EDITOR: NGUYỄN QUYÊN 

Vừa nghĩ tới việc bọn giả nhân bằng nhựa hoàn toàn không thể giết được, cũng không biết có bao nhiêu tên, trong lòng của Từ Minh Lãng cũng không biết phải làm sao.

Anh chỉ có thể an ủi người khác và nói với họ rằng “không sao đâu”, nhưng ai có thể cho anh một lời trấn an đây.

Từ Minh Lãng nghĩ đến Chu Tuyết Vinh, cậu ta rất có bản lĩnh, chi bằng đi hỏi cậu ta vậy. 

Miêu Phóng vẫn còn chưa tỉnh hồn, cặp kính trên mặt lệch qua bên, thở hổn hển. Chu Tuyết Vinh quay lưng lại với mọi người, nhìn vào những mảnh nhựa trong tay.  

Từ Minh Lãng đi tới, thấp giọng hỏi Chu Tuyết Vinh: “Cậu đang nhìn gì vậy? Kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Chu Tuyết Vinh trả lời: “Bấm giờ.”

“Cái gì?” Từ Minh Lãng nghi ngờ mình nghe không rõ nên hỏi lại.

“Điện thoại di động của anh còn pin không? Cho tôi mượn dùng chút.” 

Từ Minh Lãng vội vàng đưa điện thoại cho cậu, nhìn Chu Tuyết Vinh bật chức năng hẹn giờ.

“Đây là?”

“Giả nhân không thể bị chém chết. Bọn chúng không có cái gọi là sinh mệnh, mà sẽ căn cứ vào mức độ tương đối tập hợp lại của thân thể khi bị tổn thương, là như vậy đúng không?”

Từ Minh Lãng nghĩ về giả nhân ở trước nhà vệ sinh vừa rồi, và nói, “... Cũng có thể nói như vậy.”

“Ừm. Vì vậy, điều tôi muốn làm là ghi lại thời điểm giả nhân được “hồi sinh” ngay bây giờ.”

“Rồi sao nữa?”

Chu Tuyết Vinh cười nói: “Tiêu diệt cùng một lúc.”

Những lời của Chu Tuyết Vinh đã khiến trái tim của Từ Minh Lãng bừng sáng rất nhiều, nhưng anh nhanh chóng bị vướng vào tính khả thi của việc  “Tiêu diệt cùng một lúc”.

“Ngay cả khi chúng ta có thể tập hợp tất cả các giả nhân lại với nhau, cũng không có cách nào xử lý chúng cùng một lúc…” Từ Minh Lãng đột nhiên phản ứng lại: “Chờ một chút, nếu là sản phẩm nhựa, nó sẽ cháy được phải không?”

Chu Tuyết Vinh gật đầu: “Đúng vậy. Chỉ cần chúng ta biết thời gian phân tán của giả nhân thì chúng ta có thể sử dụng chênh lệch thời gian này tản ra để thu hút nhiều giả nhân khác hơn, đương nhiên chúng ta cũng phải đảm bảo rằng những giả nhân đã bị chặt thành từng mảnh sẽ không nhân cơ hội tấn công chúng ta.”

Từ Minh Lãng có chút khó hiểu: “Vậy thì chúng ta cứ đốt từng cái một sẽ triệt để hơn và cũng không cần lo lắng về việc chúng có thể ghép lại với nhau.”

Chu Tuyết Vinh lắc đầu và nói: “Trước đó tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng nó quá phiền phức để thực hiện. Vừa rồi tôi mới đột nhiên phát hiện ra bọn giả nhân này có khả năng tư duy.”

Từ Minh Lãng “xoa xoa” đỉnh đầu của mình, ngay cả mũi cũng được thông thoáng.

Chu Tuyết Vinh chuyển sang giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Tôi chỉ đoán thôi. Miêu Phóng nói rằng những tên giả nhân trốn ở trên trần nhà, nếu họ không có trí thông minh, họ có thể sẽ trực tiếp tấn công bọn họ luôn.”

Từ Minh Lãng không khỏi bối rối khi nghĩ rằng bọn giả nhân khác vẫn đang mất tích.

Đống đổ nát bằng nhựa trên mặt đất bắt đầu nảy lên yếu ớt, như thể nó sắp được làm mới và hồi sinh trở lại. 

