Thẩm Minh Đăng không có lừa gạt Ngu Thu, anh thật sự có việc phải giải quyết.
Đối diện quảng trường thế kỷ có một trung tâm thương mại. Anh vừa đàm phán xong một hợp đồng làm ăn, lúc mười giờ còn phải đến cao ốc Kim Đỉnh bên cạnh đàm phán thêm một hợp đồng nữa.
Một đám người ồn ào vây ở quảng trường, vốn dĩ Thẩm Minh Đăng không có ý định xen vào nhưng trùng hợp là giọng nói quen thuộc truyền vào màng nhĩ anh.
Ấn tượng quá sâu sắc, muốn làm lơ cũng khó.
Dựa vào giọng điệu nồng nặc "mùi trà" này, chắc chắn là Ngu Thu không sai vào đâu được.
Ở nhà thì anh có thể mặc kệ nhưng ở ngoài thì không thể không quan tâm.
Thẩm Minh Đăng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mũi chân chuyển hướng, đứng ở ngoài nhóm người xem Ngu Thu diễn kịch.
Trợ lý Mễ Phi: ???
Sếp bắt đầu thích náo nhiệt từ khi nào vậy?
Nhìn kỹ xem, ơ? Đây chẳng phải là em trai cùng nhà của sếp sao?
Anh ta có chạm mặt Ngu Thu vài lần nhưng không quen.
Nhưng anh ta biết, sếp mình không thích người em trai không cùng dòng máu này.
Đứng dưới ánh mặt trời quan sát mấy phút, Mễ Phi bất tri bất giác nói: "Sếp Thẩm, rõ ràng ngài Ngu bị bắt nạt."
Ánh nắng phản xạ từ tòa nhà văn phòng đối diện quá chói mắt, Thẩm Minh Đăng hơi nghiêng người, đưa tay chỉnh kính mắt, kiên định nói: "Ai mà bắt nạt được cậu ta."
Là anh hiểu lầm, thì ra trà xanh nhỏ* đang hăng hái làm việc nghĩa.
*Trước mặt người khác thì giả vờ đáng thương nhưng sau lưng lại âm mưu toan tính.
Mễ Phi: "Chỉ còn mười phút. Sếp Thẩm, chúng ta có đến Kim Đỉnh…"
Lời còn chưa dứt, anh ta đã thấy sếp Thẩm dùng dáng vẻ anh hùng để bảo vệ em trai.
Mễ Phi: "..."
Không phải nói là không thích sao?
Thẩm Minh Đăng bắt đầu lập nghiệp từ năm mười sáu tuổi, đến bây giờ đã hai mươi lăm tuổi. Chín năm, anh đã có thể chiếm được một vị trí nhất định trong giới doanh nghiệp. Nhiêu đó đã đủ chứng minh năng lực của anh.
Người đàn ông cao lớn, khí thế bất phàm.
Bỗng nhiên đối mặt với người đàn ông có khuôn mặt lạnh nhạt nghiêm túc, cha đứa bé không khỏi kinh hồn bạt vía. Anh ta lập tức biến thành chim cút, không dám nói thêm một chữ.
Trực giác nói cho anh ta biết, không thể đụng vào người đàn ông này.
Ngu Thu lấy lại tinh thần, thuận thế nói tiếp: "Ở quảng trường có giám sát, chờ cảnh sát tới xem giám sát là biết ngay."
Vốn dĩ cha đứa bé không có lý lẽ, nghe vậy thì chỉ có thể chật vật xin lỗi, cầu xin tha thứ trong sự xem thường của người vây xem. Thậm chí anh ta còn kéo đứa bé đang kêu khóc cầu xin cùng.
Ban đầu anh ta thấy Ngu Thu và Mạnh Bình Giang nhỏ tuổi, da mặt mỏng nên muốn lừa bịp một ít tiền.
Nếu thật sự báo cảnh sát thì chuyện càng lớn hơn.
Ngu Thu hỏi ý nạn nhân: "Muốn báo cảnh sát không?"
Mạnh Bình Giang chần chừ nhìn cậu.
Cậu ấy muốn chuyện nhỏ hóa không nhưng vừa rồi người này còn vu oan cho Ngu Thu, cậu ấy không thể làm chủ thay cậu.
