về khuya, ngoài cửa sổ tuyết rơi tán loạn, dường như đã xác định sẽ không có chiếc xe nào chạy đến đây, nhưng nếu cứ qua đêm như này ở căn cứ, thì cũng không thể để người lạ lai lịch không rõ lại có hành vi dị thường đó ở lại căn cứ được.

Lúc này, trong bóng đêm truyền đến tiếng thứ gì đó chuyển động. Ba người nhìn nhau, Vu Hạo Hoài gần cửa nhất, bắt đầu cảnh giác, hành động đầu tiên là đi ra ngoài.

Ở đầu khác hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng phụ nữ thét chói tai.

“Hỏng rồi!” Âm thanh đó chắc chắn là từ phòng sinh hoạt truyền ra, ba người đều ý thức được đang xảy ra chuyện gì, nhấc chân vội vàng chạy về phía phòng sinh hoạt.

***

Miêu Phóng căng thẳng nhìn chằm chằm quái nhân trên bàn, hai tay che chở cho Diệp Gia Văn và Tào Tĩnh đi về phía cửa lớn, mà trong tay Triệu Đông Tường cầm cái ghế tròn kim loại, từ sau lưng quái nhân từng bước bước đến gần.

Đỉnh đầu quái nhân đó có mớ lớn tóc rối, phần đầu mất tự nhiên vặn vẹo, như đang quan sát người trước mắt, Triệu Đông Tường lấy dũng khí muốn từ phía sau phục kích quái nhân, quái nhân đó lại nhanh như chớp quay đầu lại, nhào về phía người trung niên đang vội vã lao đến, ý muốn cắn xé đối phương.

Tào Tĩnh bị dọa kêu ầm lên, Diệp Gia Văn càng sợ đến mức cả người cứng đờ lại, mãnh liệt lùi về sau, đôi mắt hạnh trên dưới đỏ bừng, ngay sau đó nước mắt bắt đầu trào ra.

Miêu Phóng lao lên ôm lấy quái nhân, muốn kéo hắn ta cách xa Triệu Đông Tường ra, ai ngờ quái nhân đó nhìn khô gầy yếu ớt, nhưng sức lực lại lớn đến kinh người, ngay khi mắt thấy hắn ta sắp cắn một miếng lên mặt Triệu Đông Tường, ba người từ ngoài cửa lao vào.

Chu Tuyết Vinh người cao chân dài, trước khi hai người đó còn chưa phản ứng lại đã chạy nhanh như bay lao đến đá một cước qua, dùng toàn bộ sức lực đánh lên mặt nghiêng của quái nhân, quái nhân theo tiếng va chạm đập lên tường, tay chân co quắp, không còn động đậy.

Từ Minh Lãng nghĩ thầm không ổn, chẳng lẽ đã đá chết người này rồi, lập tức đi qua vươn ngón tay ra muốn kiểm tra hơi thở...

Chu Tuyết Vinh ở phía sau kêu lên: “Đừng!”

Từ Minh Lãng sợ tới mức tay lập tức co rụt lại, lúc nhận ra chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Quái nhân đó duỗi thẳng cổ, mở to miệng, khiến người khác liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy được bên trong là hàm răng sắc bén như đao kiếm, hung hăng cắn lên vị trí lúc nãy Từ Minh Lãng vươn đầu ngón tay ra, phát ra tiếng cắn rợn người.

“Sao có thể?!” Từ Minh Lãng nhìn chằm chằm quái nhân trước mắt, chậm rãi lùi lại phía sau.

Vu Hạo Hoài từng được luyện đánh ở trường cảnh sát, biết rõ lực chân vừa rồi của Chu Tuyết Vinh, đá người ta va đập vào tường, cái gáy còn đập vào tường xi măng, còn nghĩ chỉ lo nhặt xác nữa là xong.

Nhưng quái nhân này vậy mà không chết, hắn ta chẳng những không chết, còn chậm rãi đứng lên, tay chân vặn vẹo khôi phục về vị trí ban đầu, phát ra âm thanh cọ xát rợn người.

Từ Minh Lãng lùi về phía sau liên tục hít sâu, nghĩ thầm đúng là gặp quỷ, đầu óc vừa vội vàng nghĩ xem nên thoát khỏi hoàn cảnh bế tắc này như thế nào, vừa nhớ đến bản thân có đang mang theo khối ngọc bội đã được khai quang* hay chưa. 

(Khai quang hay còn gọi là Khai quang điểm nhãn có nghĩa là khai mắt cho linh vật hoặc tượng Phật..., mang đến may mắn tài lộc.)

Chu Tuyết Vinh ở bên cạnh cong eo dùng sức, giống như giây tiếp theo sẽ lao đến vặn gãy cổ tên quái nhân đó.

