Chín giờ, Ngu Thu đúng giờ đến chỗ hẹn, Mạnh Bình Giang đã đứng ở ga tàu đợi cậu, hai người cùng nhau đến biệt thự nhà họ Ngu.
Vừa mới vào sân đã thấy cỏ dại mọc um tùm.
Ngu Thu ho nhẹ một tiếng: "Có thể cả ngày hôm nay cũng làm không hết."
Mạnh Bình Giang lại bình tĩnh đến lạ: "Cỏ ở nông thôn còn khó cắt hơn cỏ này. Tôi đi dọn phòng trước."
Cậu ấy đã quen làm việc nặng, những thứ này không hề đáng kể.
Ngu Thu không đành lòng để cậu ấy làm một mình, muốn làm chút chuyện gì đó nằm trong khả năng của mình.
Mạnh Bình Giang đánh giá tay cậu, mềm mại nõn nà hơn con trai bình thường. Làn da trắng nõn, có thể thấy rõ mạch máu xanh tím. Móng tay được cậu cắt tỉa sạch sẽ, có màu trắng nhạt, gần như là không có lông.
Không chỉ là tay mà cánh tay của cậu cũng rất ít lông tơ.
Cậu ấy cười nói: "Để tôi làm là được rồi, cậu bận việc của cậu đi!"
Ngu Thu biết mình không giúp được gì nên hỏi: "Cậu thích ăn món gì? Cơm trưa với cơm tối tôi bao hết."
"Tôi gì cũng được." Mạnh Bình Giang thành thạo lau bụi.
Con nhà nghèo, vốn dĩ không có tư cách kén ăn.
Ngu Thu biết cậu sẽ trả lời thế này, cũng may cậu có biết về khẩu vị của Mạnh Bình Giang. Cậu gọi điện thoại cho một quán ăn gần đó, hẹn thời gian giao tới.
Người khác bận rộn, cậu cũng không thể nhàn rỗi.
Cậu đeo găng tay, tự mình đi quét dọn phòng thêu.
"Không phải nói là để tôi sao?" Mạnh Bình Giang ngăn cậu lại.
Cậu ấy vô thức cảm thấy tay Ngu Thu không hợp làm việc nặng. Với lại cậu ấy đã nhận tiền lương thì nhất định phải làm tốt, không thể lợi dụng người ta được.
Phòng thêu là không gian tương đối riêng tư, Ngu Thu không muốn để người khác vào nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mạnh Bình Giang, cậu đành nói: "Có phòng làm việc cần dọn dẹp."
"Vậy tôi quét dọn phòng làm việc trước." Mạnh Bình Giang tưởng Ngu Thu cần dùng gấp.
Ngu Thu suy nghĩ một lát mới gật đầu: "Được."
Cậu đưa Mạnh Bình Giang đến phòng thêu. Vừa mở cửa ra, mấy tia nắng nghiêng nghiêng chiếu vào. Dưới ánh sáng, vô số hạt bụi nhỏ nhảy vọt bay múa.
Thứ đầu tiên Mạnh Bình Giang chú ý không phải là bụi bay mà là mấy bức tranh trong phòng.
Cậu ấy tán thưởng từ tận đáy lòng: "Mấy bức thư họa này đẹp quá!"
Ngu Thu bị chọc cười, mặt mày cong cong, lúm đồng tiền ở khóe miệng ẩn hiện. Cậu giải thích với cậu ấy: "Đây đều là tác phẩm thêu thùa, bản thảo là phỏng theo kiểu cổ thư họa."
Bản thảo tác phẩm thêu thùa có rất nhiều thoại, thư họa cổ đại là một trong số đó. Làm phỏng theo nghe rất đơn giản nhưng thật ra không hề dễ dàng.
Lấy thư pháp mà nói, người thợ thêu cần phải lĩnh hội được phong cách và từng nét ký tự của tác phẩm thư pháp, có thể sử dụng các mũi khâu khác nhau ở những chỗ uốn cong khác nhau.
Nếu nói về tranh, vẩy mực trên giấy và thêu trên vải không thể rập khuôn. Lựa chọn nét thêu, vận dụng mũi khâu, phối màu,... đều sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận tác phẩm thêu.
Mạnh Bình Giang là người ngoài nghề nhưng cậu ấy lại xem tác phẩm thêu là thư họa thực thụ thì cũng có thể coi là một lời khen ngợi, đánh giá cao.
Cậu ấy hơi mơ màng: "Thêu á?"