Ngu Thu nhìn ra ý của cậu ấy, đôi mắt màu trà chớp nhẹ giống như bị lời cầu xin của người đàn ông thuyết phục.
Lại thấy đứa bé khóc thút thít không ngừng, vẻ mặt cậu dần để lộ sự không đành, khóe mắt vẫn ửng đỏ như ban nãy nhưng giọng điệu đã hòa hoãn: "Vậy thì không báo cảnh sát vậy."
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Minh Đăng nhíu mày chờ câu tiếp theo của Ngu Thu. Quả nhiên cậu không có ý định tha cho đối phương như vậy.
Cậu mím môi nhẹ, làm ra dáng vẻ đấu tranh vì công lý nhưng lại e ngại: "Thế nhưng vừa rồi anh là người cố tình gây sự, làm trễ nải công việc của anh bạn trẻ này, cũng vu oan chúng tôi. Chúng tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm về tổn thất công sức và tinh thần. Có điều…"
Tim người đàn ông hẫng một nhịp.
"Có điều tờ rơi còn chưa phát xong. Nếu vừa rồi anh chú ý trông chừng con thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy."
Lúc cậu nói chuyện vô cùng nghiêm túc khôn khéo, không hề hùng hổ dọa người, ngại ngùng mà lúng túng khiến quần chúng vây xem không khỏi đau lòng.
"Như vậy đi, tôi lấy một tờ."
"Tôi cũng cầm một tờ."
"Anh chàng đẹp trai, cho chúng tôi ba tờ."
Mễ Phi cũng không kiềm chế được mà giơ tay muốn lấy, trong đầu cũng thầm nghĩ: "Em trai sếp tốt như vậy, sao sếp lại không chào đón cậu ấy? Thật sự quá kỳ lạ!"
Thẩm Minh Đăng lấy tờ rơi, giữa lông mày hiện lên ý cười thoáng qua.
Anh giơ tay nhìn đồng hồ rồi xoay người nói với Mễ Phi: "Đến Kim Đỉnh."
Mễ Phi vội vàng đuổi theo.
Đi chưa được mấy bước, Thẩm Minh Đăng lại dừng bước.
"Sếp Thẩm?"
Thẩm Minh Đăng quay đầu nhìn thoáng qua. Ánh mặt trời quá chói mắt, đám người lại ồn ào, anh chỉ có thể bắt được đôi mắt chợt lóe sáng của thanh niên.
"Không có gì."
Tờ rơi rất nhiều, quần chúng vây xem cũng không kham nổi. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, người đàn ông vừa nãy còn phách lối ngang ngược cũng phải miễn cưỡng lên tiếng: "Nếu không thì thế này đi, số còn lại để tôi phát."
Mạnh Bình Giang sửng sốt, cảm thấy hơi khó tin.
"Thật sao?"
Mặt mày Ngu Thu cong cong, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, giống như nước dưa hấu ướp lạnh trong quán nước ngày hè, ngọt ngào sảng khoái khiến người khác ưa thích.
Dường như cuộc tranh chấp vừa rồi không còn tồn tại.
Người đàn ông không nói lý lẽ cũng rơi vào sự tự trách của bản án lương tâm. Anh ta xấu hổ cầm tờ rơi, xoay người đi về phía những người đi đường ở phía xa.
Ngu Thu cười híp mắt, vừa xoay người đã đối diện với ánh mắt cảm kích của Mạnh Bình Giang. Cậu hỏi: "Thế này có tính là hoàn thành nhiệm vụ không? Cậu có thể cởi mascot ra rồi."
Đáy mắt Mạnh Bình Giang tràn đầy ánh sáng, cậu ấy nắm chặt chai nước khoáng lạnh buốt nhưng tay chân lại như được sưởi ấm, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Đây là một trong số thiện ý hiếm hoi mà cậu ấy nhận được suốt mười mấy năm qua.
Cậu ấy không biết nên nói gì mới có thể biểu đạt được lòng cảm kích, cuối cùng chỉ nhẹ giọng hỏi: "Có thể thêm Wechat không? Tôi chuyển tiền chai nước này cho cậu."