Từ Minh Lãng nhìn chằm chằm khuôn mặt của quái nhân đó, xua xua tay với Chu Tuyết Vinh, ý bảo đối phương đừng động đậy.

Ngay sau đó, quái nhân cong hai đầu gối, nhảy lên người của Từ Minh Lãng.

“Á a!”

Từ Minh Lãng bị đánh gục xuống mặt đất, bên cổ là mùi tanh hôi tản ra từ miệng của tên quái nhân, Từ Minh Lãng gần như dùng toàn bộ sức lực mới không để bản thân bị cắn đứt cổ, anh căng toàn bộ cơ thể kéo dãn khoảng cách với tên quái nhân đó, chú ý đến lông tóc tên quái nhân đó gần như dán hết lên mặt, chỉ để lộ mũi miệng để thở dốc. Từ Minh Lãng nãy ra ý kiến hét lớn: “Dùng đèn dọa hắn!!”

Vu Hạo Hoài cầm ánh đèn trong tay nhắm ngay mặt tên quái nhân chiếu vào.

“Ha a a a—” Quái nhân phát ra âm thanh giống như tiếng vịt kêu, quay đầu hoảng sợ trốn về phía sau.

Chu Tuyết Vinh chạy đến chỗ bảng đen, cầm lấy cái chổi ném cho Từ Minh Lãng: “Nhận lấy.”

Từ Minh Lãng lập tức hiểu ý của Chu Tuyết Vinh, vội vàng nói với Vu Hạo Hoài: “Mượn bật lửa của anh chút.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Vu Hạo Hoài lấy bật lửa ra ném cho Từ Minh Lãng, Từ Minh Lãng nhận lấy bật lửa đốt cái chổi trong tay, từng sợi chổi mảnh đốt ra những tia lửa tinh tế biến thành một cây đuốc thật lớn. Từ Minh Lãng cầm “Cây đuốc”, dồn ép tên quái nhân đang kêu ê a lùi đến chỗ cửa sổ, hắn ta kéo cửa sổ ra, một cơn gió lạnh thổi vào, biến cây đuốc trước mặt thành một thứ gì đó ấm áp khiến người ta muốn lại gần.

Bị dồn ép phải lựa chọn giữa “Động người” với cây đuốc trong tay và nhảy lầu, Từ Minh Lãng đều đã suy nghĩ qua, nếu quái nhân là người bình thường, giờ phút này hẳn là sẽ là kiểu vẫy đuôi lấy lòng.

Nếu nghĩ kỹ lại thì như vậy vẫn có chút đáng thương, nhưng nghĩ đến sau lưng mình vẫn còn sáu người nữa, Từ Minh Lãng quơ quơ cây đuốc, đến gần quái nhân. Quái nhân do dự nhảy lên cửa sổ, Từ Minh Lãng lùi về phía sau nửa bước, đột nhiên cả người hắn ta ngả đến phía trước, muốn cướp lấy cây đuốc trong tay Từ Minh Lãng!

Từ Minh Lãng nắm chặt lấy cây chổi trong tay, một chân đạp trên bức tường lấy sức, dồn toàn bộ sức lực lên tay đè lấy.

“A! Cẩn thận!”

Phía sau truyền đến tiếng gào thét, Từ Minh Lãng không rảnh để quan tâm, còn nghĩ tên quái vật này sức thật lớn, bỗng nhiên cảm thấy tai trái nóng lên, dùng khóe mắt liếc nhìn, ngọn lửa trên cái chổi đang cháy lan ra tấm rèm.

“Tôi đi!” Từ Minh Lãng nói.

Ngắn ngủn chỉ mấy giây, tấm rèm ấy như được đổ mỡ heo nhanh chóng cháy thành một mảnh lửa lớn.

“Anh Lãng cẩn thận!” Chu Tuyết Vinh hô to, muốn đi lên phía trước hỗ trợ, lại bất đắc dĩ hai người đó đấu đá quá kịch liệt, lại cách cửa sổ rất gần, nếu lúc này cậu đến gần, rất có thể sẽ trở thành trở ngại không giúp được gì hết.

Tấm rèm trên đỉnh đầu của Từ Minh Lãng đã bị cháy một mảnh, khiến toàn bộ giá tấm rèm bắt đầu lung lay sắp rơi, Từ Minh Lãng lập tức nghĩ ra một kế, dùng sức lôi kéo cây đuốc về phía sau, lực trên tay căng chặt hơn, anh cũng cảm nhận được quái nhân cũng đang dùng sức tương đương anh.

Rất tốt.

