Cho dù biết Ngu Thu đang giả vờ nhưng Thẩm Minh Đăng vẫn cảm thấy hoang đường khi tự lấy đá đập chân mình.

Trước kia anh hoàn toàn không đồng tình với tác phong của Ngu Thu. Thế nhưng hôm nay anh lại chợt nhận ra, nếu lợi dụng tốt phong cách này thì vẫn có thể xem là một loại trợ lực.

Nhưng không làm hại người khác là điều kiện tiên quyết.

Vì nguyên nhân đó mà trước đây Ngu Thu có bày mưu tính kế anh thì anh đều không thèm so đo.

Trong xe yên tĩnh một lát, Thẩm Minh Đăng tháo kính mắt, nổ máy, chậm rãi lái ra khỏi gara.

"Trưa muốn ăn gì?" Anh hỏi.

Ánh nắng quá mức chói mắt, Ngu Thu lặng lẽ đeo kính râm lên: "Không về à?"

Một tay Thẩm Minh Đăng lấy kính râm ra đeo lên.

"Xin người ta giúp đỡ thì cũng phát thể hiện chút thành ý."

Ngu Thu ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi không muốn ăn ở ngoài nhưng cũng không muốn làm phiền dì Uông."

Thẩm Minh Đăng giúp cậu trong mơ, cậu có thể đồng ý giúp anh nhưng nhất định phải đi theo tiết tấu của cậu.

Thẩm Minh Đăng hiểu ý ngay: "Tôi chỉ nấu một tô mì thôi."

Ngu Thu cong môi, cất giọng mềm mại: "Tôi còn chưa được nếm thử mì anh Thẩm nấu."

Dừng đèn đỏ.

Thẩm Minh Đăng không quay đầu nhưng khóe mắt lại đánh giá thanh niên bên cạnh.

Kính râm che khuất hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp thanh tú cùng với bờ môi hơi giương lên. Chóp mũi vừa lúc chạm phải ánh nắng vàng nhạt, trắng đến chói mắt.

Ngu Thu bị nắng chiếu nóng. Cậu điều chỉnh lưng ghế, cả người lười biếng dựa vào.

Phạm vi khóe mắt có hạn, Thẩm Minh Đăng chỉ đành thu hồi ánh mắt.

Đột nhiên anh cảm thấy Ngu Thu không còn giống trước kia.

Có lẽ đã trưởng thành rồi.

Hai người về đến nhà, Thẩm Anh Sơn và Hướng Nhan không có ở nhà, chỉ có dì Uông thấy họ thì vội hỏi: "Hai đứa đã ăn chưa?"

Ngu Thu tháo kính râm xuống, cười ngọt ngào: "Vẫn chưa ạ, nhưng mà không cần phiền dì. Anh Thẩm nói hôm qua anh ấy về trễ, không kịp dự tiệc sinh nhật nên muốn nấu tô mì nhận lỗi với cháu."

Dì Uông: ???

Cậu Thẩm còn xuống bếp sao?

Nhưng mà đây là chuyện tốt, bà chủ vẫn luôn lo lắng về quan hệ giữa cậu Thẩm và Tiểu Thu đến phát sầu. Bây giờ xem ra không phải đã hòa thuận hơn rất nhiều rồi sao?

Lo nghĩ đều tan biến sạch, dì ấy mỉm cười hiền lành, nói: "Ôi trời, vậy dì giao phòng bếp lại cho hai đứa, có gì thì cứ nói với dì!"

Thẩm Minh Đăng rất bình tĩnh. Xưa nay anh co được dãn được, muốn có được cái gì thì phải biết nỗ lực.

Một tô mì vất vả đổi được suốt đời nhàn nhã, cuộc làm ăn này rất đáng giá.

Nhân lúc anh đang bận bịu trong phòng bếp, Ngu Thu tranh thủ lên phòng, soi gương xem xét mặt và cổ mình.

Còn ổn, chưa bị cháy nắng, chỉ hơi đỏ mà thôi. 

Từ trước đến nay cậu luôn để tâm tới vẻ bề ngoài. Chỉ có duy trì được trạng thái hoàn mỹ thì cậu mới cảm thấy tự tin hơn.

Đương nhiên, mấy món mỹ phẩm dưỡng da mà cậu dùng hoàn toàn là tiền của cậu.

