Editor: Kim Ngọc
Mọi người không có ý kiến gì đối với đề nghị của Vu Hạo Hoài nhưng trong lòng Từ Minh Lãng lại lo lắng. Thông qua lời kể lể vừa rồi của Tào Tĩnh, Từ Minh Lãng đã biết người cô ấy bị mất chính là một đứa bé tên là Nhạc Nhạc cô gọi người gửi thiệp mời là “kẻ bắt cóc” có phải đứa nhỏ mà cô nói chỉ là bị “bắt cóc” chứ không phải là bốc hơi như Tiết Oánh Oánh phải không?
Kết hợp với vẻ ngoài bình tĩnh của những người khác Từ Minh Lãng thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải trí nhớ của mình đã bị trục trặc hay không, Tiết Oánh Oánh thực sự không có “biến mất” cô có thể chỉ là rời đi và để lại một trò chơi mà thôi.
Nếu anh kể ra mọi thứ có phải anh sẽ bị mọi người coi là kẻ bị tâm thần hay không?
Đúng lúc này trong hành lang lại vang lên tiếng bước chân lần này tiếng bước chân tương đối nhẹ nhàng giống như là con gái.
Vu Hạo Hoài liếc nhìn Chu Tuyết Vinh một cái nhưng cậu lại cụp mắt xuống.
Tiếng bước chân khi đến gần phòng hoạt động lại trở nên do dự Từ Minh Lãng nghe ra được sự do dự của cô gái hướng về phía cửa hét lên: “Đừng sợ mọi người bên trong đều giống cô đều nhận được thiệp mời.”
Ngoài cửa không có động tĩnh gì qua nửa phút mới thấy một mắt cá chân mảnh khảnh cùng với đôi giày trắng nhỏ bước vào.
Tất cả mọi người đều quay lại muốn nhìn thấy cô gái đến muộn này khi nhìn rõ được khuôn mặt mọi người không hẹn mà cùng nhau nín thở.
Cho dù Từ Minh Lãng học ở nhạc viện bốn năm anh cũng chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, vẻ đẹp của cô gái trước mắt này lại thanh thuần giống như một dòng suối, ngọt ngào lại tự nhiên.
Mái tóc dài của cô buộc thành tóc đuôi ngựa lộ ra vầng trán mịn màng đầy đặn, lông mày thanh tú rõ ràng, những giọt mồ hôi đọng trên sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ tươi làm nổi bật lên làn da có màu trắng sữa tao nhã, trên mặt chỉ có một đôi mắt dài nhỏ rất lạnh lùng tựa hồ đã sớm quen với những ánh mắt hâm mộ này.
Đây mới đúng là người chiến thắng ở vạch xuất phát.
Từ Minh Lãng nghĩ đến một số nữ sinh trong trường đại học lựa chọn việc sử dụng dao kéo để tạo ra được một khuôn mặt như này. Chỉ tiếc những vẻ đẹp nhân tạo kia không thể nào giống như cô gái trước mặt tự nhiên, không hề bị gì.
Từ Minh Lãng đột nhiên tò mò muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của thanh nhiên lạnh như băng bên cạnh lặng lẽ nghiêng đầu quan sát anh lại nhìn thấy đối phương vẫn đang nhìn chằm chằm mặt bàn thấy thế Từ Minh Lãng cũng nhìn mặt bàn, tò mò rốt cuộc trên bàn có cái gì hấp dẫn mà có thể so sánh với mỹ nhân trước mặt.
Ánh mắt Chu Tuyết Vinh di chuyển sang thấy Từ Minh Lãng nhíu mày nhìn bàn thì cười khẽ.
“Anh Lãng thật ấu trĩ.”
Từ Minh Lãng sửng sốt chỉ chỉ mình: “Cậu đang nói tôi đó à?”
“Đúng vậy anh Lãng.” Chu Tuyết Vinh cười dịu dàng “Anh không thích tôi gọi anh như vậy sao?”
Từ Minh Lãng nổi da gà khắp nơi chỉ coi như đối phương là một kẻ kỳ quặc lúng túng cười cười bày ra bộ dạng “cậu cứ tuỳ ý”.
