Từ chậm chạp đến thành thạo rồi đến tay nghề điêu luyện, Ngu Thu dốc hết toàn bộ sức lực và tinh thần vào thêu thùa, quên mất cả thời gian.

Con nhện trong góc khuất cũng dệt được một mảng tơ lớn, mặt trời ngả về tây, ánh sáng màu quýt vuốt ve song cửa sổ, mông lung mà tuyệt đẹp.

Rốt cuộc Ngu Thu cũng ngẩng đầu, xoay nhẹ cái cổ đau nhức, hoạt động khớp cổ tay, cánh môi khô khốc nhẹ nhàng cong lên.

Trên nền thêu màu trắng, một con gấu trúc tròn vo ngồi dựa vào thân cây, trong ngực còn ôm mấy cây trúc, thật sự rất sinh động, tràn đầy thú vị.

Hai màu trắng đen kinh điển tương phản, lá trúc ướt át xanh tươi, lông tóc rõ nét và vẻ mặt ngây thơ chân thành đều thể hiện được sự tinh xảo cùng với khéo léo của tác phẩm thêu.

Bà Đào nói cậu có thiên phú cũng không đơn giản là thuận miệng.

Thiên phú này không chỉ nằm ở chỗ cậu có thể học được trên trăm loại kỹ năng luồn kim mà còn nằm ở nguyên lý hội họa của cậu.

Nguyên lý hội họa có mối liên hệ chặt chẽ không thể tách rời với nguyên lý thêu thùa. Một bức tranh thêu có phải là hàng thượng phẩm hay không thì kỹ thuật luồn kim chỉ là cơ sở, năng lực của người sáng tạo về các phương diện như bố cục, ánh sáng và bóng tối, sự quyến rũ, hứng thú mới là quan trọng nhất.

Kỹ thuật luồn kim có thể quen tay hay việc thông qua luyện tâm nhưng hiểu biết về thị hiếu thẩm mỹ thì phải cần thiên phú.

Đây chỉ là một bức [Gấu trúc ôm tre] đơn giản, Ngu Thu luyện tập để tìm lại cảm xúc. Nhưng nếu có người trong nghề ở đây thì tất nhiên sẽ kinh ngạc trước vẻ đẹp của bức tranh rồi tán thưởng.

Sinh động hay khô khan, mắt thường cũng có thể thấy.

Ngu Thu vô cùng hưởng thụ cảm giác thành tựu này, nhất là cảm giác thành tựu sau khi chuyên chú sáng tạo.

Cậu dãn gân cốt một cái, cảm nhận được phần cổ, vai và eo đau nhức, cũng âm thầm quyết định tối về sẽ tập luyện nhiều hơn.

Trong nhà Thẩm Minh Đăng cũng có phòng tập thể thao. Cậu cũng từng nhìn sơ qua, thiết bị rất đầy đủ, cũng không biết có thể dùng hay không.

Cậu cầm điện thoại lên, định nhắn Wechat hỏi anh lại phát đèn thông báo nhỏ hiện trên điện thoại không ngừng nhấp nháy. Có người nhắn tin cho cậu mà cậu không nghe thấy.

[Văn Sách: Thu, tối có rảnh không?]

Ngu Thu chịu không được cách xưng hô của anh ấy: [Gọi tôi là Ngu Thu, không rảnh.]

[Văn Sách: Oh, thật sự làm cho người ta tiếc nuối vô cùng!]

Sau khi vô tình từ chối anh ấy, Ngu Thu lấy một tấm vải sạch, che bức tranh thêu vừa mới hoàn thành rồi mới rời khỏi căn nhà trống vắng.

Cậu mua một phần bánh rán hoa quả để ăn tối, vừa ăn vừa đi đến ga tàu điện ngầm.

Mặt trời lặn xuống chân trời, hoàng hôn dát màu hoa hồng tao nhã cho thành phố. Rừng sắt lạnh lùng gần như dịu dàng nhìn xuống đám người nhỏ bé, mấy ánh đèn neon không hẹn mà cùng sáng lên, dần dần phủ lên ánh sáng màu hoa hồng rực rỡ.

Ngu Thu ném túi giấy dầu đựng bánh rồi mới xoay người đi vào ga tàu.

Lúc xếp hàng chờ tàu điện ngầm, cậu gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Đăng: [Tôi có thể dùng phòng tập không?]