Anh thả hai tay ra, thả lỏng không dùng chút sức nào, quái nhân đột nhiên ngã về phía sau, giống như vẫn chưa nhận ra đã xảy ra chuyện gì, sau đó mới đau đớn kêu lên một tiếng ngã xuống bên ngoài cửa sổ.

Từ Minh Lãng cũng không kịp đắc ý nữa, giá tấm rèm trên đỉnh đầu đã bị lửa đốt gần hết, bắt đầu lung lay muốn rơi ra, anh nhanh chóng lùi về phía sau, cuối cùng cũng chạy khỏi cửa sổ trước khi giá rèm rơi xuống.

Ngay sau đó, tấm rèm mang theo ngọn lửa tiếp xúc với mặt đất nhanh chóng cháy thành một biển lửa bập bùng.

Mọi người không kịp vỗ tay khen ngợi, vì thế lửa trước mắt thật sự như phản xạ vật lý có xu thế lan ra phía ngoài, mọi người thấy thế người nối tiếp người chạy xuống dưới lầu, ngọn lửa phía sau giống như có sinh mệnh đuổi theo sau bọn họ, từng chỗ nó chạy đến như biến thành một buổi tiệc lửa.

Ngay giây phút sống chết đó, bảy người bọn họ cuối cùng cũng chạy ra khỏi khu căn cứ, bọn họ đứng trước tượng điêu khắc khối Rubik, nhìn khu căn cứ hoàn chỉnh cứ như vậy bị lửa đốt mãnh liệt trong đêm tối, hoang đường giống như một bức tranh sơn dầu hậu hiện đại.

Không có ai mở miệng nói chuyện, có thể do quá mức sợ hãi, cũng có thể do bị đông lạnh.

Từ Minh Lãng là người đầu tiên phản ứng lại, cởi áo khoác đưa cho cô gái nhỏ tuổi nhất.

Diệp Gia Văn run rẩy nói tiếng “Cảm ơn”, yên lặng mặc áo vào, Tào Tĩnh cũng mặc áo khoác của Vu Hạo Hoài vào. Lúc này đầy đầu Từ Minh Lãng đều là chịu trách nhiệm pháp lý về việc đốt kiến trúc hạ tầng và giết người dể phòng vệ, anh thậm chí còn nghĩ đến việc bản thân cứu được Tiết Oánh Oánh, thì xoay ra anh cũng phải ngồi tù, sau đó một cặp đôi yêu nhau mãi mãi không thể ở bên nhau...

Từ Minh Lãng càng nghĩ càng sợ, thậm chí cái rét lạnh này còn kém hơn cả sự sợ hãi trong lòng.

Vu Hạo Hoài hô: “Mọi người trước tiên đi qua bên quốc lộ kia đi, gần chỗ đó có bến xe, cũng có nhà nghỉ, đêm nay chúng ta có thể ở tạm ở đó.”

Rừng núi hoang vắng, vì tuyết lớn mà đóng cửa, mọi người hết cách, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Từ Minh Lãng mơ màng ngơ ngác đi theo đoàn người, bất ngờ từ phía sau có người nắm tay anh, vừa quay đầu lại nhìn, là Chu Tuyết Vinh.

Chu Tuyết Vinh thấy Từ Minh Lãng bay mất hồn vía, cậu nắm chặt tay Từ Minh Lãng, giống như đứa trẻ nắm được thứ đồ chơi mà bản thân yêu thích, không có bất kỳ lý do gì, chỉ là muốn nắm lấy.

“Cậu không sao chứ?” Từ Minh Lãng tự nhận bản thân rộng lượng, nhưng không có nghĩa anh có thể để mặc Chu Tuyết Vinh năm lần bảy lượt làm ra hành động kỳ quái.

Chu Tuyết Vinh mặt không biểu cảm, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói: “Không sao hết.”

Lỗ tai Từ Minh Lãng đều đông cứng lại, chỉ muốn rời đi nhanh hơn, bàn tay đặt trong túi áo thả ra, vỗ vỗ sau lưng Chu Tuyết Vinh thúc giục hắn nhanh đi về phía trước.

Lại đi hơn mười phút nữa, phía trước không có bất kỳ ngôi nhà hay nhà nghỉ nào sáng đèn, càng không nói đến xe taxi. Mà tuyết đọng càng sâu đến tận mu bàn chân, bởi vì là tuyết còn mới nên khi bị người dẫm lên, cực kỳ tơi, mỗi bước đi đều cảm nhận được làn da ở mắt cá chân bị nước tuyết thấm lạnh buốt, mỗi người đều vừa mệt vừa lạnh.

Từ Minh Lãng bị đông lạnh mất hết cảm giác ở hai chân, anh mong sẽ có một chiếc xe có thể chạy qua đống tuyết này chỉ trong chốc lát, cho dù không trở người, chỉ cần có thể nén chặt tuyết lại cũng tốt.

