Ừ. Đúng rồi, chính là câu này.

“Ta xin lỗi. Tất cả là lỗi của ta.”

Đồng thời, một cảm giác nhục nhã thoáng qua trên khuôn mặt anh.

Tôi rất hài lòng khi nhìn thấy biểu cảm đó.

“Tốt lắm.”

“...Xong rồi đúng không?”

“Vâng, xong rồi.”

“Gần đây cô rất yên lặng.”

“Từ trước đến nay em cũng đã gây ra nhiều tội lỗi.”

Rupert cúi gằm mặt.

“Tự nhiên cô lại bày ra trò gì vậy…”

"Đó chỉ là hành động giảng hòa để có tương lai chúng ta có cuộc sống tươi đẹp và hạnh phúc với nhau hơn."

Rupert không để ý đến lời tôi nói, suy nghĩ.

“Nếu sự tình không phải như vậy và cô không có ý định lấy tiền, thì ý định của cô là gì?”

"Hừ, người đàn ông này. Anh ta vẫn còn đang nghi ngờ."

“Em không có ý định gì cả.”

Tôi mỉm cười vô hại nhất có thể, nhưng phản ứng của Rupert là giễu cợt.

“Cô không có ý định gì à? Ngay từ đêm đầu tiên, cô đã nhìn ta với sự khinh bỉ và chửi rủa ta là đồ con hoang. Và cô còn dám nói mình không có ý định nào khác?”

Ngay sau đó, tôi nhìn xuống một lúc.

“...”

Tôi nhận thức rõ những gì bản thân đã làm từ trước đến giờ.

Xét đến điều đó, hiển nhiên là thái độ thù địch của Rupert không dễ giải quyết.

“Ta thực sự không thể hiểu được. Bây giờ cô lại cư xử như một con cừu hiền lành. Có phải cô đã nhận được sự trợ giúp từ gia đình hay cha cô không?”

“Không có.”

“Cô muốn gì?”

"Em chỉ muốn nói rằng, em muốn sống một cuộc sống tươi đẹp và hạnh phúc."

Dù sao thì tôi cũng đã nhận được một lời xin lỗi, và tôi nhẹ nhàng nói thêm.

“Việc bồi thường hay thừa nhận hành vi sai trái đối với người hầu không có nghĩa là em đang hy vọng có được một lợi ích đặc biệt nào đó.”

Tôi nhìn thẳng vào Rupert.

Vì bản tính của mình nên tôi không thể âm thầm chịu đựng mà đánh anh suốt, nhưng tôi thực sự không muốn gây thù chuốc oán với anh.

Tôi thành thật.

“Em chỉ muốn thân thiết với chàng hơn một chút.”

Đôi lông mày tuấn tú của anh thoáng chốc cau lại.

“Cô muốn thân thiết hơn? Lời nói dối của cô thật nực cười.”

Đó là một lời từ chối sắc bén và chắc chắn.

“Chậc, mỗi lần hỏi cô thì ta chẳng thể nghe được câu trả lời trung thực nào.”

Rupert phun ra lời nói lạnh lùng hơn nhiều so với trước đây.

“Bây giờ cô có thể đi.”

Đó là sự từ chối rõ ràng và những lời nói lạnh lùng.

Vì phản ứng của anh ấy là như vậy, cuối cùng tôi không còn cách nào khác đành phải gật đầu ủ rũ.

“Được, nhớ nghỉ ngơi nhé.”

Tôi quay lưng lại và rời khỏi văn phòng.

***

Cuối cùng, mối quan hệ giữa tôi và Rupert vẫn có khoảng cách.

Tuy nhiên, nhờ phát hiện ra lăng mộ của rồng, tôi sắp trả hết nợ và kiếm được số tiền gấp mấy lần số tiền hiện có.

Bây giờ vấn đề lớn nhất là điều này.

Tránh khỏi số phận bị giết chết của tôi và con gái.

"Đây là việc khó khăn nhất."

Sự tín nhiệm của tôi trong mắt Rupert rất thấp, nhưng ở mức độ cao nhất lại là sự thù hằn giữa chúng tôi và thấp nhất là mối quan hệ giữa chúng tôi.

"Có hơi buồn một chút."

Ngày tháng trôi qua, những suy nghĩ tiêu cực ngày một nhiều.

