EDITOR: NGUYỄN QUYÊN

“Xoẹt——” Ánh sáng sắc bén từ con dao chợt lóe lên, một đôi tay giả bằng nhựa bị chặt đứt, phi bay lên không trung.

Lực bóp trên cổ Từ Minh Lãng biến mất một cách kỳ diệu, anh sờ vào cổ mình thở hổn hển để xác định rằng cái cổ của mình vẫn còn đó.

Giả nhân trèo lên, lại bị đánh từ phía sau, tiếng binh khí bén nhọn cắt ngang qua không khí, giống như tiếng hổ gầm. Từ Minh Lãng dường như sắp chết giờ lại được hồi sinh sau khi kịp thời lấy lại khí oxy, nhưng anh vẫn không thể đứng dậy được, đành phải nhìn người đó dùng vũ khí sắc bén đâm vào người tên giả nhân đang cố gắng vùng vẫy thoát ra, cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.

Trong khoảnh khắc ấy, Từ Minh Lãng đang rối rắm nghĩ xem mình có cần nhắm mắt lại thì khuôn mặt hình người bằng polyetylen xuất hiện những vết nứt, lớp sơn màu da thịt lốm đốm và bong ra, khóe môi đỏ tươi phát ra tiếng ma sát “cót két”.

“Pằng——” Khuôn mặt nứt ra.

Một chiếc rìu khổng lồ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua đầu giả nhân, lưỡi kiếm sáng như gương, Từ Minh Lãng nhìn thấy khuôn mặt đang đờ đẫn của chính mình phản chiếu lên chiếc rìu.

Một đôi mắt dài hẹp ẩn sau chiếc rìu, trong mắt lóe lên một tia sát khí lạnh lùng, giống như chiếc rìu trong tay cậu, lãnh đạm và tàn nhẫn.

Người đó là Chu Tuyết Vinh. 

Cậu ném rìu xuống, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Từ Minh Lãng, vẻ mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm Từ Minh Lãng, một lúc sau mới lên tiếng, giọng khàn khàn: “Lãng ca.”

Từ Minh Lãng xua tay, biểu thị rằng anh bị đau họng, không thể nói được.

Lúc này, Miêu Phóng cùng Diệp Gia Văn mới chậm rãi đi tới, cô gái thì hỏi han ân cần, Miêu Phóng thì biểu hiện vẻ mặt an ủi nói: “Có nhầm lẫn gì sao? Giả nhân sống lại giết người là chuyện phản khoa học! Làm sao có thể làm được chứ?”

“Chúng ta thật sự đang ở thế giới thực sao? Thật sự không phải đang nằm mơ chứ?” Diệp Gia Văn rưng rưng nước mắt hỏi.

Từ Minh Lãng không biết phải trả lời thế nào, nhưng những mảnh vụn nhựa màu da thịt vương vãi khắp sàn là câu trả lời tốt nhất.

Nếu như vừa rồi không phải Chu Tuyết Vinh tới kịp thời, có lẽ bây giờ anh sẽ giống như tên giả nhân vừa rồi. 

Khung cảnh kỳ lạ trước khi chết cứ luẩn quẩn trong tâm trí Từ Minh Lãng, đặc biệt là đôi mắt long lanh ngấn lệ dưới phiến đá kia, nỗi tuyệt vọng quá chân thực, còn sâu sắc hơn cả cái chết.

Có thể là ký ức kiếp trước, hoặc là cái gì khác, nhưng tình cảnh hiện tại khiến anh chỉ có thể đè nén cảm xúc của mình lại. Trong siêu thị có rất nhiều cửa hàng quần áo, số lượng người mẫu giả nhân cũng sẽ không ít, nếu chúng được hồi sinh tập thể, chỉ cần nghĩ đến hậu quả sẽ khiến người ta tê cả da đầu.

Hơn nữa, bọn họ đã bị tách ra với ba người kia, cũng không biết đối phương có gặp phải chuyện giống như bọn họ hay không... Từ Minh Lãng nghĩ tới đây, giãy giụa muốn đứng dậy, lại nghe thấy Chu Tuyết Vinh liên tục thì thầm, tựa hồ mắc bệnh điên.

Diệp Gia Văn đi tới đỡ lấy Từ Minh Lãng, anh làm một động tác im lặng và lắng nghe, Chu Tuyết Vinh đang lặp lại: “Không đúng, quá nhanh, “điểm kích hoạt”.”

