"Sau sự kiện lần này, nếu sự thù địch của anh ta đối với mình được giảm xuống thì tốt quá."
Tôi giao lại hợp đồng trong sự lo lắng.
Hai người đàn ông tỏ vẻ nghi ngờ tôi đến cùng, và tôi cố tình rời văn phòng với vẻ mặt tự tin.
Một thời gian sau, nghe nói Rupert đã cử một số thành viên của kỵ sĩ đoàn Raven đi tìm kiếm khu vực tôi nói đến như đã hứa.
***
Kỵ sĩ đoàn Raven là nơi Rupert lựa chọn các kỵ sĩ nhờ vào kỹ năng của mình.
Nhờ đó mà nhiều kỵ sĩ mạnh đã được tập hợp, và kĩ năng của các kỵ sĩ được coi như là một trong số kỵ sĩ đoàn mạnh nhất đế chế.
Và một số kỵ sĩ Raven, nổi tiếng với niềm tự hào cũng như danh tiếng của họ, đã phàn nàn về những mệnh lệnh đột xuất.
“Tại sao đột nhiên chúng tôi lại được giao điều tra ở vùng ngoại ô này vậy, ngài chỉ huy?”
Chỉ huy kỵ sĩ đoàn - Bert, đáp lại một cách bình tĩnh trước giọng nói đến từ người của mình.
“Đây chẳng là mệnh lệnh của chủ nhân sao? Cậu Laurent, cẩn thận cái miệng của mình đấy.”
“...”
Laurent, một kỵ sĩ trẻ không biết lên tiếng vì lý do gì, bĩu môi. Cậu vẫn còn ở tuổi vị thành niên và là người trẻ nhất trong đội kỵ sĩ.
“Nhưng tôi biết hết mọi chuyện rồi. Nghe nói mệnh lệnh này không đến từ chủ nhân, mà là nhân danh vợ ngài ấy…”
Những bình luận không hay về vợ của Rupert, Noel Ainel, cũng rất phổ biến trong Đội Kỵ sĩ Đền Thánh.
Cơ hội để các kỵ sĩ trực tiếp đối mặt với Noel rất ít, nhưng những tin đồn được nghe qua từ những người làm thì thật khủng khiếp.
Nghe nói gần đây, một người hầu đã bị quật tơi tả vào lưng vì làm rối tóc cô ấy.
Vì lý do này, ngay cả trong Đội Kỵ sĩ Đền Thánh cũng không có ai thích Noel.
Nhưng dù sao người đó cũng là vợ của chủ nhân. Đó là lý do tại sao các kỵ sĩ không dám ăn nói lung tung.
Cuối cùng, tiền bối của Laurent, Hilys, người ở bên cạnh anh ta đã ngăn lại tiếng càu nhàu từ cậu nhóc nhỏ tuổi nhất.
“Laurent, hãy nhớ lại những đức tính của một kỵ sĩ và cẩn thận cái mồm đấy. Đừng cười cợt một quý cô.”
“Dù sao ở đây cũng chỉ có mình chúng ta thôi mà.”
Thật bất công cho Laurent khi bị tiền bối chặn họng.
“Nhưng chủ nhân có thiếu thốn thứ gì đâu, tại sao ngài ấy lại nghe theo yêu cầu vô lí của vợ mình-”
Cuối cùng, Bert cảnh cáo lần nữa.
“Cậu Laurent.”
“...”
Laurent ngậm miệng trước tiếng gọi ngắn gọn nhưng lạnh lùng của viên chỉ huy.
Hilys nhìn hậu bối với cái nhìn "phán xét".
“Laurent, cậu hãy học tập theo Aren đi. Tuy chỉ gia nhập Đội Kỵ sĩ Đền Thánh gần đây nhưng cậu ta vẫn rất điềm tĩnh. Cậu ta có thể làm theo mọi mệnh lệnh mà không phàn nàn câu nào, và đó mới là một kỵ sĩ thực thụ.”
“Vâng…”
Vào lúc đó, Aren, người chỉ ở một bên nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, chợt dừng chân lại.