Môn nghệ thuật này nằm ngoài tầm với của cậu ấy.
Ngu Thu gật đầu: "Mẹ tôi làm nghề này, những thứ này đều là tác phẩm của bà."
"Lợi hại thật, giống y như đúc!" Mạnh Bình Giang khô khan lại khen ngợi lần nữa.
Cậu ấy nhìn thấy bàn căng thêu trong phòng lại liên tưởng đến tay Ngu Thu, bỗng nhiên rõ ràng lại vội nói: "Cần quét dọn thế nào cậu nói với tôi là được rồi, cậu tuyệt đối không nên động tay vào."
Ngu Thu cũng không chối từ: "Được."
Hết buổi sáng, phần lớn trong biệt thự đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Cơm Ngu Thu đặt giao đúng giờ trưa, cậu kêu Mạnh Bình Giang cùng ăn.
Ở chung được nửa ngày, Mạnh Bình Giang cũng bớt câu nệ đôi chút. Nhìn thấy thức ăn trên bàn, cậu ấy còn nghĩ thì ra khẩu vị của Ngu Thu cũng giống mình.
Ngu Thu chụp bàn ăn rồi đăng lên vòng bạn bè: [Ăn cơm với bạn, rất vui vẻ!]
Tư Đình là người đầu tiên thích, cũng bình luận: [Bạn nào vậy? Nhìn không giống ở phòng ăn.]
Hướng Nhan thích.
Cao Đại Soái thích, cũng hỏi trong giao diện trò chuyện: [Trong ảnh chỉ có tay con trai, thoát ế rồi à?]
Ngu Thu bật cười, trả lời cậu ấy: [Bạn bè thôi. Đoán chừng cậu sẽ thoát ế sớm hơn tôi. (Đầu chó)]
[Cao Đại Soái: Sẽ không, cậu nói chuyện viển vông quá!]
Ngu Thu không để ý tới cậu ấy nữa mà trả lời Tư Đình trong vòng bạn bè: [Bạn em mới quen.]
Tư Đình giống như sống trên điện thoại, mấy giây đã trả lời: [Bữa nào dắt đến làm quen đi!]
Ngu Thu: [Được ạ.]
Cậu tắt điện thoại, nghiêm túc ăn cơm.
Mạnh Bình Giang liếc trộm cậu vài lần, cơm nước xong xuôi mới lén lên vòng bạn bè. Thấy bài đăng của Ngu Thu, khóe môi cậu ấy cong nhẹ lên.
Họ là bạn bè.
*
Thẩm Minh Đăng vừa xử lý xong văn kiện thì nhận được điện thoại của Hướng Nhan.
"Con và Tiểu Thu ở chung thế nào?"
Thẩm Minh Đăng không hiểu ý, hỏi lại: "Thế nào là thế nào ạ?"
"Con có bắt nạt nó không?" Trong giọng nói của bà lộ ra sự lo lắng.
"Xảy ra chuyện gì vậy mẹ?" Thẩm Minh Đăng bất đắc dĩ nhíu mày: "Sao đột nhiên mẹ lại hỏi thế?"
Hướng Nhan lo lắng: "Vậy sao thằng bé lại về nhà cũ?"
Bà bầu bạn với Ngu Thu tám năm, cũng rất rõ thái độ của Ngu Thu với căn nhà kia.
Tim Thẩm Minh Đăng đập thình thịch: "Nhà cũ?"
"Chính là nhà của chú Ngu với dì Đào đó." Hướng Nhan thở dài: "Nhiều năm như vậy Tiểu Thu vẫn rất mâu thuẫn, không chịu quay về."
Thẩm Minh Đăng: "...."
Anh cũng không hiểu rõ Ngu Thu, hoàn toàn không biết những chuyện này. Nhớ đến bầu không khí khó chịu giữa Ngu Thu và Ngụy Linh Huệ, anh kiềm chế không được mà hỏi bà.
"Con nói Ngụy Linh Huệ à?" Giọng điệu Hướng Nhan là lạ: "Cô ấy là bạn của dì Đào, mẹ cũng không thân lắm. Năm đó có gặp vài lần ở bệnh viện và nhà tang lễ, sau đó không có gặp lại nữa."
Thẩm Minh Đăng hỏi: "Dì ấy với Ngu Thu..."
"Lúc đó cô ấy bị kích động, nói vài lời làm tổn thương Tiểu Thu." Hướng Nhan thản nhiên giải thích: "Lúc đầu mẹ nghĩ Tiểu Thu thân thiết với cô ấy từ nhỏ nên không có ý định để Tiểu Thu ở nhà chúng ta."