Dù cha mẹ cậu qua đời sớm nhưng để lại cho cậu không ít tài sản. Những năm ở lại nhà họ Thẩm, ngoại trừ ăn uống hàng ngày và quà của nhà họ Thẩm thì còn lại cậu đều tiêu xài bằng tài khoản của mình.

Ngu Thu lau mồ hôi còn sót lại, bôi kem dưỡng da lên người xong mới thở phào nhẹ nhõm đi xuống lầu. Lúc đi tới cửa phòng bếp, cậu liếc mắt thăm dò thì suýt bật cười thành tiếng.

Thẩm Minh Đăng mang tạp dề nữ màu hồng. Thân hình anh cao lớn, tạp dề nhỏ màu hồng nổi bật lại trông mỏng manh nhỏ nhắn, thắt trên eo trông rất đáng thương, nó chỉ dài đến đến đầu gối anh.

Dù phong cách khá kỳ lạ nhưng khi buộc tạp dề lên lại làm nổi bật eo thon lưng hẹp của người đàn ông.

Cũng không biết sau này có thể tìm được người bạn trai có dáng người cực phẩm thế này không.

Nghĩ đến cảnh trong mơ của mười năm sau không nói đến chuyện yêu đương, Ngu Thu bỗng mất hứng. Cậu lê dép lê trở lại phòng khách, ngồi lên sofa ngẩn người.

Mì cũng nhanh chóng được nấu xong.

Ngu Thu mang tâm trạng chờ mong ngồi trước bàn ăn, cúi đầu nhìn mì trong tô. 

Mấy miếng cà chua thái lát hạt lựu méo mó, mấy cọng cải nhỏ bị luộc ngả sang màu vàng, mì sắp vón thành cục.

Cái này à?

Ánh mắt của cậu nhìn từ tô mì chuyển đến mặt Thẩm Minh Đăng.

Vẻ mặt Thẩm Minh Đăng bình tĩnh: "Nếm thử xem!"

Ngu Thu: "..."

Xác định là không đặt bẫy cậu?

Cậu không vội động đũa mà chỉ nói: "Trước tiên tôi cần nghe anh muốn tôi làm gì đã rồi mới quyết định có ăn tô mì này hay không."

Trong phòng ăn chỉ có hai người họ, không có gì không thể nói.

Thẩm Minh Đăng ngồi xuống chỗ đối diện cậu. Sau khi tháo gọng kính vàng xuống, trông anh trẻ hơn không ít.

"Tôi không thích bị sắp xếp đi xem mắt."

Ngu Thu hơi sửng sốt: "Dì Hướng sắp xếp cho anh đi xem mắt?"

"Ừm."

"Sau đó thì sao?"

"Trước ba mươi lăm tuổi tôi không có kế hoạch yêu đương huống chi là kết hôn sinh con."

Ngu Thu: "..."

Đừng nói ba mươi lăm, ngài đây là định độc thân cả đời nhỉ?

Cậu không hiểu: "Anh không chịu thì từ chối là được rồi."

Còn có thể bức hôn không thành?

Thẩm Minh Đăng nhíu mày: "Tôi không muốn để cho những chuyện nhàm chán này làm tốn thời gian."

Anh không muốn lãng phí tinh lực để đối phó với những chuyện không hề có ý nghĩa.

"Cái này có thể tôi không giúp được gì." Ngu Thu chớp mắt, trên mặt viết đầy sự bối rối và khó xử: "Dì Hướng tốt với tôi như vậy, tôi…"

Cậu xấu hổ cúi đầu.

Sao Thẩm Minh Đăng có thể không hiểu ý?

Anh lấy lòng trước một câu: "Với bản lĩnh của cậu thì chắc chắn có thể nghĩ được cách một lần vất vả suốt đời nhàn nhã."

Ngu Thu lắc đầu: "Chuyện này thật sự quá khó, tôi khó mà làm được."

"Nếu cậu giúp tôi thì những thủ đoạn cậu khiến tôi bị hiểu lầm coi như xí xóa." Thẩm Minh Đăng trực tiếp công khai ghi giá.

Ngu Thu nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội: "Thủ đoạn gì? Gì mà bị hiểu lầm? Tôi không hiểu lắm."

Thẩm Minh Đăng: "..."

Quên đi, coi như là anh hồ đồ mới tìm cái tên trà xanh nhỏ này giúp.

Ngu Thu xả vai, tâm trạng vui vẻ ăn một đũa mì thì chợt sửng sốt.

