Editor: Kim Ngọc

“Không phải anh…Vậy đó sẽ là ai?” Từ Minh Lãng tuyệt vọng nghĩ.

Người kia nhìn thấy thế cũng không để ý tới anh nữa xoay người trở lại chỗ ngồi.

“Ôi vừa rồi dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng rằng cậu chính là…Này cảnh sát Vu anh không sao chứ?” Người nói chuyện là người phụ nữ có chồng vừa hét lên trong lời nói của cô mang theo giọng Tứ Xuyên trang phục tinh tế, tóc được làm gợn sóng hiện đang thịnh hành đuôi tóc mềm mại xõa xuống cằm.

“Tôi không sao. Chút mánh khoé này tôi vẫn có thể đối phó được.” Người được gọi là “Cảnh sát Vu” kia nói chuyện mạnh mẽ giống như diện mạo của anh ta tràn đầy chính khí nhìn qua rất giống phong cách của nam diễn viên thập niên 80 đường nét vuông vắn, mày rậm mắt to.

Từ Minh Lãng rốt cục ý thức được đây là hiểu lầm đi qua nói với vị cảnh sát kia: “Vừa rồi thật xin lỗi tôi tưởng anh chính là người gửi thiệp mời cho nên mới xuống tay nặng như vậy.”

Cảnh sát Vu xua tay: “Làm nghề của tôi chính là thường xuyên tiếp xúc với loại nguy hiểm này cậu cũng không tính là gì.”

Trong lời nói mang theo hai phần kiêu ngạo.

Từ Minh Lãng biết hành vi vừa rồi mình làm ra không thể khiến cho người khác có thiện cảm với mình liền tìm một chỗ ngồi xuống sau đó hỏi hai người có mặt ở đây: “Hai người đều nhận được thiệp mời mới tới?”

Hai người gật đầu.

“Vậy sao hau người lại bình tĩnh như vậy?”

Người phụ nữ vụng trộm liếc nhìn cảnh sát Vu giống như đang suy đoán cái gì đó nhưng cảnh sát Vu kia cũng không có biểu hiện gì khác thường mở miệng nói: “Tôi chỉ muốn lấy lại đồ vật thuộc về mình.”

Người phụ nữ thấy vậy cũng nói theo: “Tôi cũng vậy.”

Lần này đến phiên Từ Minh Lãng sửng sốt đối với anh mà nói bạn gái đột nhiên biến mất là chuyện không thể tưởng tượng được mà hai người trước mặt lại mang bộ dáng vô cùng bình tĩnh… Chẳng lẽ bọn họ mất đi “thứ gì đó” không giống với mình?

“Mạo muội hỏi một câu hai người mất cái gì vậy?”

“Xin lỗi cái này tôi không thể tiết lộ được.” Ngữ khí cảnh sát Vu bình tĩnh nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.

Người phụ nữ thấy thế lau tóc nói: “Tôi…Việc này nói đến thì rất dài nhà tôi…”

“Cùm cụp—” “Cùm cụp—”

Trong hành lang vang lên tiếng bước chân yếu ớt, hoạt động của ba người trong phòng đồng loạt dừng lại đang nghĩ xem người tới là địch hay bạn. Từ Minh Lãng nhặt con dao gọt hoa quả rơi trên mặt đất lên cảnh giác nhìn về phía cửa.

Tiếng bước chân trong hành lang dần trở nên rõ ràng điều này chứng tỏ người tới càng ngày càng gần phòng nhưng lúc này cảnh sát Vu lại đột nhiên ngồi trở lại chỗ ngồi, bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra điều này làm cho Từ Minh Lãng và người phụ nữ đều rất kinh ngạc.

“Cảnh sát Vu anh làm sao vậy? Lỡ như người kia là kẻ bắt cóc thì sao?” Người phụ nữ hạ giọng nói.

Từ Minh Lãng chú ý tới người phụ nữ gọi người gửi thư là “Kẻ bắt cóc” trong lòng đại khái hiểu ra đối phương đoán người đang đi tới chính là kẻ bắt cóc người nhà của cô.

Cảnh sát Vu thong dong nói: “Đừng hoảng hốt người tới là một người bị què.”

“Cái gì? Vậy mà anh cũng có thể nghe ra à?” Hai người còn lại thì thầm.

“Đây là nơi nào? Các người là ai?” Đột nhiên có một giọng nói của một chàng trai vang lên ở cửa.