Có lẽ Thẩm Minh Đăng không tiện nhắn tin nên trả lời cậu bằng voice chat: "Có thể."

Hai chữ, đơn giản lưu loát, không dư thừa lắm lời, còn mơ hồ lộ ra mấy phần dịu dàng.

Vốn dĩ anh cũng không phải là người lạnh lùng, Ngu Thu nghĩ.

"Ngu... Thu?" Sau lưng bỗng truyền đến giọng nói trong trẻo, chần chừ.

Ngu Thu quay đầu, thấy được ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng của Mạnh Bình Giang.

Cậu bất ngờ hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Mạnh Bình Giang cười nói: "Tôi làm gia sư ở đây."

Tướng mạo cậu ấy thanh lịch nhẹ nhàng, khí chất xuất chúng. Cho dù mặc áo phông cũ bị rộng cổ cùng với quần thường bị đổ lông thì cũng không làm mất hình tượng.

Ngu Thu thật sự hơi kinh ngạc.

"Rốt cuộc là cậu đang làm mấy công việc?"

Mạnh Bình Giang đang định trả lời thì tàu đến, hai người chen theo dòng người lên tàu. Trước mặt chỉ có một chỗ ngồi, Ngu Thu chần chừ không ngồi nhưng lại bị Mạnh Bình Giang ấn nhẹ xuống.

Bên cạnh ghế ngồi là cửa, Mạnh Bình Giang dựa vào tấm che bên cạnh Ngu Thu, đưa lưng về phía cửa. Cậu ấy trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu: "Quảng trường thế kỷ là thời vụ, công việc chính của tôi là ở quán bar Phù Bạch với đi làm gia sư ở đây."

Một cái ban ngày, một cái buổi tối, vừa hay thời gian xen kẽ nhau.

Ngu Thu ngẩng đầu hỏi: "Cậu có thể làm gia sư vậy hẳn là thành tích rất tốt. Cậu thi vào đại học nào?"

Đương nhiên cậu biết Mạnh Bình Giang thi vào đại học nào nhưng bây giờ hai người không thân, cậu chỉ có thể giả vờ không biết.

"Đại học Hoa Kinh." Trên mặt Mạnh Bình Giang không hề có vẻ gì là kiêu ngạo, ánh mắt dịu dàng vẫn nhìn cậu chằm chằm: "Còn cậu?"

Ngu Thu cười lên: "Vậy thì chúng ta là bạn học rồi."

Không chỉ là bạn học mà sẽ còn là bạn cùng phòng.

Mắt Mạnh Bình Giang sáng lên, muốn hỏi gì đó nhưng lại kiềm chế. Tính cách cậu ấy thiên về hướng nội, nếu không phải thực tình muốn kết bạn với Ngu Thu thì vừa rồi cũng sẽ không hỏi thêm một câu.

Cậu ấy lo hỏi nhiều nữa sẽ mạo phạm. ( truyện trên app T𝕪T )

Ngu Thu rất giỏi trong việc quan sát sắc mặt người khác để nói chuyện. Thấy cậu ấy thận trọng, cậu chủ động nói sang chuyện khác: "Thế nên bây giờ cậu đang làm thêm hè à? Vừa học vừa làm, giỏi thật!"

"Cậu cũng rất giỏi!"

Ngu Thu hơi trợn tròn mắt: "Tôi giỏi?"

"Cậu giúp tôi hai lần." Mạnh Bình Giang cười nói chân thành: "Nếu không nhờ cậu có thể tôi đã mất việc, còn có thể bị người ta đe dọa."

Đối mặt với ánh mắt chân thành của cậu ấy, bỗng nhiên Ngu Thu hơi chột dạ.

Lần đầu tiên ở quán bar, cậu chỉ muốn thể hiện giúp người làm niềm vui trước mặt Tư Đình mà thôi.

Lần thứ hai tại quảng trường thế kỷ, nếu không phải cậu sớm biết được diễn biết sự việc thì cũng sẽ không "trùng hợp" quay video lại.

Lòng cậu bắt đầu hổ thẹn, trầm tư một lát, cậu vẫy tay với Mạnh Bình Giang.

Mạnh Bình Giang thuận thế cúi người, nghiêng tai lắng nghe.

"Có phải cậu thiếu tiền hay không?" Ngu Thu thì thầm hỏi: "Có chuyện bản thân tôi làm không được, cậu có thể giúp tôi không? Tôi sẽ trả lương cho cậu."