Ngu Thu cũng không từ chối. Tính cách của người tên Mạnh Bình Giang này khá bướng, cũng là kiểu người kiêu ngạo nhạy cảm, càng không muốn lợi dụng người khác.
Cậu xoa cánh tay bị phơi nắng đến mức đỏ bừng: "Vào trung tâm thương mại tránh nắng trước đi!"
Hơi lạnh trong trung tâm thương mại phả vào mặt, Ngu Thu thở phào nhẹ nhõm. Cậu lấy điện thoại ra thêm bạn với Mạnh Bình Giang, ghi chú dùng tên thật.
"Ngu, Thu." Mạnh Bình Giang nghiêm túc đọc tên cậu, lộ ra chút ý cười.
Cậu ấy gửi một tin nhắn trước mặt Ngu Thu: [Xin chào, tôi tên Mạnh Bình Giang!] Ngay sau đó lại gửi thêm tin nhắn chuyển khoản.
"Cám ơn cậu!" Lời này xuất phát từ nội tâm của cậu ấy.
Ngu Thu phất tay: "Chỉ tiện tay thôi."
Trong mơ, cậu đơn phương nhắm vào Mạnh Bình Giang, bây giờ buông bỏ thành kiến cũng cảm thấy người này thật sự đáng được nhiều người thiên vị.
Người lương thiện lại kiên trì, ai mà không thích?
Mạnh Bình Giang hoàn thành công việc bán thời gian này lại muốn làm thêm công việc bán thời gian khác, chỉ có thể tạm biệt rời đi.
Ngu Thu đang định về nhà thì đột nhiên Mễ Phi xông vào trung tâm mua sắm, nhìn trái nhìn phải, thấy cậu thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Ngài Ngu!"
Ngu Thu nghiêng đầu: "Sao thế?"
"Sếp Thẩm bảo tôi chuyển lời với cậu, nếu cậu không có việc gì thì đến Kim Đỉnh nghỉ ngơi một lát, xong việc anh ấy sẽ lái xe đưa cậu về."
Ngu Thu trợn tròn mắt: "Điện thoại nói một tiếng là được rồi, không cần phải đặc biệt đi một chuyến như vậy."
Mễ Phi xấu hổ cười nhẹ: "Cũng tại không có phương thức liên lạc của cậu mà."
Ngu Thu: "..."
Cũng đúng, bây giờ quan hệ giữa cậu và Thẩm Minh Đăng vẫn còn là người xa lạ.
Có điều cũng rất kỳ lạ, sao Thẩm Minh Đăng lại chủ động đề nghị đưa cậu về?
Trong đó tất có mờ ám.
Trên mặt Ngu Thu không hề thể hiện cảm xúc, chỉ ngoan ngoãn nghe theo.
Cậu lại đưa mã QR ra: "Nếu không thì thêm bạn đi, lần sau dễ liên hệ."
Mễ Phi vội vàng quét mã thêm bạn.
Sau khi xác minh xong, Ngu Thu lại gửi thêm một tin nhắn: [Anh Mễ, gọi em là Tiểu Thu là được rồi, mọi người đều gọi như vậy. (Đáng yêu)]
Trên mặt Mễ Phi để lộ ý cười. Sau khi tiếp xúc, anh ta cảm thấy Ngu Thu cũng không tệ. Tính cách ôn hòa, lấy việc giúp người khác làm niềm vui. Không hiểu sao sếp lại không thích cậu.
Nhưng mà cũng lạ, đã không thích thì cần gì phải cố ý để anh ta đi thông báo chuyện này?
Cao ốc Kim Đỉnh là một tòa văn phòng thương nghiệp, phần lớn người ra vào đều là thành phần tri thức âu phục phẳng phiu.
Mễ Phi dẫn cậu vào phòng nghỉ trên tầng ba mươi lăm. Anh ta nói: "Sếp Thẩm đang bàn chuyện làm ăn, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi trước đi. Sau khi kết thúc tôi sẽ nhắn Wechat báo cho cậu."
"Được, anh đi làm việc đi!"
Trong phòng nghỉ có sofa màu kem, trên bàn trà có bày ấm trà cùng với ly thủy tinh, mấy quyển tạp chí chất chồng chỉnh tề ở bên cạnh.