Dường như hương vị của món mì này kéo cậu vào giấc mơ u ám lạnh lẽo đó một lần nữa.

Cậu hoảng hốt nhớ tới, đây không phải là lần đầu tiên cậu ăn mì do Thẩm Minh Đăng nấu. Đêm qua cậu đã ăn trong mơ rồi.

Chính là hương vị này.

Không biết sao cảm giác chua xót và uất ức to lớn vô cớ ập đến.

Phút chốc vành mắt cậu đỏ lên.

Thẩm Minh Đăng không còn kiên trì nữa, đang định đứng dậy rời đi.

"Trước ba mươi lăm tuổi thật sự không nghĩ đến chuyện yêu đương?" Ngu Thu cúi thấp đầu, lông mì dài che khuất nước mắt, giọng hơi khàn. 

Thẩm Minh Đăng không phát hiện ra sự kỳ lạ: "Thì sao?"

Ngu Thu chậm rãi ngước mặt, xung quanh vành mắt như được chà đỏ bằng son phấn, mấy sợi tóc mượt mà xõa nhẹ trước trán, con ngươi màu trà nhạt cực kỳ giống viên ngọc sáng bóng.

"Có một cách."

Thẩm Minh Đăng ngồi trở lại.

Ngu Thu lại ăn một đũa mì, từ từ chậm rãi giống như đang thưởng thức bát trân ngọc thực*.

*Tên gọi chỉ 8 món ăn cực kỳ quý hiếm thời xưa, xuất hiện chủ yếu ở cung đình.

"Anh có thể nói anh thích nam, không thích nữ."

Đầu ngón tay Thẩm Minh Đăng gõ nhẹ mặt bàn, mạch suy nghĩ vô cùng nghiêm cẩn: "Bà ấy sẽ vì tôi mà chọn một đối tượng nam phù hợp." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngu Thu trố mắt, cũng không sai. Theo tính cách của dì Hướng thì nói không chừng sẽ giới thiệu một anh chàng cho Thẩm Minh Đăng thật.

Cậu lại nói: "Anh có thể nói mình có vấn đề, không muốn gây họa cho người khác."

Thẩm Minh Đăng nhìn cậu chằm chằm, mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại. Anh có lý do nghi ngờ Ngu Thu đây là đang ám chỉ cậu.

"Không thể trả giá bằng danh dự." Anh thấp giọng phản bác.

Ngu Thu cười trộm: "Vậy thì chỉ còn một cách cuối cùng."

Thẩm Minh Đăng khẽ nâng cằm, rửa tai lắng nghe.

"Anh có người trong lòng nhưng không thể đến được với nhau. Anh đã thích cô ấy mười năm, trong mười năm này, anh vì đủ loại nguyên nhân mà vẫn không thể ở bên cạnh cô ấy."

Thẩm Minh Đăng nhíu mày. Cái này à?

"Anh đừng có gấp!" Ngu Thu vừa ăn vừa nói: "Dì Hướng rất thích xem phim tình cảm, đặc biệt là thể loại ngược, tình cảm lưu luyến sâu sắc. Tôi thường thấy dì ấy khóc ướt cả mặt."

"Cho nên?" Thẩm Minh Đăng hoàn toàn không hiểu.

"Cho nên, anh phải tạo cho mình một vẻ ngoài thâm tình lại đau khổ vì tình. Anh vì người mình yêu mà lặng lẽ tiếp nhận đau khổ. Dì Hướng sẽ thông cảm cho anh, không bắt anh đi xem mắt nữa."

"Thế này được không?" Thẩm Minh Đăng nhíu mày, cái này đã vượt ra khỏi phạm trù hiểu biết của anh.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.

Ngu Thu gật đầu: "Đợi lát nữa tôi viết đại cương kịch bản, anh chỉ cần diễn theo là được. Đương nhiên diễn không được thì đừng trách tôi."

Thẩm Minh Đăng: "..."

Tạm thời cứ thử đã.

Từ trước đến nay Ngu Thu không thích lề mề, cậu vừa ăn xong đã chạy lên phòng gõ kịch bản.

Một người đàn ông ẩn nhẫn yêu mà không có được hiện lên trên giấy.

Cậu gõ cả một buổi trưa, đang định gửi văn kiện cho Thẩm Minh Đăng thì nhớ ra mình và anh không hề có phương thức liên hệ.

Cũng may Thẩm Minh Đăng không có ra ngoài, chỉ làm việc trong phòng sách.