“Chúng tôi cũng giống như cậu nhận được thiệp mời nên mới tới.” Cảnh sát Vu nói xong kéo một cái ghế ra.

Nam sinh gật đầu cảm ơn bước tới ngồi xuống trông rất bình tĩnh.

Từ Minh Lãng ngồi xuống lén đánh giá nam sinh đối diện nhìn qua thì đối phương cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi đoán chừng vẫn là sinh viên đại học mặc áo khoác vải thô kẻ sọc, trên cổ đeo tai nghe thân hình có chút đơn bạc, ống quần bên trái trống rỗng, mái tóc đen chưa từng chăm sóc qua nhìn bộ dáng có vẻ hấp tấp.

Đơn bạc: Ít ỏi, đơn sơ.

Đối mặt với ánh mắt dò xét của mọi người nam sinh không có khả năng không phát hiện nhưng cậu ta lại lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi game kèm theo hiệu ứng âm thanh làm cho xung quanh trở nên ồn ào hơn thỉnh thoảng còn đẩy cái kính gọng đen trên sống mũi giống như màn hình điện thoại trong tay chính là nguồn sống của cậu ta.

Từ Minh Lãng có chút phiền muộn nghĩ: “Người còn khá trẻ sao chân lại què?”

Sự im lặng kéo dài làm cho bầu không khí có chút lúng túng Từ Minh Lãng vì thế bắt đầu tự giới thiệu: “Mọi người giới thiệu bản thân đi ờm…Tôi tên là Từ Minh Lãng hiện đang làm việc ở một tiệm piano.”

Người phụ nữ vuốt tóc: “Tôi là Tào Tĩnh là một phu nhân toàn thời gian.”

Từ Minh Lãng nhìn cách ăn mặc của Tào Tĩnh nghĩ thầm thì ra là một người vợ giàu có, một mặt lại càng thêm hoài nghi một người vợ giàu có không cần làm việc làm sao có thể một mình đi tới phòng thí nghiệm này?”

“Tôi là Vu Hạo Hoài là một cảnh sát.” Vu cảnh sát nói.

“Tôi là Miêu Phóng.” Nam sinh không thèm ngẩng đầu lên nói.

Khung cảnh lại lần nữa trở nên lúng túng không ai có ý định nói chuyện tiếp vì thế mà người thì phát ngốc, người thì đi dạo. Năm sáu phút sau có một người đứng ngoài cửa.

Lần này người tới là một người đàn ông trung niên bộ dáng phong trần mệt mỏi cùng với thân hình có chút mập mạp nhưng ông ta rất kinh ngạc khi thấy trong phòng chật kín người. Cảnh sát Vu không chê phiền mà lặp lại lý do một lần nữa cũng ý bảo ông ta ngồi xuống.

Từ Minh Lãng buồn bực nghĩ rốt cuộc có bao nhiêu người đã nhận được thiệp mời giống như anh nếu như có một trăm người vậy chẳng phải là phải đợi mãi sao? Còn có người đứng sau màn kia hắn ta chậm chạp không xuất hiện khiến Từ Minh Lãng vô cùng lo lắng.

Từ Minh Lãng đang suy nghĩ thì có bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa khiến anh kinh hãi tới mặt trắng bệch.

“Cậu…Cậu không phải sao cậu lại ở đây?!” Từ Minh Lãng hướng ra cửa nói.

“Bởi vì nhận được thiệp mời.” Người đến lắc lắc phong bì màu trắng trong tay.

Thì ra người tới chính là hàng xóm kỳ quái mà từ Minh Lãng gặp khi rời khỏi nhà lúc này phía sau đối phương đeo một cái túi vải màu đen nhìn đáy túi bị kéo xuống hẳn là đồ vật bên trong rất nặng.

“Thì ra lúc đó cậu đứng ở cửa là vì nhận được thiệp mời…” Từ Minh Lãng nghĩ thầm.

Chiều cao khác với người bình thường của Chu Tuyết Vinh hấp dẫn ánh mắt của mọi người hơn nữa còn đội mũ trùm đầu nhìn không rõ mặt mũi mọi người ít nhiều đều tò mò. Nhưng có người dường như càng tò mò hơn về mối quan hệ giữa Từ Minh Lãng và Chu Tuyết Vinh…

“Tiểu Từ hai người quen nhau à?” Lúc Vu Hạo Hoài nói lời này hai mắt lại nhìn chằm chằm Chu Tuyết Vinh “Giới thiệu một chút được chứ?”