Từ Minh Lãng liếc nhìn điện thoại, mới ba phút trôi qua, trong lòng anh rủa thầm rằng thời gian quá ngắn. Anh yêu cầu Tào Tĩnh nhỏ giọng lại, sau đó kêu những người khác đến siêu thị lấy bật lửa, rượu, dầu ăn và quần áo, sau khi lấy xong sẽ tập trung tại quầy thu ngân.

Những mảnh vỡ dần dần có hình dạng con người, Chu Tuyết Vinh cũng đang nắm chặt chiếc rìu, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tấn công giả nhân một lần nữa.

Đột nhiên từ xa có một người chạy ra, anh ta chạy hết sức, theo sau là một đám người giả nhân bằng nhựa với đủ hình thù khác nhau. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Vu cảnh sát? 

Từ Minh Lãng chửi thề, cầm hai con dao lao tới, không được để bất kỳ giả nhân nào vào siêu thị quấy rối những người khác.

Từ Minh Lãng ném một trong những con dao xuống đất, và trượt con dao theo tư thế chơi bowling.

Vu Hạo Hoài nhặt con dao thái thịt lên, quay lại và đâm một nhát vào mắt cá chân của giả nhân. Ứng với âm thanh đó, giả nhân ở hàng trước ngã xuống, chống khuỷu tay bò về phía trước như một thây ma, giả nhân ở phía sau không chịu thua kém, giẫm lên xác đồng bọn và lần lượt vươn tay về phía Vu Hạo Hoài.

Lúc này chặt đứt bốn năm đôi cánh tay cũng đã muộn, Vu Hạo Hoài chạy một đường cũng mệt mỏi, chỉ có thể ngồi xổm xuống. Từ Minh Lãng ra tay kịp thời, cắt đứt cánh tay của giả nhân và liên tục đập nát giả nhân đang trườn bò trên mặt đất.

Vu Hạo Hoài hỏi anh đang làm gì, Từ Minh Lãng thì nói cho anh ta biết chính xác những gì vừa xảy ra.

Từ Minh Lãng hỏi: “Vừa rồi anh đi đâu vậy?”

“Tôi đang đợi ở bên ngoài, có điều khi vừa mới đi đến cửa hàng bên cạnh nhìn một chút, từ xa nhìn thấy mấy “người” từ trong siêu thị đi ra, còn tưởng là mấy người nên định chạy theo ra ngoài, nhưng khi tới gần lại bị đuổi trở lại...” Vu Hạo Hoài vẫy tay, từ trong túi sau móc ra một tờ báo: “Trước tiên không nói chuyện này nữa, tôi vừa mới thấy cái này...”

Từ Minh Lãng vừa định nhìn thì Chu Tuyết Vinh không biết từ lúc nào đã đứng sang một bên, chỉ vào đống đổ nát trên mặt đất nói: “Số lượng giả nhân không đúng.”

Vu Hạo Hoài lặng lẽ nhét tờ báo vào túi sau.

Từ Minh Lãng hỏi Chu Tuyết Vinh: “Sao cậu lại nói thế?”

“Loại giả nhân không mắt màu xám này mặc một nhãn hiệu thể thao. Chúng ta vừa mới đi ngang qua cửa hàng này. Bên trong cửa hàng có ba cái đài để giả nhân đứng ...”

Từ Minh Lãng: “... Nhưng ở đây chỉ có một mà thôi.”

Ba người im lặng trong chốc lát, sắc mặt ai nấy cũng đều rất nặng nề.

“Mau tới đây!”

Miêu Phóng hét lên từ cửa hàng bên cạnh.

Từ Minh Lãng chửi thề và nói với Vu Hạo Hoài: “Vu cảnh sát ở lại đây và đừng cử động, khoảng ba phút nữa chúng sẽ “sống lại”', khi đó anh phải dùng dao chặt chúng, giữ chúng lại và không bao giờ để cho chúng vào trong siêu thị.” Nói xong, anh kéo Chu Tuyết Vinh đến cửa hàng văn phòng phẩm.