“Cô tới thật đúng lúc chúng tôi đều giống như cô nhận được thiệp mời mà đến đây nhưng người gửi thư mãi vẫn không đến cho nên chúng tôi đang thảo luận về lý do tại sao lại bị tụ tập ở chỗ này trong lúc còn dư thời gian chúng ta có thể tự giới thiệu sau đó nói nội dung trên thiệp mời.” Vu Hạo Hoài chủ động tiếp quản đại cục nói với mọi người.
Cô gái do dự một lúc lại nhìn về phía mọi người tựa hồ như đang xác nhận lời Vu Hạo Hoài nói có phải là thật hay không. Im lặng một lúc cô chủ động nói: “Vậy để tôi nói trước đi mặc dù tôi là người đến muộn nhất không rõ lắm về tình hình hiện tại…Tên tôi là Diệp Gia Văn năm nay học lớp 12, là học sinh trường trung học số 11…Tôi đã bị trộm mất bốn mươi lăm ngàn nhân dân tệ.”
45 ngàn nhân dân tệ ~ 148 triệu đồng.
Lời này vừa nói ra ngoại trừ Chu Tuyết Vinh ra, Từ Minh Lãng đều thấy được những gương mặt khiếp sợ của những người khác. Loại khiếp sợ này giống như đang nghi ngờ Diệp Gia Văn tại sao Diệp Gia Văn lại ngoan ngoãn mà đến cuộc hẹn này vì bốn mươi lăm ngàn đô la mà không phải là báo cảnh sát.
Lấy Diệp Gia Văn làm trung tâm đi theo chiều ngược lại của kim đồng hồ người tiếp theo là Miêu Phóng.
Miêu Phóng bất động nhìn chằm chằm Diệp Gia Văn giống như là đang ngây người, Vu Hạo Hoài thấy thế thì chạm vào Miêu Phóng ý bảo đến lượt cậu ta nói.
“À tôi tên là Miêu Phóng năm nay là sinh viên năm ba học về máy tính, tôi bị mất một cái USB là vậy đó.”
Từ Minh Lãng nhỏ giọng “Oa” một tiếng Vu Hạo Hoài ở một bên nhướng mày bộ dáng “Tôi tin cậu mới là lạ” mở miệng nói:
“Tôi tên là Vu Hạo Hoài năm nay 32 tuổi là một cảnh sát. Đồ tôi bị mất có liên quan đến bí mật của công việc vì vậy tôi không thể nói cho mọi người biết được. Người tiếp theo đi.”
Tào Tĩnh nghẹn ngào nói: “Tôi tên là Tào Tĩnh con trai tên Nhạc Nhạc của tôi bị…bị bắt cóc…Sau đó tôi nhận được một bức thư nói rằng muốn tôi đến đây kẻ kia chắc chắn là người bắt cóc con trai tôi!!”
Từ Minh Lãng khó hiểu: “Nếu là như vậy sao cô không báo cảnh sát?”
Tào Tĩnh lau nước mắt không nói gì Từ Minh Lãng cũng không truy vấn nữa mà tự giới thiệu mình trước: “Tôi tên là Từ Minh Lãng năm nay 26 tuổi hiện tại làm việc trong một cửa hàng đàn piano tôi…Bạn gái tôi đã biến mất vì vậy tôi đến đây ngay khi nhận được thư mời.”
Từ Minh Lãng cố tình đem tung tích của Oánh Oánh nói vô cùng mơ hồ trong mắt người khác nó giống như với vụ con trai bị bắt cóc của Tào Tĩnh. Quả nhiên sau khi anh nói xong không ai đặt ra bất kì câu hỏi nào.
Đến lượt Chu Tuyết Vinh cậu thở dài giống như lấy hết dũng khí nói: “Tôi là Chu Tuyết Vinh, Tuyết trong tuyết rơi, Vinh trong vinh quang. Năm nay 24 tuổi không có việc làm.”
Bề ngoài Chu Tuyết Vinh cao lớn, anh tuấn lại nói mình thất nghiệp làm cho những người ngồi ở đây đều rất kinh ngạc.
Vu Hạo Hoài hỏi: “Cậu Chu nhìn qua là một người tài giỏi sao lại không có việc làm chứ? Hay là nói cậu có phương pháp kiếm tiền mà chân không cần ra khỏi nhà cũng có thể có cái ăn cái mặc? Loại chuyện tốt này có phải nên tiết lộ cho bọn tôi một chút được không.”