Ngu Thu dựa vào ghế sofa, mở ghi chép trên điện thoại.
[Buổi sáng dì Hướng yêu cầu Thẩm Minh Đăng đưa mình đi, tính chân thực của giấc mơ +1]
[Thẩm Minh Đăng đồng ý đưa mình đi, tính chân thực -1]
[Thẩm Minh Đăng tặng đồng hồ cho mình, tính chân thực +1]
[Gặp Văn Sách ở trường dạy lái xe, tính chân thực +1]
[Tranh chấp ở quảng trường, tính chân thực +1]
[Thẩm Minh Đăng nói giúp mình, tính chân thực -1]
[Thẩm Minh Đăng chủ động đề nghị đưa mình về, tính chân thực -1]
Cộng cộng trừ trừ một hồi thật sự khiến người ta nhức đầu.
Nói tóm lại, những chuyện liên quan đến người khác trong mơ thật sự xảy ra, chỉ có sơ suất ở chỗ Thẩm Minh Đăng.
Nhưng cũng có thể là vì hành vi của mình mà đã dẫn đến hiệu ứng bươm bướm*.
*Hiệu ứng bươm bướm là những tập hợp sự kiện nhỏ sẽ là sợi dây vô hình thay đổi cả kết quả lớn sau đó.
Ngu Thu cẩn thận suy nghĩ một lát, cuối cùng rút ra kết luận: Chỉ cần không "làm" giống trong mơ thì hẳn là tương lai của cậu sẽ không thảm như vậy.
Mạnh Bình Giang tiến vào giới giải trí sau khi nổi tiếng. Cậu vì ghen ghét mà cũng tiến vào giới giải trí, cũng được vô số người yêu mến và săn đón. Xui thay lúc ghi hình một chương trình lại xảy ra tai nạn khiến cậu tàn tật.
Lần này chỉ cần cậu không tiến vào giới giải trí thì hẳn là chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.
Huống chi cậu vào giới giải trí cũng không phải là vì thích, chỉ đơn giản là vì cậu đố kỵ và thiếu thốn tình cảm.
Trong mơ, cậu bước ra khỏi được sương mù, tìm được mục tiêu chân chính của cuộc sống.
Mà trùng hợp lại vì Thẩm Minh Đăng.
Ngu Thu xóa ghi chép, chậm rãi thở phào một hơi. Kinh hoàng và luống cuống còn sót lại đều bị quét sạch sành sanh, chỉ còn lại kiên định.
Coi như đại sư đã tính toán vận mệnh cho cậu, biết được con đường đó khó đi thì cậu đổi đường vậy.
Trong lúc chờ đợi, Ngu Thu thừa dịp chăm chỉ ôn mấy câu hỏi phần thi lý thuyết. Sau khi ôn được mấy vòng thì cảm thấy chán, cậu lại chơi game.
Cao Đại Soái đang online.
[Cao Đại Soái: Cả nửa ngày không online, làm gì vậy?]
[Ngô Hỏa Hỏa: Gần đây có thể không có thời gian, online không cố định.]
[Cao Đại Soái: Được thôi. À, có đề cử kem chống nắng nào nên dùng không?]
[Ngô Hỏa Hỏa: Đã qua được nửa mùa hè rồi mới nhớ tới chống nắng?]
[Cao Đại Soái: Bình thường tôi không bôi, định mua một chai là vì sắp khai giảng huấn luyện quân sự. Đến lúc đó có thể tôi không thể online một khoảng thời gian.]
[Ngô Hỏa Hỏa: Không khéo, tôi cũng huấn luyện quân sự.]
[Cao Đại Soái: Huấn luyện quân sự đại học à?]
[Ngô Hỏa Hỏa: Ừm.]
[Cao Đại Soái: Tôi đến Hoa Kinh học đại học, còn cậu?]
Ngu Thu nhìn màn hình chằm chằm rồi cười nhẹ. Hôm qua cậu còn không biết thân phận ngoài đời của Cao Đại Soái nhưng sau khi nằm mơ thì đã rõ như ban ngày.
Nghĩ đến người này ở trên mạng và ở ngoài đời khác nhau một trời một vực, ý cười của cậu càng sâu hơn. Cậu động đậy ngón tay.