Thẩm Minh Đăng tháo mắt kính xuống: "Dì ấy nói gì ạ?"
"Con nghe ngóng chuyện này làm gì?" Hướng Nhan ngạc nhiên hỏi: "Quan tâm Tiểu Thu như vậy à?"
"Con…"
"Sếp Thẩm, ngài Tư đến tìm." Mễ Phi ở ngoài gõ cửa.
"Mẹ, con còn có việc, tối nay lại nói." Thẩm Minh Đăng để điện thoại xuống: "Vào đi!"
Cửa bị mở ra, Tư Đình thò mặt vào, cười nói: "Môi trường mới của cậu cũng không tệ nha!"
"Chuyện gì?"
Tư Đình không hề coi mình là người ngoài. Anh ấy tùy tiện ngồi xuống, cảm ơn Mễ Phi bưng cà phê tới. Đợi Mễ Phi ra ngoài đóng cửa lại, anh ấy mới cười nói: "Đến đàm phán hợp tác với cậu."
"Hợp tác?" Thẩm Minh Đăng đóng nắp bút, đặt bút vào ống đựng bút. Anh dựa lưng ra sau một chút, khoanh tay hỏi: "Cậu đại diện cho giải trí Tinh Diệu à?"
Khác với ngành lập nghiệp của nhà họ Thẩm, nhà họ Tư dựa vào sản nghiệp giải trí thịnh vượng. Giải trí Tinh Diệu là công ty con trực thuộc truyền hình điện ảnh Tinh Diệu. Tư Đình có thể được coi là thái tử gia của truyền hình điện ảnh Tinh Diệu.
Chỉ là anh ấy còn trẻ, bây giờ còn đang rèn luyện ở giải trí Tinh Diệu.
"Dĩ nhiên không phải! Tôi chỉ đại diện cho bản thân tôi đến nói chuyện hợp tác với cậu."
"Nói chuyện gì?" Thẩm Minh Đăng dò xét anh ấy từ trên xuống dưới: "Nếu tôi nhớ không lầm thì bây giờ cậu chỉ là giám đốc của giải trí Tinh Diệu."
Tư Đình đỡ trán: "Cậu cho rằng ai cũng giống chú Thẩm, buông tay để cậu tự lập nghiệp à? Nhìn thì thấy tôi là giám đốc công ty nhưng trợ lý đặc biệt là do ông lão phái tới. Cả ngày nhúng tay vào cái này nhúng tay vào cái kia, tôi vốn không làm chủ được."
"Cho nên?"
"Tôi muốn lập nghiệp." Tư Đình chân thành nói: "Lão Thẩm, tôi không có mắt đầu tư nhưng trước mắt tôi có một số ý tưởng với thị trường giải trí. Tôi cảm thấy Tinh Diệu đã không theo kịp trào lưu. Tôi không muốn bị nhốt ở đó đấu trí đấu dũng với đám cổ đông già."
Thẩm Minh Đăng không nói nhảm dù nửa câu: "Đưa cho tôi một phần bản kế hoạch trước đã!"
Tư Đình vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Cậu đồng ý đầu tư luôn à? Không cần họp thảo luận chút sao?"
"Tôi lấy danh nghĩa cá nhân để đầu tư." Thẩm Minh Đăng bình tĩnh thản nhiên: "Chút tiền ấy tôi vẫn có."
Tư Đình giơ ngón tay cái lên: "Khoe khoang ghê thật, vẫn là cậu thắng. Nhưng mà tôi vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn, chí cốt."
Mấy năm nay anh ấy cũng có dư chút tiền nhưng mở phòng làm việc thì không đủ, chỉ có thể tìm Thẩm Minh Đăng hỗ trợ.
"Còn có việc sao?" Thẩm Minh Đăng ngồi thẳng người, dáng vẻ như chuẩn bị làm việc.
Tư Đình thuận miệng nói chuyện phiếm: "Hình như Tiểu Thu có bạn mới."
"Cho nên?"
"Cậu đừng lạnh lùng như vậy mà! Đến cùng thì Tiểu Thu cũng gọi cậu một tiếng anh, cậu không quan sát đưa ra lời khuyên cho cậu ấy được sao?" Mặt Tư Đình lộ vẻ trách cứ: "Tôi có nói với cậu ấy, có rảnh thì dẫn đến gặp mặt một lần. Đến lúc đó cậu cũng đến đi!"