Chu Tuyết Vinh ngoảnh mặt làm ngơ bình tĩnh mà đối mặt với sự khiêu khích này Từ Minh Lãng hỏi ngược lại: “Người ta có công việc hay không thì liên quan gì đến anh?”
“Cậu không phải vừa rồi còn nói cậu với cậu ta không quen nhau sao?” Vu Hạo Hoài nghẹn họng nói.
Từ Minh Lãng nghe vậy tính tình có chút nổi nóng: “Việc này thì cần gì có quan hệ hay không? Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên gặp mặt nói chuyện có thể nào khách khí một chút không?”
Vu Hạo Hoài gật đầu cho có lệ: “Trước tiên nghe cậu Chu đây nói xong trước đã.”
“Nói xem vì sao cậu lại đến đây?”
Trên gương mặt bình tĩnh của Chu Tuyết Vinh xuất hiện sự phẫn nộ nhỏ giọng nói: “Vì người yêu của tôi.”
Chỉ là bốn chữ ngắn ngủi nhưng khi cậu nói ra lại tràn đầy chua xót Vu Hạo Hoài không có phản ứng gì chỉ nói: “Người tiếp theo.”
Lời này của Chu Tuyết Vinh khiến Từ Minh Lãng đồng cảm.
“Sẽ ổn thôi.” Từ Minh Lãng vỗ vỗ bả vai Chu Tuyết Vinh.
Chu Tuyết Vinh rũ mắt cười khổ.
Bài phát biểu tiếp theo vẫn được tiếp tục.
“Tôi là Triệu Đông Tường tuổi của tôi có hơi lớn, con gái hiện đang học lớp hai. Vợ tôi và tôi có mở một tiệm rửa xe ngày thường bản thân tôi cũng làm một số kinh doanh nhỏ hoặc đầu tư cái gì đó.” Ánh mắt người đàn ông trung niên chớp chớp xoa xoa tay “Tôi…Tôi cũng bị đánh cắp tiền rất nhiều tiền vì vậy khi nhận được lời mời nên đến đây khi nào tôi nhận được tiền tôi sẽ rời đi.”
Bảy người trên chiếc bàn trong phòng hoạt động đã giới thiệu xong về bản thân Từ Minh Lãng ngược lại có chút không hiểu…Về “thứ” mà mỗi người đều muốn đòi lại, bọn họ chỉ nói một cách mơ hồ hoặc là nói người quan trọng đối với mình bị “bắt cóc” còn có người nói mình bị mất tiền. Nhưng nếu nói như vậy bọn họ đi báo cảnh sát không phải là lựa chọn tốt nhất sao? Làm sao có thể bởi vì một cái thiệp mời mà đến ngoại ô phía bắc thành phố…
Từ Minh Lãng nhìn một vòng thấy được vẻ mặt của mọi người liền hiểu rõ.
Hiển nhiên tất cả mọi người đều ý thức được vấn đề này nhưng lại không ai đưa ra nghi vấn bởi vì vô luận là ai mở miệng đều sẽ bị mọi người hỏi ngược lại cứ như vậy lần gặp mặt này sẽ biến thành nghi ngờ, chỉ trích lẫn nhau.
Tào Tĩnh nhìn đồng hồ giọng điệu lo lắng: “Đã gần ba giờ rồi sao người kia còn chưa đến đây?”
Từ Minh Lãng ngoài miệng nói “Sẽ nhanh thôi đợi một chút đã.” kỳ thật trong lòng anh cũng gấp muốn chết hiện tại cách thời gian Tiết Oánh Oánh “biến mất” đã gần mười bảy giờ trong khoảng thời gian này cô đi đâu, bị đối đãi như thế nào…Từ Minh Lãng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Một bàn tay đặt lên mu bàn tay của Từ Minh Lãng, lòng bàn tay khô ráo ấm áp anh quay đầu nhìn chủ nhân của bàn tay.
Chu Tuyết Vinh đáp lại bằng một nụ cười.
Từ Minh Lãng có chút xấu hổ nghĩ đến lời nói cảm động vừa rồi của Chu Tuyết Vinh vội vàng rút tay ra.