Tâm trạng của tôi càng thêm hỗn loạn khi nhớ lại cảnh thi thể của tôi và đứa con gái nhỏ bị sát hại được tìm thấy trong căn phòng của ngôi biệt thự trong tiểu thuyết.

“Um… mẹ ơi, mẹ đang lo lắng về chuyện gì vậy?”

“A.”

Tâm trí tôi bừng tỉnh khi nghe thấy giọng nói dễ thương đó. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bây giờ tôi đang uống trà trong vườn với con gái mình.

Tôi đặt chiếc cốc còn đậy nắp xuống và nhìn sang cô bé năm tuổi đang ngồi đối diện.

Tên của đứa trẻ này là Leah Ainel.

Con bé thừa hưởng đôi mắt đỏ của Rupert và mái tóc màu vàng của tôi.

Con bé là một đứa trẻ đáng yêu tựa như con búp bê sứ.

Nó được sinh ra bởi một cuộc hôn nhân ép buộc giữa tôi và Rupert.

Tôi đáp một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

“Không có chuyện gì đâu, Leah.”

Leah mỉm cười như thể con bé cảm thấy nhẹ nhõm trước lời nói của tôi.

“Vậy thì may quá, mẹ.”

Ngay từ khi còn nhỏ, chỉ mới 5 tuổi, Leah đã nhận thức rất rõ về tôi, mẹ của con bé.

Lý do rất rõ ràng.

Đó là do tôi và Rupert từ trước đến giờ đều không quan tâm đến đứa trẻ này.

Chúng tôi là một cặp vợ chồng tồi tệ, và chúng tôi thậm chí không có đủ tình người để dành tình cảm cho một đứa trẻ.

Chính vì vậy, Leah suốt ngày bị bảo mẫu phụ bạc và lớn lên trong sự thờ ơ.

Khi tôi phát hiện và nhận ra những ký ức của kiếp trước, tôi gần như muốn đánh bản thân trong quá khứ vài cái.

Tại sao lại đối xử với một đứa trẻ đáng yêu và dễ thương như vậy !?

"Việc bỏ bê không săn sóc cũng chính là bạo lực lạnh với trẻ em."

May mắn thay, Noel của hiện tại vẫn bình thường. Tuy đã muộn, nhưng ngay cả lúc này, tôi vẫn đang nghĩ đến việc chăm sóc con bé.

"Mình có thể thân với Leah hơn không? Vẫn chưa muộn, phải không?"

Tôi có hơi lo lắng, nhưng con bé mỉm cười.

“Mấy ngày nay con có làm gì thú vị không?”

Leah trả lời một cách cẩn thận.

“Ừm… học ạ.”

Ừm, thật sao?

Trước câu trả lời bất ngờ, tôi nhìn thẳng vào Leah. Có đứa trẻ 5 tuổi nào lại thích học không?

Leah chớp đôi mắt đang giãn ra như đang lo lắng. Tôi ngay lập tức nhận ra suy nghĩ của con bé.

"Đó là một lời nói dối."

Một người mẹ vô tâm và một người cha vô tâm.

Có lẽ vì sinh trưởng trong một gia đình như vậy nên Leah khát khao có được sự chú ý của cha mẹ. Có vẻ như con bé rất muốn được khen ngợi đến mức phải nói dối.

“Leah, thành thật một chút cũng không sao đâu.”

Tôi hỏi một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

“Con thích gì nhất?”

Nghe tôi hỏi, Leah ngẩn ra một lúc.

“Có thật không ạ?”

“Tất nhiên rồi.”

Leah đối với tôi vẫn còn do dự.

“Điều này ổn mà. Bây giờ, Leah có thể cho mẹ biết Leah thích gì không?”

Sau đó, biểu hiện của Leah trở nên nhẹ nhàng và rạng rỡ hơn.

“...Con thích vẽ tranh!”

Tôi vỗ tay. Phản ứng của đứa trẻ này thật dễ thương.

“Ồ, tranh sao? Con có thể cho mẹ xem những gì con đã vẽ được không?”

Khi tôi trả lời lại, Leah rất phấn khích và rồi chạy đi. Con bé đưa bức tranh mình đã vẽ ra.

“Đây là tranh của con, mẹ và cha.”

Trong bức tranh ấy, tôi đang cười.