***

Ba người bọn họ đang chia nhau tìm đồ trong siêu thị, Diệp Gia Văn được phân công đi tìm quần áo bông ở khu quần áo, cô nhớ lại cảnh mất điện vừa rồi khiến cô không thể nhìn thấy xung quanh, trong lòng không khỏi sợ hãi, nhưng cô cũng không thể cứ nhờ vả người đi cùng nên cô đành phải cắn răng đi về phía trước.

Diệp Gia Văn chỉ biết chạy một mạch trên con đường nhỏ, trên đường đi, cô đi ngang qua khu vực bán đồ điện gia dụng đang trưng bày một đống TV. Cô chẳng có hứng thú nhìn xem TV đang phát cái gì vì cô sợ nếu nhìn nhiều thì mình sẽ sinh ra sợ hãi.

Cô gái đi thẳng và rẽ vào con đường quen thuộc, nhưng đáng lẽ khu quần áo phải gần như là trong ký ức của cô, lúc này đã biến mất. Diệp Gia Văn tự nhủ bản thân không nên suy nghĩ nhiều, nhưng cô quá căng thẳng, vì vậy chuyển hướng rồi từ từ đi chậm lại, vừa đi vừa nhìn xung quanh một lần nữa, nhưng kết quả vẫn như vậy.

Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng cô gái, cô ngước nhìn tấm biển trên trần nhà mà không khỏi run sợ.

“Sao có thể như vậy... Sao tất cả đều giống nhau...” 

Cho dù đó là biển báo, biểu ngữ dưới chân hay điều hướng, chỉ có một câu được viết:

“Ta biết tất cả mọi thứ cô đã làm.”

Tiếng TV đột nhiên vang lên phía sau lưng cô, Diệp Gia Văn  từ từ quay đầu lại, và tất cả các màn hình bắt đầu phát cùng một hình ảnh.

Nó trông giống như một trò chơi Pixel được tạo ra một cách cẩu thả, kèm theo đó là tiếng nhạc nền điện tử dí dỏm, một nhân vật nữ buộc tóc đuôi ngựa và mặc đồ thể thao màu xanh lam xuất hiện trên màn hình.

Diệp Gia Văn lập tức nhận ra, nhân vật này chính là cô.

Nhân vật nhỏ con di chuyển qua lại trong góc phòng, một lúc sau, một nhân vật nam trung niên cầm theo một bình rượu đi vào, khi người cầm bình rượu đến gần, nhân vật của Diệp Gia Văn bắt đầu mất máu, lúc này, một nữ nhân vật trung niên cũng bước vào phòng, người cầm bình rượu mới rời đi.

Màn hình chuyển sang một trường học, có một nhân vật trông giống như Diệp Gia Văn đang đi một mình trên hành lang, dán bảng điểm lên trên tường, trong đó có cái tên “Diệp Gia Văn” được treo lên rất cao, học sinh bên cạnh  tụm ba tụm năm chỉ chỉ vào “Diệp Gia Văn”.

“Diệp Gia Văn” nhiều lần giơ tay phát biểu trong lớp nhưng giáo viên lại phớt lờ.

Ngay khi màn hình thay đổi, hiện lên hình ảnh “Diệp Gia Văn” đang bận rộn ở một nơi tương tự như bếp sau của một nhà hàng, và giá trị của đồng tiền vàng ở góc trên bên phải đang dần tăng lên.

“Leng keng Leng keng ~” Hiệu ứng âm thanh điện tử vào lúc này đặc biệt mỉa mai. ( truyện trên app T𝕪T )

Diệp Gia Văn đi về phía TV, một dòng chữ đột nhiên xuất hiện trên màn hình: Xin chúc mừng [Diệp Gia Văn] đã giành được [45.000 nhân dân tệ] và thành công tiến lên cấp độ tiếp theo [Cuộc sống lý tưởng].

Hai chữ “Cuộc sống lý tưởng” hiện lên trong con ngươi của Diệp Gia Văn, hàng mi cô rung rung, những giọt nước mắt sợ hãi lăn dài trên mặt.

Một âm thanh xì hơi vang lên và dòng chữ trên màn hình chuyển thành: [45.000 nhân dân tệ] của [Diệp Gia Văn] đã bị mất, vui lòng chọn tiếp tục [Kiếm tiền] hoặc [Thoát khỏi trò chơi].

