Nhìn chiếc lược bám khá nhiều sợi tóc, tôi rút mấy sợi tóc nâu đút vào túi áo, vừa bước ra đã thấy Khánh Ngân đứng ngay bên ngoài. Làm chuyện sau lưng tôi có chút không quen nên hơi giật mình lùi lại phía sau, lúng túng hỏi:

– Em về luôn sau chị à Ngân?

– Chị làm gì mà giật mình như gặp ma thế?

– Ừ… nhà vắng lặng thế này tự nhiên lại sờ sợ.

Khánh Ngân bĩu môi nói:

– Lớn rồi mà bà chị già của em cứ như trẻ con. Chị xong chưa để em vào?

– Xong rồi… em vào đi!

Trống ngực đập thình thình, tôi bước nhanh về phòng, đóng sập cửa lại. Mấy sợi tóc trong túi tôi khả năng cao là tóc Khánh Ngân, nhưng cũng không loại trừ mẹ tôi mượn phòng tắm. Nghĩ rồi tôi quyết định chờ Khánh Ngân tắm xong, vào nhà tắm lấy thêm mấy sợi tóc bám trên quần áo con bé. Khánh Ngân muốn giấu giếm thì chỉ cần trực tiếp phát hiện tôi lấy tóc nó sẽ nghi ngay, dù không thể nhổ thẳng tóc trên đầu nó nhưng thế này cũng xem như đảm bảo.

Sáng hôm sau, tôi bắt taxi đến trại trẻ mồ côi Hoa Hồng, lấy mấy sợi tóc của Thảo Nhi rồi đến trung tâm xét nghiệm huyết thống nổi tiếng của thành phố. Đưa hai mẫu tóc, một của Khánh Ngân, một của bé Thảo Nhi cho nhân viên phòng xét nghiệm, tôi nín thở chờ đợi. Hoàng Duy muốn có kết quả sớm nên tôi quyết định dùng dịch vụ nhanh. Sau mấy tiếng ngắn ngủi tôi quay trở lại trung tâm. Cầm trên tay tờ kết quả giấy trắng mực đen với dòng chữ kết luận: “Lê Khánh Ngân có quan hệ huyết thống mẹ-con với Lê Thảo Nhi”, tôi chỉ muốn lao đến ngay trước mặt Khánh Ngân mà hỏi tại sao? Tại sao Khánh Ngân lại vứt bỏ con mình, lại để con bé một mình lạnh lẽo nơi cô nhi như vậy? Nước mắt căm phẫn lăn dài, vừa vì thất vọng cô em gái, vừa vì thương xót cháu gái bé bỏng, tôi hít một hơi cất tờ kết quả vào túi xách, bắt taxi đến gặp Hoàng Duy.

Lần thứ hai tôi đặt chân vào tòa nhà trụ sở Trần Gia, cảm giác lúc này thật khác. Lần đầu tiên là khi tôi đem tài liệu Hoàng Duy nhờ lên tầng mười lăm nơi anh làm việc, lúc ấy cảm xúc trong lòng tôi có chút hồi hộp. Tôi ngây thơ cho rằng anh bận rộn thật, đến một ngày anh mới nhớ ra cô vợ nhỏ kiên nhẫn chờ đợi ở nhà là tôi nên muốn gặp tôi, vậy mà… những gì phải đối diện khiến trái tim tôi đau như ngàn vạn mũi dao đâm nát, giờ mường tượng lại vẫn rùng mình sợ hãi. Còn lần này, sau bao gian khổ tôi và anh đã hiểu lòng nhau, đã tin tưởng nhau để cùng tìm sự thật phía sau đày đọa đưa chúng tôi đến nỗi hận thù.

– Chị Khánh Vân, anh Duy đang chờ chị trong phòng ạ.

Nam trợ lý trẻ nhanh nhẹn của Hoàng Duy vừa thấy tôi đã chủ động đứng dậy tiếp đón. Cảm giác ấm lòng, tôi bước vào phòng làm việc đề tên “Tổng giám đốc Trần Hoàng Duy” sau khi cậu trợ lý mở cửa cho tôi.