Đồng thời, giọng nói có chút khàn khàn tỏ vẻ hơi khó chịu.
“Chỗ này, trông rất kì lạ.”
Aren nhìn thẳng vào chỉ huy.
Bert, người nhận được ánh mắt của anh, gật đầu.
“Đúng vậy, có gì đó rất kì lạ.”
“Trên bản đồ, tôi biết nơi này vì đây là nơi mà mẹ tôi đã từng nhắc đến. Nhưng…”
Bầu không khí xung quanh yên ắng đến lạ kì.
Aren xuống ngựa, gõ vào mặt đất khô cằn.
“Aren, cậu đang làm gì vậy?”
“Có âm thanh kì lạ.”
“Âm thanh?”
Không để ý đến sự nghi ngờ của đồng nghiệp, Aren dùng kiếm gõ xuống đất.
"Có vẻ như có không gian ẩn ở đây."
Các kỵ sĩ bình thường cho rằng điều đó thật vô lý. Nhưng đó là điều được chỉ ra bởi Aren, người có đôi tai nhạy bén nhất trong số các kỵ sĩ.
Laurent dõi theo Aren vài lần, trông có vẻ bối rối.
“Ơ, sao tôi không biết.”
Sau đó, Aren nhìn xuống mặt đất nơi Laurent đang đứng.
“Laurent, dùng ma thuật cắm kiếm xuống phần đất dưới chân cậu đi.”
“Gì cơ? Cậu tính làm gì trên mặt đất vậy…? À! Tôi hiểu rồi.”
Ngay lập tức, Laurent truyền ma lực đến thanh kiếm và dùng hết sức cắm nó xuống đất.
Mặt đất vang lên một tiếng động lớn.
Laurent ngơ ngác nhìn bãi đất đã bị xới tung lên.
“Aren à, chả có gì thay đổi cả- Ahhhhhh!”
Lúc này, mặt đất dưới chân cậu đã sụp đổ.
Laurent ngã xuống.
“...”
“Đi thôi.”
Ngó lơ những ánh mắt ngạc nhiên của đồng nghiệp, Aren nhảy xuống cái hố mà Laurent vừa ngã xuống.
“Hầy….”
“Người như Aren đúng là độc nhất vô nhị.”
Các kỵ sĩ vừa đi xuống vừa lầm bầm.
***
Các kỵ sĩ khác không còn lựa chọn nào ngoài việc đi xuống một cách hời hợt.
Họ bước đi một cách mệt mỏi, nhưng rồi họ không hỏi ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt.
“Ôi…”
Dưới mặt đất, trong khoảng không gian rộng rãi, bộ xương của một con rồng to lớn vẫn còn nguyên.
Tổng diện tích xương rồng khổng lồ đến mức mười người lớn cũng không thể che hết được.
Và dưới đống xương chất đầy vàng bạc châu báu cùng đủ thứ quý giá.
Có lẽ con rồng vĩ đại này đã chết khi ngồi trên những kho báu bằng vàng và bạc. Đây là một trong số những đặc điểm của chủng tộc tham lam này.
“Cái này, cái quái gì thế này?”
Tất cả các kỵ sĩ đều ngạc nhiên trước cảnh tượng mà họ nhìn thấy lần đầu tiên trong đời.
Aren, người đàn ông bình tĩnh nhất, chậm rãi nhìn quanh bộ xương.
"Đây là lăng mộ của một con rồng."
“Lă...Lăng mộ của rồng?”
“Vậy đây chẳng phải là một di tích lịch sử sao?”
“Chúng ta có thể chạm vào không?”
Aren khẽ cười trước phản ứng lạ lẫm của đồng nghiệp.
"Tôi không biết."
Anh ta liếc nhìn sàn nhà, một lúc sau, anh nhặt được một đồng tiền vàng nhỏ đang lăn trên sàn.
"Tôi không chắc nữa, nhưng ít nhất là lúc này..."