Cậu cố ý hạ giọng, sợ người ngoài nghe thấy làm Mạnh Bình Giang mất mặt.

Từ nhỏ Mạnh Bình Giang đã nếm đủ tình người ấm áp lạnh lùng. Dù cậu ấy không biết thiện ý phía sau hành động này của cậu nhưng trong lòng cũng tuôn trào một dòng nước ấm.

Cậu ấy duy trì tư thế cúi người, ngước mắt là đối mặt với mặt của Ngu Thu. Hai cặp mắt cách nhau rất gần. Một cặp là màu nâu trầm tĩnh, một cặp là màu trà trong trẻo.

"Chuyện gì?" Tiếng cậu ấy dần khàn khàn.

Ngu Thu thấp giọng nói tiếp: "Có căn nhà cần dọn dẹp, trong sân còn mọc đầy cỏ dại. Cậu có thể giúp tôi không? Tôi trả lương cho cậu gấp đôi lương bình quân của nhân viên dọn dẹp ở Hoa Kinh."

Bây giờ cậu muốn bảo vệ tay, không thể làm những việc dễ tổn thương tay được.

"Cậu có thể tìm người dọn dẹp chuyên nghiệp." Mạnh Bình Giang cũng không đồng ý ngay.

Ngu Thu mím môi nhẹ: "Tìm nhân viên dọn dẹp còn phải liên hệ công ty dọn dẹp, phiền phức lắm. Nhưng nếu cậu không đồng ý thì tôi đành đi tìm nhân viên…"

"Tôi đồng ý." Mạnh Bình Giang nói: "Đúng lúc ngày mai học sinh của tôi muốn ra ngoài du lịch, không cần phải đi dạy. Nhưng mà tôi không nhận lương."

Ngu Thu: "Vậy ngày mai cậu nghỉ ngơi đi!"

Mạnh Bình Giang: "..."

Cậu ấy sửng sốt vài giây mới thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu! Nhưng mà không cần gấp đôi được không?"

Tai Ngu Thu hơi nóng khiến cậu hoảng hốt.

Trong mơ, cậu gây không ít rắc rối cho Mạnh Bình Giang nhưng sau khi cậu bị tàn tật, Mạnh Bình Giang cũng không giậu đổ bìm leo.

Chỉ bằng điều này, bây giờ cậu thật lòng muốn giúp đỡ Mạnh Bình Giang.

"Có thể, không cần cảm ơn. Dù sao bản thân tôi cũng không làm được." Ngu Thu nói: "Hẹn thời gian địa điểm ngày mai đi!"

Mạnh Bình Giang: "Chín giờ sáng mai, đến ga chúng ta vừa mới lên tàu."

"Được."

Ban đầu tâm trạng Ngu Thu chán nản, sau khi gặp Mạnh Bình Giang đã tiêu tan rất nhiều. Người có năng lượng tích cực luôn có thể mang đến ánh sáng cho những người xung quanh.

Cậu chạm nhẹ vào cánh tay Mạnh Bình Giang: "Tôi xuống ga tiếp theo, đến lúc đó cậu ngồi đây nhé!"

"Nhanh vậy à?" Mạnh Bình Giang kinh ngạc.

Cậu ấy tưởng mình và Ngu Thu cùng đường. Dù sao chỗ này cách quán bar Phù Bạch rất xa, người đến quán bar Phù Bạch gần như là khách quen ở gần. Nào có ai chạy xa như vậy đến đó?

Ngu Thu giải thích: "Tôi chuyển nhà."

"Ừm." Mạnh Bình Giang không hỏi nhiều nữa.

Về đến nhà, Ngu Thu thay quần thể thao ngắn. Sau khi làm nóng người, cậu lại lên máy chạy bộ tập aerobic một tiếng, cuối cùng thì giãn cơ toàn thân.

Cậu đeo tai nghe bluetooth, tiếng nhạc lớn nên không nghe được động tĩnh Thẩm Minh Đăng về nhà.

Khi thực hiện tư thế chó úp mặt, cậu đưa lưng về phía cửa, hai chân dang rộng, đầu cúi xuống. Mắt vừa hay có thể nhìn thấy hoa văn trên cửa gỗ thật từ khe chân. 

Đột nhiên, cửa bị mở ra.