Lời thoại khó hiểu này khiến Từ Minh Lãng liền cảm thấy nhạy cảm.

“Ý cậu là sao? “Điểm kích hoạt” là gì?”

Chu Tuyết Vinh trong nháy mắt ngừng nói lảm nhảm, lâm vào trầm tư, đột nhiên như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên, nhìn phía Diệp Gia Văn. 

“... Có chuyện gì vậy?” Diệp Gia Văn hỏi.

“Là cậu... chính là cậu đúng không? Khi mất điện, người nhìn thấy giả nhân đầu tiên... chính là cậu!” Vẻ mặt của Chu Tuyết Vinh vốn lãnh đạm nhưng bây giờ cậu lại lộ ra vẻ tức giận vô cùng u ám. Diệp Gia Văn lùi lại hai bước, lắc đầu vô cùng ủy khuất.

“Cậu bị điên à! Đừng có mà ở đây vu cáo người khác được không? Nếu Diệp Gia Văn nhìn thấy giả nhân trước tiên thì sao, sao cậu lại đổ hết việc lên đầu người khác!” Miêu Phóng tức giận hét lên.

Chu Tuyết Vinh im lặng một lúc, sau đó nghẹn lời nói “Bỏ đi” rồi đẩy cánh tay của Diệp Gia Văn ra giúp Từ Minh Lãng đứng dậy.

Miêu Phóng không có ý định buông tha cho đối phương, chỉ vào cái rìu trên mặt đất nói với Từ Minh Lãng: “Anh có biết trong cái túi đen cậu ta mang theo sau lưng là cái gì không? Một cái rìu! Vừa rồi cậu ta nhìn thấy Diệp Gia Văn chạy qua hướng này. Cậu ta không nói một lời liền xông tới đây, những chuyện này nhất định là cậu ta đã biết ngay từ đầu! Anh nói cho tôi biết, anh cùng người gửi thư mời có quan hệ gì?”

Trên mặt của Chu Tuyết Vinh hiện lên một tia không kiên nhẫn, Từ Minh Lãng cũng muốn ngăn chặn Miêu Phóng đang làm điều vô nghĩa này. Nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ chính là làm sao thoát khỏi tình thế khó khăn này. 

Đột nhiên có tiếng gõ xuống đất, nhắc nhở mọi người rằng họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

Miêu Phóng đột nhiên im lặng, chỉ vào phía sau của Từ Minh Lãng, run rẩy nói:

“Đây... đây là cái gì? Kẻ cuối cùng sao?”.

Những mảnh vỡ da thịt trên mặt đất đang nảy lên theo một tần số nhất định, khoảng cách ngày càng gần hơn, dần dần ghép lại với nhau tạo thành hình dáng của một người phụ nữ với cái đầu lâu và phần bụng.

Lần này, ngay cả một kẻ ngu ngốc cũng có thể nhìn thấy mức độ nghiêm trọng của tình hình, Chu Tuyết Vinh nhặt rìu lên và tóm lấy Từ Minh Lãng bỏ chạy, Miêu Phóng cũng kéo Diệp Gia Văn chạy theo. Họ chạy một mạch trở về siêu thị dọc theo con phố mua sắm vừa rồi, đứng bên cạnh quầy thu ngân là Triệu Đông Tường và Tào Tĩnh. Cả hai người đều đang mặc áo bông, cầm trên tay những chiếc túi nhựa.

Tào Tĩnh đang đứng cách mấy người bọn họ một khoảng, hướng bọn họ hô to: “Mau lên, mấy người đi đâu! Bọn tôi đợi mấy người lâu lắm rồi đó!” 

“Đánh rắm, làm như dễ tìm mấy người lắm vậy?” Miêu Phóng thở hồng hộc lẩm bẩm nói.

Chu Tuyết Vinh và Từ Minh Lãng chạy trước, họ chạy đến siêu thị rồi kéo theo Tào Tĩnh và Triệu Đông Tường chạy theo. Tào Tĩnh vừa chạy vừa hét nhưng bị Từ Minh Lãng bịt miệng lại.

“Tôi nói, vừa rồi mấy cậu đi đâu vậy? Này, mấy cậu chạy cái gì? Chậm một chút...” Triệu Đông Tường lẩm bẩm nói.