Tư Minh Lãng giải thích: “Sáng nay tôi cũng mới quen thôi cậu ấy tên là Chu Tuyết Vinh ở bên cạnh nhà tôi.”

“Nếu là hàng xóm làm sao tới bây giờ mới quen chứ?” Vu Hạo Hoài truy vấn.

Từ Minh Lãng không biết có phải mình bị ảo giác hay không mà ngữ khí của Vu Hạo Hoài vừa rồi giống như đang tra hỏi trông rất nghiêm túc. Nhưng xét đến nghề nghiệp của Vu Hạo Hoài là cảnh sát nói chuyện sẽ không tự giác nghiêm túc cũng có thể hiểu được.

“Bởi vì…”

“Bởi vì tôi thích ở trong nhà.” Chu Tuyết Vinh ngắt lời Từ Minh Lãng thản nhiên nói “Ở trong nhà thoải mái hơn.”

Vu Hạo Hoài phát ra một tiếng ý vị thâm trường “À”.

Ý vị thâm trường: ý tứ sâu xa.

Từ Minh Lãng lần này dám xác định Vu Hạo Hoài không thích Chu Tuyết Vinh.

Nhưng tại sao?

Chu Tuyết Vinh không để ý tới Vu Hạo Hoài nữa mà cởi mũ ra ngồi xuống bên cạnh Từ Minh Lãng. Hành động này đã khơi dậy sự đánh giá của những người có mặt ở đây người trung niên mập mạp lên tiếng nói: “Tôi thấy cậu người  cao lớn như vậy thì ra là con lai.”

Chu Tuyết Vinh nhướng mày hai mắt thuỷ chung nhìn về phía mặt bàn tư thế giống như cầu thủ bóng bầu dục đang chờ lên thi đấu.

Người đàn ông trung niên tự làm mình mất mặt xoa tay nói: “Mọi người ở đây đều là từ xa chạy tới khẳng định không phải tới đây để tán gẫu đúng không, nói thật tôi vốn tưởng rằng hôm nay đến đây chỉ có một mình tôi không nghĩ tới lại là cục diện này. Chúng ta chờ ở đây gần nửa tiếng rồi cũng không thấy người gửi thư tới rốt cuộc hắn ta muốn thế nào?”

Hiệu ứng âm thanh của trò chơi không biết từ khi nào đã dừng lại nam sinh tên Miêu Phóng lên tiếng: “Ai biết được? Cừ từ từ mà chờ đi dù sao quyền chủ động hiện tại cũng không phải là chúng ta.”

Tào Tĩnh đột nhiên đứng lên phụ kiện kim loại trên túi xách da nặng nề đập lên bàn: “Đây không phải là đùa giỡn đó chứ! Các cậu chờ nổi nhưng tôi ở chỗ này sẽ sớm chết mất! Tôi…Tôi vốn dĩ cho rằng tới đây để trả tiền cho những kẻ bắt cóc là được kết quả thì sao? Tôi đợi một tiếng đồng hồ người cũng không nhìn thấy…” Tào Tĩnh càng nói càng kích động ngược lại hai tay che mặt mà khóc nhũ xám trên móng tay loé ra ánh sáng “Nhạc Nhạc của tôi. Niềm hạnh phúc của tôi…Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ ô ô ô…”

Tiếng khóc thảm thiết của người phụ nữ làm cho bầu không khí ngưng trọng Từ Minh Lãng cách cô gần nhất thấy vậy đứng dậy an ủi đồng thời nhìn mọi người ở đây. Cảnh sát Vu còn đang rối rắm không biết  rằng mình có nên lên tiếng trấn an hay không, Miêu Phóng cau mày không chịu nổi được sự quấy nhiễu mà người đàn ông trung niên trông có vẻ bồn chồn hai tay chà vào nhau đến muốn ra lửa.

Ánh mắt Chu Tuyết Vinh vẫn như cũ ở trên mặt bàn giống như cái gì cũng không nghe thấy đột nhiên nói một câu: “Đừng nóng vội vẫn còn một người nữa.”

Trong giọng nói lại mang theo một tia ôn nhu.

Từ Minh Lãng nghĩ thầm: “Quả nhiên không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.”