Một trận gió lạnh tràn qua cánh cửa Từ Minh Lãng rùng mình một cái kỳ quái là lúc này mới ba giờ chiều mà đã bắt đầu hạ nhiệt.
Vu hạo Hoài đã ra ngoài hút thuốc trong phòng chỉ còn lại có sáu người.
Triệu Đông Tường: “Tôi nói này chúng ta cứ chờ đợi như vậy lát nữa trời sẽ tối lỡ như có việc gì thì sao.”
Miêu Phóng khinh thường: “Vậy chú có thể đi không ai ngăn cản cả.”
Triệu Đông Tường: “Tôi không phải có ý này…”
“Không phải ý tứ này thì đừng nói nữa hiện tại chúng ta ngoại trừ chờ còn có lựa chọn khác sao? Từ lúc nhận thiệp mời đến bây giờ chúng ta đã ở thế bị động rồi.” Miêu Phóng nói với mọi người “Bị đối xử như một kẻ ngốc cũng phải ngoan ngoãn ở chỗ này chờ mọi người đều giống nhau nên kiên nhẫn một chút đi.”
“Vậy nếu không có ai đến thì sao? Chúng ta phải đợi mãi sao?” Diệp Gia Văn vừa nói lời này cả phòng một mảng im lặng.
Bởi vì không ai dám chắc chắn rằng người kia sẽ đến.
Chu Tuyết Vinh chắc chắn nói: “Hắn ta sẽ đến.”
“Nói thì dễ!” Tào Tĩnh bị những lời này kích thích khóc không thành tiếng lại đột nhiên ý thức được cái gì đó lẩm bẩm nói “Báo án. Báo cáo vụ án…Báo cáo xong rồi…Tôi không thể chờ được nữa tôi phải đi.”
Trong miệng Tào Tĩnh vừa lẩm bẩm “Tôi muốn đi” vừa cầm lấy túi xách đi ra ngoài cửa nhưng lại đụng phải Vu Hạo Hoài vừa mới bước vào.
Vu Hạo Hoài nhíu mày phủi quần áo nói: “Bên ngoài tuyết rơi rồi.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Tuyết rơi?” Từ Minh Lãng là người đầu tiên chạy ra ngoài cửa nhìn xuyên qua cửa kính ở hành lang nhìn thấy trên bầu trời trôi nổi những bông tuyết vụn trong nháy mắt anh cho rằng mình bị ảo giác hoặc là nhầm tơ liễu gì đó thành tuyết. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đây là đầu tháng 10! Thành phố Tân Hải nằm ở khu vực phía đông Trung Quốc tuyết rơi vào tháng 10 là một điều không thể tin được…
Người trong phòng nhao nhao đi ra ngoài xem tuyết ngoại trừ Chu Tuyết Vinh tất cả mọi người đều mang vẻ khiếp sợ.
“Mọi người có cảm thấy lạnh không.” Diệp Gia Văn nhỏ giọng nói.
Từ Minh Lãng quay đầu nhìn thấy Diệp Gia Văn chỉ mặc một cái áo sơ mi kiểu dáng đơn giản nửa người dưới là quần jean đang khẽ run rẩy. Những người còn lại cũng phát hiện chỉ trong vòng mười phút nhiên độ ngày càng thấp thậm chí đã đạt đến mức “lạnh”.
Vu Hạo Hoài mở cửa sổ ra hơi lạnh bên ngoài lập tực tràn vào hành lang. Từ Minh Lãng rùng mình một cái nghĩ thầm: “Sao lại lạnh như vậy? Nhiệt độ nhất định phải dưới không độ!”
Mọi người trên hành lang đều run lên vì lạnh thương lượng xem có nên trở về nội thành hay không đợi lát nữa mặt trời lặn sẽ càng lạnh hơn.
“Không ổn! Không ổn!” Tào Tĩnh từ góc hành lang chạy tới giống như nha hoàn trong phim cổ trang hạng ba vừa chạy vừa hét lên “Không ổn rồi! Tôi…Xe của tôi bị ăn cắp rồi!”
“Cái gì?” Mọi người không hẹn mà cùng hô.
Trong lúc nhất thời hành lang tràn ngập tiếng bàn tán thanh niên tóc cao lớn lạnh lùng nhìn mọi thứ ngoài cửa sổ lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc cũng sắp bắt đầu.”