“Hiện tại không có thời gian giải thích, để sau rồi nói.” Từ Minh Lãng nói.

Chu Tuyết Vinh và Từ Minh Lãng băng qua các kệ hàng, chú ý đến tấm biển trên đầu và chạy đến khu vực thực phẩm đã nấu sẵn.

“Mấy người đang làm gì vậy! Đến đây để ăn đầu heo sao?” Tào Tĩnh hét lên ngay khi thoát khỏi tay Từ Minh Lãng.

Chu Tuyết Vinh và Từ Minh Lãng nhìn nhau, cả hai đều hiểu rằng đối phương cũng có suy nghĩ giống mình.

Họ không chắc trong siêu thị còn giả nhân nào khác sống lại hay không, nhưng trải nghiệm vừa rồi khiến họ hiểu rằng giả nhân có thể tự sửa chữa, tức là chúng có “tuổi thọ” không xác định.

Trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ đang ở trong một siêu thị đóng cửa, đồng nghĩa với việc không còn nơi nào để trốn thoát. Vì vậy, ưu tiên hàng đầu là tìm vũ khí, và điều quan trọng là phải ở gần nhau.

Đáng tiếc siêu thị không giống cửa hàng kim khí, không có dao hay vũ khí sắt có thể làm người bị thương.

Ngoại trừ cửa hàng thịt.

Chu Tuyết Vinh và Từ Minh Lãng giở tủ đông ra và tìm thấy hai con dao thái thịt từ bếp sau của cửa hàng thịt liền kề.

“Quá ít.” Từ Minh Lãng nói.

“Ừm, chắc phải dùng chung thôi.” Chu Tuyết Vinh nói với Từ Minh Lãng: “Anh lấy một cái đi, tự bảo vệ mình cho tốt.” Cậu nói thêm: “Tránh xa Diệp Gia Văn ra.” Nói xong, cậu lật lại và đưa con dao trong tay cho Lão Triệu. 

Triệu Đông Tường không hiểu, vì vậy Từ Minh Lãng giải thích thay cho Chu Tuyết Vinh: “Siêu thị này rất lạ. Vừa rồi bọn tôi không nhìn thấy ba người các người. Bọn tôi còn tưởng rằng mấy người còn đang ở trong xe. Khi bọn tôi muốn ra ngoài xem thì mới phát hiện tất cả các cửa đều bị khóa, sau đó bọn giả nhân bằng nhựa bắt đầu đuổi giết bọn tôi.”

Tào Tĩnh cười chế giễu: “Hả? Chắc anh không có bệnh gì chứ?”

“Chờ cô tận mắt nhìn sẽ biết.” Từ Minh Lãng ngồi xổm xuống, lợi dụng tủ đông lạnh che chắn mình, đồng thời ra hiệu những người khác cũng ngồi xổm xuống rồi nói tiếp: “Trong tay Chu Tuyết Vinh  đang cầm một cây rìu, để cậu ta bảo vệ mọi người, tôi sẽ cầm hai con dao, tiểu cô nương cùng với tên bốn mắt ở chung một chỗ, sẵn tiện đưa hai người một con dao. Vu cảnh sát đâu?”

Miêu Phóng cắt ngang: “Anh kêu ai bốn mắt?”

Từ Minh Lãng phớt lờ cậu ta, Triệu Đông Tường nói: “Do mấy người chưa tới nên Vu Hạo Hoài đến gặp chúng tôi ở quầy thu ngân. Sau khi đợi một lúc, anh ta nói rằng anh ta muốn tìm các cậu, đến giờ vẫn chưa quay lại. Chúng tôi cũng không biết các cậu đã đi đâu? Tôi và Tào Tĩnh đã đợi ở quầy thu ngân, không đi đâu cả.”

Từ Minh Lãng thầm nghĩ là quỷ xây tường, hai nhóm người đi qua cùng một chỗ, không nhìn thấy người nào, thật là kỳ lạ.

Anh cũng không giải thích nhiều, cầm con dao trên tay đứng dậy rời đi, Chu Tuyết Vinh nắm lấy anh nói: “Tôi đi với anh.” ( truyện trên app T𝕪T )

“Cậu ở lại bảo vệ bọn họ...”

“Địa hình của siêu thị vô cùng thoáng đãng, căn bản không có chỗ trốn, điện thoại di động cũng không có tín hiệu liên lạc, ngộ nhỡ đi lạc thì càng nguy hiểm hơn.”