Vu Hạo Hoài chợt nói: “Lời cậu nói là người gửi thư kia đã có mặt ở đây rồi sao?”

Vừa dứt lời Tào Tĩnh ngừng khóc sắc mặt của mọi người đều không dễ nhìn cho lắm.

“Ý cậu là người này đang ngồi giữa chúng ta?” Người đàn ông trung niên nói. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Thân thể Vu Hạo Hoài nghiêng về phía trước nhìn Chu Tuyết Vinh nói: “Không bằng để cho anh bạn con lai này nói một chút câu “Còn một người nữa” kia của cậu là có ý gì?”

Đối mặt với ánh mắt tra khảo của mọi người Chu Tuyết Vinh nhếch miệng nói: “Ý theo nghĩa đen mà thôi tôi cho rằng người nhận được lời mời không chỉ có sáu người ở đây.”

“Nhưng tôi thấy thái độ của cậu không giống như là “có vẻ” mà là chắc chắn.” Vu Hạo Hoài không chịu buông tha.

Bầu không khí trong nháy mắt đông cứng lại Từ Minh Lãng suy nghĩ muốn giải quyết ổn thỏa thì nghe thấy Chu Tuyết Vinh nói:

“Từ thời xa xưa, con số bảy đã rất đặc biệt Thượng Đế tạo ra thế giới trong bảy ngày; Phật tổ sau khi sinh ra đi bảy bước về phía đông nam tây bắc mỗi bước sinh ra một bông sen. Đạo đức và tội lỗi được chia thành bảy loại vì vậy mà có bảy đức hạnh và bảy tội lỗi. Ví dụ bảy ngày trong một tuần, vũ trụ có bảy hành tinh, bảy tiếng là thời gian ngủ lý tưởng của con người. Bất kể người đứng sau là ai thì hắn ta đã dành rất nhiều tinh lực để tập hợp chúng ta lại với nhau điều đó chứng tỏ hắn ta là một người có ý thức về lễ nghi thường là trong trái tim của loại người này con số bảy đối với số sáu sẽ tốt hơn vì vậy tôi đoán sẽ còn một người nữa. Chúng ta cứ chờ xem được chứ?”

Chu Tuyết Vinh nói chuyện không vội vàng, nóng nảy làm cho mọi người đều trong một trạng thái “luôn cảm thấy rất gượng ép nhưng lại không biết phản bác như thế nào”. Vu Hạo Hoài tuy rằng mặt mang vẻ hoài nghi tuy vậy cũng không phản bác nữa.

Thiếu niên tên Miêu Phóng nói: “Các người chẳng lẽ không cảm thấy sự tình rất kỳ quái sao? Chúng ta hiện tại có sáu người ngoại trừ Từ Minh Lãng cùng người đàn ông cao to này quen biết nhau ra thì những người khác đều không biết nhau, nguyên nhận chúng ta đến nơi này chính là bởi vì mất đi một thứ gì đó hoặc là một người nào đó mà người gửi thiệp mười không đưa ra yêu cầu gì mọi người có nghĩ tới không? Nếu như đối phương thật sự chỉ muốn kiếm tiền làm sao có thể tốn nhiều công sức như vậy đem chúng ta tập hợp ở đây?”

Thấy không ai nói gì Miêu Phóng thao thao bất tuyệt như khoe khoang: “Dựa theo thông lệ của một bộ phim mang tính hồi hộp gây cấn rất có thể chúng ta vì một số điểm tương đồng nào đó mà tụ tập lại với nhau sau đó những “đồ vật” bị mất được dùng làm con bài thương lượng để đấu đá lẫn nhau dưới sự điều khiển của kẻ mờ ám cho đến khi người cuối cùng còn lại có thể chiến thắng trở về với phần thưởng của mình.

Tào Tĩnh vừa nghe môi liền run lên.

Từ Minh Lãng suy nghĩ về sự thiếu não của đứa trẻ này…

“Cậu nên xem lại mình đang trong trường hợp nào đi rồi nói chuyện được không?”

Miêu Phóng khinh thường nhún nhún vai.

Vu Hạo Hoài lại phụ hoạ: “Điều Miêu Phóng nói không phải không có đạo lý chúng ta bị triệu tập cùng một chỗ. Tôi đề nghị mỗi người chúng ta có thể giải thích chi tiết lý do riêng của bản thân vì sao đến đây mọi người thấy thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play