[Ngô Hỏa Hỏa: Khéo thật, nhà tôi ở Hoa Kinh.]
[Cao Đại Soái: !!!]
[Cao Đại Soái: Ông lớn, mang tôi theo với!]
Ngu Thu đang định trả lời thì có tin nhắn Wechat: [Tiểu Thu, cuộc họp kết thúc rồi.]
Cậu chuyển đến giao diện Wechat: [Cảm ơn anh Mễ, em ra ngay!]
Sau đó cậu chào Cao Đại Soái rồi offline.
Cậu ra khỏi phòng nghỉ lại trùng hợp chạm mặt mấy người Thẩm Minh Đăng.
Hành lang sáng đèn, phần lớn vật liệu xây dựng trần nhà, vách tường, gạch lát sàn đều là màu trắng, thiết kế khoa học kỹ thuật thành công tạo nên bầu không khí lơ lửng.
Ngu Thu mặc quần áo xanh thẫm và xanh nhạt, đứng trên hành lang trống trải lại giống như từ giấy trắng được nhuộm màu sắc nhạt nhẽo nhưng lại tràn đầy sức sống. Hiệu ứng ánh sáng dịu nhẹ cũng phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của cậu.
"A, là cậu!" Văn Sách lên tiếng đầu tiên, hai mắt trong veo: "Sao cậu lại ở đây?"
Ngu Thu cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Cậu đã biết Văn Sách là đối tác mới của Thẩm Minh Đăng, hai người cùng bàn chuyện làm ăn, gặp nhau cũng rất bình thường.
Cậu cười gật đầu: "Lại gặp rồi!"
Cậu lại nhìn về phía Thẩm Minh Đăng: "Anh Thẩm!"
Sắc mặt Văn Sách vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Thì ra mọi người đều biết nhau. Nếu đã vậy thì trưa nay cùng ăn một bữa cơm đi, tôi mời khách."
"Cảm ơn nhưng tôi còn việc phải giải quyết!" Thẩm Minh Đăng từ chối nhã nhặn, ánh mắt lướt qua cánh tay bị phơi nắng đến đỏ bừng của Ngu Thu rồi nói: "Đi thôi!"
Ngu Thu ngoan ngoãn theo sau rồi lại xoay đầu, lắc lắc điện thoại với Văn Sách: "Nhớ coi kỹ đề!"
Văn Sách vui vẻ gật đầu.
Trong thang máy, Thẩm Minh Đăng dặn dò Mễ Phi: "Cậu đón xe về, thứ hai tìm tài vụ thanh toán tiền xe."
"Được, cảm ơn sếp Thẩm!" Mễ Phi nói xong thì lui vào một góc thang máy, xem mình như người tàng hình.
Ngu Thu rất tò mò mục đích Thẩm Minh Đăng chủ động đưa cậu về nhưng không hỏi. Cậu muốn chờ Thẩm Minh Đăng mở miệng trước.
Hai người im lặng suốt một đường cho đến tận khi ngồi lên xe.
Thẩm Minh Đăng không nổ máy, hơi nghiêng người về phía Ngu Thu. Đầu ngón tay anh gõ nhẹ lên vô lăng, tiết tấu chầm chậm, dường như còn mang theo chút chần chừ.
"Giúp một chút!" Anh nói.
Ngu Thu nghe vậy thì quay đầu lại bắt gặp khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
"Giúp chuyện gì?"
"Từ trước đến nay cậu có kinh nghiệm đối phó với mẹ tôi." Thẩm Minh Đăng nói: "Tỉ như ra vẻ thông minh được hời, đỗ lỗi cho người khác."
Ngu Thu: "..."
Đáng tiếc cho gương mặt này.
Cậu lập tức vào vai, giữa lông mày ẩn hiện vẻ buồn bã, giống như uất ức lại giống như chán nản: "'Giày thể thao mấy chục nghìn tệ' là tôi sai. Đêm qua sau khi anh nhắc nhở, tôi đã kiểm điểm sâu sắc, cũng đã tỉnh táo lại. Sau này tôi sẽ không nói dối như thế nữa."
Không phải cậu không muốn giúp, là giáo dục đạo đức trói buộc cậu.
Thẩm Minh Đăng: "..."