– Em đến rồi à?

Hoàng Duy nhướng mày gật nhẹ khi thấy tôi. Anh bước ra sofa, rót trà hoa nhài thơm phức vào chén trong lúc tôi ngồi xuống cạnh anh, mở túi xách đưa tờ kết quả vào tay anh.

– Chuyện không ngoài dự đoán. Anh có mang hai tờ giấy xét nghiệm khi trước đến đây, chúng ta cùng so sánh.

Nói xong Hoàng Duy bước lại bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy hai tờ giấy có chút nhàu nát. Trân trân nhìn ba tờ kết quả với những thông số giống nhau y hệt, tôi choáng váng, cảm giác trời đất quay cuồng đến khó thở. Những giọt nước mặn đắng từ đôi mắt sốc nghẹn mở to cứ thế lăn dài. Kẻ gửi thư chia cắt chúng tôi… là kẻ biết rõ mối quan hệ mẹ con của Khánh Ngân và Thảo Nhi, còn đưa chính hai mẫu tóc của hai mẹ con làm xét nghiệm không chỉ một lần. Kẻ đó quá sức cẩn thận đảm bảo không có nhầm lẫn dù là nhỏ nhất. Mẫu ADN của Thảo Nhi hắn cung cấp hoàn toàn chuẩn xác. Việc hắn làm như vậy sẽ an toàn hơn là dùng hai mẫu tóc mẹ con ở đâu đó, đề phòng trường hợp Hoàng Duy cẩn thận tự mình làm xét nghiệm thì việc cần làm cho gã trợ lý đơn giản hơn nhiều: chỉ cần tráo đổi hai mẫu tóc của Khánh Ngân và của tôi. Hắn… có thể là ai nếu không phải là chính Khánh Ngân?

– Anh sẽ giải thích cho em tại sao anh cần em làm bản xét nghiệm này, cũng như đoán trước được sự trùng hợp này.

Tôi cố gắng trấn tĩnh, mím môi nhìn Duy chờ đợi. Anh chau đôi mày rậm tiếp lời:

– Ban đầu anh dồn nghi ngờ vào gã trợ lý, tuy nhiên cách đây một tuần anh đã tìm được gã, kết quả không như mong đợi.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, quả thực tôi cũng luôn nghĩ tìm được hắn sẽ giải quyết được mọi vấn đề, vậy ra không phải thế sao?

– Trước cả khi anh nhận được thư nặc danh, có kẻ gửi cho gã một mẫu tóc, đề nghị khi anh muốn làm xét nghiệm huyết thống giữa em và bé Thảo Nhi, gã hãy tìm cách bí mật tráo mẫu tóc đó với mẫu tóc của em, đồng thời nhờ gã phá vỡ thêm mối quan hệ của chúng ta, xong việc gã sẽ nhận được một khoản tiền lớn. Anh không trực tiếp làm xét nghiệm nên việc của gã quá sức đơn giản. Người gửi đến là ai gã hoàn toàn không biết. Vì lo sợ bị anh phát hiện nên gã xin nghỉ việc rồi sang tận Nam Phi, đó là nguyên nhân anh không tìm ra được gã. Anh phải đe dọa người nhà gã thì cuối cùng gã mới chịu về nước. Sau khi rõ chuyện anh đặt toàn bộ nghi ngờ lên Ngân để tìm đến cô Hồng, người đầu tiên phát hiện ra bé Thảo Nhi ở cổng trại trẻ.

Tôi gật đầu, cảm thấy kẻ gửi thư nặc danh hành động hết sức kín kẽ, dường như… hắn đã lên kế hoạch bài bản từ rất lâu rồi.

– Kẻ gửi thư nặc danh biết rõ mối quan hệ mẹ con của Ngân và Thảo Nhi, đồng thời biết rõ về em để bịa đặt không một kẽ hở, kể cả đến lúc này vẫn không thể chắc chắn là Ngân nhưng khả năng cao chính là cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play