Từ Minh Lãng cảm thấy có lý, gật đầu ra hiệu cho mấy người đi theo.

Miêu Phóng và Diệp Gia Văn đang trốn dưới quầy của một cửa hàng văn phòng phẩm, chỉ cách quầy thu ngân một góc.

Cả hai đều đang bọc mình trong áo bông, gần như chạm đầu bút vào chóp mũi, lấp đầy khoảng trống vốn đã nhỏ đến tận miệng.

“Bọn tôi sẽ đợi ở đây bao lâu?” Chân Diệp Gia Văn có chút tê dại, cô phải rướn người về phía trước để điều chỉnh góc độ.

Miêu Phóng quay mặt đi, thở dốc nói: “Liệu có thể trốn được bao lâu, loại yêu vật kia căn bản là không giết được, giờ không trốn, chẳng lẽ đi đối đầu trực diện với nó?”

“Ồ.” Diệp Gia Văn lại nói: “Vậy đám người của Lang ca thì sao? Bọn họ sẽ gặp nguy hiểm a?”

Miêu Phóng hừ một tiếng: “Bọn họ chắc chắn sẽ trốn đi, đã là lúc nào rồi còn lo lắng cho người khác.”

Sau khi im lặng, Diệp Gia Văn ủ rũ nói: “Đã từng có ai nói rằng cậu rất xấu tính chưa?”

“Trời sinh tôi ra làm loại người này, khiến cậu thất vọng rồi, thật ngại quá.”  Miêu Phóng nói, lặng lẽ liếc nhìn chân phải của mình.

Diệp Gia Văn nhìn chân phải của Miêu Phóng và hỏi: “Chân của cậu bị sao vậy?”

“Tôi bị té.” Miêu Phóng tức giận đáp.

Diệp Gia Văn biết mình đã nói quá nhiều, vì vậy cô co người lại, chuẩn bị trốn cả đêm mà không nói gì.

Trong lúc yên lặng, hai người nghe thấy tiếng đồ đạc rơi xuống.

Miêu Phương xuỵt một cái, thò đầu ra ngoài xem...

  ***

Từ Minh Lãng và nhóm của anh đang ở phía sau cửa hàng văn phòng phẩm, vừa đề phòng những giả nhân, vừa tìm kiếm một dãy trung tâm mua sắm, quả nhiên, tất cả những giả nhân bằng nhựa trong cửa hàng quần áo đều đã biến mất, hiện tại nghĩ lại, hẳn là giống như những giả nhân bị chặt nhỏ ra rồi sống lại rồi tự mình bỏ đi.

Điều kỳ lạ là không có dấu vết của giả nhân trong siêu thị hay khu phố mua sắm.

Tất cả bọn chúng đã đi đâu?

“Ahhh——!”

Đó là tiếng hét của Diệp Gia Văn. 

Bốn người họ đang chạy về phía phát ra âm thanh thì Diệp Gia Văn cũng cùng lúc lao tới.

Nhìn thấy Chu Tuyết Vinh ở đó, Diệp Gia Văn vội vàng nói: “Cửa hàng văn phòng phẩm ở phía sau... Miêu Phóng đang ở trong đó...”

Chu Tuyết Vinh chạy nhanh nhất, khi mọi người đến nơi thì thấy Miêu Phóng bị giả nhân bằng nhựa đè xuống đất và siết cổ, Chu Tuyết Vinh vung rìu chém vào lưng giả nhân.

Giả nhân nhanh chóng biến thành đống tàn phế, Tào Tĩnh cùng Triệu Đông Tường ngây người.

Giữa lúc Tào Tĩnh khóc lên, Từ Minh Lãng thì an ủi Diệp Gia Văn: “Đừng vội, từ từ nói.”  

Diệp Gia Văn khóc nức nở: “Bọn tôi đang trốn dưới quầy và nghe thấy đồ đạc văn phòng phẩm rơi xuống đất. Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ bọn chúng tìm đến rồi, nhưng Miêu Phóng lại bảo tôi tạm thời rút dây động rừng. Cậu ấy liền tự nhìn ra ngoài và thấy một giả nhân trên trần nhà...”

Từ Minh Lãng vỗ nhẹ vào vai Diệp Gia Văn để an ủi cô, cậu nói “không sao đâu”, nhưng trong lòng anh cũng đang rất hoang mang lo sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play