Cậu gõ cửa phòng sách của Thẩm Minh Đăng.

"Vào đi!"

Đây là lần đầu tiên Ngu Thu bước vào không gian riêng tư của Thẩm Minh Đăng. Vừa mới vào cửa, ánh mắt cậu đã bắt gặp giá sách to lớn.

Giá sách được làm bằng gỗ đàn hương, phía trên bày đầy sách vở, lít nha lít nhít. Có thể thấy rõ chủ nhân của nó là người có học thức uyên bác.

Gian phòng được bố trí đơn giản, ngoại trừ giá sách thì chỉ có bàn ghế làm việc, sofa nhỏ cùng với bàn trà nhỏ, không còn gì khác nữa.

Ngu Thu giẫm trên thảm mềm mại, nội tâm nảy sinh cảm giác thấp thỏm và bất an khi xâm nhập vào lãnh địa của người khác.

Cậu đi chưa được mấy bước đã dừng lại, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

"Kịch bản viết xong rồi, làm sao để gửi cho anh?"

Giọng cậu khàn đặc không giống với chất giọng trong trẻo, nhẹ nhàng thường ngày. Cả người cậu giống như con thú con cận kề nguy hiểm, cơ thể căng thẳng.

Thẩm Minh Đăng nhíu mày.

Anh rất đáng sợ sao?

Rõ ràng vừa rồi thanh niên này còn dám lời chọc ghẹo anh.

"Tôi đưa địa chỉ email cho cậu." Anh khựng lại, chợt nhớ tới cả Wechat họ còn không có thì cảm thấy chột dạ: "Bỏ đi! Chúng ta thêm Wechat, cậu gửi Wechat cho tôi."

Hai người sống chung một mái nhà tám năm, tuy nói Thẩm Minh Đăng thường xuyên ở nước ngoài học tập hoặc làm việc, gặp nhau cũng không được mấy lần. Có điều ngay cả phương thức liên lạc cũng không có thì thật sự là do anh không làm hết chức trách.

Anh không thấy đồng cảm với "ăn nhờ ở đậu" nhưng vẫn cảm thấy hơi áy náy.

Ngu Thu cúi đầu không nhúc nhích.

Thẩm Minh Đăng dứt khoát đứng dậy, chủ động đi đến trước mặt cậu, mở mã QR.

"Thêm tôi."

Vẫn là giọng điệu cứng nhắc không thể nghi ngờ.

Giống trước kia y như đúc.

Lông mi dài của Ngu Thu rũ nhẹ, chậm rãi dùng di động quét mã. Sau khi xác minh xong, cậu nhỏ giọng nói: "Tôi về phòng dùng máy tính gửi cho anh." 

Về đến phòng, cậu cố hết sức che đậy ký ức hỏng bét, gửi văn kiện cho anh.

Dù đã qua nhiều năm nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu gặp Thẩm Minh Đăng.

Khi đó cậu mười tuổi, cha mẹ vừa qua đời, được dì Hướng mang về nhà chăm sóc, gặp được Thẩm Minh Đăng mười bảy tuổi.

Cậu nghĩ: Anh trai này cao quá, rất có cảm giác an toàn!

Dì Hướng nói: "Minh Đăng, đây là con nhà chú Ngu. Sau này em sẽ ở chung với chúng ta."

Thanh niên mười bảy tuổi vẫn còn vài phần thanh cao kiêu ngạo. Anh nhìn Ngu Thu thấp bé từ trên cao xuống, vẻ mặt không thay đổi, không hề biểu lộ sự chấp nhận hay hoan nghênh.

"Được, chỉ cần không tùy tiện vào phòng con là được."

Câu nói này ít nhiều gì cũng đã thể hiện Thẩm Minh Đăng có ý thức lãnh địa riêng tư rất mãnh liệt. Anh giống như một con sư tử, không thích người ngoài xâm nhập. 

Không có bất kỳ sắc thái tình cảm gì. 

Nhưng đối với Ngu Thu nhạy cảm tự ti mà nói, đó chỉ là một sợi xiềng xích to lớn nặng nề vẫn luôn chói chặt chân cậu. Khiến cậu hiểu rõ…

Nơi này không phải là nhà của cậu, cậu không có quyền tùy tiện.

Hình tượng anh trai cao lớn mà cậu luôn mong đợi sụp đổ trong nháy mắt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play