Thẩm Minh Đăng không hiểu nổi: "Cậu ta chỉ kết bạn thôi mà."
"Cậu không hiểu." Tư Đình chậc hai tiếng: "Cậu vốn không hề quan tâm Tiểu Thu. Trước kia tôi vô tình phát hiện cậu ấy đọc loại sách kia."
"Loại sách nào?"
"Chính là hai thằng coi trai…" Anh ấy giơ thẳng hai ngón tay cái, đụng đụng vào nhau: "Loại sách đồng tính đó."
Thẩm Minh Đăng lập tức nhíu mày.
Anh nhớ tới Ngu Thu vô cùng để ý đến việc dưỡng da, nghĩ đến mùi hương cam quýt trong trẻo trên người cậu, nghĩ đến dáng vẻ lặng lẽ chảy nước mắt của cậu, trong nháy mắt hiểu được ý của Tư Đình.
"Cậu ta quen… Bạn trai?"
Lòng Tư Đình tràn đầy phiền muộn: "Tôi cũng không chắc, thế nên mới bảo cậu ấy dắt đến xem mặt mà. Cậu ấy còn nhỏ, tôi sợ cậu ấy chịu thiệt thòi."
Thẩm Minh Đăng gần như đã vững tin.
Nếu như không phải người vô cùng thân thiết thì hẳn là Ngu Thu sẽ không dắt đến căn nhà kia.
"Ngay đêm nay đi!" Vẻ mặt anh lạnh lùng.
"Cái gì?"
Vẻ mặt Thẩm Minh Đăng vô cảm: "Tối nay cậu tổ chức tụ họp, bảo cậu ta dắt người đến xem."
"..."
Tư Đình nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt kỳ lạ, mặt mũi đầy vẻ không thể
tưởng tượng nổi: "Cậu bắt đầu quan tâm Tiểu Thu như thế từ khi nào vậy? Phá băng?"
"Tổ chức hay không?"
"Tôi lấy danh nghĩa gì bây giờ?" Tư Đình mặt ủ mày chau: "Hôm trước vừa mới tụ tập xong."
"Chuyện đầu tư…"
"Được! Tôi tổ chức!" Tư Đình nghiến răng nghiến lợi: "Tôi nói này, cậu vội vã như vậy làm gì?"
Thẩm Minh Đăng không hề để ý tới: "Quyết định thời gian và địa điểm xong thì báo tôi. Đi thong thả không tiễn."
Tư Đình: Máy bóc lột vô tình!
Anh ấy im lặng rời đi, ngồi trong xe gửi tin nhắn cho Ngu Thu: [Tiểu Thu, tối nay em rảnh không? Cùng ăn một bữa cơm đi, anh làm chủ. Tiện thể đưa theo bạn của em đến nữa.]
Lúc Ngu Thu nhận được tin nhắn thì cả căn nhà đã dọn gần xong, chỉ còn lại cỏ dại trong sân.
Cậu đánh mắt nhìn sang Mạnh Bình Giang cần cù chăm chỉ thì hơi động lòng, trả lời: [Được ạ. Sáu giờ chiều, anh tới đây nhé!]
Cậu gửi định vị cho anh ấy.
[Tư Đình: Ok, anh đi với Lão Thẩm, không sao chứ?]
Ngu Thu hơi sửng sốt: [Không sao ạ. Đi đường cẩn thận! (Đáng yêu)]
Thêm một sức lao động đương nhiên tốt hơn!
Cậu gọi Mạnh Bình Giang đang định cắt cỏ lại: "Việc ở quán bar của cậu mấy giờ?"
Mạnh Bình Giang ngẩng đầu, lau mồ hôi một cái, cười trả lời: "Hôm nay tôi nghỉ, không đến quán bar."
Ngu Thu: "..."
Đoán chừng là xin nghỉ rồi, cái đồ đần này.
Cậu nói: "Tối nay tôi có hai người bạn đến, cậu có ngại không? Nếu cậu ngại thì tôi sẽ từ…"
"Không ngại!" Mạnh Bình Giang vội xua tay: "Tôi không sao!"
"Được." Ngu Thu cười để lộ má lúm đồng tiền, trong mắt lộ ra vài phần gian xảo: "Trước mắt không cần dọn sân nữa, cậu có thể đến siêu thị với tôi một chuyến được không?"
Cậu cần chuẩn bị thêm một số dụng cụ lao động.
Mạnh Bình Giang vui vẻ đồng ý.
Một bên khác, Thẩm Minh Đăng và Tư Đình cùng nhau hắt hơi một cái.