Ngu Thu nhìn thấy một đôi chân dài mặc quần thể thao, Thẩm Minh Đăng thì thấy hai chân trắng nõn thon dài cùng với… Bộ phận mượt mà chổng lên cao.

Ngu Thu: "..."

Thẩm Minh Đăng: "..."

Hai người giằng co mười giây, Thẩm Minh Đăng là người hoàn hồn trước: "Cậu tiếp tục đi!"

"Rầm" một tiếng, cửa đóng lại.

Anh xoa ấn đường, chợt thấy khát nước. Anh vào phòng bếp lấy một ly nước đun sôi để nguội lớn, uống ừng ực.

Ngu Thu cấp tốc ra khỏi phòng tập, lặng lẽ bước vào phòng ngủ, vỗ nhẹ cái mặt nóng hầm hập, thầm mắng mình không có tiền đồ.

Không phải chỉ bị bắt gặp giãn cơ thôi sao? Có gì mà phải xấu hổ?!

Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì hình tượng đó thật sự có chỗ chướng tai gai mắt.

Cậu liều mạng xây dựng tâm lý, cho đến tận khi nhịp tim bình thường lại mới lấy quần áo đi tắm rửa.

Tắm rửa xong, Ngu Thu đắp mặt nạ, bôi sữa dưỡng thể, xoa bóp cơ bắp, cũng không quên chăm sóc hai tay.

Thời gian mỗi ngày của cậu dùng vào việc chăm sóc bản thân rất nhiều. Nếu như bị Thẩm Minh Đăng biết thì đoán chừng anh lại nói cái gì mà "con trai cần phải mạnh mẽ" cho coi.

Ngu Thu gõ nhẹ trán. Tại sao lại nghĩ đến người này?

"Cốc cốc."

Cậu phản xạ có điều kiện ngồi thẳng lưng, hỏi: "Có gì sao?"

Cách một cách cửa, giọng Thẩm Minh Đăng có vẻ hơi ngột ngạt: "Tôi mời nhân viên dọn dẹp, ngày mai sẽ tới."

Ngu Thu siết chặt chăn: "Ngày mai tôi muốn ra ngoài."

"Mấy giờ?"

"Tám giờ."

"Mấy giờ về?"

"Chắc là sau giờ cơm tối."

Thẩm Minh Đăng im lặng mấy giây mới trả lời: "Ừm."

Ngoài cửa không còn tiếng gì nữa. Ngu Thu xuống giường, hai tay đặt lên cửa, tai cũng dán sát vào cửa. Phát hiện Thẩm Minh Đăng đi thật rồi, cậu không khỏi nhíu mày. 

"Ừm" là có ý gì?

Mang theo hoang mang chìm vào giấc ngủ, cậu ngủ một giấc đến bảy giờ sáng.

Ngu Thu rửa mặt xong mở cửa phòng thì đối diện với dáng người đoan chính cao lớn của Thẩm Minh Đăng. Cậu vô thức lui ra sau một bước, muốn đóng cửa lại.

"Ăn thôi!" Thẩm Minh Đăng để sách xuống, ánh mắt sắc bén nhìn qua.

Ngu Thu: "..."

Người này bị sao thế? Sao đột nhiên lại khách sáo với cậu như vậy? Còn đích thân đi mua bữa sáng rồi chờ cậu ăn chung? 

Quả thực vô cùng kỳ lạ.

Trong mơ, Thẩm Minh Đăng quan tâm cậu là vì cậu tàn tật, còn hiện tại là vì cái gì?

Ngu Thu chậm rãi đi tới.

Cậu ngồi xuống, vừa cắn một miếng bánh bao lại nghe anh hỏi: "Muốn đi đâu?"

Ngu Thu: ?

"Tôi đưa cậu đi."

"Không cần, tôi đi tàu điện ngầm." Ngu Thu quả quyết từ chối, vùi đầu ăn bánh bao.

Thẩm Minh Đăng cậu chằm chằm một lát, không lên tiếng nữa. 

Hai người ở hai bên, bầu không khí trở nên căng thẳng và xấu hổ, tạo nên hiệu ứng của một vở kịch câm. 

Chưa được tám giờ, Ngu Thu đã vội vàng ra ngoài, vẫn không quên mang theo rác thừa mình vừa ăn xong. 

Thẩm Minh Đăng: "..."

Muốn làm một người anh trai tốt khó thế sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play