Cùng lúc đó, Aren lật và tung đồng xu bằng ngón tay của mình. Đồng tiền vàng lóe sáng và vẽ một đường parabol.
“Dường như vợ của chủ nhân đã đúng.”
-Tak-
Đồng xu nhỏ nằm trên mu bàn tay của Aren.
Lần này, các kỵ sĩ chỉ còn biết gật đầu đồng tình.
Vào ngày hôm đó, kỵ sĩ đoàn Raven đã phát hiện ra "Lăng mộ của rồng" với tình trạng vẫn còn nguyên vẹn.
Và tin tức này đã ngay lập tức được báo cho Rupert.
***
Đã được một thời gian kể từ khi tôi kí hợp đồng với Rupert.
Đúng như dự đoán, có tin “Lăng mộ của Rồng” được tìm thấy ở khu đất được đầu tư.
Những con rồng thường chất một đống kho báu và rồi khi chúng chết đi, những gì còn lại vẫn rất quý giá.
Nói cách khác, điều đó có nghĩa là giải độc đắc đã xuất hiện tại mảnh đất mà tôi đầu tư. ( truyện trên app T Y T )
Tôi lấy số tiền gấp năm lần số tiền tôi đã vay và đặt lên bàn làm việc trong thư phòng.
-Clenggg!-
Tiếng vàng bạc nghe nặng trĩu.
Dù rất vất vả, nhưng không cần bộc lộ ra cũng đủ hiểu tôi đang rất tự hào về bản thân.
“Đây, tiền đây!”
“...”
Lúc này, biểu hiện của Rupert đã lộ rõ.
Ít nhất thì đó không phải là khuôn mặt của người đàn ông được gọi là "ác quỷ" trên chiến trường.
"Thế nào? Chàng có thích không? Bây giờ chàng có điều gì muốn nói với em không? ”
Tôi nhớ lại lời hứa của anh trước đó.
[Chàng đã làm tổn thương danh dự của em với những suy đoán vô lí đó, vì vậy em sẽ đợi đến giây phút chàng lịch sự xin lỗi em khi sự thật được sáng tỏ!]
[Nếu lời cô nói là thật, ta sẵn sàng làm như vậy.]
Tôi nhớ rất rõ ràng.
“Bây giờ, em mong được nghe một lời xin lỗi tử tế từ chàng.”
Chỉ tưởng tượng thôi mà tôi cũng đã thấy hạnh phúc.
Quên mất việc anh là người đàn ông mà sau này có thể giết tôi lúc nào không hay, tôi khoanh tay tỏ vẻ tự tin.
Rupert thở dài.
“Vậy cô muốn gì? Nếu cô muốn một chiếc váy hay đồ trang sức mới thì hãy liên hệ với phòng thay đồ.”
U là trời, cái người đàn ông này! Anh quên anh đã hứa gì rồi à?
“Em không muốn.”
“...Vậy nó là gì?”
“Lần trước em đã nói chàng rồi mà.”
Tôi nhắc lại một lần nữa.
“Lời xin lỗi tử tế.”
“À… Và?”
Gương mặt anh ấy có chút xấu hổ.
“Chàng phải giữ lời hứa. Cho dù chàng chưa từng nói lời xin lỗi.”
“Ta… chưa từng làm thế trước đây.”
"Ôi, thật sao."
Anh đã sống tồi tệ đến mức nào vậy?
“Ai mà chẳng có lần đầu tiên, nên đây là cơ hội tuyệt vời đấy. Mau thử đi.”
“...”
Khuôn mặt vốn luôn biểu hiện sự lý trí và lạnh lùng của anh giờ trông có vẻ bối rối.
Nhờ vậy, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác thỏa mãn đến lạ.
Tôi giục phấn khích giục chồng mình.
“Nhanh lên nào. Chẳng phải chàng đã nghi ngờ vợ mình ngoại tình và nói xấu vợ sao?”
Rupert miễn cưỡng phun ra.
“Ta biết.”
Anh mở miệng rất chậm.
“Tất cả những điều nghi ngờ cô-”
Tôi gật đầu lia lịa.