Diệp Gia Văn nhìn màn hình, trò chơi hóa mới là cuộc sống thực của cô, cô vừa sợ vừa phẫn nộ, cảnh giác nhìn xung quanh, cố gắng tìm xem ai đang thao túng tất cả những chuyện này.

Lúc này, giọng nói của Diệp Gia Văn từ  trong TV truyền đến, cô kinh hãi quay đầu lại, màn hình chiếu cảnh Diệp Gia Văn sánh vai đi cùng mấy tên côn đồ.

“Cũng không phải kêu cô đi bán thân, là “Tiên nhân khiêu*”, cô hiểu không, cô chịu trách nhiệm đi vào trước, còn bọn tôi đi theo chân cô vô sau. Chậc chậc, tiền này không phải liền vào tay cô sao?”  Tên côn đồ nói, tựa cánh tay lên vai Diệp Gia Văn nói.

*Tiên nhân khiêu chỉ một loại bẫy dùng nữ sắc để lừa gạt. Thông thường là do hai người nam nữ phối hợp với nhau. Người nữ dùng tình dục để câu dẫn đàn ông, đến khi hai người sắp thân mật cá nước với nhau thì người nam xuất hiện bắt kẻ thông dâm và cưỡng chế cướp lấy tài sản.

Diệp Gia Văn lùi lại một bước và nói: “Tôi nói lại lần nữa, tôi không làm loại chuyện này.”

Cô định rời đi.

Tên côn đồ phía sau không đuổi kịp mà chỉ có thể hét vào phía sau lưng cô: “Thông tin liên lạc nằm trong cặp sách của cô, nghĩ cho kỹ rồi gọi điện thoại cho tôi.”

Diệp Gia Văn đang đi trên con đường quen thuộc về nhà, bóng cây ven đường phủ lên người cô, từ màn hình có thể nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô gái, máy quay rung lắc giống như một bộ phim văn nghệ với kinh phí thấp.

Diệp Gia Văn run rẩy trước TV, cô không hiểu ai đã quay tất cả những điều này, coi cuộc đời và nỗi đau của cô như một đoạn video phát cho mọi người xem.

Cô run rẩy tắt công tắc TV, từng cái một, thậm chí rút cả dây điện, nhưng nó không thể ngăn video trên màn hình tiếp tục phát.

Trên màn hình, cô nhìn thấy mình mặc váy ngắn, trang điểm nhẹ nhàng, gõ cửa phòng khách sạn, một người đàn ông trung niên gầy gò ra mở cửa, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Gia Văn, ông ta không giấu nổi niềm vui, vội vàng mời cô vào phòng.

Khẽ đặt lên mu bàn tay cô, mùi chua chua trên người của người đàn ông trung niên xộc vào lỗ mũi cô, ông ta không kiên nhẫn đưa mũi đến gần cổ cô gái, đôi môi khô khốc cọ xát khiến cô muốn nôn.

“Cạch” một tiếng ở cửa vang lên, cửa bị đá tung, bốn năm người đàn ông cao lớn như một tên côn đồ xông vào. Người đầu tiên tóm lấy người đàn ông trung niên và nói rằng ông ta dụ dỗ gian dâm với em gái mình, đồng thời khẳng định em gái anh ta vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên, và ông ta sẽ bị kết án.

Người đàn ông trung niên nghe vậy sững sờ, run rẩy rút ví ra hỏi muốn bao nhiêu.

“Hai mươi nghìn.”

Bên cạnh cây ATM ở góc phố, Diệp Gia Văn quay người rời đi sau khi cầm một xấp tiền được một tên côn đồ đưa cho.

Tên côn đồ còn ngăn cô lại và nói một câu mà cô nhớ mãi: “Xem này, không khó lắm phải không?”

“... Không phải như vậy... Không phải như vậy!”

Diệp Gia Văn tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên má.

Cô nghĩ mình đã biết tại sao mình lại bị mắc kẹt ở nơi chết tiệt này.

Thì ra trên đời này thật sự có thần, tội lỗi của cô không được Chúa cho phép nên mới rơi vào nơi nhìn qua có vẻ giống thế giới bình thường này, nhưng thực chất nó còn hơn cả địa ngục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play