Lại đi thêm một lúc nữa, Triệu Đông Tường cuối cùng cũng vì lớn tuổi, không chịu được nữa mở miệng oán giận: “Nếu cứ đi mãi như vậy, dù bất tử cũng sẽ bị bệnh, cảnh sát Vu này, mọi người đều theo ý anh đi về phía trước rồi, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy được nhà nghỉ mà cậu nói chứ?”

Vu Hạo Hoài cũng buồn bực, anh ta nhớ lúc ngồi xe buýt trên đường đến đây, đúng là có thấy một nhà nghỉ ven đường, chỉ là tốc độ lúc xe chạy khác với tốc độ người đi bộ, vài giây trên xe bây giờ cũng phải mất đến mấy phút, cụ thể còn phải mất bao lâu nữa, trong lòng Vu Hạo Hoài cũng không yên nổi, chỉ đành kêu mọi người tiếp tục kiên trì.

Đoàn người đi khổ không nói nổi, nhưng ngại nói với miệng cũng đã bị lạnh đến tê rần, cũng không muốn lãng phí thể lực nữa, lúc này đều không hé răng gì.

Mà điều khiến mọi người cảm thấy bất ngờ chính là Tào Tĩnh, quần áo và dáng vẻ đanh đá lúc trong phòng sinh hoạt của cô ta vừa rồi, vừa thấy đã biết là thói quen hình thành trong cuộc sống khi làm vợ, vậy mà bây giờ lại bền gan vững chí, không rên một tiếng đi ở đằng trước. Diệp Gia Văn ở bên cạnh cũng ý thức được điều này, khóe mắt liếc nhìn về phía Tào Tĩnh, vẻ mặt đối phương đờ đẫn, như ý thức bị rút ra khỏi cơ thể, mỗi một bước đều máy móc nhấc chân đi về phía trước.

“Phịch—” Một tiếng nặng nề vang lên.

Bóng dáng của người đi trước bọn họ ầm ầm đổ xuống.

Mấy người bọn họ vây quanh, Vu Hạo Hoài mặc kệ hiềm nghi, nhanh chóng lột quần áo của Tào Tĩnh ra, dùng bàn tay lặp đi lặp lại hành động xoa bóp ngực cô ta, vừa đánh vào mặt cô ta.

“Tỉnh lại, Tào Tĩnh, nghe thấy tôi nói không?”

Tào Tĩnh bỗng nhiên bất tỉnh khiến mọi người cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, không có ai dám đảm bảo bản thân sẽ không vì cơn rét lạnh này mà rơi vào hôn mê, hay là tử vong. Từ Minh Lãng thử lấy điện thoại ra gọi, vẫn cứ không có ai bắt máy.

Bọn họ lại một lần nữa rơi vào cục diện bế tắc, bây giờ tuyết đã ngừng rơi, nhưng qua một lát nữa tuyết bắt đầu tan mới chính là lúc lạnh nhất, điện thoại cũng không gọi được, chỗ ở cũng không tìm thấy, đây thật sự là kiểu ép chết người ta...

“Mọi người nhìn kìa! Đó có phải là một chiếc xe hay không!” Miêu Phóng đẩy đẩy mắt kính, chỉ về nơi xa kêu lên.

Từ Minh Lãng theo hướng ngón tay cậu ta chỉ nhìn qua, ở chỗ đèn đường phía xa xa có một chiếc xe Minibus đỗ lại, lớp sơn màu bạc được ánh đèn màu cam chiếu sáng lên, trên thân xe không đọng chút tuyết nào, như có người cố ý lau qua.

Mọi người cực kỳ vui mừng, Vu Hạo Hoài đưa tay phá cửa sổ xe để qua đêm ở đây, hiện tại không có gì quan trọng hơn so với việc giữ mạng sống, bọn họ thấy được hy vọng, mấy người đàn ông cõng Tào Tĩnh lên trước.

Đi đến gần, đáy lòng Từ Minh Lãng lại thấy bất an.

Vừa rồi khi Vu Hạo Hoài xoa bóp người giúp Tào Tĩnh, anh ta mặc kệ hiềm nghi vẫn đến làm, chiếc xe đó dễ nhìn như vậy, sao anh ta lại không chú ý đến cơ chứ? Hơn nữa gần đây cũng không có ngôi nhà nào, chiếc xe này vì sao lại sạch sẽ đỗ ở đây cơ chứ?...

Không biết vì sao, anh nhìn ánh mắt của Chu Tuyết Vinh, hình như đối phương cũng nhận ra được điểm này, nhíu chặt mày.

---------------------

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play