Khi nhìn thấy nó, tôi cau mày.

Tôi là một người mẹ tồi, nhưng con bé lại vẽ tôi đang cười tươi như thế này.

Khi xem kỹ các bức tranh, tôi nhận ra một điều kì lạ.

“Ừm, Leah à?”

Ban đầu, tôi gặng hỏi một cách cẩn thận.

“...Mẹ có thể hỏi tại sao cha lại không có mặt không?”

Chỉ có khuôn mặt của Rupert trong bức tranh bị tô màu đen.

Leah nhìn tôi một lần nữa và đáp lại bằng một câu trả lời ảm đạm.

“À, cha luôn bận rộn, vì vậy con không thể nhớ rõ mặt của cha…”

“...”

Một câu trả lời bất ngờ.

Nghĩ lại thì, Rupert và Leah đã từng dành thời gian cho nhau chưa?

Không có cảnh nào như vậy ngay cả khi tôi lục lại trí nhớ của mình.

"Cái tên xấu xa này."

Rõ ràng tôi không phải là một người mẹ tốt, nhưng anh cũng không quá quan tâm đến Leah.

Khi biểu hiện của tôi trở nên nghiêm nghị, Leah nhìn tôi một lần nữa.

“Mẹ, mẹ có giận không?”

Con nghĩ rằng mẹ đang tức giận vì con không nhớ mặt cha mình?

“Không thể nào.”

Tôi ôm chặt đứa con đang bồn chồn.

“Mẹ xin lỗi, Leah. Vì đã không quan tâm đến con.”

Tương lai của đứa bé dễ thương này là bị giết bởi chính cha nó. Thật là khủng khiếp.

Leah bối rối trước hành động đầy đột ngột của tôi.

“Ơ, mẹ?” (어머니)*

Tôi nở nụ cười rạng rỡ.

Thực ra, từ nãy giờ tôi luôn thấy lo lắng về cái tên này.

“Mama.” (엄마)*

(*) Theo như mình xem trong bản tiếng Hàn và tra cứu thì cách gọi 어머니 nghe sẽ nghiêm trang và giống như kính ngữ, còn gọi là 엄마 thì thân thiết và gần gũi hơn. Bản Tiếng Anh có dịch hai từ này lần lượt là “mother” và “mom”. Theo mình tìm hiểu thì Tiếng Việt đối với “mẹ” không phân biệt kính ngữ hay gọi gần gũi, nếu dịch theo kính ngữ Hoàng gia sẽ không hợp với bối cảnh và địa vị của nhân vật nên chương này mình sẽ để hai từ “mẹ” và “mama”. Các chương sau các bạn cứ mặc định từ “mẹ” mà Leah gọi mang ý gần gũi nhé. Có gì sai sót mong các bạn góp ý hic hic.

“Ừ?”

Tôi cười rạng rỡ.

“Gọi là mama đi.”

“Nhưng mẹ ơi…”

Trước sự nài nỉ của tôi, Leah mở miệng, hai má tròn tròn khẽ ửng hồng.

“Ừm, mama.…”

Tôi đã rất sốc khi nhìn thấy gương mặt của đứa trẻ này. 

Ôi trời ơi, con bé dễ thương quá!

"Con gái mình là tuyệt nhất."

Tại sao Rupert lại không dành thời gian cho đứa trẻ này nhỉ? Không, cả tôi của quá khứ cũng vậy!

Tôi ôm Leah một lần nữa.

Thực ra, tôi rất muốn hôn con khi đang ôm con bé, nhưng tôi đành bỏ cuộc.

"Bởi vì tôi là Hầu tước phu nhân."

Sau này tôi có nên hôn Leah khi tôi và con bé ở một mình không nhỉ?

“Phu nhân, để tôi pha trà cho người.”

Khi đó, một người hầu trẻ tuổi vừa nói vừa nâng ấm trà lên với sắc mặt tái nhợt. Tôi có thể hiểu tại sao cô ấy lại sợ hãi như vậy.

"Chắc hẳn cô ta đã nghe về tiếng xấu của mình."

Rõ ràng đây là người hầu mới đến.

Cô ấy hẳn đã rất sợ trước những lời đồn đại về “Hầu tước phu nhân độc ác”.

Tôi trả lời bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

“Được, cảm ơn.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play